ĐỆ NHẤT THẦN Y


Một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy nói: "Cậu...!sao cậu biết ban nãy tôi dùng "Huyền Vũ Hiệu Mạch Pháp"?
"Bởi vì thứ này do tôi tạo ra", Tần Long mở cửa, nghiêng đầu nói: "Quay về nói với Tiểu Huyền Tử, tôi rất thất vọng với Cổ Y Tông của mấy người!"
Nói xong, anh liền đóng cửa lại.
Ngay giây phút ấy, thần y Khương như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng đó...
"Thần y Khương, ông sao vậy?", Diệp Hổ thấy ông Khương như mất hồn mất vía, không kìm được hỏi.
Tuy nhiên thần y Khương vẫn không đáp, cứ đờ đẫn đứng đó, miệng lẩm bẩm gì đó.
"Tiểu Huyền Tử? Tông chủ chẳng phải tên là Huyền Diệp Hoa sao? Ai dám to gan gọi tông chủ như vậy chứ? Cậu ta rốt cuộc là ai?"
"Hơn nữa...!cậu trai trẻ kia sao có thể biết được Huyền Vũ Hiệu Mạch Phách? Đây chẳng phải bí mật bất truyền của Cổ Y Tông của chúng ta sao?"
Thần y Khương cứ như mất hồn, cho dù người khác có gọi thế nào, ông ta vẫn chẳng quan tâm, một lúc sau, ông ta lấy ra một chiếc điện thoại cũ, mở danh bạ điện thoại, cẩn thận tìm một dãy số.

"Ông Khương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chắc không phải vì lời của thằng nhãi đó mà ông sợ đâu nhỉ?”
Vương Tử Hào đi đến trước mặt ông Khương, nhíu mày hỏi.
"Chắc do tôi nhìn nhầm, cậu nhóc đó không phải người thường", ông Khương cảm thấy bất an.
Vương Tử Hào giật mình.
Mặt Diệp Hổ và Trương Linh Linh cũng biến sắc.
"Không phải người bình thường? Nghĩa là sao?", Vương Tử Hào nói nhỏ.
"Ban nãy khi tôi mới bắt mạch cho cô Diệp, tôi đã dùng phương pháp bắt mạch Huyền Vũ của sư phụ tôi, phương pháp này có thể thông qua mạch đập để nghe rõ xem bên trong cơ thể có vấn đề gì không, nếu như không dùng cách này, tôi cũng không thể dễ dàng chẩn đoán bệnh tình của cô ấy", ông Khương hít sâu một hơi.
"Như vậy nói lên điều gì?", Diệp Hổ vội vàng nói.
"Phương pháp này là phương pháp bất truyền của Cổ Y Tông chúng tôi, cũng có nghĩa là không phải người trong Cổ Y Tông chắc chắn không biết phương pháp bắt mạch này!", ông Khương trầm giọng nói.
Mọi người vừa nghe thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc.
"Chẳng nhẽ tên này là người của Cổ Y Tông sao?", Vương Tử Hào nhíu mày nói.
"Không biết, lão phu chưa từng nhìn thấy cậu ta ở trong môn phái, có lẽ cậu ta đang lừa chúng ta thôi, chỉ biết tên nên nói bừa thôi".
"Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!", Diệp Hổ vội vàng nói.
"Lão phu xin phép gọi một cuộc điện thoại", chòm râu của ông Khương khẽ run rẩy, ông ta hạ quyết định, ấn gọi.
"Đúng là kỳ lạ!", Vương Tử Hào lầm bầm.
Vợ chồng Diệp Hổ không dám lên tiếng.

Còn Diệp Viên Viên bất lực ngồi trên ghế sofa như cái xác biết đi.
Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Sư phụ", giọng điệu sắc mặt của ông Khương trở nên rất cung kính, tấm lưng còng của ông ta chợt ưỡn thẳng.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nói già nua.
"Là Tiểu Khương à, có chuyện gì?"
"Sư phụ, con muốn hỏi một chút, "phương pháp bắt mạch Huyền Vũ" của Cổ Y Tông có thể truyền cho đệ tử ngoại môn không?", ông Khương chần chừ nói.
"Phương pháp bắt mạch Huyền Vũ này chỉ truyền trong nội môn, không nhận được sự cho phép không được bí mật truyền ra ngoài, sao vậy? Tiểu Khương, chẳng nhẽ con đã vi phạm quy định của tông môn sao?", giọng nói ở đầu dây bên kia nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng vẫn rất bình tĩnh.
"Không phải, không phải, sư phụ, Tiểu Khương sao có thể nói bừa được? Chỉ là hôm nay con đến nhà một người bạn bắt mạch, bị một cậu trai trẻ nhận ra phương pháp này! Tiểu Khương nghi ngờ, lo lắng có người bí mật truyền kỹ thuật của Cổ Y Tông ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cổ Y Tông của chúng ta thôi", ông Khương vội vàng nói.
Ba mươi năm trước khi ông ta xin vào Cổ Y Tông, mặc dù thời gian nhập môn không dài không ngắn, nhưng trong Cổ Y Tông có một số bí quyết, đó là không được vì mấy chuyện vụn vặt làm phiền đến tông chủ, cho dù chuyện này có liên quan đến bí pháp Cổ Y Tông cũng không được bẩm báo.
"Hả? Một cậu trai trẻ lại có thể nhận ra được phương pháp bắt mạch Huyền Vũ sao? Lạ thật, có biết thân phận của người đó không?"
"Dạ, cậu ta là học sinh của trường trung học số một Thịnh Hoa, biết một chút về Đông y liền ra ngoài giả danh lừa bịp, cậu ta tên là...", ông Khương do dự một chút, nhất thời quên mất người nọ tên gì, liếc nhìn Diệp Hổ bên cạnh, Diệp Hổ vội vàng tiếp lời: "Tên Tần Long".

"Đúng đúng đúng, tên Tần Long", ông Khương cười nói.
"Cái gì? Tần Long?"
Đầu dây bên kia lập tức hét lên.
Ông Khương mất thăng bằng, suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại, mặt mày kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Tông chủ, sao...!sao vậy?"
"Con có chắc chắn người kia tên Tần Long không?", đầu dây bên kia liên tục hỏi.
"Vâng...!cậu ta tên là vậy...", ông Khương hơi sững sờ, đột nhiên nghĩ đến lời Tần Long, liền nói: "Cậu ta còn nói phương pháp bắt mạch Huyền Vũ do cậu ta sáng tạo ra...!sư phụ, cậu ta...!cậu ta rốt cuộc là ai?"
"Người ấy là sư tổ của con!", đầu dây bên kia gầm lên.
Ông Khương cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng đến nơi, cả người ngồi phịch xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc