ĐẾ HOÀNG THƯ

Vừa đến canh một, ba ngàn thân binh của Nỗ Hạo đã nhân lúc trời tối rời thành, lặng lẽ tiến về phía núi Vân Cảnh. Nửa khắc sau, cửa đông thành Vân Cảnh lặng lẽ mở ra, Đạt Xích dẫn đầu ba mươi ngàn thiết kỵ ra ngoài, tuyết rơi dày đặc trở thành thứ che chở tốt nhất cho đại quân. Cùng lúc đó, các tử sĩ đang ẩn nấp trong thành Vân Cảnh lợi dụng lúc điều động quân đội lẻn vào từ đường và dưới bốn bức tường thành chôn đầy thuốc nổ, đại chiến sắp bắt đầu!

Sau khi Nỗ Hạo và Đạt Xích rời thành, Tiên Vu Hoán khẩn cấp triệu chúng tướng bàn luận về đại chiến trong phủ thành chủ.

Cách tiếng trống canh hai chỉ còn nửa khắc, Uyển Thư điểm binh chuẩn bị xuất phát trên đầu thành, nhưng Hàn Diệp vốn nên là người thay nàng áp đội chỉ huy trên đầu thành lại không xuất hiện. Thấy thời gian khai chiến sắp đến, Uyển Thư phái người đến phủ thành chủ mời Hàn Diệp, tướng sĩ còn chưa kịp nhận lệnh rời đi, thị vệ Đông cung bên cạnh Hàn Diệp đã phi ngựa nhanh trên đường lớn từ hướng phủ đệ tiến tới.

Thị vệ phóng nhanh đến trước người Uyển Thư, hắn xuống ngựa, đưa mật thư đến trước mặt Uyển Thư "Tướng quân, đây là mật thư của Điện hạ."

Đại chiến đến gần, lẽ nào còn có thay đổi gì, Uyển Thư cau mày mở ra, xem qua nội dung mật thư, vẻ mặt biến đổi rõ rệt, nàng vặn cổ áo thị vệ, tức giận nói "Đồ khốn kiếp, Điện hạ đến núi Vân Cảnh, sao bây giờ mới nói với bổn tướng!"

Sức lực của Uyển Thư vô cùng lớn, sắc mặt thị vệ tím tái đến nghẹt thở, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Hàn Diệp, vẫn trầm giọng đáp "Tướng quân, Điện hạ nói khai chiến tiến hành theo kế hoạch, có ngài ấy cầm chân hàng chục ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán trên núi Vân Cảnh, tướng quân chắc chắn sẽ giữ được Nghiệp thành. Mong tướng quân lấy đại cục làm trọng, trước khi Tiên Vu Hoán chiến bại, rút khỏi thành Vân Cảnh, tướng quân tuyệt đối không được dẫn quân đến núi Vân Cảnh nửa bước."

Sau một lúc như vậy, đủ để Uyển Thư dịu lại cảm xúc, nàng buông thị vệ ra, thở nhẹ một hơi. Đại chiến trước mắt, sau lưng nàng còn có năm mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh, nàng tuyệt đối không được loạn trận thế.

Thái tử chỉ dựa vào ba trăm thân vệ bên cạnh, sao có thể chống lại hàng chục ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán? Đây chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự tuyệt đường sống?

Một bên là Thái tử, một bên là ba mươi ngàn dân chúng của Nghiệp thành, Uyển Thư thở một hơi dài, nhất thời không biết có nên nghe mệnh lệnh hoang đường này không ...... Thái tử vì tiểu thư nên mới ở lại Nghiệp thành, lỡ như có chuyện gì xảy ra, sau này nàng làm sao ăn nói với tiểu thư?

"Tướng quân." thị vệ thấy Uyển Thư không nói gì, trầm giọng nói "Điện hạ đã nói, nếu ngài ấy có thể kéo đại quân của Tiên Vu Hoán vào núi, thì sẽ có cách giữ bọn họ trên núi Vân Cảnh, mong tướng quân yên tâm xuất chiến."

Nghe vậy, nét mặt Uyển Thư mới thả lỏng, nếu Điện hạ không nắm chắc, quả thật sẽ không dẫn mấy chục ngàn người vào núi, nàng thở dài, gật đầu, nghiêm nghị nói với phó tướng phía sau "Chu Hoan, theo bổn tướng tới đầu thành."

Uyển Thư đứng trên đầu thành, thành trì đối diện đột nhiên vang lên vài tiếng động lớn, truyền ra tứ phía với sức công phá đất trời. Cùng lúc đó, phía Đông núi Vân Cảnh là chỗ dựa cho tường thành phía Đông của thành Vân Cảnh vang lên động tĩnh, cả ngọn núi nghiêng ngả sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tướng sĩ Bắc Tần trong toàn thành Vân Cảnh đều bị cảnh tượng đổ nát này làm chấn động không nói nên lời.

Trong phủ thành chủ, Tiên Vu Hoán và chúng tướng vừa xác định thời gian cho cuộc tấn công, đã cảm nhận được tiếng nổ không ngừng và hỗn loạn trong thành!

Loại rung chuyển cả thành trì này không phải sức người có thể làm được, vẻ mặt hắn thay đổi rõ rệt, dẫn đầu một nhóm tướng sĩ lao khỏi phủ.

Trên đầu thành Nghiệp thành, Uyển Thư liếc mắt một cái, trong lòng thở dài, giờ phút này rốt cục đã đến.

Ngoài một vài tướng lĩnh biết chuyện, các tướng sĩ sau lưng nàng cũng chấn động trước tình hình của thành Vân Cảnh.

Không hề báo trước, trong đêm đen, theo sau những tiếng nổ liên tiếp và ánh lửa rực trời, ngọn núi mà thành Vân Cảnh được xây dựng trên đó vỡ nát, kiến trúc trong thành lần lượt sụp đổ, đường lớn tách rời, dòng chảy đục ngầu từ trong khe thoát khỏi lòng đất, ầm ầm như muốn nuốt chửng cả thành trì, thành trì tiếng tăm hàng trăm năm ở Tây Bắc này đang chìm xuống lòng đất với tốc độ nhanh chóng! Vô số đá vỡ từ trên núi lăn xuống, cùng những ngôi nhà sập xuống đập vào người tướng sĩ Bắc Tần hoảng sợ, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp thành, chỉ trong chốc lát, thành Vân Cảnh giống như luyện ngục trần gian.

Tiên Vu Hoán dẫn đầu một nhóm tướng sĩ chạy ra khỏi phủ soái, cảnh tượng này đã lọt vào mắt hắn.

"Nguyên soái, đây rốt cuộc là chuyện gì?" các tướng lĩnh của Tiên Vu Hoán bảo vệ Tiên Vu Hoán, hoảng sợ hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Thành Vân Cảnh được Hàn gia xây dựng cách đây một trăm năm, dưới thành này là sông ngầm! Nhất định là Hàn Diệp đã cho nổ trụ đá chống thành và núi Vân Cảnh. Hắn muốn hủy thành trì này!" cả đời Tiên Vu Hoán trải nhiều thăng trầm, hiểu biết sâu rộng, nhìn tình cảnh trong thành liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Thấy tướng sĩ không ngừng chết thảm, giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu "Tên nhóc Hàn gia, lại dám tổn hại đến hòa khí đất trời, Tiên Vu Hoán ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Đồ Ưng, truyền lệnh của bổn soái, tất cả tướng sĩ rời thành Vân Cảnh!"

Ngoài ba mươi ngàn quân theo Đạt Xích và hai mươi ngàn quân thủ sau thành, tám mươi ngàn quân trong thành đã tổn thất hàng chục ngàn trong tích tắc, chuyện khẩn cấp trước mắt của Tiên Vu Hoán là đưa tướng sĩ sống sót thoát khỏi thành Vân Cảnh.

Cùng lúc đó, canh hai vừa đến. Trên đầu thành Nghiệp thành, Uyển Thư nhìn thành Vân Cảnh như luyện ngục, mạnh mẽ vung tay, tiếng hét rung trời vang vọng mấy dặm.

"Nghe lệnh bổn tướng, gióng trống!"

Theo lệnh của Uyển Thư, tiếng trống quân vang lên trên đầu thành Nghiệp thành, lanh lảnh cả không trung.

Nàng xoay người, nhìn các tướng lĩnh và tướng sĩ cả thành sau lưng, lớn tiếng nói "Trận chiến hôm nay, thành Vân Cảnh không còn nữa. Từ hôm nay trở đi, Nghiệp thành là thành trì đầu tiên trấn giữ cực Đông của biên giới Đại Tĩnh. Đừng quên, nếu các ngươi thua trận, cố thổ sụp đổ, Nghiệp thành sẽ trở thành thành Vân Cảnh thứ hai!" Uyển Thư đột nhiên chỉ về phía núi Vân Cảnh "Thái tử vì chúng ta, một mình cầm chân ba mươi ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán trên núi Vân Cảnh, trận chiến này chỉ được thắng, không được thua! Các ngươi thất bại chính là nỗi nhục của bổn tướng và Thái tử! Đã nghe thấy chưa!"

"Trận này không thắng, thề không làm người! Mạt tướng nhất định không phụ đại nghĩa của Thái tử, không phụ mong đợi của tướng quân, không phụ nạn diệt vong của thành Vân Cảnh!"

Phía sau Uyển Thư, tướng lĩnh tướng sĩ cả thành quỳ xuống hướng về núi Vân Cảnh, trên đầu thành vang lên tiếng hô hoán xuyên thấu tầng trời.

"Được, Chu Hoan, gióng trống khai chiến, mở rộng cổng thành, cùng bổn tướng nghênh chiến Tiên Vu Hoán!"

Uyển Thư châm ngòi cho cuộc chiến giữa Đại Tĩnh và Bắc Tần. Những tướng sĩ trốn thoát khỏi thành Vân Cảnh dưới chỉ huy của tướng lĩnh Bắc Tần còn chưa kịp tập hợp đội hình đã gặp phải đội quân của Uyển Thư, hai quân rơi vào trận chiến tàn khốc. Trận chiến này của Tiên Vu Hoán, bỏ lỡ cơ hội đầu tiên, bỏ lỡ nước đi cuối cùng, đã định sẵn là không như hắn mong muốn.

Phía Tây đỉnh núi Vân Cảnh, ba trăm thân binh Đông cung lấy một địch mười, chặn ba ngàn tướng sĩ của Nỗ Hạo cách xa lều lớn trên đỉnh núi một trăm mét.

Sau một giờ chiến đấu đẫm máu, trước khi chiến hỏa ở thành Vân Cảnh bùng nổ vào canh hai, ba ngàn tướng sĩ của Bắc Tần đã bị diệt hoàn toàn, mà thân binh của Hàn Diệp, chỉ còn chưa đầy năm mươi người.

Đỉnh núi Vân Cảnh tuyết phủ trắng xóa, đã nhuốm đỏ màu máu.

Núi Vân Cảnh đêm nay đã định sẵn không thể an giấc, thị vệ Đông cung thủ doanh chưa kịp thở, tướng sĩ Bắc Tần liên tục bao vây đỉnh núi kèm theo tiếng hô hoán như ngọn lửa thiêu đốt dưới chân núi, chi chít dày đặc, thoáng nhìn đội quân kéo dài đến lưng chừng núi, đã biết có ít nhất ba mươi ngàn.

Tướng sĩ Bắc Tần nhường ra một đường, Đạt Xích mặc quân phục, đi tới cách đại doanh năm mươi thước, cao giọng nói "Thái tử Đại Tĩnh, đang ở trong doanh?"

Tình cảnh bi thảm của thành Vân Cảnh dưới núi hiển nhiên đã khiến Đạt Xích phải chịu áp lực nặng nề, dù đối mặt chỉ có năm mươi người, hắn cũng không thể buông lỏng, thay vào đó hắn phải nhanh chóng bắt được Hàn Diệp.

Trong doanh không hề có tiếng động, ngay cả năm mươi thị vệ Đông cung cũng không hề hoảng sợ trước sức ép của đại quân. Hai mắt Đạt Xích trầm xuống, tức giận nói "Tên nhóc Hàn gia kia, mau ra đầu hàng, bổn tướng có thể tha ngươi một mạng, bằng không đại quân của bổn tướng tấn công lên đỉnh, dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, sao có thể chống lại ba mươi ngàn đại quân của ta!"

Tiếng hét của Đạt Xích vang vọng trên núi Vân Cảnh, tướng sĩ sau lưng hắn rút trường đao khỏi vỏ, gõ vào khôi giáp lạnh cứng trên người tạo ra tiếng động vang dội.

Giữa chấn động trên núi tuyết, chỉ có một giọng lạnh lùng từ trong doanh vọng ra, vô cùng tôn quý.

"Đại quân Bắc Tần công lên đỉnh núi, tính mạng của ta đang bị đe dọa, hôm nay e là không giữ được, bảy vị muốn xuống núi, sợ là phải bảo vệ ta vẹn toàn trước."

Khi giọng vừa dứt, lều lớn được mở ra, Hàn Diệp mặc khôi giáp bạc ngồi trong lều, nhìn vùng hoang vu xung quanh núi Vân Cảnh, trên môi nở nụ cười, vững như Thái sơn.

Rõ ràng những gì hắn nói không phải nói với Đạt Xích và tướng sĩ Bắc Tần.

Đạt Xích sững sờ, chỉ nghe được mấy tiếng thở dài già nua, bảy bóng người từ giữa không trung bay tới, lẳng lặng đáp xuống giữa doanh trại trên đỉnh núi và đại quân Bắc Tần.

Đạp tuyết không dấu, dùng khí ngự hành, lẽ nào là chuẩn tông sư? Với võ công của bảy người này, Đạt Xích như thấy đối mặt với đại địch. Chẳng lẽ Thái tử Đại Tĩnh một mình trên núi Vân Cảnh, dựa vào bảy người này sao!

Điều này sao có thể, sao có thể có nhiều chuẩn tông sư Đại Tĩnh như vậy ở biên giới Tây Bắc?

"Mật thư dẫn chúng ta tới đây chính là do Điện hạ làm." khôi y nhân hướng về phía Hàn Diệp, vẻ mặt hừng hực hỏi.

Tuy mười người bọn họ có võ công cao, nhưng không quen với tình hình chiến sự rộng lớn ở Tây Bắc, từ khi bọn họ tiến vào Tây Bắc, vua Gia Ninh đã sắp xếp cho bọn họ một mật thám để phục vụ và nghe ngóng tin tức. Tin tức Đế Tử Nguyên ở lại Nghiệp thành, Hàn Diệp công thành Quân Hiến mới được chuyển đến cho họ cách đây hai ngày, bọn họ từ nơi dừng chân chạy đến, biết tin thống soái đang một mình trên núi Vân Cảnh, nào biết vừa đến đỉnh núi đã thấy ba mươi ngàn thiết kỵ Bắc Tần vây bắt Hàn Diệp.

Tất cả vừa khéo, thời gian không lệch, nếu không phải là do Hàn Diệp một mình ở trên đỉnh núi Vân Cảnh cố ý bày ra, thì ai có thể làm được.

Hàn Diệp gật đầu "Long lão đa mưu túc trí, ta giấu không được ông."

Khôi y nhân lắc đầu, trong mắt hiện lên tán thưởng, chỉ nói "Điện hạ thật có bản lĩnh, có thể khiến mật thám do Bệ hạ an bài cho chúng ta làm việc cho người, sợ rằng từ khi mười người chúng ta tiến vào Tây Bắc, chúng ta đã bị Điện hạ đùa giỡn rồi. Du lão chết ở núi Hổ Tiếu, e là cũng do Điện hạ làm?"

"Chuyện đã qua, cần gì nói lại. Ta đã hứa với Du lão, chuyện ở Tây Bắc sẽ không liên lụy đến cả tộc." Hàn Diệp nhẹ giọng nói, bình tĩnh thản nhiên.

"Vì Điện hạ thẳng thắn, nên ta sẽ không nhiều lời. Ta nhận lệnh tiến vào Tây Bắc, không chịu sự điều khiển của Điện hạ, Điện hạ nên biết bảy người chúng ta chỉ mất một ngày để rời khỏi đây đến thành Quân Hiến, chỉ cần Tĩnh An Hầu vẫn còn ở Tây Bắc, nàng đã được định sẵn không thể trở về Trung Nguyên. Điện hạ, xin hãy bảo trọng!" khôi y nhân lên tiếng, vẻ mặt trấn tĩnh, như thể không bị Hàn Diệp khống chế.

Khôi y nhân xoay người muốn rời đi, Đạt Xích còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy khôi y nhân dẫn đầu đột nhiên bay về phía lều lớn bắt lấy Hàn Diệp!

Chỉ là có người nhanh hơn, khôi y nhân bay vào lều trướng, nhưng hai tay bắt lấy Hàn Diệp lại dừng cách đó nửa thước, khó tiến thêm được chút nào.

Trước mặt khôi y nhân, Hàn Diệp cầm kiếm chĩa vào giữa cổ ông, trên cổ chảy chảy ra một vệt máu, trầm giọng nói "Mạng của ta, đối với các người mà nói, vĩnh viễn quan trọng hơn Tĩnh An Hầu quân, nếu ta chết trên núi Vân Cảnh, dù các người gϊếŧ được Đế Tử Nguyên, đối với phụ hoàng còn có ích gì."

Khi Hàn Diệp bị vây trong thành Quân Hiến đã biết đối với mười người tiến vào Tây Bắc này mà nói, gϊếŧ chết Đế Tử Nguyên tuy là tử lệnh, nhưng có một mệnh lệnh tuyệt đối trên cả việc gϊếŧ chết Đế Tử Nguyên ------ Đó là bảo vệ tính mạng của Thái tử Đại Tĩnh này!

Nếu Hàn Diệp chết ở Tây Bắc, thì Đại Tĩnh trong hai mươi năm sẽ không có người kế thừa, ai sẽ có thể chống lại Đế gia ngày càng hùng mạnh.

Nếu trên đời này có người hiểu rõ vua Gia Ninh, thì chỉ có đích tử do chính tay ông nuôi dạy.

Bảy người này tuyệt đối sẽ không để Hàn Diệp bị người Bắc Tần bắt sống trên đỉnh núi, những gì bọn họ nói vừa rồi chẳng qua là để Hàn Diệp buông lỏng tinh thần, mục đích của bảy người này là bắt và đưa hắn xuống núi.

Nhưng Hàn Diệp thà tự tuyệt trên đỉnh núi Vân Cảnh, cũng không muốn sống mà theo bọn họ xuống núi.

Sắc mặt khôi y nhân lạnh lùng, trong mắt tràn đầy tức giận "Điện hạ, người cần gì phải ép người như vậy! Ta cũng chỉ làm chuyện trung thành với vua!"

"Ta biết các vị nhận lệnh vua mà tới, nhưng điều ta muốn là thắng lợi tuyệt đối của trận chiến này, có bao giờ các người nghĩ đến hậu quả của việc gϊếŧ thống soái ba quân trước trận chiến không?" Hàn Diệp đứng lên, nét mặt lỗi lạc "Chỉ cần giữ được Nghiệp thành, các người ngăn chặn ba mươi ngàn người này, ta hứa với các vị, chuyện ta hứa với Du lão, cũng sẽ hứa với các vị!"

Vẻ mặt khôi y nhân thay đổi rõ rệt, thấy trường kiếm trong tay Hàn Diệp vẫn chưa rời khỏi cổ, ông liếc nhìn đại quân Bắc Tần ngoài lều, quay đầu thở dài nói.

"Điện hạ, người đã dụng hết tâm huyết, chuẩn bị ba mươi ngàn đại quân Bắc Tần này cho ta. Bằng không, dù hôm nay người có thuyết phục ta, ta cũng sẽ đến thành Sơn Nam để gϊếŧ Tĩnh An Hầu quân, vì Đế Tử Nguyên, người không do dự mà chống lại lệnh cha, dùng mạng vây ta trên núi Vân Cảnh, hi sinh như vậy, rốt cuộc là vì sao? Tương lai Đế gia quật khởi, thù sâu nợ máu giữa hai nhà, người thật sự cho rằng Đế gia sẽ chừa một con đường sống cho tông thất Hàn thị? Lúc đó người làm sao có thể đứng ngoài cuộc?"

Khôi y nhân buông bỏ khí thế bắt lấy Hàn Diệp, lui về phía sau, cho đến ngoài lều trướng, cúi đầu với Hàn Diệp, trầm giọng nói.

"Điện hạ, người là Thái tử Đại Tĩnh, mạng của mười người chúng ta không đáng nhắc đến, nhưng tương lai người làm sao giữ được giang sơn Hàn thị dưới sự quật khởi của Đế gia? Tính mạng của Đế Tử Nguyên, đáng để người làm vậy sao?"

Liên tục chất vấn, nhưng trong lều hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Hàn Diệp buông kiếm trong tay, nhìn bảy người này.

"Các vị nói không sai, đầu tiên ta là Thái tử Hàn gia Đại Tĩnh, tất cả lỗi của Hàn gia, là lỗi của ta. Tội của Hàn gia, là tội của ta, làm sai thì phải nhận, có tội phải chuộc tội. Làm sao để bảo vệ giang sơn Đại Tĩnh, đó là chuyện của ta, làm sao bảo vệ tông thất Hàn thị, cũng là chuyện của ta, nếu ta đã dám bảo vệ Đế Tử Nguyên, thì nhất định cũng có thể bảo vệ Hàn gia trăm năm thái bình. Còn về Đế Tử Nguyên có đáng để ta cứu nàng một mạng, các người nói không tính, ta nói cũng không thể tính, nàng có đáng hay không, ngày sau dân chúng trong thiên hạ tự có công luận!"

Trên đỉnh núi Vân Cảnh, giọng nói lanh lảnh của Hàn Diệp âm vang, bức phá tầng mây.

Lời như vậy, mới xứng là trữ quân Đại Tĩnh, Thái tử một nước!

Bình luận

Truyện đang đọc