ĐỂ ANH BƯỚC VÀO THẾ GIỚI TRONG EM

Edit: TH

Trình Dịch nghe thế đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cũng không hỏi lại.

Tần Sở thấy vậy cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh ta lấy làm lạ.

Anh ta còn tưởng kế "anh hùng cứu mỹ nhân" rồi hai người về sau sẽ ở bên nhau chứ, bây giờ xem ra cũng chỉ là người lướt qua đường.

Lúc hai người đang trò chuyện, Cố Vân Thanh lén lút vòng ra sau Tần Sở, sau đó liếc mắt bèn thấy anh ta cầm một món đồ.

Đơn xin làm việc... Người này muốn tới đây dạy học ư?!

Nhanh nhạy cảm giác được hai mắt sau lưng sáng ngời, Tần Sở nhanh chóng quay đầu lại, bắt gặp ngay con Berger đang gần mình trong gang tấc.

"Á!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp sân thể dục.

Cố Vân Thanh dừng một chút, rồi lập tức nhếch môi lộ ra hàm răng chó trắng tinh.

"Trình... Trình Dịch, chó của cậu thành tinh rồi! Nó còn cười kìa!" Tần Sở hít một hơi khí lạnh, tay run run chỉ vào Cố Vân Thanh.

Trình Dịch chẳng thèm chớp mắt, đáp: "Nó thành tinh lâu rồi."

Bây giờ hơn chục triệu người trên mạng đều biết chuyện này, điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Khoé miệng Tần Sở hơi giật. Không ngờ người trước kia luôn ngồi ở cuối lớp, âm u như một cái hũ nút. Bây giờ nói năng lại sắc bẹn và dứt khoát như vậy. Sự thay đổi to lớn này khiến người khác không thể tin được.

Lúc tới gần mới nhận ra sự khác biệt, Tần Sở nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta thở dài, thẳng thắn nói: "Rất xin lỗi cậu, Trình Dịch, vì trước đây tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu."

Một câu xin lỗi này, đã muộn mất 5 năm.

Trình Dịch khẽ nhíu mày, "Không sao cả."

Ngay khi Tần Sở hơi thở phào thì lại có tiếng vang lên, suýt nữa thì làm anh ta phun ra một búng máu.

"Dù sao năm đó cậu còn thảm hơn tôi nhiều."

Tên này sao giờ độc miệng thế!

Tần Sở trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt hết sức bình tĩnh, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta không khỏi cắn răng.

Nhớ lại 5 năm về trước mình làm bản kiểm điểm trong văn phòng của toàn bộ giáo viên, lại còn bị bố mẹ nhốt lại, cuộc sống thế này cứ mãi tiếp diễn gần nửa năm. Đến tận khi có giấy báo đại học mới kết thúc, Tần Sở xót thương thay cho thân mình.

Có lẽ nhận ra cảm xúc của anh ta thay đổi, gân xanh nổi trên trán nên Tần Sở thấy con Berger trước mặt này gầm gừ tiếng uy hiếp trong cổ họng.

Tần Sở nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, liếc Cố Vân Thanh một cái, "Con chó này của cậu trung thành thật đấy."

Trình Dịch cong môi, "Đương nhiên."

Tần Sở: "..."

Năm tháng thật là con dao giết heo, ngay cả da mặt người cũng có thể mài dũa thành dày như vậy. Nhìn trên mặt Trình Dịch đầy khoe khoang chó chẳng chút che dấu, Tần Sở không khỏi cạn lời.

Tuy rằng đã chính tai nghe Tần Sở nói lời xin lỗi năm đó, nhưng cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, nên anh không dừng lại bao lâu, đã đưa Cố Vân Thanh đi rồi.

Nhìn hoàng hôn kéo dài bóng của một người một chó, Tần Sở hơi thất thần. Hồi lâu sau, anh ta mới thấy tiếc nuối bản thân mình, ngậm ngùi: "Người này thật may mắn."

Đầu tiên là Cố Vân Thanh, bây giờ lại là con Berger kia. Chỉ cần có họ xuất hiện đã đủ cứu vớt cả cuộc đời Trình Dịch.

Chàng trai năm đó trầm lặng, không vui không buồn, tính tình lạnh nhạt – Trình Dịch, cuối cùng cũng đã lột xác thành người như bây giờ rồi.

......

Về đến nhà, trời đã xẩm tối, vì người giúp việc và quản gia đã nghỉ phép, nên mấy ngày nay cơm canh đều là Trình Dịch tự nấu nướng.

Thấy sen mua rau dưa từ siêu thị trong khu biệt thự này ra, đang bước tới bên mình. Cố Vân Thanh lắc đầu, trong lòng xúc động, sen ngày càng giống người đàn ông của gia đình rồi.

Trình Dịch nhướng mày, cảm giác được chó ta đang thở dài. Anh nhét vào miệng cô cái túi đang xách trong tay, "Ngậm đi, cấm làm rớt."

... Để một con chó ngậm trứng gà, anh nghiêm túc thật đấy à sen?

Cố Vân Thanh cực kì cẩn thận ngậm túi, sợ làm rơi nó.

"Buổi tối chưng canh trứng cho mày ăn." Trình Dịch cúi người, vỗ đầu chó ta.

Cái chiêu vừa đấm vừa xoa này, sen dùng càng ngày càng thành thạo.

Mắc túi nilon ở giữa hai chiếc răng nanh, Cố Vân Thanh nhìn Trình Dịch rồi bỗng bất chợt há miệng.

"Lục Lộ!" Trình Dịch ném ngọn rau trong tay, theo phản xạ chó sẽ chạy đi bắt lấy cọng rau.

Nhưng Trình Dịch chẳng thấy cảnh trứng gà rơi đầy đất đâu, anh chỉ thấy mỗi cảnh chó ta đang đắc ý vẫy đuôi.

Không cần nghĩ nữa, anh lại bị chơi một vố rồi.

"... Lục Lộ, mày làm theo kịch bản một chút không được sao?" Trình Dịch nhận ra đám người đứng trước cửa siêu thị đều nhìn về phía mình, anh bất đắc dĩ đỡ trán.

"Gâu gâu gâu gâu." Rõ ràng anh thích điều đó.

Cố Vân Thanh lừ anh một cái, sen càng ngày càng miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.

Đây là bệnh đấy, phải trị đi!

Trình Dịch không biết trong lòng chó ta đang nghĩ gì, nhặt lại cọng rau vừa ném, sau đó về biệt thự.

Trình Dịch còn chưa kịp vào phòng bếp, tiếp theo đã nhận được điện thoại của Cố Hướng Đông.

Nhìn cuộc gọi trên màn hình hiển thị mấy chữ "Ngài Cố", Cố Vân Thanh nháy mắt vểnh tai.

Thật không hiểu sao chó nhà mình lại thích Cố Hướng Đông... Trong lòng Trình Dịch thoáng có chút không vui, nhưng cũng không đành lòng bảo cô ra chỗ khác, để cô nằm trong lòng mình rồi nhận cú điện thoại.

"Alo, chào ngài Cố ạ." Trình Dịch cất lời trước.

Cố Vân Thanh không nhịn được, kêu hai tiếng, "Gâu gâu gâu gâu."

Hai ngày nay ba mẹ thế nào rồi? Gần đây có tham gia sự kiện gì không? Buổi tối chuẩn bị ăn gì ạ?

Cách cái di động, giọng Cố Vân Thanh lại là tiếng chó, đương nhiên Cố Hướng Đông không hiểu cô đang nói lung tung gì, muốn nói ý gì.

Nhớ đến ngày hôm qua mình gọi hỏi qua tên bảo vệ. Bảo vệ ấp úng nói mấy câu, trong đó làm lộ ra chuyện Trình Diên ngược đãi chó, Cố Hướng Đông lập tức thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Trình Diên, hắn ta là cái thá gì mà dám động tới con gái của ông?!

Đúng là Vinh Ngu so với Trình thị không đáng nhắc tới, nhưng đối những chuyện dơ bẩn mà Trình Diên đã làm, trong tay Vinh Ngu cũng nắm những bí mật xấu xa đó, đủ để làm hắn ta thân bại danh liệt.

Trước kia không tung tin, là bởi vì khiếp sợ địa vị của nhà họ Trình ở trong nước. Bây giờ là cơ hội tốt để tóm được Trình Diên. Cho dù không thể quật ngã hắn ta, tốt xấu gì cũng có thể hả dạ được.

Nhưng nhớ ra tin tức sáng nay ông cho người đi dò hỏi, biết hắn ta còn đang điều trị trong bệnh viện, tức thì ấn tượng của Cố Hướng Đông về Trình Dịch tốt hơn rất nhiều.

Cuối cùng ông cũng biết, vì sao con gái mình không muốn về nhà. Chỉ cần nhìn qua một việc mà đã thấu tường toàn bộ sự vật, Cố Hướng Đông thấy ông có thể tưởng tượng ra cảnh sinh hoạt ngày thường của con gái mình.

Nhưng càng như vậy, tâm tình của ông càng rối rắm, xoắn lại như cái bánh quai chèo. Vừa muốn để cậu ta đối xử tốt với con gái, vừa sợ bọn họ thật sự vượt quá tình cảm chủ – vật nuôi, quả thật cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.

Nhưng mà giây tiếp theo, lời Trình Dịch nói hoàn toàn cắt phăng dây thần kinh của Cố Hướng Đông.

"Cháu nghe nói Cố Vân Thanh... Em ấy bị bệnh ạ?" Trình Dịch nhấp môi, thoáng thăm hỏi một câu.

Lời anh còn chưa dứt, trong đầu Cố Hướng Đông đã hiện lên đầy ý nghĩ.

Cậu ta phát hiện ra điều gì ư? Con gái bị bại lộ? Trình Dịch bắt đầu hoài nghi?

Vì Cố Hướng Đông không biết giữa hai người từng có qua lại, cho nên không thể không nghĩ nhiều.

Nghiêm trọng nhất chính là, Trình Dịch phát hiện con chó Berger bên người mình chính là Thanh Thanh.

Cố Hướng Đông ho một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Cậu Trình nghe ai nói vậy?"

Trình Dịch sửng sốt một chút, "Cháu..."

Nhưng không đợi anh nói xong, Cố Hướng Đông đã mở miệng cắt ngang, "Cậu Trình, tuy rằng tôi rất yêu thích cậu, nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc cậu có thể rủa con gái tôi."

Bất kể thế nào, chết không thừa nhận là được. Trình Dịch lại không thể điều tra nhà bọn họ, lại không thể nhìn thấu linh hồn của Berger kia, cho nên không có gì phải hoảng.

Trình Dịch nghe thấy Cố Hướng Đông trở nên nghiêm túc, giọng lại lạnh lùng, anh vội vàng mở miệng xin lỗi: "Cháu xin lỗi ạ, cháu không cố ý..."

"Cậu Trình, nếu không còn việc gì nữa tôi cúp điện thoại trước." Nói xong, Cố Hướng Đông cũng không để Trình Dịch có thời gian phản ứng lại, lập tức ngắt điện thoại.

Nhìn màn hình ngắt kết nối, Trình Dịch siết di động, vẻ mặt mịt mờ.

Cố Vân Thanh thấy thế, im lặng liếm mu bàn tay anh, coi như trấn an.

... Thật đáng thương.

Có điều cái điệu bộ của ba cô như thế, chẳng có mấy ai mà không bị lừa. Nên sen thế này, cũng không mất mặt.

Trình Dịch sửng sốt một lát, mang trứng gà và rau vào phòng bếp.

Cố Vân Thanh ngồi xổm ở cửa phòng bếp, ngắm động tác của anh.

Bảo sao người ta hay nói "đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất", ngắm kĩ lại, đúng là đẹp trai đó chứ. Chiếc tạp dề tông trầm phối với áo phông nhạt màu, có độ tương phản cực cao, sức hấp dẫn cũng rất lớn.

Khoảng 3 – 5 phút sau, canh trứng mềm đã xong, Cố Vân Thanh lập tức chuyển sự chú ý.

Một phần rau xanh xào, một phần thịt sườn là đủ bữa cho họ rồi.

Cố Vân Thanh ngồi trước bàn ăn dài, hít mùi thức ăn thơm phức trong không khí, không khỏi chép miệng.

Nhìn chó ta cắm đầu vào ăn mà chẳng nói chằng rằng, Trình Dịch gắp một miếng rau xanh.

Từ sau ki phát hiện ra chó ta không thích ăn đồ ăn cho chó, khẩu vị ăn uống của anh cũng càng lúc càng nhạt.

Nếu cứ vậy, có thể anh sẽ sống thọ đến lúc 80, 90 tuổi. Có điều tuổi thọ của nó cũng chỉ được có mười mấy năm.

Nghĩ đến đây, động tác trên tay Trình Dịch hơi ngừng, rau xong trong miệng càng cảm thấy nhạt như nước ốc.

Anh trầm ngâm một lát, khẽ hỏi: "Lục Lộ, hỏi mi một vấn đề, năm nay cưng bao tuổi rồi?"

"Gâu gâu gâu." Bảy tám tuổi.

Cố Vân Thanh đếm nhẩm, rồi đưa ra đáp án.

Cho dù không có cô, không có lần diễn tập sai lầm ấy, Lục Chấn Viễn cũng tính để Lục Lộ xuất ngũ rồi.

Trình Dịch nghe không hiểu, cũng không biết nó bao tuổi. Ngay sau đó, anh đè vấn đề này xuống tận đáy lòng, rồi giục giã Cố Vân Thanh mau ăn cơm.

Sau khi ăn xong, nhìn sen bận bịu trong bếp, Cố Vân Thanh không khỏi cảm thán, không có tay tốt thiệt, chẳng cần rửa bát.

Đến lúc Trình Dịch đi ra, anh thông báo một tin tức không lớn không nhỏ với cô.

"Lục Lộ, quảng cáo đồ ăn cho chó của mi được chiếu rồi đấy."

-

Lại cảm ơn chị Linh iu dấu dịch giúp em một đoạn.:*

Bình luận

Truyện đang đọc