ĐỆ ĐỆ

“Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù.

Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.

Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính.

—— Phúc âm  Mathew (Ch5:43-35)

“Tiểu Chính.”

Hứa Chính mở choàng mắt.

Cậu đầu đầy mồ hôi bật dậy khỏi giường, trái tim không ngừng đập loạng giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu dằn ngực trái thở hổn hển hồi lâu, chậm rãi gọi một tiếng: “Anh hai.”

Không có người trả lời.

Cửa sổ mở hé, gió biển buổi sáng sớm xộc vào qua màn cửa phát ra tiếng ‘phần phật’ mặt trời phơi sáng từng mảnh đất lớn trước mặt.

Phía giường của anh hai đã trống không, toàn bộ chiếc chăn đều đắp lên người cậu. Tối hôm qua quần áo bởi vì vội vàng lên giường mà vứt lung tung đã bị thu lại gọn gàng, xếp thật chỉnh tề ở trên đầu giường.

Khi Hứa Chính nhìn thấy quần áo được xếp gọn, trái tim lập tức an định lại.

Cậu ngã vật xuống giường, vùi mặt ngửi ngửi mùi hương của anh hai còn lại trên gối đầu.

Trong giấc mộng của cậu —— Hứa Chính rất ít nằm mơ, phần lớn thời gian cậu vẫn luôn vừa ngã đầu liền ngủ —— nửa phần giấc mộng trước đó đã mơ hồ, cậu chỉ nhớ mang máng mình đang chèo thuyền cùng anh hai ở đâu đó, phong cảnh xung quanh đungs lúc tuyệt diệu, hoa sen lặng yên nở rộ, anh hai nhẹ giọng nói chuyện, cho dù là ở trong mơ cậu cũng tràn ngập vui mừng. Cậu cúi đầu giúp anh trai lột hạt sen, anh hai nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng “Tiểu Chính”, cậu ngẩng đầu, hah nhẹ nhàng hôn cậu, cậu cảm thấy có thứ ấm áp gì đó cuồn cuộn không ngừng từ ngực tràn ra, lan khắp thân thể tóc da, khiến cậu đỏ mặt lắp bắp gọi một tiếng “Anh hai”, Hứa Bình mỉm cười với cậu, trong thoáng chốc đó mọi thứ giống như một mặt gương chợt bị nghiền vụn vỡ.

Hứa Chính thoáng cái tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Cậu không hiểu vì sao mình lại mơ thấy một thứ như vậy, việc này khiến trong lòng cậu có chút lo nghĩ, cậu cứ lăn qua lăn lại trên giường đem ămtj chôn vào gối/

Cứ thế chôn chặt vào gối Hứa Bình dùng sức hít thở.

Trước kia mỗi lần cậu làm động tác này đều bị anh hai mắng, nói gối đầu rất bẩn, thế nhưng Hứa Chính dạy mãi không sửa, cậu mê mẩn hương vị trên người anh hai giống như trúng độc thuốc phiện, ngay cả lúc ở trên giường cũng sẽ không nhịn được liếm mút da thịt của Hứa Bình.

Vừa nghĩ đến, đây, cả thân thể Hứa Chính đều nóng lên.

Cậu nắm lấy áo thun vụn về khoác lên người, hai chân xỏ vào ống quần lửng trực tiếp kéo lên.

Cậu trước hết ghé vào WC  xả nước, sau đó mới nhảy vài bước thẳng xuống thang lầu đi tìm Hứa Bình.

Hứa Bình không ở trong nhà, túi hành lý đã được đặt chỉnh tề trên góc hành lang, trên bàn bếp còn đặt một ly nước nóng hầm hập.

Hứa Chính dạo qua một vòng, không nhìn thấy Hứa Bình.

Cậu đẩy cửa bước ra bãi cát, nhìn thấy trên bờ có một bộ quần áo được gấp gọn gàng.

Hứa Chính cầm lên ngửi ngửi, chỗ này con vươn hương vị của anh hai.

“Anh hai!”

Cậu tọi to lên, thanh âm truyền đi rất xa, làm mấy chú chim biển đang kiếm ăn gần đó gần đó sợ hãi bay vút lên cao.

Hứa Chính đột nhiên cảm thấy tay chân rét run, cậu giơ tay lên, nhìn thấy da mình đã nổi lên từng lớp.



Hứa Bình cảm thấy mình giống như đang sờ soạng đi trong một đường hầm tối tăm.

Anh hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, nội tâm hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng.

Anh không biết mình đang ở đâu cũng không biết mình phải đi về đâu, giống như tất cả tâm tình tiêu cực trong linh hồn anh đều đã bị rút cạn, anh chỉ thấy cả người đều nhẹ bổng, ngay cả một màn tối mịt trước mắt cũng khiến anh vui vẻ bình thản.

Anh đi về phía đầu bên kia đường hầm, nơi đó có ánh nắng rực rỡ, thứ đó khiến anh có cảm giác khát vọng vô cùng mãnh liệt, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi anh.

Anh chậm rãi đi tới.

Giữa đoạn ánh sáng lóa mắ kia có hai người đang đứng, một nam một nữ, trên người bọn họ quẩn quanh luồng hào quang năm màu, gương mặt có chút mơ hồ lại thánh khiết.

Anh đứng đó trước mặt hai người, chỉ cảm thấy vô cùng an bình vô cùng vui sướng, anh nhẹ nhàng gọi: “Cha, mẹ.”

Anh nhớ lại rất nhiều việc, những ký ức anh cho rằng mình đã lãng quên lại lần nữa trở nên rõ ràng, anh hỏi: “Con đã chết sao?”

Hai người kia chỉ dịu dàng nhìn anh.

Không hiểu tại sao Hứa Bình hoàn toàn không thấy sợ chút nào, tại thế giới này hết thảy đều an bình lại hoàn hảo, không có thống khổ và phiền não giống hệt như thiên đường vậy.

Anh hồi tưởng lại cuộc sống của mình, cảm thấy thật sự không chút tiếc nuối, anh đã tận hết năng lực của mình.

Anh mỉm cười: “Dẫn con đi đi.”

Anh tiến lên một bước, muốn vào trong luồng ánh sáng kia lại đột nhiên nghe được có người thảm thống gọi một tiếng từ nơi rất xa: “Anh hai!”

Hứa Bình chần chờ một chút, chậm rãi quay đầu trở lại.

Thanh âm kia xuyên qua từng tầng hắc ám, một tiếng lại một tiếng nặng nề giáng vào trái tim anh.

“Anh hai!”

“Anh hai!”

Hứa Bình cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như cả linh hồn đều bị thanh âm này xé rách.

Anh đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Hứa Bình cảm thấy mí mắt rất nặng, cả người vừa ướt vừa lạnh không có nơi nào có thể cử động.

Anh cảm thấy có người đang đè lên trái tim mình, dùng hết trọng lượng mà đè lên, lại nắm mũi và miệng của anh không ngừng thổi khí.

Người nọ thổi một hơi lại nằm lên ngực anh nghe nhịp tim, hai tay dùng sức đặt lên tim anh, thanh âm không ngừng run rẩy: “Đừng như vậy, Hứa Bình. Đừng như vậy.”

Hứa Bình chỉ cảm thấy giọng nói này giống như có chút quen tai, lại nhớ không ra người nói chuyện là ai.

Người nọ thực hiện mấy lần động tác hồi sức tim phổi, thấy Hứa Bình vẫn nằm yên trên bờ cát không cử động, ngay cả hô hấp cũng là như có như không liền nghẹn ngào: “Hứa Bình! Cậu mau tỉnh lại! Vừa rồi tôi đã thấy cậu chảy nước mắt! Cậu vẫn có ý thức phải không?! Cậu mau sống lại! Sống lại!”

Giọng nói đó nghe rất thương tâm, ngay cả bản thân Hứa Bình cũng cảm thấy thực sự rất khó chịu.

Anh muốn cử động ngón tay lại phát hiện thane tể giống như bị một đoạn xiềng xích vô hình trói lại, trói lại thật chặt.

Người nọ đang nâng mặt anh giúp anh hô hấp nhân tạo, làm hồi lâu cũng không thấy Hứa Bình tỉnh lại liền ôm đầu cậu, đột nhiên phát ra thanh âm nức nở.

Hứa Bình cho rằng đối phương đang cười, bỗng chốc cảm thấy từng giọt nước nhỏ xuống như trời đang mưa vậy mới hiểu được đối phương là đang khóc.

“Đều tại tôi, đều tại tôi…”

Hứa Bình chỉ cảm thấy thực sự rất khó hiểu.

Anh đang cố gắng muốn mở mắt ra để xem con người kỳ lạ này rốt cục là ai, lại chợt cảm thấy người nọ đang cúi xuống nặng nề hôn lên môi mình.

Người nọ càng hôn càng sâu, thậm chí sắp nuốt cả lưỡi của anh vào.

Sau đó là ‘Phịch’ một tiếng, anh nghe được thanh âm nắm tay va vào xương gò má.

Kẻ trên người anh đã bị đánh bay ra ngoài.

Anh nghe được em trai rống giận xông lên đánh nhau cùng người nọ, cả hai lăn lộn vài vòng trên bờ cát.

Hứa Chính đang bị sự cuồng nộ nuốt sống.

Cậu đã bơi qua bơi lại trong biển vài lượt đều không tìm được anh hai, tâm tình đã nóng giận đến cực điểm. Có lẽ là do khi còn nhỏ cậu đã từng bị Hứa Bình vứt bỏ, bộ dạng gương mặt nhem nhuốc máu lệ của anh hai nhìn thẳng vào cậu và nói “Mày đi chết đi. Tao không muốn nhìn thấy mày nữa.” ấy cho tới tận bao giờ Hứa Chính vẫn còn nhớ rõ. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy trong lòng cậu vẫn có một chỗ mơ hồ cảm thấy mình không xứng với anh hai, đến một ngày nào đó anh hai có lẽ sẽ lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi cậu, mang đi tất cả ánh sáng của thế giới này, chỉ lưu lại một mình anh cô độc đứng yên trong bóng tối.

Hứa Chính vẫn nhớ loại cảm giác này, cậu sợ nó hơn bất kỳ điều gì khác.

Cậu cả người ướt đẫm bơi về phía bờ, trong lòng vừa uể oải vừa phẫn nộ lại vừa hỏng hốt, cậu không rõ tất cả đã phát sinh như thế nào. Gần đây anh hai đối với cậu phi thường tốt, bọn họ đã làm rất nhiều việc trước đây cho dù cậu tưởng tượng thế nào cũng không tưởng tượng ra được, anh hai mở rộng thận thể trước mặt cậu, cậu có thể hôn anh ấy, ôm anh ấy, vô cùng thân mật, vô cùng vui vẻ. Hứa Chính cảm thấy mình giống như một quả bong bóng bị hạnh phúc bơm đầy sắp nổ tung, thế nhưng chỉ trong nháy mắt anh hai đã không thấy đâu nữa.

Cậu cau mày cắn chặt rặng, bắp thịt trên má không khống chế được mà rung động.

Đúng lúc này, Hứa Chính nhìn thấy anh hai nằm trên bờ cát nhắm chặt hai mắt giống như đang ngủ, sau đó một người đàn ông xa lạ cúi xuống hôn lấy anh.

Hứa Chính đã trợn to mắt vài giây không nhúc nhích, cả người giống như hóa đá. Có rất nhiều ý niệm thoáng qua trong đầu cậu, những ý niệm này đều là hỗn loạn không lời, có vài cái ngay cả Hứa Bình cũng không hiểu là đang biểu đạt thứ gì, cuối cùng tất cả đều chỉ đổ dồn vào một suy nghĩ —— Anh hai không vứt bỏ mình, anh hai là bị người trộm đi.

Anh vô cùng kinh hoảng, phân nửa là uể oải phân nửa là mừng như điên, lại có càng nhiều là cuồng nộ.

Anh hai không vứt bỏ mình, anh hai là bị người trộm đi!

Cậu xông lên siết lấy cổ đối phương, lại tung một đấm vào mặt gã, chỉ một đấm này đã khién máu mũi đối phương phun ra khắp nơi.

Người nọ sau khi bị vứt khỏi người Hứa Bình đã hoàn toàn kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, phảng phất không ngờ được bản thân lại bị đánh.

Hứa Chính bước ngang qua thân thể anh trai, một tay nắm vai đối phương lại giáng xuống thêm một quyền, người nọ chợt phản ứng lại siết chặt cổ tay của cậu, cùng cậu lăn lộn đánh nhau trên bờ các.

Hứa Chính không để ý tới cú đánh của đối phương, chỉ chuyên tâm giáng từng đấm lên mặt đối phương.

Người nọ trả đòn rất nặng, khóe mắt Hứa Chính bị xé rách, máu tươi lập tức nhỏ xuống.

Thế nhưng cậu không hề cảm thấy đua đớn.

Anh cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa đun sôi máu huyết trong người cậu, gân xanh tại thái dương thình thịch nảy lên, trong đầu trống rỗng chỉ có một ý niệm quẩn quanh qua lại: Giết người này! Giết người này!

Bọn họ lăn lộn đánh nhau trên bãi cat,s người nọ hình như cũng bị Hứa Chính gợi lên cơn giận, dùng hết sức lực cùng Hứa Chính đánh nhau.

Bọn họ giống như hai con mãnh thú thù hận đối phương, thật sự muốn đẩy kẻ còn lại vào chỗ chết.

Hứa Chính cả đời cũng chưa từng tức giận như vậy, cậu vừa nghĩ tới nguồn sáng duy nhất trong sinh mệnh mình thiếu chút nữa đã bị người nọ cướp đi, để cậu một thân một mình sống trong thống khổ là cả người đã sợ đến run lên.

Cậu gầm thét như một con gấu nổi giận, nhào tới siết cổ đối phương, túm lấy đầu anh ta ấn xuống mặt cát.

Người nọ vùng vẫy xoay người, phun ra một búng cát, khản giọng quát: “Hứa Chính!”

Hứa Chính cắn chặt răng không quan tâm cứ mãi mê đánh vào mặt đối phương.

“Hứa Chính, anh trai mày chết rồi.”

Một đấm của Hứa Chính thật vất vả dừngl ại chí mí sống mũi đối phương, giống như hơi mêm man vài giây rồi lại nặng nề giáng xuống.

Người nọ bị đánh đến lần nữa phun ra ngụm máu.

Hứa Chính nhấc cổ áo đối phương lên, lại hung hăng giằng xuống đất.

Người nọ yên lặng chăm chú nhìn cậu một hồi, nhẹ nhàng nói: “Hứa Bình đã chết.”

Đấm đá như mưa rơi xuống, người nọ lại đột nhiên giống như bỏ qua tất cả không tiếp tục phảng kháng, gã ta ôm đầu cuộn người trên cát, không nói lời nào tiếp tục nhẫn nại.

Cũng không biết đã qua bao lâu, quyền cước chậm rãi ngừng lại, Hứa Chính lau mồ hôi trán, hai tay chống gối thở dốc hừng hực.

Người trên mặt đất ho khan từng hồi đứt quảng, phổi và cổ họng phát ra âm thanh như bị xé rách.

Hứa Chính chả đứn thẳng người, bước qua gã trên mặt đất bước tới bên cạnh Hứa Bình.

“Anh hai, dậy nào.”

Cậu nhẹ nhàng lay lay tay Hứa Bình.

“Anh hai, chúng ta về nhà.”

Hứa Bình không cử động cứ nhắm nghiền mắt lại.

Hứa Chính hơi tủi thân cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu.

“Anh hai, em sai rồi, em không nên đánh nhau với người khác, anh đừng giận em.”

Anh kéo tay Hứa Bình.

“Anh hai, chúng ta về nhà thôi.”

Chỉ có tiếng sóng rì rào vỗ vào bãi cát đạp lại cậu.

Người trên mặt đất đột nhiên khóc to nức nở.

Hứa Chính giống như hoàn toàn không nghe được nhìn bãi cát trên mặt đất ngây ngẩn một hồi, đột nhiên hơi quỳ xuống hôn nhẹ lên mặt Hứa Bình một chút.

Anh cẩn thận quan sát biểu tình của anh trai, giống như một chú chó lớn vừa phạm sai lầm muốn lấyl òng chủ nhân.

“Anh hai, có phải anh mệt rồi không?”

Hứa Bình không trả lời cậu.

Hứa Chính nằm vật xuống bên cạnh anh hai, nghiêng đầu nhìn Hứa Bình.

“Anh hai đã mệt mỏi rồi, chúng ta cùng nhau ngủ một chút nhé.”

Anh ôm lấy thân thể Hứa Bình kéo vào ngực, để anh hai gối lên vai mình.

Sắc mặt Hứa Bình trắng bệch, lông mi nhắm nghiền chỉ có mũi và gò má là đỏ ứng, hợp với khí sắc này lại mơ hồ có chút vẻ không lành.

Hứa Chính chỉ cảm thấy thân thể anh hai vô cùng lạnh lẽo, vậy nên cậu ngồi xuống cởi áo thun ra cẩn thận đắp lên người Hứa Bình.

Cậu lại lần nữa nằm xuống vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ lông mi anh trai.

Dài như vậy.

Cậu lại rướn người qua hôn lên đôi mắt anh trai.

“Anh hai cứ ngủ đi, đợi khi dậy rồi chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”

Nền trời chậm rãi tối sầm, từng áng mây dày nặng che chắn ánh mặt trời, ở phía bên kia mặt biển mây đen tụ tập giống như một đạo quân chuẩn bị lên chiến trường. Giữa những lớp mây truyền đến tiếng sấm mơ hồ hệt như trống trận, chỉ còn chờ những tia sét rạch ngang chân trời những hạt mưa lớn như hạt đậu sẽ bắt đầu lao xuống tiến hành chém giết.

“Đứng dậy.” Người nọ chẳng biết đã đứng bên cạnh Hứa Chính từ lúc nào, lạnh lùng nói, “Mau buông Hứa Bình ra.”

Anh vươn tay muốn nắm lấy tay Hứa Bình, Hứa Chính lập tức mở choàng mắt hung hăng đẩy anh ra.

Cậu ngồi thẳng người che chắn anh trai ra sau lưng mình, giống như lang sói hung ác bảo vệ thức ăn trừng mắt nhìn đối phương.

Người nọ trầm mặc một hồi, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Cậu ấy chết rồi, Hứa Chính.”

Nói xong câu đó, anh phảng phất đã bị thọc một dao, run rẩy ngẩng đầu muốn che giấu viền mắt đỏ bừng.

Hứa Chính chỉ có thể cảnh giác theo dõi đối phương.

“Cậu ấy mắc bệnh nan y, dẫn mày lên đảo du lịch cũng chỉ vì muốn lưu lại một chút hồi ức vui vẻ sau cùng với mày.”

Anh ta vừa nói vừa định lướt qua Hứa Chính đến chạm vào Hứa Bình.

Hứa Chính lần nữa mạnh mẽ đánh bật tay đối phương ra.

“Cả đời cậu ấy đều như vậy, thoạt nhìn rất thông minh, học hành cũng giỏi kỵ thực vừa ngốc vừa dễ gạt, làm việc cũng không biết xoay chuyển.”

Người nộ lại lần nữa muốn vượt qua Hứa Chính tới chạm vào Hứa Bình, lại bị Hứa Chính đạp ngã trên bãi cát.

“Tao ở nước ngoài nhiều năm không thể trở về, vẫn luôn tìm người đi theo cậu ấy. Tao đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu ấy, những việc ấy giống như ác mộng hằng đêm ám ảnh tao, mấy năm gần đây tao vẫn luôn nghĩ đợi khi mình công thành danh toại rồi, tao nhất định sẽ đến trước mặt cậu ấy cầu xin sự tha thứ, lại cho cậu ấy một số tiền nằm mơ cũng không tưởng tượng được, thậm chí cả địa vị và điều kiện sinh hoạt…”

Anh ta chậm rãi đứng dậy từ bãi cát, phủ phủi những hạt cát dính trên thân thể chậm rãi bước tới bên cạnh Hứa Chính.

“Mày biết cái cảm giác ban ngày đi học, buổi tối đi làm, mỗi ngày chỉ có thể ngủ được ba tiếng là như thế nào không? Mày biết loại cảm giác liên tục làm việc suốt gần bảy mươi giờ sau đó kiệt sức phải đưa đi cấp cứu là như thế nào sao? Mày biết vì phải trèo lên địa vị cao hơn nên phải thu mua, vơ vét, thậm chí đe dọa, phản bội tất cả những người bên cạnh là cảm giác gì sao? Mày biết vì nhận được sự ủng hộ tài chính mà phải kết hôn với người phụ nữ không có tình cảm, còn vì muốn lấy lòng cha của cô ta mà cả ngày đều phải giả vờ ân ái vô cùng giả tạo là cảm giác gì sao?!”

Anh ta đứng thẳng trước mặt Hứa Chính.

“Mày cái gì cũng không biết, mày chỉ là một thằng ngu.” Anh nhẹ giọng nói.

Lại mạnh mẽ tung chân đá vào Hứa Chính, giống như một con báo nhào tới kẹp cổ đối phương, cùng Hứa Chính liều mạng giằng co.

Anh ta tránh thoát đôi tay quơ loạn của Hứa Chính, vừa cố dùng sức vừa nói: “Mày từ nhỏ đã là em trai của cậu ấy, cậu ấy thương mày, chăm sóc mày, vì mày mà bỏ qua bản thân, thế nhưng mày lại từng vì cậu ta làm ra chuyện gì?! Mày chính là bộ dạng như vậy, bẩm sinh đã ngu ngốc, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự gách vác, dựa vào cái gì chiếm lấy cậu ấy, dựa vào cái gì để xứng với cậu ấy?!”

Hứa Chính không thể hô hấp, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, đôi tay của người kia như vòng kim cô siết chặt cổ của cậu, cậu muốn đưa tay đẩy ra lại bị người nọ tránh được vài lần.

“Tao thật vất vả, thật vất vả…” Anh nghẹn ngào, “Tao biết cậu ấy đã mắt bệnh ung thư, tao đã nghĩ lúc này nhất định phải dẫn cậu ấy đi, giúp cậu ấy chữa bệnh, để cậu ấy sống những ngày tháng tốt nhất. Tao vẫn thường tự nói với mình đợi thêm một chút, đợi thêm chút nữa, đợi hai người kết thúc chuyến du lịch này tao sẽ đi tới gặp Hứa Bình, nói cho cậu ấy biết tao xin lỗi cậu ấy, nói với cậu ấy rằng đã nhiều năm như vậy rồi tao vẫn luôn nhớ cậu ấy, nói rằng tao sẽ giúp cậu ấy liên lạc những bác sỹ giỏi nhất, khẳng định có thể chữa hết bệnh cho ậu ấy. Thế nhưng, thế nhưng… “

Hứa Chính cảm thấy mặt mình nóng lên, có vài giọt nước mắt vừa rơi xuống nơi đó.

“Đã quá trễ, đã quá trễ rồi… Hứa Bình đã chết, sức khỏe của cậu ấy kém như vậy lại chạy đi bơi vào sáng sớm, căn bản chính là cố ý. Mày không phải em trai cậu ấy sao? Mày không phải luôn coi cậu ấy như báu vật sao? Mày thế nào lại không trông coi cậu ấy?! Vì sao chứ?!! “

Cánh tay trên cổ buông lỏng ra, người nọ lui lại một bước, ngồi phệch trên bờ cát bưng trán thương tâm khóc rống.

“Mày đi chết đi, thay Hứa Bình chết đi, đem cậu ấy đổi trở về. Cậu ấy đối với mày tốt như vậy, nếu như mày thật sự coi cậu ấy là anh trai nhất định phải đổi cậu ấy trở về!”

Hứa Chính xoa xoa cổ vừa ho khan vừa chậm rãi ngồi xuống, nhìn người đang thương tâm khóc lớn bên kia một hồi lại xoay mặt nhìn Hứa Bình.

Cậu chậm rãi cúi xuống để trán chạm vào trán đối phương.

Cậu nhìn gương mặt tái nhợt của Hứa Bình, đột nhiên mở miệng gọi: “Anh hai.”

Cậu vươn tay đẩy anh hai.

“Anh hai đứng lên nào.”

Hơi lay nhẹ vai người nọ.

“Anh hai mau thức dậy.”

Người ngồi trên bờ cát ngẩng đầu nhìn Hứa Chính.

Hứa Chính lay lay thân thể Hứa Bình: “Anh hai, anh.”

“Anh hai.”

Cậu bất ngờ vươn tay tát mạnh vào mặt Hứa Bình.

Người đang ngồi trên bờ cát đầu tiên là kinh hãi sau đó phẫn nộ, nhảy dựng lên kéo tay cậu lại.

“Mày làm gì đó, cậu ta đã chết rồi!”

“Anh hai không chết!” Hứa Chính gào thét cắt lời.

“Anh hai không chết, anh hai vẫn ở đây, tôi nghe được tiếng anh ấy nói chuyện với tôi.” Cậu nghiêng đầu cẩ thận nghe ngóng hồi lâu, “Anh hai nói tôi không cần phải sợ, anh ấy bảo tôi chờ anh ấy.”

Người nọ trợn to mắt, chậm rãi thả lỏng tay mình.

Hứa Chính chậm rãi cúi xuống hôn nhẹ lên môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Anh hai ”.

Cậu hôn lên gò má Hứa Bình, lại rướn người hôn lên gò má bên kia.

Người bên cạnh mím chặt môi quay đi, giống như không đành lòng nhìn thấy một màn như vậy.

Hứa Chính kéo tay anh trai, hôn lên mỗi một ngón tay rồi áp nó vào mặt mình.

“Anh hai, em không sợ.” Cậu vụng về nói, “Em sẽ ở nơi này không đi đâu cả.”

“Em sẽ chờ anh ở đây, anh hai.”

Cậu cúi đầu hôn lên môi Hứa Bình.

“Anh hai…”

Âm cuối của cậu đột nhiên hơi thảy đổi, giống như một đứa trẻ đã phải chịu sự uất ức gì đó cực lớn.

Tóc của cậu rối loạn chia chỉa, khắp gương mặt đều là dấu vết bầm tím do đánh nhau để lại.

Cậu cúi đầu dùng cánh tay lau hàng nước mắt đột nhiên chảy xuống, một lần lại một lần.

“Anh hai, em yêu anh,” Cậu ngẹn ngào hoàn thành những lời muốn nói, “Anh hai đừng vứt bỏ em.”

Khóe mắt Hứa Bình đột nhiên rơi xuống một giọt lệ, xẹt qua da thịt rơi xuống nền cát.

Sau đó giọt lệ thứ hai, thứ ba cứ thế rơi xuống, vùng cát kia lập tức trở nên sậm màu.

Hứa Chính vẫn đang khóc, đây là lần đầu tiên trong đời cậu biết rơi lệ.

Người phía sau há miệng run rẩy cầm điện thoại lên.

“… Xe cấp cứu… Đúng, con mẹ nó tôi đã nói rồi, bảo bọn họ trực tiếp lái phi cơ đến…”

Bình luận

Truyện đang đọc