ĐỆ NHẤT THẦN Y


“Phó đội trưởng Lưu, chuyện gì vậy? Cậu chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?”, Tô Thiên Diện nheo mắt nhìn Lưu Đại Long.

Lưu Đại Long cười nói: “Tại tên đó cứng đầu quá, không chịu nhận tội!”
“Mọi chuyện phải xử lý theo quy định, không được làm loạn ở đồn cảnh sát! Cậu phải hiểu đây không phải nhà cậu!”
Tô Thiên Diện khịt mũi, đi về phía phòng thẩm vấn.

Mặt Lưu Đại Long lúc đỏ lúc trắng, không dám nói gì.

Trong phòng thẩm vấn.

Lý Văn ngồi trên bàn, cơ thể to lớn như núi, trừng mắt, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nói! Có phải cậu sai mấy người Trần Võ, Hà Tiến đâm cô Diệp Viên Viên không?”
“Không phải!” Tần Long lắc đầu.

“Thật không biết điều!” Lý Văn nổi giận, tung nắm đấm.

Nhưng nắm đấm vừa đến đã bị một nắm đấm khác chặn lại.

Lý Văn choáng váng, cúi đầu nhìn, người vừa ra tay là Tần Long.

Lý Văn biết cú đấm này mạnh đến mức nào, nhưng hắn không tin dáng vẻ yếu đuối của Tần Long lại có thể chặn được cú đấm của một người đàn ông to lớn cao mét chín ba như hắn.

“A! Dám phản kháng à? Mẹ nó, cậu không biết đây là địa bàn của ai hả?” Hà Chí trừng mắt, xắn tay áo xông đến chỗ Tần Long.

“Tra khảo hắn cho tôi! Tôi phải đánh hắn đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra!” Lý Văn giận dữ gầm lên.

“Vâng thưa anh Văn!” Hà Chí cười, xông đến sau lưng Tần Long, kéo hai tay anh ra phía sau.

Nhưng dù hắn dùng sức đến đâu thì cánh tay của Tần Long vẫn như cột sắt, không hề nhúc nhích.


“Cậu chưa ăn cơm à?” Lý Văn mắng chửi.

“Không phải đâu anh Văn, tên nhãi này khỏe quá, tôi… tôi không kéo nổi…” Hà Chí vô cùng mất mặt.

“Mẹ nó, đồ vô dụng, cút ra!” Lý Văn đẩy Hà Chí ra, lấy còng số tám định còng tay Tần Long.

Nhưng đúng lúc này, Tần Long đưa tay lên, tát mạnh vào mặt hai người họ như tia sét.

Bộp bộp!
Hai người họ quay vòng rồi ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt.

“Cậu… cậu dám đánh cảnh sát hả?” Lý Văn đứng dậy, sờ bên má nóng rát, nhảy dựng lên như sấm sét.

“Anh cũng đáng làm cảnh sát sao? Đừng sỉ nhục nghề nghiệp thiêng liêng này!” Tần Long bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Lý Văn khẽ run rẩy, cảm giác như rơi vào hầm băng.

Tên nhãi này sao vậy? Lý Văn lẩm bẩm.

“Giỏi lắm! Cậu ăn gan hùm mật gấu rồi à? Bây giờ cậu không chỉ bị nghi ngờ bắt cóc, mà còn tấn công cảnh sát! Tôi nhất định sẽ bắt cậu vào tù!” Hà Chí quát lớn.

Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên.

Cửa phòng mở ra.

Tô Thiên Diện hùng hổ bước vào, lạnh lùng nói:
“Hà Chí, Lý Văn, có kết quả thẩm vấn chưa?”
Lúc nhìn thấy tình hình bên trong, anh ta vô cùng choáng váng.

“Đội trưởng Tô! Tên khốn nạn này dám tấn công cảnh sát!”

Lý Văn và Hà Chí nội vàng bò dậy, nhảy dựng lên.

“Đánh cảnh sát ư?”
Tô Thiên Diện nhíu mày, nhìn người ngồi trước đèn.

Ngay lập tức.

Tô Thiên Diện như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.

Như thể nhìn thấy cảnh tượng gì đó bất ngờ.

“Ra ngoài đi, giao người này cho tôi!”
Một lúc sau, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói.

“Đội trưởng Tô, tên này…”
“Cút!”
Tô Thiên Diện giận dữ quát lớn.

Hai người họ giật mình, đầu óc trở nên mơ hồ.

“Lẽ nào… đội trưởng Tô định đích thân xử lý người này sao?”
Hai người họ nhìn nhau, đọc suy nghĩ của đối phương.

“Thằng nhãi, mày xong đời rồi!”
Lý Văn trừng mắt nhìn Tần Long, chế nhạo rồi rời đi.

Tô Thiên Diện đóng cửa lại, nhìn camera.

Anh ta hít thật sâu để bình tĩnh lại.

Không nhìn nhầm!
Là anh ấy!
Đúng là anh ấy!
Tô Thiên Diện vô cùng kích động, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Anh ta bước lên ba bước, cung kính chào chàng thanh niên ngồi trước đèn.

“Chào sĩ quan huấn luyện!”.


Bình luận

Truyện đang đọc