ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT DƯỢC SƯ

Mèo đen vốn mang tâm sự nặng nề, hôm nay ở Tiêu gia, trong lúc vô ý nghe được tin Tiêu lão nguyên soái hơn nửa tháng tới sẽ đóng quân ở hành tinh mỏ quặng, làm tâm tình hắn phá lệ không xong.

Cả khuôn mặt mèo cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, nếu ông nội hắn trong khoảng thời gian kế tiếp vẫn luôn ở hành tinh mỏ quặng, vậy cho dù nó có mỗi ngày rình ở bên ngoài Tiêu gia chờ đợi, cũng không có khả năng gặp được ông, quan trọng nhất chính là nửa tháng sau, hắn không biết mình còn có thể chịu đựng được đến đó hay không.

Cảm thụ được trong đại não từng đợt đau đớn xuyên tim.

Gương mặt nghiêm túc của con mèo đen giờ phút này càng thêm lãnh trầm, ngay cả đường cong trên lớp lông xù xù cũng có vẻ càng thêm lãnh ngạnh.

Xem ra hắn cần phải tìm biện pháp khác liên hệ với ông nội.

Ví dụ như tìm một thiết bị thông minh chưa được mã khoá, lặng lẽ sử dụng. Nhưng nếu như vậy, nguy cơ mình bị lộ sẽ khá lớn, thậm chí còn có khả năng liên lụy Diệp Văn Nhã.

Tưởng tượng đến cô gái đã nhặt mình về nhà kia, sẽ bị mình liên lụy, mèo đen liền có chút phiền muộn, mặt đất cứng rắn đều bị móng vuốt mèo cào cho mấy đường trắng xoá.

Chờ đến khi mèo đen theo ống dẫn nước tạch tạch tạch bò lên trên lầu 3, nhảy vào trong cửa sổ một phòng ngủ khác rồi đi vào nhà, khi mở cửa phòng ngủ của Diệp Văn Nhã ra, gương mặt mèo còn lạnh lẽo nặng nề trong giây lát liền đối mặt với một gương mặt quen thuộc đang cúi đầu chăm chú nhìn nó.

Cô gái da thịt trắng nõn như ngọc, ngũ quan kiều diễm tuyệt luân, giống như phú quý đoạt người phồn hoa, đôi môi đỏ kiều diễm như cánh hoa buổi sáng còn mang theo sương sớm, đôi mắt lóng lánh thanh triệt một màu đen dưới ánh đèn trong phòng hơi nhiễm chút màu hổ phách, lông mi dài mảnh hơi hơi cong vút càng giống như cánh bướm làm mèo đen theo bản năng ngẩn ngơ.

Một cơn chột dạ không ngọn nguồn leo lên trên mặt mèo đen, nó có chút xấu hổ run run lỗ tai, theo bản năng làm bộ cái gì cũng không xảy ra, nhìn về phía Diệp Văn Nhã kêu meo meo hai tiếng.

Chỉ tiếc......

Mèo đen lúc này hoàn toàn không biết, thanh âm của nó có bao nhiêu ngọt ngào mềm mại, bộ dáng chột dạ, vừa thấy liền giống như mới làm chuyện xấu gì.

Diệp Văn Nhã theo bản năng nhíu mày lại, biểu tình cũng trở nên có chút hồ nghi.

Nhưng mà chuyện thành công luyện chế ra thuốc khai thông tinh thần lực đã làm cô hưng phấn đến vứt mấy mối bận tâm khác ra sau đầu. Diệp Văn Nhã cũng không đi so đo vì sao mà bé mèo đen của mình sẽ từ phòng Hoắc Tâm Duyệt cách vách đi ra.

Cô đưa bình thuốc trong tay tới trước mặt Tiểu Hắc, cười khanh khách nói: "Tiểu Hắc mau xem đây là cái gì nè?! Chị luyện chế được cho em thuốc khai thông tinh thần lực rồi đây! Uống cái này xong, bệnh tinh thần lực hỗn loạn mức độ nặng của em nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp."

"Meo ô ~!"

Mèo đen mềm nại hướng về phía Diệp Văn Nhã kêu một tiếng, cái đuôi đen nhánh lông xù xù nhẹ nhàng lắc lắc, trong đôi mắt xanh thẳm lại theo bản năng hiện lên một mạt nghi hoặc.

Đế quốc thú nhân trăm ngàn năm nay, trị bệnh tinh thần lực hỗn loạn chỉ có mỗi một loại thuốc là ức chế tinh thần lực thôi.

Sau khi sử dụng thuốc ức chế thần lực xong, sẽ tạm thời ngăn chặn những cơn bạo loạn của tinh thần lực, kéo dài thời gian dài ở vào trạng thái tinh thần lực hỗn loạn chứ không tăng thêm, những thú nhân trong trạng thái cực kém tạm thời có thể thở dốc một hơi, khôi phục tự chủ một chút.

Tiêu Thần âm thầm suy nghĩ, "Cái thuốc khai thông tinh thần lực chưa bao giờ nghe nói tới này cũng không biết có phải thần kỳ như Diệp Văn Nhã nói hay không, thật sự có thể trị liệu tinh thần lực hỗn loạn sao?."

Mấy ngày nay, Diệp Văn Nhã rất nhiều lần nhắc tới những vấn đề có quan hệ với thuốc khai thông tinh thần lực, thậm chí thường xuyên tin tưởng là chỉ cần có thể luyện chế ra được loại thuốc khai thông tinh thần lực này, thì chứng bệnh tinh thần lực hỗn loạn mười có tám chín là có thể chữa khỏi.

Tuy kinh nghiệm nói cho Tiêu Thần loại chuyện này không khả năng xảy ra.

Nhưng......

Hắn rốt cuộc cũng có chút chờ mong.

Chỉ là mấy cái thuốc thần kỳ không giống bình thường này, cũng không biết Diệp Văn Nhã đến tột cùng là được truyền thừa từ chỗ nào.

Bình thuốc lộng lẫy như một viên hồng ngọc đặt trước mặt có vẻ rất hấp dẫn, Diệp Văn Nhã mở nắp bình thuốc ra, mùi thơm thảo dược nhàn nhạt chui vào xoang mũi, lập tức khiến cho đại não vốn dĩ thỉnh thoảng phát ra từng trận đau đớn của con mèo đen thoải mái lại không ít, giống như thân thể mỏi mệt trong giây lát ngâm vào một dòng suối nước nóng, tuy không đến mức lập tức chữa khỏi cho cơ thể mỏi mệt bất kham, nhưng cũng có thể làm thần kinh nguyên bản căng chặt của hắn dần dần thả lỏng ra.

Lúc này, ánh mắt mèo đen nhìn về phía bình thuốc khai thông tinh thần lực kia càng thêm kinh ngạc cảm thán, ngay cả đồng tử cũng hơi hơi rụt rụt.

"Uống đi uống đi...... Tuy cái thuốc này khó uống một chút, nhưng hiệu quả vẫn là không tồi đâu." Diệp Văn Nhã vừa sờ sờ đầu nhỏ của con mèo đen, vừa đổ thuốc ra cái chén uống nước bình thường của nó.

"Meo ô ~!"

Mèo đen lắc lắc đuôi, nâng đầu lên thân mật cọ cọ lòng bàn tay Diệp Văn Nhã, ngay sau đó cúi đầu uống thuốc trong chén nhỏ.

Một bình thuốc khai thông tinh thần lực ước chừng cũng chỉ khoảng 30 ml, đổ vào trong cái chén nhỏ cũng được lưng chừng, nhưng mèo đen hình thể nhỏ, 30 ml nó cũng mất một lát mới uống hết m.

Nhưng mà......

Tiểu Hắc mới cúi đầu nếm một ngụm.

Toàn bộ con mèo như hoá thạch trong nháy mắt, đôi mắt mèo tròn vo cứng còng nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ thanh thuý trong chén nhỏ.

Cả người đều có chút không tốt lắm!

Một mùi thối như nước bùn đậm đặc xen lẫn mùi tanh tưởi và vị đắng chát khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ trong giây lát nổ tung trong miệng, còn mang theo cảm giác như răng đang lung lay tựa như muốn rụng. >br />

Tuy là Tiêu Thần ngày thường là một người rất bình tĩnh, cực kỳ trấn định, nhưng giờ phút này cũng có chút chịu không được, hắn lớn như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên mới biết trên đời này lại có thể có thứ khó nuốt đến thế này.

Cho dù có là một lần ngoài ý muốn bị bao vây trên chiến trường mấy năm trước, quân bộ binh và quân hậu cần bị mất liên lạc, hắn cùng một đoàn bọn lính mỗi ngày chỉ có thể săn giết dị thú Trùng tộc bổ sung thể lực, nhưng hương vị mấy ngày đó còn tốt hơn cái vị hiện tại rất rất nhiều.

Nếu không phải hắn biết rõ Diệp Văn Nhã sẽ không hại hắn, mà cô ấy cũng không biết thân phận thật của hắn, Tiêu Thần đều hoài nghi người trước mắt này có phải muốn độc chết hắn hay không.

Con mèo đen nho nhỏ nâng cái đầu lông xù xù lên, đôi mắt mèo tròn vo sâu kín nhìn Diệp Văn Nhã. Nỗi u oán trong đôi mắt ấy lập tức làm Diệp Văn Nhã xấu hổ ho khan hai tiếng, vội vàng xoay đầu qua một bên khác, làm bộ không nhìn thấy đáy mắt đang cuộn trào sóng dữ của Tiểu Hắc.

Thuốc của mình luyện chế có bao nhiêu khó nuốt, Diệp Văn Nhã cũng biết.

Nhưng thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh, nếu muốn chữa bệnh, vậy cho dù có phải uống chút thuốc đắng......

Thôi được rồi......

Ánh mắt chột dạ của Diệp Văn Nhã phiêu lên trên, cô cũng bịa không nổi nữa, thuốc của cô làm vô cùng khó uống, nhưng mà cô còn có cách nào khác chứ?

Nếu Tiểu Hắc là một con mèo bình thường, sau khi nuốt vào một ngụm kia, khẳng định sẽ không tiếp tục uống nữa.

Cũng may Tiêu Thần cũng biết chữa bệnh là quan trọng, chỉ có thể căng da đầu nhanh chóng uống hết thuốc trong chén.

Nhưng cái hương vị thum thủm phảng phất như ăn phải tử thi kia, mỗi một ngụm đều làm hắn cảm giác mình sắp linh hồn xuất khiếu.

Dung dịch màu đỏ óng ánh trong suốt như một viên đá quý vừa trôi xuống bụng, trong khoang bụng tức khắc vươn lên một cơn ấm áp, mang theo luồng khí mát lạnh. Luồng khí này trong nháy mắt liền lan tràn về phía trên, chui vào đại não, làm tinh thần lực vốn dĩ đang điên cuồng xao động của Tiêu Thần lập tức trấn định lại!

Loại cảm giác này phảng phất giống như núi lửa đang sắp phun trào, trong giây lát bị bầu trời giáng xuống một trận mưa đá, làm đóng băng ngọn núi lửa đang suýt chút phun trào! Đại não nặng nề ngay lập tức thanh tỉnh, tinh thần lực đang cô đặc thành một tản không thể nhúc nhích hiện tại liền giống như bị người dùng búa gõ thành mảnh nhỏ từng khối một, lập tức thả lỏng ra.

Niềm vui sướng từ đáy lòng kích động, Tiêu Thần có một dự cảm, chỉ cần hắn kiên trì uống thêm khoảng hai bình thuốc khai thông tinh thần lực này nữa thôi, nói không chừng chứng bệnh tinh thần lực hỗn loạn độ nặng này của hắn có thể hoàn toàn khang phục!

Tưởng tượng đến đây, đôi mắt xanh thẳm của mèo đen trong nháy mắt thả ra ánh sáng rực kinh người, ngay cả lo lăng sốt ruột canh cánh trong lòng về Tiêu gia cũng ngay lập tức biến mất.

Cho dù Tiêu Thần trước nay chưa bao giờ dùng thuốc ức chế tinh thần lực do các Dược Sư khác luyện chế, nhưng cũng biết bệnh tinh thần lực hỗn loạn mức độ nặng tuyệt đối không phải mấy liều thuốc là có thể giải quyết, nếu không, trong lịch sử có nhiều người mắc chứng bệnh này như vậy, nhưng số người chờ đến nổi phát triển thành chứng cuồng táo không thể chữa nỗi cũng không nhiều đến vậy.

Cơ hồ trong khoảnh khắc này.

Tiêu Thần liền biết một khi loại thuốc mà Diệp Văn Nhã luyện chế này bị những người khác phát hiện, toàn bộ đế quốc sẽ trở nên điên cuồng vì cô mất!

Loại thuốc này thật quá thần kỳ, quá lợi hại! Quả thực chính là một kiệt tác điên đảo thời đại!

Trong đáy lòng con mèo đen là sóng lớn mãnh liệt mênh mông, thật lâu không thể bình phục lại.

Hắn thậm chí nghĩ tới mấy chiến hữu mà bao năm nay, vì mắc phải chứng bệnh tinh thần lực hỗn loạn này trên chiến trường mà buộc phải xuất ngũ, nếu như loại thuốc này có thể sản xuất số lượng lớn, nói vậy thực lực của quân đoàn dưới tay mình liền lập tức có thể tăng lên gấp đôi!

Mấy năm nay......

Có quá nhiều quá nhiều những thú nhân thực lực cường đại vì tinh thần lực hỗn loạn mà thống khổ xuất ngũ.

Một lọ khai thông tinh thần lực bản cải tiến bậc thấp trong nháy mắt đã chinh phục đồ nhà quê · nguyên soái · Tiểu Hắc.

Cũng may Diệp Văn Nhã cũng không biết suy nghĩ từ tận đáy lòng của Tiểu Hắc giờ phút này, nếu không chỉ sợ cũng sẽ dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía vị nguyên soái đáng thương chưa thấy qua việc đời này.

Đế quốc thú nhân này, ngay cả biện pháp bình thường nhất để tu luyện thần lực còn không có, mặc dù là một cường giả tinh thần lực cấp SS, theo Diệp Văn Nhã nghĩ, chút tinh thần lực này của cô cũng chỉ hơi mạnh hơn pháp sư ma pháp sơ cấp vừa mới tiến giai một chút thôi.

Càng miễn bàn đến mấy vị mạnh mẽ như Ma Đạo Sư, Đại Ma Đạo Sư, những bị chỉ cần một ý niệm tinh thần lực thôi, là có thể tạo ra một vật chất hình thể rõ ràng.

Cho nên......

Đừng thấy đây chỉ là thuốc khai thông tinh thần lực cấp thấp, thực tế thì đối với người có tinh thần lực cấp SS cũng đã đủ dùng.

"Leng keng......"

Không chờ Diệp Văn Nhã xem xét cụ thể tình trạng của Tiểu Hắc, thiết bị thông minh trên cổ tay cô bỗng nhiên phát ra tiếng nhắc nhở keng keng keng cùng với chất giọng điện tử đều đều nhắc đi nhắc lại.

"Cửa hàng của ngài nhận được một tinh nhắn mới...... Mong ngài kịp thời xem xét......"

Diệp Văn Nhã trong nháy mắt hai mắt sáng ngời, đứng dậy đi về hướng phòng ngủ xem xét tinh nhắn của cửa hàng.

Nhất định là có mối làm ăn tới cửa!

Trong lòng Diệp Văn Nhã thật vui vẻ nghĩ.

Tiểu Hắc: "......"

Cô gái này chẳng lẽ không quan tâm tinh thần lực nó có khôi phục lại hay không chút nào sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc