ĐẾ HOÀNG THƯ

Sau khi đi qua chân núi Hồ sơn, vừa biến mất khỏi tầm mắt nhóm người của Hàn Diệp, tốc độ vung roi của Đế Tử Nguyên chậm lại. Nàng thấp giọng ho vài lần, cơ thể cứng đờ, mất tự nhiên.

Trường Thanh cảm thấy kỳ lạ, vừa định tiến lên, lại thấy Đế Tử Nguyên ngã thẳng xuống đất, hắn vội nhảy vọt qua đỡ lấy Đế Tử Nguyên sắp ngã xuống.

"Tiểu thư!" sắc mặt Đế Tử Nguyên trắng bệch, khóe miệng tràn ra vết máu. Trường Thanh thăm dò mạch tượng của Đế Tử Nguyên, vẻ mặt thay đổi, nội lực trong cơ thể tiểu như nhà hắn hỗn loạn, hiển nhiên là bị nội thương.

"Tiểu thư, Điện hạ luôn ở cạnh người, ngài ấy bình an vô sự, sao người lại bị nội thương? Lẽ nào người không nói với Điện hạ, những ngày này người không thể vận công?"

Từ khi Đế Tử Nguyên tán công cứu Hàn Diệp một năm trước, mỗi khi đến những ngày đông cực lạnh, khí tức sẽ hỗn loạn, không thể dùng nội lực, ngoài những người bên cạnh Đế Tử Nguyên, thì không ai biết được bí mật này.

Ánh mắt Đế Tử Nguyên thoáng qua một tia khác thường, khóe miệng cong lên tự giễu.

Trong Ngô Đồng các, ép nàng ra tay chính là Hàn Diệp, nàng cần gì phải nói.

"Đi thôi, chúng ta nhanh chóng về núi Thanh Nam." nửa khắc sau, nội lực mà Trường Thanh truyền vào khiến Đế Tử Nguyên có chút huyết sắc trở lại, nàng đứng dậy không chút do dự.

Để nhanh chóng trở về núi Thanh Nam vận chuyển quân lương, hai người cưỡi ngựa từ Hồ sơn vòng qua biên cương các thành trở về. Một ngày một đêm phi nước đại, Trường Thanh đã nói vài lần trên đường về, nhưng không thuyết phục được Đế Tử Nguyên nghỉ ngơi. Cho đến khi cái hố khổng lồ chôn vùi xương cốt dưới núi Thanh Nam hiện ra trước mắt Đế Tử Nguyên, nàng mới kiềm dây cương dừng lại.

Đế Tử Nguyên nhìn bia mộ cô độc trước mộ phần ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt vì trải qua một chặng đường dài.

"Tiểu thư." Trường Thanh vội vàng tiến lên, lo lắng nói "Người vẫn nên về thành mời một đại phu đến phủ bốc thuốc ......"

"Không cần." Đế Tử Nguyên lắc đầu, nhảy xuống ngựa, ném roi ngựa cho Trường Thanh, đi về phía mộ phần "Ngươi về thành trước, điểm số đầy đủ quân lương, sáng sớm mai chúng ta vận chuyển quân lương qua núi Hổ Tiếu."

Sáng sớm mai? Không có lấy thời gian nghỉ ngơi, thân thể của tiểu thư ...... Trường Thanh nhíu chặt mày, nhìn bóng lưng trầm mặc của Đế Tử Nguyên lắc đầu, không rời đi như Đế Tử Nguyên đã ra lệnh, mà xuống ngựa yên lặng chờ đợi dưới gốc cây cách đó không xa.

Trong thành Quân Hiến nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, hiện giờ có thể ảnh hưởng đến tiểu thư như vậy, e là chỉ có Thái tử.

Trước bia mộ của An Ninh, Đế Tử Nguyên phủi sạch lá rơi tuyết đọng trên bia đá như thường lệ, ngước mắt nhìn tinh kỳ quân Đế gia vùi trong hố sâu hoang vu đã lâu. Một lúc sau, nàng mới hoàn hồn, đầu ngón tay lướt trên tấm bia đá, dừng lại trên nét cuối cùng của chữ 'Ninh'.

"An Ninh, ta và Hàn Diệp e là không thể như ngươi mong muốn rồi ......"

Bình an vui vẻ, một đời không lo, ước muốn đơn giản nhất của dân chúng bình thường, đối với bọn họ còn khó hơn lên trời. Cả đời này nàng không tin số mệnh, vì Đế gia nghịch thiên hạ, nghịch giang sơn, chỉ có một chút lòng riêng duy nhất đặt vào Hàn Diệp, đến cuối cùng, chỉ còn lại thân thể kiệt quệ, trái tim trống rỗng.

Gió thổi qua, những chiếc lá rơi trên mộ bị cuốn lên, lơ lửng trên tay Đế Tử Nguyên.

Những chiếc lá rơi ngả vàng, giống như tâm trạng dần héo mòn, Đế Tử Nguyên khép lòng bàn tay, xoay người rời khỏi mộ phần.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đội ngũ vận chuyển quân lương từ đỉnh núi Thanh Nam xuất phát trong gió tuyết rét lạnh, đi về phía núi Hổ Tiếu.

Hàn Diệp dẫn năm chuẩn tông sư cũng đến Đồng quan một ngày sau đó, tiến vào thành Huệ An do Ôn Sóc trấn giữ. Lúc hắn cùng thủ tướng Tống Du vào phủ thành chủ vừa hay gặp phải Ôn Sóc vội vã trở về từ doanh trại ngoài thành sau khi nhận được tin tức.

Hàn Diệp vẫn luôn đóng quân ở thành Sơn Nam trước khi rời Đồng quan, đã nửa năm không gặp Ôn Sóc, thiếu niên cưỡi ngựa tiến tới đã bớt đi vẻ phù phiếm hào hoa của thế gia công tử ở kinh thành, thêm vài phần kiên nghị trầm tĩnh lăn lộn sa trường.

"Điện hạ." từ xa nhìn thấy Hàn Diệp, Ôn Sóc tinh thần phơi phới, tươi cười vui vẻ, nhảy xuống ngựa chạy tới trước mặt hắn "Điện hạ, người cuối cùng cũng về rồi."

Ánh mắt Hàn Diệp hiện lên vui vẻ yên tâm, lại nói "Ngươi bây giờ đã là phó tướng một thành, nhảy nhót như vậy còn ra thể thống gì." hắn nói rồi phủi bụi trên vai Ôn Sóc, sửa lại chiến giáp ngay ngắn.

Tống Du bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng hiểu rõ, thái độ đối với Ôn Sóc cũng có thay đổi. Từ lâu đã nghe nói Thái tử điện hạ vô cùng xem trọng thiếu niên đỗ đầu trạng nguyên khi mới mười lăm tuổi này, hóa ra không phải lời đồn. Lần đầu tiên Ôn Sóc đến thành Huệ An, dù đã giữ chức Binh bộ thị lang, nhưng hắn còn quá trẻ, lại còn là công tử kinh thành chưa từng ra chiến trường, trước đại chiến đối đãi qua loa, nể mặt Thái tử, Tống Du cho hắn chức vị quân sư nhàn nhã qua ngày trong phủ, vốn không có ý nghĩ hắn sẽ lập được công gì. Nào ngờ Ôn Sóc có thể chịu gian khổ, mấy lần đại chiến lẫn vào doanh trại quân tiên phong xông ra tiền tuyến, lập nhiều quân công, từ đó Tống Du phải nhìn bằng con mắt khác, trong một năm đã thăng liền ba cấp, một tháng trước phó tướng thành Huệ An trọng thương phải về quê an dưỡng, Tống Du đã dâng tấu khẩn cầu vua Gia Ninh, phong Ôn Sóc làm phó tướng thủ thành.

Hai phe văn võ trên triều đình Đại Tĩnh xưa nay luôn phân biệt rõ ràng, Ôn Sóc vào triều làm quan văn, hiện giờ có thể được Tống Du khẳng định, quả là điều không dễ.

"Tống tướng quân." Ôn Sóc sau khi chào hỏi Hàn Diệp mới nhìn thấy Tống Du đứng bên cạnh, trên mặt có chút ngượng ngùng, liền ôm quyền chào hỏi.

"Ôn tướng quân và Điện hạ đã lâu không gặp, có chút thất lễ là chuyện thường tình, không sao không sao." Tống Du dĩ nhiên không so đo chuyện nhất thời thất lễ của hắn, phất tay cười cho qua.

Lời này của Tống Du khiến Hàn Diệp cảm thấy thư thả, gương mặt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.

"Điện hạ, Hầu quân sao không cùng người trở về?" trong mắt Ôn Sóc thoáng qua chút lo lắng.

Một năm qua, Ôn Sóc không còn gọi Đế Tử Nguyên là 'tỷ tỷ' như trước, mà đổi thành 'Hầu quân'. Đế Tử Nguyên nghĩ hắn đã vào quân doanh, không tiện làm nũng như trước nên cũng chẳng để tâm, chỉ có Hàn Diệp mới hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của chuyện Ôn Sóc thay đổi xưng hô.

Sống chết của Đế Tẫn Ngôn liên can quá rộng, một lúc không cẩn thận sẽ gây họa cho cả Đông cung, Ôn Sóc đang bảo vệ hắn.

Chỉ trong một ngày, tin tức Thái tử Đại Tĩnh và Tĩnh An Hầu quân đột nhập vào thành Quân Hiến có năm mươi ngàn hùng binh Bắc Tần đóng quân, gây ra một trận chiến kinh hoàng, rồi rút lui an toàn đã truyền khắp các thành trì Tây Bắc. Bây giờ Hàn Diệp bình an trở về, nhưng vẫn không thấy Đế Tử Nguyên đi cùng, Ôn Sóc đương nhiên phải hỏi.

"Nàng ấy về thành Thanh Nam rồi."

Nghe được câu trả lời của Hàn Diệp, Ôn Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy lông mày Hàn Diệp khẽ cau lại, hắn cảm thấy có chút bất an trong lòng.

"Tống tướng quân, quân lương của thành Huệ An đã chuyển tới rồi?" Hàn Diệp ngừng nhắc về Đế Tử Nguyên, xoay người đi vào phủ.

"Bẩm Điện hạ, năm ngày trước, sau khi quân lương ở Tấn Nam vào Tây Bắc, Đường tướng quân đã phái người chuyển quân lương từ thành Nghiêu Thủy tới đây trong một tháng." Tống Du đã là lão tướng ở Tây Bắc, tuy luôn tận trung với hoàng thất, nhưng cũng kính phục đại nghĩa của Tĩnh An Hầu, trận chiến này không chỉ dựa vào hoàng thất, mà còn nghiêng về cả Tấn Nam. Vì chính nghĩa quốc gia bảo vệ gia đình dân chúng, Tĩnh An Hầu không hề mang lòng riêng.

"Theo thần biết, quân lương của núi Thanh Nam đã được chuyển tới ba ngày trước, hẳn là Tĩnh An Hầu sẽ nhanh chóng sắp xếp cho tướng sĩ chuyển quân lương đến Nghiệp thành." Nghiệp thành và thành Vân Cảnh cách nhau khá xa, lộ trình nguy hiểm nhất, thành Thanh Nam gần ngay bên cạnh, Đường Thạch liền giao trọng trách vận chuyển quân lương đến Nghiệp thành cho Tĩnh An Hầu.

Đường Thạch? Vận chuyển quân lương? Một câu nói vô tình của Tống Du khiến thần sắc Hàn Diệp hơi ngưng lại, bước chân hắn không dừng, như không nghe thấy gì mà vào thẳng phủ tướng quân.

Tống Du gặp phải khó khăn khi sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, năm người luôn che mặt luôn theo sau Thái tử, nhìn ai nấy đầy kiêu ngạo lạnh lùng không chịu rời Thái tử nửa bước, thật sự không biết nên sắp xếp thế nào. Hàn Diệp nhận ra sự khó xử của hắn, yêu cầu một gian thư phòng dẫn năm người vào, tự mình đóng cửa giải quyết.

"Là phụ hoàng phái các người tới thành Quân Hiến?" dưới ánh nến sáng rực, Hàn Diệp ngồi phía trên nhẹ giọng nói với năm chuẩn tông sư đang đứng trong sảnh.

Thủ lĩnh của chuẩn tông sư gật đầu "Bệ hạ có lệnh, lệnh ta bảo vệ Điện hạ vẹn toàn. Mười người chúng ta sau khi đến thành Quân Hiến, liên lạc với các mật thám Đại Tĩnh, gặp được Cát Lợi công công, là hắn dẫn chúng ta vào thành, mới có thể trong lúc mấu chốt giúp sức cho Điện hạ."

"Cởi bỏ khăn che mặt của các người."

Dù võ công của những người này đủ để nghiền nát Hàn Diệp thành bã, nhưng khí thế trữ quân của hắn cũng không hề mất đi.

Năm người nhìn nhau, cởi bỏ khăn che mặt.

Hàn Diệp nhìn năm gương mặt bình thường trước mặt, tự nâng ấm trà rót cho mình một chén "Nếu ta đã từ thành Quân Hiến bình an trở về, các vị cứ tự phân tán đi là được ......"

"Điện hạ."

Thủ lĩnh của chuẩn tông sư do dự lên tiếng, Hàn Diệp lại nhướng mắt nhìn sang "Các người là người của phụ hoàng, ta không dùng được các người, cũng không dám dùng các người. Ta cũng biết tự mình biết mình. Ta vào thành Quân Hiến là chủ ý nhất thời, nhưng mười người các vị vào Tây Bắc là do phụ hoàng sớm đã an bài, nếu không sẽ không thể đến thành Quân Hiến cứu ta trong thời gian ngắn như vậy. Phụ hoàng có dự tính gì, ta không muốn nhúng tay vào, cũng không thể nhúng tay vào, các vị có hoàng lệnh trên người, vẫn nên sớm rời đi thì hơn. Ta đã phân phó Cát Lợi, sau khi cắt đuôi được mật thám Bắc Tần, sẽ để năm vị còn lại rời đi, các vị không cần lo lắng ta sẽ cưỡng ép giữ các người lại bên cạnh, làm hỏng chuyện của các người."

Ánh mắt của thủ lĩnh chuẩn tông sư thoáng sáng lên, lần đầu tiên hắn sinh ra sự kính phục với vị trữ quân Đại Tĩnh trước mặt. Chẳng trách có thể được Bệ hạ xem trọng như vậy, ngoài thân phận tôn quý, Thái tử điện hạ của bọn họ rất thông minh cơ trí.

"Bệ hạ quả thật chỉ bảo ta đến cứu Điện hạ khỏi thành Quân Hiến, nếu Điện hạ đã an toàn, chúng ta không cần phải đi theo Điện hạ nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi." người thủ lĩnh gật đầu, xem như thừa nhận lời của Hàn Diệp "Chỉ là Điện hạ ......" hắn ngập ngừng, giống như thản nhiên hỏi "Hiện giờ ta thấy vẫn còn thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến nằm trong tay Bắc Tần, hôm qua nghe ý của Tĩnh An Hầu, trận chiến sau này ở thành Quân Hiến sẽ do Điện hạ đích thân dẫn quân ......"

"Phải thì đã sao?" Hàn Diệp quét mắt nhìn hắn, thờ ơ trả lời, tay không ngừng rót trà.

"Không có gì quan trọng, chỉ là Bệ hạ giao an nguy của Điện hạ cho ta, trận chiến ở thành Quân Hiến nhất định sẽ muôn phần nguy hiểm, nếu Điện hạ cần, tùy lúc có thể triệu ta đến hộ giá."

Lời này nghe có vẻ chân thành, nhưng cả người nói và người nghe đều biết chỉ có thể nghe mà thôi, ngoài vua Gia Ninh, ai có thể triệu tới vẫy đi mười người này.

"Các vị có lòng rồi, nếu có duyên, trên chiến trường Tây Bắc, ta nhất định có thể gặp lại các vị." Hàn Diệp nhìn năm chuẩn tông sư cười nói, phất phất tay xem như tiễn khách.

Năm người cùng nhau lui ra, thư phòng trở lại yên tĩnh.

Một lúc sau, Hàn Diệp đợi uống cạn trà trong chén, mới nhẹ giọng nói "Ôn Sóc, ra đây đi."

Sau bức bình phong trong thư phòng, Ôn Sóc vẫn luôn nín thở ẩn nấp bước ra, nghi ngờ hỏi "Điện hạ, đây là những người mà Bệ hạ phái tới thành Quân Hiến cứu người?" chỉ có vài người, đánh tan năm ngươi ngàn thiết kỵ của Mạc Thiên, nghĩ thôi cũng thấy có chút khoa trương.

"Năm chuẩn tông sư." Hàn Diệp nhẹ giọng nói.

Ôn Sóc trợn to hai mắt, vẻ mặt phức tạp "Không hổ là thủ đoạn của Bệ hạ."

Cảm tình của Ôn Sóc với vua Gia Ninh rất phức tạp, có mười năm kính nể, cũng có mối hận nhà tan cửa nát.

"Ôn Sóc, sáng sớm ngày mai sau khi năm người này rời thành, ta và ngươi sẽ cùng nhau rời thành, nói với Tống Du, hai chúng ta đi tuần tra canh giữ Chư thành. Để hắn nói với Đường Thạch, ta sẽ thủ thành Huệ An, một tháng sau sẽ đích thân dẫn quân tấn công thành Quân Hiến."

"Vâng, Điện hạ." Ôn Sóc gật đầu, xoay người ra ngoài, đi được hai bước nghi hoặc dừng lại hỏi "Điện hạ, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?"

Thấy Hàn Diệp không chịu trả lời, Ôn Sóc cũng không hỏi nhiều, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Hàn Diệp cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra một đóa mai.

Hoa này được Đế Tử Nguyên tặng cách đây vài ngày vào đêm gặp gỡ ở thành Quân Hiến, nay đã khô héo vì thời gian đổi thay.

Giống như người kia vẫn còn đó, sự dịu dàng đã quyết.

Hàn Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, nhấn chìm cả đất trời.

Hắn cẩn thận xoa xoa cánh hoa trong tay, lẩm bẩm lên tiếng.

"An Ninh, ta và Tử Nguyên, đời này e là không thể như muội mong muốn rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc