ĐỆ NHẤT THI THÊ

Chết tiệt, thế quái nào nữ chính lại giống  người anh thầm mến trong hiện thực y như đúc, đậu xanh, rốt cuộc anh đã đắc tội với thần thánh phương nào mà lại hành anh như vậy.

Anh nhớ trong lúc mình miêu tả nữ chính đâu có viết về người trong mộng của mình đâu, hơn nữa cũng không hề lấy tên người ấy ra, sao lại méo mó vặn vẹo thành ra nông nỗi này?

À, phải rồi, anh nhớ Mộ Nhất Phàm trong truyện cũng thích nữ chính, cho nên mới có thể hận nam chính tới như vậy.

Buồn ơi là sầu, chẳng lẽ bởi vì cái này nên nữ chính mới giống người trong mộng của anh như vậy sao?

Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Dung Nhan, thất thần lâu thật lâu.

Ba tên lưu manh kia thấy Chiến Bắc Thiên biết mục đích của bọn họ, chuyện tiếp theo không thể tiếp tục được nữa, đành quyết định quay trở về báo cáo chuyện này.

Sau khi bọn họ đi rồi, Chiến Bắc Thiên quay sang nhìn Mộ Nhất Phàm, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm Dung Nhan không chớp mắt lấy một cái, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mộc tiên sinh.”

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

“Lên xe đi.”

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên không tốt, đoán rằng nhất định nam chính đang ghen, không muốn cho anh nhìn nữ chính, cơ mà anh cứ thích nhìn đấy, hơn nữa, không chỉ muốn nhìn, anh còn muốn giới thiệu bản thân, để nữ chính nhớ rõ anh nữa cơ.

Anh lập tức quay mặt về phía Dung Nhan đang dừng bước lại bởi vừa nghe thấy tiếng cãi nhau bên này, hưng phấn vẫy tay: “Em gái xinh đẹp ơi, anh là Mộ… Mộc Mộc, em tên gì?”

Chiến Bắc Thiên lạnh mặt xách cổ áo anh, đi vòng qua đầu xe về bên ghế phụ, tống cái người vừa làm chuyện mất mặt này vào trong xe.

Mộ Nhất Phàm vẫn không từ bỏ ý định, ló đầu ra cửa xe: “Em xinh xinh ơi, lần sau gặp lại anh mời em đi ăn cơm, số di động anh là XXXXXXXXXXX...”

“Ngậm miệng, ngồi xuống.” Chiến Bắc Thiên thấp giọng nói.

Mộ Nhất Phàm không đếm xỉa tới lời cảnh cáo của hắn, tiếp tục hô to: “Em xinh xinh, nhớ kỹ nhé, anh là Mộc Mộc.”

Sau đó, anh chỉ chỉ về phía Chiến Bắc Thiên: “Cậu ta là Thúy Hoa.”

Ha ha, cuối cùng Dung Nhan cũng bị Mộ Nhất Phàm chọc cho bật cười.

Một anh chàng cao to như vậy lại tên là Thúy Hoa.

“………” Chiến Bắc Thiên đen mặt đóng cửa xe lại, nhanh chóng lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm ủ rũ ngồi vào vị trí: “Tôi còn chưa hỏi được tên cô ấy.”

Nữ chính giống hệt cô nàng trong mộng anh thầm thương trộm nhớ, cũng không biết tiểu thư nhà họ Dung mà Chiến Bắc Thiên nhắc tới, chính là Dung Tuyết trông như thế nào.

Hẳn là cũng giống lắm, dù sao hai người cũng là chị em cùng cha cùng mẹ mà. Đương nhiên, nếu không phải cha của Dung Nhan đi ngoại tình, còn khăng khăng đòi ly hôn với mẹ của Dung Nhan để lấy tiểu tam thì hai chị em họ đã không phải xa nhau.

Khi đó cô em vừa tròn một tuổi đã bị giao cho cha nuôi nấng, tiểu tam lại chẳng ra gì, cho nên, dưới sự dạy bảo của tiểu tam, cô em gái này cực kì gian xảo ngang bướng, lòng đố kỵ rất lớn, còn hận người mẹ và chị gái đã bỏ rơi cô từ nhỏ.

Bởi vì chuyện gì nữ chính cũng giỏi hơn cô, chàng trai cô thích lại đi thích chị gái cô, cho nên cô mới nghĩ ra chuyện tìm ba tên lưu manh để ức hiếp chị gái.

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh một cái, không nói gì, trong lòng nghĩ về chuyện ba tên lưu manh kia.

Sự tình phát triển đúng như trước khi hắn sống lại, liệu có phải điều này đồng nghĩa với việc tận thế vẫn sẽ tới, nếu như vậy, cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc