ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT DƯỢC SƯ

Học sinh toàn ban sôi nổi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Diệp Văn Nhã.

Ngày thường, thành tích Diệp Văn Nhã không tốt, thường xuyên kéo chân sau cả lớp, dẫn tới điểm trung bình xếp hạng của lớp thấp hơn mấy ban khác rất nhiều.

Nhưng mà ngẫm lại......

Thành tích ban bọn họ vốn đã không bằng mấy ban khác, cho dù không có Diệp Văn Nhã, vị trí đứng nhất từ dưới đếm lên cơ hồ cũng là ván đã đóng thuyền, có thấp điểm hơn đi nữa cũng không sao cả.

Đối với học sinh mà nói, điểm trung bình của lớp có thấp hơn lớp khác 1.0 hay là 0.1 thì trong trường hợp này, căn bản không có bất luận cái gì khác nhau!

Huống hồ thành tích khảo hạch thực chiến của người ta nhiều lần đều đứng nhất lớp, môn học này rõ ràng kéo cao thành tích bình quân toàn ban lên, cho nên đối phương có là được người mang theo, nằm không cũng thắng đi nữa, đó cũng là vị hôn phu của người ta, kệ người ta chứ?

Nhưng mà cái điểm khác nhau này đối với thầy giáo chủ nhiệm cùng với các giáo viên khác mà nói, lại là một thành tích cực kỳ khó coi. Nghĩ xem thành tích trung bình của mỗi ban người ta chỉ hơn kém nhau 0.1, 0.2 thì còn dễ coi, chỉ mỗi ban của mình lại có điểm trung bình kém lớp trên đến 2.0!.

Thành tích này có thể đặt trước mặt lãnh đạo mời người ta xem sao? Có thể sao?

Chỉ cần mấy giáo viên ban khác đem chuyện này ra bàn tán đùa cợt, là cũng đủ làm thầy chủ nhiệm như Hoàng Học Dân sắc mặt xanh mét, cả ngày đều tâm tình không tốt.

Toàn bộ lớp học sau câu nói của Hoàng Học Dân liền lặng ngắt như tờ, đôi mắt nhỏ của mọi người không ngừng nhìn về phía Diệp Văn Nhã.

Diệp Văn Nhã vẫn ngơ ngác nhìn lại khắp nơi, hoàn toàn không có bất luận biểu tình gì, phảng phất như không nghe hiểu thầy Hoàng đang nói mình vậy.

Tức giận nén trong lòng được phát tiết ra, ngữ khí Hoàng Học Dân đã không còn nhảy cao lên như lúc nãy nữa, ngược lại chau mày, tận tình khuyên bảo nói: "Các em về sau cho dù có không phải ra chiến trường, chỉ ở Đế Đô Tinh luyện chế thuốc, nhưng các em ít nhất cũng phải thuận lợi tốt nghiệp, lấy được giấy phép Dược Sư trước mới làm được điều đó! Tới trường học đi học mà không nỗ lực, vậy chẳng phải là lãng phí tài nguyên của đế quốc sao? Mặc kệ là vì các em hay vì những người khác cũng thế, về sau học tập phải cố gắng nỗ lực hơn nữa mới không uổng phí công sức mình tới trường đi học chứ."

"Được rồi, lời cũng nói hết rồi...... Mọi người cũng biết học kỳ sau, một bộ phận học sinh trong lớp chúng ta sẽ được lên năm 3, nhưng một bộ phận khác sẽ còn tiếp tục lưu lại năm 2."

"Hiện tại thầy công bố danh sách điểm cả ban, các em tự mình tìm thành tích của mình trong đó nha."

Chồng phiếu điểm trên tay Hoàng Học Dân bắt đầu được phân phát xuống.

Trong phòng học, những học sinh nhận được phiếu điểm có người mặt ủ mày chau, có người mừng rỡ như điên, nhưng càng có nhiều người lại là nhẹ nhàng thở ra.

Mỗi năm vì không muốn tạo áp lực cho các bạn học sinh, nên cuối năm trường học mới bắt đầu phát phiếu điểm xuống.

Diệp Văn Nhã cầm phiếu điểm trong tay, vẻ mặt đang trấn định tự nhiên trong nháy mắt cứng đờ, khóe mắt không tự chủ được theo bản năng giật giật.

Chỉ thấy trên phiếu điểm trong tay, toàn bộ đều là con số màu đỏ, biểu hiện cho số điểm dưới tiêu chuẩn.

—— Luyện Chế Học: 14 điểm.

—— Dược Thực Học: 49 điểm.

—— Phân Tích Dược: 31 điểm.

......

Một môn lại một môn, tất cả các cột trên phiếu điểm thượng, ngoại trừ điểm tuyệt đối ở cột khảo hạch thực chiến ra, còn lại đều là những con số màu đỏ rực muôn làm mù mắt người!

Cố tình lúc này Hoắc Tâm Duyệt đang ở một bên còn duỗi đầu qua nhìn, đầy mặt kích động tán dương nói: "Oa! Diệp Văn Nhã không nghĩ tới nha! Môn Dược Thực học cưng còn thi được cao điểm hơn học kỳ trước 12 điểm luôn! Cứ tiếp tục đà này, thì kỳ thi ở học kỳ sao chẳng phải cưng liền thi đạt tiêu chuẩn rồi sao?"

Diệp Văn Nhã:.........

Cho nên nói, nguyên chủ mấy năm nay ở trong trường học học thế nào mà thi kém như thế này chứ? 49 điểm mà cũng có thể làm cho bạn cùng phòng của mình kích động thành như vậy?

Cũng may thành tích khảo hạch thực chiến lần này không tồi, kéo thành tích tổng điểm lên cao hơn mức điểm chuẩn, thoả mãn yêu cầu được lên lớp.

Trong danh sách này, bên dưới có thành tích của 7 bạn học bị đánh dấu thành màu xám, đại biểu cho việc học kỳ sau phải tiếp tục lưu ban lại năm 2.

Một trong số đó là cô gái mặt tròn tròn tóc đỏ ngồi trước mặt Diệp Văn Nhã, đối phương ôm phiếu điểm, khóc rống lên, "Chỉ thiếu có hai điểm thôi, chỉ hai điểm mà thôi...... Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Bây giờ còn phải bị lưu ban học lại năm 2, ô ô ô ô......"

Bạn ngồi cùng bàn của nữ sinh tóc đỏ vội vàng ôm cô ấy, vỗ vỗ an ủi nói: "Đừng khóc đừng khóc, bạn đừng khóc mà......"

Hoắc Tâm Duyệt nhìn hai người ngồi bàn trước, đầy mặt thổn thức thở dài: "Ban chúng ta hồi năm nhất mới vừa vào, có 45 học sinh, hiện tại từng bước bước lên năm 3 bây giờ, cũng chỉ được hơn 30 người. Nếu không phải mỗi học kỳ đều có mấy học sinh lưu ban của năm trước nữa ở lại học cùng, biến thành bạn học của chúng ta...... Phỏng chừng chờ đến khi tốt nghiệp, ban chúng ta nói không chừng cũng chỉ khoảng 20 người. Gần đây mấy kỳ thi càng ngày càng khó, cũng không biết ta có thể thuận lợi tốt nghiệp được hay không nữa."

Các kỳ thi của trường học thập phần nghiêm khắc, mỗi năm đều sẽ có một đám học sinh không thể lên lớp, lưu ban học lại. Mà mấy học sinh lưu ban đó sẽ tiếp tục học lại chương trình năm đó với lớp đàn em tiến lên, cũng đổi luôn cả tên lớp, tên khoá theo lớp mới luôn.

"Vẫn là cưng có vận khí tốt...... Lần khảo hạch thực chiến khảo này gặp được hai đồng đội quá mạnh......"

Hoắc Tâm Duyệt lại lần nữa từ từ nhìn sang Diệp Văn Nhã. liếc mắt một cái, "Hy vọng sang năm ta cũng có thể giống như cưng vậy, gặp được hai đồng đội đáng tin cậy. Ta cũng không mong gì hơn...... có ba người của hệ cơ giáp là được."

Nhưng ngàn vạn lần đừng lại giống như năm nay, hai đứa hệ chỉ huy, một đứa hệ sửa chữa cơ giáp và một đứa hệ chế tạo cơ giáp, còn thêm một đứa hệ Dược dốt nát thể chất thấp kém như cô, năng lực tác chiến chính diện quả thực kém đến mức làm người không nỡ nhìn.

"Được rồi! Im lặng đi!"

Hoàng Học Dân đứng ở trên bục giảng, vỗ vỗ mặt bàn, ánh mắt hung ác nhìn mọi người bên dưới nói: "Từ ngày mai, trường học bắt đầu nghỉ hè...... Toàn bộ kỳ nghỉ sẽ kéo dài liên tục một tháng, trong khoảng thời gian này, sau khi các em về nhà, nhất định phải nhét cho hết tri thức trong sách giáo khoa vào trong não mình! Bất luận là những em lưu ban hay những em có thể lên năm 3 lần này, về nhà xong không được lơi lỏng! Học tập có gì không hiểu có thể gọi video cho thầy, hoặc là các thầy cô giáo khác cũng không sao cả...... Chờ khi khai giảng thì sẽ có một kỳ kiểm tra đầu vào, đề sẽ là đề chung cho cả hệ Dược, đến lúc đó thành tích các em nếu còn giống như lần này...."

"Thì học kỳ sau tôi sẽ cho các em đi theo người máy vệ sinh cùng nhau dọn dẹp WC! Hoặc là tự mình đội nắng ra ruộng thuốc, trải nghiệm cảm giác gieo trồng dược liệu giữa trời là như thế nào!"

Trong phòng học, các học sinh tức khắc kêu rên một trận, Hoàng Học Dân cũng mặc kệ, cau mày, vẫy vẫy tay, "Những em học sinh nào không có thể lên năm 3 đi ra ngoài với tôi một chút, tôi mang các em đi gặp giáo viên mới của học kỳ sau......"

"Còn nữa...... Diệp Văn Nhã, em cũng cùng tôi ra ngoài một chút!" Hoàng Học Dân nói xong, nâng cằm nhìn về phía Diệp Văn Nhã, chắp tay sau lưng đi ra ngoài cửa.

Trong phòng học, mọi người sôi nổi trao cho Diệp Văn Nhã một cái nhìn bi thương, "thương mà không giúp được gì".

Diệp Văn Nhã:......

Hai đời chưa từng bị giáo viên coi như học sinh hư kêu ra ngoài như thế này, Diệp Văn Nhã bất đắc dĩ thở dài một hơi thật sâu trong lòng.

Chỉ có thể đi theo thầy Hoàng ở phía trước, đi về hướng văn phòng giáo viên.

......

Một bên khác.

Ba người Diệp Văn Nhã sáng sớm đã ra khỏi ký túc xá, một con mèo đen nho nhỏ liền men theo ống dẫn nước của ký túc xá từ từ trèo ra khỏi phòng, còn từ trên lầu 3 của ký túc xá nữ bỏ chạy ra ngoài. Sau đó liền đi theo một nam thanh niên đầu đinh, nghênh ngang leo lên trên chiếc xe bay công cộng đi mất.

Ở đế quốc thú nhân, những ấu thú nhân vị thành niên có thể lên xe bay công cộng l miễn phí.

Bởi vậy trên xe bay, có vài người theo theo bản năng đưa mắt nhìn con mèo đen, thấy Tiểu Hắc nghênh ngang ngồi vào một vị trí, liền lại chậm rãi thu ánh mắt mình lại.

Đầu năm nay, không ít ấu tể liền thích dùng hình thú để đi lại bên ngoài, dần dần, mọi người đã không còn thấy kinh ngạc khi thấy những chuyện thế này nữa.

Xe bay công cộng dựa theo lộ trình đã định sẵn, nhanh chóng phi hành.

Hai cái chi trước lông xù xù của con mèo đen ghé vào trên cửa sổ xe, đôi mắt tròn vo xanh thẳm gắt gao nhìn chằm chằm phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Nhà cũ Tiêu gia cách Học Viện Quân Sự Hoàng Gia Đế quốc không tính quá xa, xe bay công cộng bay gần hơn 20 phút liền đến một nơi cách nhà cũ Tiêu gia ước chừng 5 km.

Mèo đen từ trên xe bay nhảy xuống, vội vàng chạy về hướng nhà cũ Tiêu gia.

Vì không để cho thân thể mình thu hút sự chú ý của người khác, mèo đen trực tiếp xuyên qua mấy bụi bụi cỏ rậm rạp, lẻn vào trong sân.

Cùng lúc đó.

Nhà cũ Tiêu gia, trong một căn phòng quạnh quẽ, một người phụ nữ trung niên trang phục có vẻ cực kỳ xa hoa, dung mạo diễm lệ đang ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt lạnh lùng, phía dưới là sáu người nam nữ mặc quân trang đang đứng tại chỗ, bẩm báo cái gì đó.

"Báo cáo phu nhân, toàn bộ Trùng tộc ở hành tinh mỏ quặng đã bị người của quân đoàn đệ nhất và quân đoàn đệ nhị tiêu diệt hết, nhưng chúng ta vẫn chưa thể tìm thấy bóng dáng của nguyên soái, chỉ lấy được một nửa bộ cơ giáp của ngài ấy từ trong bụng một con trùng sáu chân khổng lồ thôi." Một người đàn ông trung niên với mái tóc và đôi mắt màu nâu cọ, diện mạo cường tráng, giọng như chuông đồng đang đầy mặt nghiêm túc nhìn người phụ nữ trung niên, bình tĩnh báo cáo.

Trùng tộc vũ trụ là một giống loài cực kỳ hung tàn, nó không chỉ thích cắn nuốt vật thể có sinh mệnh, thậm chí còn gặm luôn cả các loại khoáng vật cùng với tinh thạch năng lượng.

Cơ giáp của đế quốc thú nhân chủ yếu được chế tạo từ hợp kim, tất nhiên cũng là món mà Trùng tộc thích ăn nhất, cho dù trong chốc lát thì không thể nào ăn hết, mà có ăn vào cũng không thể tiêu hóa ngay được, nhưng bọn chúng cũng rất thích nuốt mấy thứ này vào trong bụng.

Bởi vậy khi dọn dẹp chiến trường, mỗi con Trùng tộc đều sẽ bị các chiến sĩ tiến hành giải phẫu.

"Bên chỗ đài truyền hình lại thu được rất nhiều tin tức, nhưng trong số đó phần lớn đều là dò hỏi xem vị trí nguyên soái rơi xuống là ở đâu, trong số đó cũng có hai tin tức bảo rằng mình có manh mối về nguyên soái, nhưng người bên ta đã chứng thực, đều là tin giả." Một thanh niên đầu đinh cau mày mở miệng nói.

"Chuyện bên phía hành tinh K-0218 là thế nào? Có phát hiện cái gì hay không?" Ngón tay trắng nõn thon dài của người phụ nữ trung niên xoa xoa giữa mày thật mạnh, thần sắc có chút mệt mỏi hỏi.

"Tạm thời chưa có bất kỳ tin tức mới nào......Bên phía tin cầu K-0218, Trùng tộc đã sớm bị Hoàng Thái Tử điện hạ mang đội thân vệ đi tiêu diệt không còn một mảnh, khi quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị đến, bên kia đã bắt đầu tiến hành kết thúc hoạt động...... Người của quân đoàn liền đi theo đội thân vệ hoàng gia cùng nhau thu dọn chiến trường, nhưng cũng không phát hiện tung tích của nguyên soái trên tinh cầu K-0218....."

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đầy mặt trầm trọng cúi đầu nói: "Sau khi căn cứ chúng ta phân tích mảnh cơ giáp của nguyên soái đã tìm được, nguyên soái tám chín phần mười hẳn là còn ở trên hành tinh mỏ quặng, không bị cuốn vào lốc xoáy không gian rơi xuống tinh cầu K-028. Bởi vì bộ cơ giáp của nguyên soái, hơn phân nửa bộ là tìm được trên hành tinh mỏ quặng, chỉ có một số mảnh nhỏ là tìm được trên tinh cầu K-0218 thôi."

Khi các thú nhân điều khiển cơ giáp, đều phải ngồi bên trong khoang của cơ giáp.

Sau khi giọng nói của cô gái này rơi xuống, sắc mặt khó coi của tất cả những người trong phòng lại càng thêm thâm trầm nghiêm túc, ngay cả những tiếng thở mỏng manh cũng hầu như biến mất trong nháy mắt.

Đặc biệt là người phụ nữ trung niên đang ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt càng âm trầm đến cơ hồ sắp tích ra nước, nâng ánh mắt lên nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên và cô gái buộc tóc đuôi ngựa trước mặt, gằn từng chữ một nói: "Cho nên...... Chuyện đã xảy ra suốt 6 ngày rồi, các ngươi lại nói với ta là một chút tin tức cũng không có? Ngay cả chuyện nguyên soái hiện giờ sống hay chết, các ngươi đều không biết??! Vậy mấy ngày nay các ngươi đang làm cái gì vậy?!"

"Quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị tổng cộng hơn 900 vạn người! Thế nhưng đến bây giờ cũng chưa tìm được tin tức của nguyên soái. Hắn mất tích khi đang chiến đấu với Trùng tộc trên hành tinh mỏ quặng, không phải mất tích khi đang chiến đấu với đám hải tặc nhảy ra trong vũ trụ đâu!"

"Thời gian dài như vậy, các ngươi còn chưa thể tìm được hắn?! Các ngươi đến tột cùng đang làm gì?! Đến tột cùng đang làm cái gì vậy?!"

Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ mang theo phẫn nộ, quanh quẩn vang lên trong toàn bộ căn phòng.

Trong phòng, sáu người khác đều cúi đầu, không nói một lời, trên mặt cũng treo thần sắc ảo não áy náy.

Ước chừng qua nửa ngày, một thanh niên gầy gò mặc đồng phục mới thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên khuyên giải nói: "Phu nhân...... Kỳ thật không có tin tức chính là tin tốt rồi...... Vậy ít nhất chứng minh, nguyên soái khả năng lớn là hiện tại vẫn còn sống......"

"Huống chi hiện tại Tiêu lão nguyên soái cũng đã đến hành tinh mỏ quặng, nói vậy thực mau có thể có tin tức nguyên soái rồi."

Không khí trong phòng tựa hồ vì những lời này mà thả lỏng vài phần, có thể cũng chỉ là ảo giác của mọi người, nhưng thần sắc của người phụ nữ trung niên nữ đích xác hòa hoãn lại không ít, bà trầm mặc, thở ra một hơi thật dài.

"Ta biết các ngươi chịu áp lực rất lớn, các ngươi vẫn luôn tận tâm tẫn trách tìm kiếm tung tích của nguyên soái, vừa rồi ta không nên phát hỏa với các ngươi như vậy, ta xin lỗi, là ta đã quá nóng nảy......"

"Nhưng mà, bất luận là sống hay chết, ta hy vọng các ngươi có thể mau chóng tìm được nguyên soái." Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa đỏ hốc mắt, thần sắc bi thương.

"Phu nhân ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được nguyên soái! Nguyên soái cả tinh thần lực cả thể chất đều là cấp SS, lợi hại như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện!"

"Chuyện này phải tiếp tục làm phiền các ngươi." Người phụ nữ trung niên đứng lên khỏi vị trí chủ vị, bước tới trước hai ba bước đến gần đám người, đầy mặt trịnh trọng nói.

"Phu nhân ngài yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức đi tìm nguyên soái, một khi có tin tức lập tức báo về!"

Sáu người đầy mặt trịnh trọng hướng về phía nữ nhân trung niên bảo đảm, đáy mắt đều là thần sắc kiên định.

Chờ đến khi sáu người trước mắt rời khỏi phòng xong, một người quản gia trung niên trên tay bưng khay lúc này mới chậm rãi từ bên ngoài đẩy cửa vào.

Quản gia trung niên cất giọng ôn hòa lại mang theo quan tâm dò hỏi: "Phu nhân, mấy tướng lĩnh quân đội ban nãy đến đây, là có tin tức gì của thiếu gia sao? Bọn họ tìm được thiếu gia ở hành tinh mỏ quặng rồi sao?"

"Không có, bọn họ đến bây giờ còn chưa tìm được bất cứ tin tức gì của Tiêu Thần, cũng không biết hắn hiện tại là đang trong tình huống thế nào." Nữ nhân trung niên thở dài, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cơ hồ nhiễm chút mệt mỏi, bà vẫy vẫy tay, bảo quản gia bưng trà tới đặt trên bàn.

"Nếu không có việc gì, ông lui ra ngoài trước đi."

Giọng nói của nữ nhân trung niên hiện giờ đã không còn kích động như trước, ngược lại trở nên lạnh như băng bất cận nhân tình, không hề có thần sắc cha mẹ lo lắng cho con cái của mình, "Bất luận là sống hay chết, lần này ta cũng đã làm hết chức trách của mình. Nếu lần này hắn thực sự chết đi, thì cũng chỉ có thể trách mạng hắn không tốt. Ai bảo hắn mới sinh ra đã khắc chết cha của mình chứ?"

"Phu nhân, ngài đừng nói như vậy...... Chuyện của tiên sinh năm đó đều là ngoài ý muốn......" Quản gia trung niên vội khuyên nhủ nói.

"Được rồi, Phúc bá không cần phải nói, đi xuống đi...... Mặc kệ Tiêu Thần lần này đến tột cùng có chết hay không, chỉ cần còn Tiêu lão nguyên soái ở đây, quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị tạm thời không có khả năng rơi vào danh nghĩa những người khác... Lão nguyên soái hiện giờ còn có thể sống thêm ba bốn mươi năm không thành vấn đề...... Ông cũng không cần lo lắng những ngày tháng sau này phải sống như thế nào...... Nếu tương lai thật sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ cho ông một phần tiền, để ông rời khỏi Tiêu gia."

"Cho nên mặc dù có hắn hay không, đối với ta mà nói, thế giới này cũng không có gì khác nhau......"

"Ta cứ cảm thấy đứa nhỏ này tốt nhất cứ liền như vậy đi theo Trường Hải thì hơn...... Trường Hải vẫn luôn rất thích nó, năm đó khăng khăng muốn giữ nó lại nuôi lớn, hiện giờ Trường Hải ngủ dưới mặt đất nhiều năm như vậy rồi, mỗi ngày đều cô đơn đối mặt với bóng tối.....Chi bằng để đứa nhỏ này đi theo cùng hắn, cũng coi như bù đắp cho tấm lòng từ phụ của hắn." Người phụ nữ trung niên thong thả ung dung nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống nhẹ một ngụm, ngữ khí không mặn không nhạt.

Phảng phất như không phải đang nói về con trai của mình, chỉ khi nhắc tới cái tên Trường Hải, ánh mắt mới hơi gợn sóng lên một chút.

Trong phòng,quản gia trung niên không nói chuyện, chỉ là thần sắc lại càng thêm cung kính, hắn cong eo dựa theo lệnh của người phụ nữ trung niên, chậm rãi rời khỏi phòng.

Nhưng mà không ai phát hiện......

Trong một bụi cỏ thấp bên ngoài thư phòng, một con mèo lông xù đen như mực, thân hình ước chừng to bằng hai bàn tay người trưởng thành đang cuộn người thành một cụm, ngồi dưới góc tường, hai con ngươi trong mắt mèo càng xanh thẳm. Nghe tiếng quản gia Phúc bá đóng cửa lại, nó mới giật giật lỗ tai, chậm rãi đứng dậy, đi xuyên qua một con đường khác vào hành lang.

Bởi vì kiến trúc của ngôi nhà cũ Tiêu gia là được giữ nguyên qua mấy trăm năm tổ tiên truyền lại, nên ngay cả một góc cây ngọn cỏ vẫn chưa thay đổi gì, đến năm vẫn giữ được vẻ cổ kính rêu phong của những ngày xưa. Cho nên cũng là vì vậy, Tiêu Thần từ khi còn bé chỉ có thể ở trong hình thú không thể biến thành người đã chạy loạn khắp các ngóc ngách trong nhà, đối với căn nhà này còn quen thuộc hơn bất cứ ai của Tiêu gia, hắn biết rõ từng con đường mòn, từng điểm mù của tòa cổ trạch này.

Thành công lẩn tránh khỏi tất cả cách cảnh vệ, mèo đen đã sắp đuổi kịp bước chân của quản gia trung niên.

Đừng thấy vẻ ngoài của Phúc bá hiện giờ mới trung niên, nhưng trên thực tế năm nay ông đã 180 tuổi, dựa theo tuổi thọ trung bình 250 tuổi thú nhân mà nói, Phúc bá sớm đã tới tuổi về hưu, chẳng qua mấy năm nay Phúc bá ở Tiêu gia thường xuyên được lão nguyên soái chỉ dạy, hơn nữa cũng chăm chỉ khổ luyện, không hề lơ lỏng, ông sớm đã là một thú nhân có thể chất cấp A, thọ mệnh có thể lên tới 280 tuổi.

Bởi vậy lúc này mới nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Đi theo Phúc bá quẹo trái quẹo phải, nhìn thấy đối phương một mình tiến vào tòa nhà dành cho người hầu của Tiêu gia, đi về hướng phòng ngủ của bản thân mình.

Mèo đen run run lỗ tai lông xù xù nhỏ, nhìn nhìn cảnh vật chung quanh, nhanh chóng bò trèo lên trên một cái cây cổ thụ trăm năm xuề xòa ở sát bên ngoài tòa nhà dành cho người hầu. Cây cổ thụ to lớn che trời, trực tiếp che khuất hơn phân nửa tòa nhà dành cho người hầu này, trong mớ cây lá rậm rạp mang theo mùi hương thanh mát của thực vật theo gió nhẹ bay vào mũi của con mèo đen, nó lắc lắc mấy cọng râu, đôi mắt xanh thẳm gắt gao nhìn chằm chằm vào căn phòng trên lầu 4, chuẩn bị chờ Phúc bá vừa vào phòng, nó liền từ trên cây nhảy vào phòng ngủ đối phương, nhờ ông giúp liên hệ gọi ông nội về nhà.

Trên đường trở về nhà,Tiêu Thần đã suy nghĩ thật lâu, hắn cảm thấy trong toàn bộ người ở nhà cũ Tiêu gia, làm hắn yên tâm nhất cũng chỉ có mẹ hắn và Phúc bá.

Nhưng khi nãy đứng ngoài thư phòng, nghe lời nói đó của mẹ hắn, Tiêu Thần bần thần nhớ lại tuổi thơ của mình từng bị mẹ mình nhốt vào phòng tốt quất roi.

Tiêu Trường Hải cha hắn qua đời làm mẹ hắn càng thêm căm ghét hắn, tuy không trực tiếp ra tay hạ sát thủ với hắn, nhưng hiển nhiên cũng không thích đứa con trai duy nhất là hắn, thậm chí còn hy vọng hắn trực tiếp chết ở bên ngoài......Nên nếu lấy tình huống hiện tại gặp mặt mẹ hắn, còn không bằng gặp mặt lão quản gia nhờ ông liên hệ với ông nội hắn.

Tình huống của hắn đã rất không xong, căn bản không có biện pháp biến trở về hình người, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ sợ chứng bệnh tinh thần lực hỗn loạn độ nặng này chẳng mấy chốc sẽ phát triển thành chứng cuồng táo mất.

"Kẽo kẹt! ——"

Cửa phòng trước mặt bị người mở ra, Phúc bá từ ngoài cửa đi vào phòng, mèo đen run run lỗ tai, vừa mới chuẩn bị nhảy lên, nhảy vào cửa sổ đối phương, liền nhìn thấy cánh cửa phòng vừa mới khép lại đã bị người mở ra lần một thanh niên gầy yếu diện mạo cực kỳ tầm thường, trên người mặc một bộ tây trang màu xám đơn giản trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Mèo đen nhíu mày lại, lập tức nằm sấp xuống, rút thân ảnh nho nhỏ của mình lại thành một cụm trốn sau đống lá cây, chỉ ló ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào trong phòng.

"Phúc bá, tìm thấy Tiêu Thần rồi sao?" Thanh niên gầy yếu vỗ vỗ bụi trên quần áo, ngữ khí nhẹ nhàng dò hỏi.

"Nam thiếu gia, Thần thiếu gia hiện giờ vẫn còn chưa tìm được, tôi có để máy nghe trộm trong thư phòng của phu nhân...... Nghe được người bên quân đoàn hôm nay đến đây báo cáo. Nghe nói là đã lùng sục hết từ hành tinh mỏ quặng cho đến tinh cầu K0218, nhưng cũng chưa thể tìm thấy tung tích của Thần thiếu gia." Lão quản gia cười tủm tỉm nhìn thanh niên gầy yếu, đầy mặt từ ái nói.

"Ta biết ngay mà...... Bọn họ không có khả năng tìm được Tiêu Thần đâu...... Nhiều Trùng tộc như vậy cùng nhau vây công Tiêu Thần, mặc dù Tiêu Thần điều khiển cơ giáp, có thể chất lực cùng tinh thần lực cấp SS thì sao, cũng chỉ là một người phàm mà thôi." Khóe miệng Tiêu Nam cong lên một độ cong châm biếm, "Cũng chỉ có tộc trưởng tuổi già sức yếu lẩm cẩm, mới có thể tin tưởng có người có thể may mắn sống sót dưới sự vây công của cả ngàn Trùng tộc như vậy."

"Nhưng mà...... Tiêu Thần đúng là vận khí không tồi. Nhiều năm như vậy vẫn luôn nắm giữ vị trí nguyên soái của quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị..... Hiện tại cũng nên đến phiên chi của chúng ta phất lên rồi. Cái nhà này liên tục ba đời đều bị đám nhà Tiêu Thần độc tôn đó đè đầu cỡi cổ, hiện tại cũng nên đổi vị trí đi chứ."

"Ta dù gì cũng thể chất S cấp, tinh thần lực cấp SS, cộng thêm trình độ Dược Sư cấp S thế này, đảm đương vị trí trưởng tộc là dư sức."

Thanh niên gầy yếu móc từ trong túi áo của mình ra một hộp thuốc nho nhỏ, đưa cho lão quản gia, "Một chút xíu thành ý nho nhỏ, chuyện về sau còn phải nhờ vào Phúc bá nhiều, nhờ ngài chiếu cố thêm một chút, nếu Tiêu Thần trở về, nhất định phải báo cho ta trước tiên......"

"Nhưng mà, quân đội bên kia lâu như vậy còn chưa tìm được tung tích gì của hắn, ta thấy tám chín phần là hắn đã bị mấy con Trùng tộc đó nuốt vào bụng, bị dịch axit trong đó hòa tan, chỉ còn lại một đống xương chôn trong phân Trùng tộc rồi, nếu không sao có thể lâu như vậy còn chưa tìm được chút tung tích nào cơ chứ?...... Ha hả a...... Cũng chỉ có mỗi lão trưởng tộc mới có thể tin tưởng Tiêu Thần hiện giờ còn sống ở trên đời này."

Tiêu Nam châm chọc cười lạnh vài tiếng, lại cùng Phúc bá nói hai câu xong, liền trực tiếp rời khỏi phòng lão quản gia.

Lão quản gia nắm trong tay hộp thuốc kia, cười tủm tỉm mở ra nhìn nhìn một chút, trên mặt không có chút nào biểu tình đã làm chuyện gì trái với lương tâm.

Mèo đen lẳng lặng ghé vào trên cây, thân thể nấp trong tầng tầng lớp lớp lá cây, đôi mắt mèo xanh thẳm nhìn chằm lão quản gia chằm đối diện lão, trong mắt tràn đầy khó có thể tin, hắn chẳng thể nghĩ tới, lão quản gia vẫn luôn tận tình trong nhà gần hai thế kỷ, vậy mà lại bị người của dòng thứ Tiêu gia mua chuộc......

Thú nhân thọ mệnh lâu dài, cho dù thú nhân có thể chất càng mạnh thì khó có con cháu nối dõi đầy đàn, nhưng thời gian sinh tồn của họ lâu dài như vậy, con cháu cũng có tích cóp được khá nhiều.

Tiêu gia của bọn họ cũng giống như thế, bởi vậy ngoài trừ dòng chính Tiêu gia là nhân khẩu có hơi thưa thớt, còn rất nhiều dòng thứ, mà trong đó, dòng thứ của Tiêu Nam là dòng có thực lực mạnh mẽ và đông đúc nhất......

Chỉ là đối phương mấy năm nay vẫn luôn thành thành thật thật, chưa từng có bất luận cái gì khác thường, ngược lại còn tận tâm phục vụ trong quân đoàn, phát triển Tiêu gia.

Nhưng mà hiện giờ xem ra......

Tuy đối phương không nói thẳng ra......

Nhưng thực hiển nhiên là muốn mạng của hắn, dòng chính của Tiêu gia hiện tại cũng chỉ còn mỗi hắn là người thừa kế, trong tình huống nếu không còn ai nữa, cho dù bản lĩnh của Tiêu lão gia có mạnh mẽ đến mấy, mối quan hệ rộng rãi đến mấy, thì tương lai cũng phải nhường ra vị trí của mình.

Nhìn lão quản gia trong phòng cẩn thận đem hộp thuốc cất kỹ, xong lại đóng cửa phòng lại lần nữa, mèo đen lúc này mới chậm rãi từ trên cây chuồn êm xuống dưới.

Cũng không quay đầu lại, một mạch chạy ra khỏi Tiêu gia.

Nhìn tình huống này, hắn chỉ có thể chờ lão gia tử trở về từ hành tinh mỏ quặng mới nên quay về một chuyến nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc