“Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.
Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng.
Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”
—— Phúc âm Mathew (ch11: 28-30)
Từ sớm trước khi có mặt tại buổi xem mắt này, Hứa Bình đã ý thức được bản thân phạm vào một sai lầm.
Anh đặt đồng hồ em trai tặng lên chiếc bàn trong phòng ngủ của mình, có đôi khi buổi tối đang duyệt bản thảo dưới ánh đèn, chỉ cần nhìn cái đồng hồ gỗ kia cũng đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Anh cảm thấy món quà sinh nhật này của em trai quả thực vô cùng ngọt ngào ôn nhu, nếu không phải anh thường ngủ không sâu, thanh âm kim đồng hồ tích tắc sẽ khiến anh trằn trọc, Hứa Bình có lẽ sẽ đặt nó ở ngay trên đầu giường.
Liên tục suốt ba buổi tối, vào đúng 12 giờ anh đều bị tiếng chim bồ câu và âm nhạc đánh thức, sau đó lăn lộn trên giường suốt mấy giờ mới có thể lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Anh vẫn nhẫn nại không nói chuyện này với em trai, mãi đến sáng ngày thứ ba trong lúc ăn điểm tâm mới giả vờ lơ đãng hỏi: “Nếu đồng hồ bị hỏng thì phải làm sao?”
“Em có thể sửa.” Hứa Chính vừa uống cháo vừa nói.
“Thời gian bồ câu xuất hiện cũng có thể chỉnh sao?”
Em trai gật đầu.
“Rất phiền, nhưng có thể chỉnh.”
Hứa Bình thở dài một hơi, anh cẩn thận ôm đồng hồ ra đặt trên bàn phòng khách.
“Tối nay về giúp anh sửa giờ gõ chuông thành sáu giờ sáng có được không?”
Hứa Chính nhìn anh hai một hồi lâu, gật đầu.
Đến buổi trưa, lãnh đạo nhà xuất bản đều đi họp, không khí trong văn phòng vô cùng thả lỏng nhàn nhã, Hứa Bình chào hỏi các đồng nghiệp một tiếng rồi đi bệnh viện lấy kết quả kiểm tra sức khỏe.
Anh đã để lạc biên lai lần trước, phải nhờ y tá tra cứu rất lâu mới tìm được kết quả kiểm tra.
Anh lật lật, phát hiện ngoại trừ vài hạng mục cơ bản như thị lực, cân nặng, huyết áp… còn có rất nhiều từ viết tắt và ký hiệu y học mà anh không hiểu.
Tại phần tổng kết cuối cùng, bác sỹ viết hai ý kiến lớn. Một là thể trọng của anh quá gầy, từ góc độ sức khỏe mà nói không phải một hiện tượng tốt. Hai là chỉ sô CEA của anh hơi cao, kiến nghị nên tìm bác sỹ chuyên ngành để được cố vấn thêm.
Hứa Bình lật lại tìm mục CEA, nhìn hồi lâu mới tìm được một dòng dưới cột kiểm tra máu. Trị số CEA của anh là 8.2, phía sau còn mở ngoặc ghi ‘Chỉ số thông thường<6’.
Hứa Bình nhíu nhíu mày.
Trong khu vực kiểm tra sức khỏe có phòng tư vấn của bác sỹ chuyên khoa, trước cửa có rất nhiều người xếp hàng, Hứa Bình phải ngồi chờ rất lâu mới đến lượt mình.
Bác sỹ là một người đàn ông trung niên đeo kính.
Hứa Bình đưa báo cáo cho ông.
“Xin hỏi, chỉ số CEA tăng cao là có vấn đề gì?”
Bác sỹ lật xem báo cáo của anh, cau mày hỏi: “Cậu có hút thuốc không?”
“Không hút.”
“Có tiền sử sơ gan hay viêm gan gì không?”
“Không có.”
“Gần đây đại tiện có gặp vấn đề gì không?”
“… Hình như là không có.”
“Có tiêu ra máu không?”
“Không có…”
“Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
“Đúng lúc, anh cầm kết quả kiểm tra này đến khoa tiêu hóa lấy số, nói bọn họ làm cho anh một lần nội soi dạ dày cùng đại tràng.”
Hứa Bình trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, cái CEA này rốt cục là gì?”
“Một loại glycoprotein mà thôi, nếu chỉ số cao hơn 10 như vậy chứng tỏ dạ dày của cậu gặp vấn đề, thế nhưng chưa kiểm tra chi tiết thì rất khó kết luận. Cậu xuống dưới lầu đăng ký, khoa tiêu hóa ở lầu ba.”
Hứa Bình nằm nghiêng trên chiếc giường bệnh màu trắng.
Bác sỹ dùng một cái ống nhựa màu đen nhét vào xoang miệng của anh, tuy rằng đã làm gây tê cục bộ thế nhưng cảm giác có dị vật xâm nhập vào cơ thể vẫn vô cùng khó chịu, khiến anh không ngừng muốn nôn mửa, nước bọt cũng không chịu khống chế mà tuôn ra. Bác sỹ luôn dặn anh không được nuốt nước bọt, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Toàn bộ quá trình tốn hết nửa giờ, bởi vì phải làm sinh thiết nên mãi đến sau khi nội soi dạ dày của anh vẫn truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực.
Bác sỹ hẹn anh thứ sáu đến lấy báo cáo kiểm tra, đồng thời cũng dặn anh ba ngày này phải ăn nhiều thức ăn lỏng, không nên ăn ra dưa hoa quả và chế phẩm từ sữa, chuẩn bị thứ sáu làm kiểm tra đại tràng.
Hứa Bình chỉ vừa tưởng tượng đã cảm thấy cả người khó chịu, nhất là hôm đó anh còn hẹn người khác đi xem mắt.
Trước khi đi anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cố ý hỏi thăm bác sỹ.
Bác sỹ chỉ nói tất cả phải chờ kết quả sinh thiết mới có thể kết luận, ngữ điệu của đối phương bình tĩnh trầm ổn, ngay cả chớp mắt cũng không có một lần.
Cả tuần này Hứa Bình đều bận rộn, trước đó anh đã nghỉ phép rất lâu, công việc trên tay ứ đọng quá nhiều, tháng sau quyển sách anh phụ trách phải đưa đến xưởng in, có rất nhiều chi tiết đều chưa hoàn thiện. Vương Tắc Đống mỗi ngày khi gặp anh đều sẽ nhắc nhở về buổi xem mắt hôm thứ sáu, căn dặn anh chuẩn bị tây trang, giày da thậm chí còn cho anh địa chỉ salon làm tóc. Ngay cả em trai cũng không để anh được yên ổn, không biết đã ăn phải thứ không sạch sẽ gì, tối thứ tư không ngừng tiêu chảy, Hứa Bình chỉ đành đưa cậu đi bệnh viện trắng đêm truyền nước.
Quả đúng là bận đến sứt đầu mẻ trán.
Anh không phải chưa từng nghĩ đến kết quả kiểm tra, ngay hôm trở về từ bệnh viện Hứa Bình đã lên mạng tra xét, CEA trong tiếng Hoa còn gọi là Kháng thể ung thư, cái tên này khiến cho cả người anh chợt lạnh băng hồi lâu. Bất quá trên mạng có nói chỉ số CEA tăng cao có thể do rất nhiều nguyên nhân, cũng không phải nhất định do bị ung thư mới có, đồng thời tuy rằng 8.2 là có chút cao thế nhưng những người bệnh ung thư chân chính thường có chỉ số CEA vượt lên trước 10. Rất nhiều bệnh viện đều cho rằng phạm vi giá trị bình thường là <10, từ góc độ này mà nói anh cũng không gặp nguy hiểm gì.
Đừng nên lo lắng viễn vông, Hứa Bình tự nhủ.
Anh lựa chọn dẹp vấn đề này qua một bên, bởi vì có lo lắng cũng không thể nhận được đáp án, bác sỹ nói không sai, tất cả đều phải chờ kết quả sinh thết. Trước đó vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Nói cho cùng, anh cũng không phải đơn độc một mình mà còn có em trai phải nuôi.
Trưa thứ sáu Hứa Bình tìm Vương Tắc Đống xin nghỉ, lý do là đi làm tóc. Nhân viên salon chỉ mới có 16 tuổi, tóc nhuộm vàng chóe, cầm một cuốn catalog tóc từ Nhật Bản bảo anh chọn kiểu tóc vừa ý. Hứa Bình lật xem từ đầu tới đuôi, phát hiện không có kiểu tóc nào vừa ý mình, nam người mẫu bên trong một người so một người càng thêm ẻo lả, đồng thời anh còn giật mình phát hiện hóa ra đàn ông Nhật Bản còn vẽ chân mày.
Anh khép tạp chí lại, không quan tâm lời khuyên của cậu nhân viên, yêu cầu thợ cắt tóc cắt cho mình kiểu đầu trung niên thành thục.
Vấn đề tóc tai giải quyết xong, Hứa Bình cũng không về thẳng nhà mà ghé qua bệnh viện.
Vị bác sỹ lần trước hôm nay không có mặt, Hứa Bình nghĩ nghĩ một chút, vẫn lựa chọn đi gặp chuyên gia.
Lúc ngồi trên ghế chờ chẩn đoán, Hứa Bình chợt nhớ đến cha mình. Lúc ông cụ qua đời chỉ vừa ngấp nghé 60, nửa năm trước còn tham gia quay một bộ phim truyền hình, lúc đó đã cảm thấy cổ họng khó chịu thường xuyên ho khan, bản thân Hứa Xuyên cũng không quá để ý, mãi đến khi đóng máy mới một mình đi tìm bác sỹ. Trước khi xác định bệnh tình vẫn luôn cười híp mắt, ai cũng không nhận ra ông gặp vấn đề gì, mãi đến khi chắc chắn thời gian của bản thân không còn nhiều nữa mới lén lút báo cho Hứa Bình.
Ông đã an bày rất chi tiết hậu sự của mình, bao gồm tài khoản ngân hàng, quyền thừa kết bất động sản này nọ, thậm chí còn an bày áo liệm cho bản thân, lễ tang và mộ địa cũng ấn định sẵn. Trong lúc thực hiện hết thảy, Hứa Xuyên vẫn rất kiên cường, thái độ của ông thay vì nói là bình tĩnh không bằng nói là lãnh khốc.
Sau khi, ông chỉ dặn dò Hứa Bình một câu: /Đừng bỏ rơi em trai con./
“Hứa Bình.”
Hứa Bình đứng dậy, đi theo y tá vào phòng chẩn đoán.
Bác sỹ là một người đàn ông mặc chữ điền, hai mái đã lấm tấm hoa râm, bảng tên trên ngực viết họ Trương.
Ông tỉ mỉ nghiên cứu kết quả xét nghiệm và nội soi của Hứa Bình.
Ông nói với Hứa Bình rất nhiều lời, dùng rất nhiều danh từ y học, có hơn phân nửa Hứa Bình có thể nghe mà hoàn toàn không hiểu được.
Anh thấy trên bệ cửa sổ có đặt một chậu xương rồng nhỏ, phần đỉnh nở hoa màu trắng.
Anh có thể cảm thấy nhịp tim đang nhảy thình thịch trong ngực mình.
Cửa sổ phòng bệnh lắp rất cao, từ chỗ Hứa Bình ngồi nhìn lên có thể thấy được mặt trời chói chang, anh có chút không thể mở mắt ra được.
Trước khi vào phòng chẩn đoán anh đã xem hình ảnh nội soi của mình, không cần bác sỹ nói anh cũng biết trong dạ dày của anh có một khối u.
“Là lành tính hay ác tính?” Hứa Bình rũ mắt hỏi.
Tất cả những lời vừa rồi bác sỹ nói, cái gì lý giải y học, phân tích chuyên khoa đều không quan trọng. Từ đầu tới cuối anh chỉ có một vấn đề muốn biết.
“Vấn đề này tốt nhất vẫn là gọi người nhà đến nói.”
“Không còn ai cả. Cha tôi hai tháng trước đã qua đời vì ung thư vòm họng, em trai tôi…” Anh hơi ngừng lại, “Thằng bé có chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng.”
Bác sỹ nhấc kính lên nhìn thẳng vào anh hồi lâu, hình như đang xác định lời này của Hứa Bình có phải là thật hay không.
Hứa Bình không dao động nhìn lại, anh đã đoán được đáp án, thế nhưng chỉ cần bác sỹ không nói ra kết quả kia anh liền cố chấp tự thuyết phục mình đừng nghĩ tới.
“Là ác tính.”