ĐỂ Ý TÔI ĐI MÀ


Năm nay khai giảng sớm hơn năm ngoái hai ngày, thứ tư là sinh nhật mười tám tuổi của Doãn Trạch.
Sau bữa trưa, Tưởng Nghiêu không thấy bóng dáng bạn cùng bàn của mình nên đến ngay rừng cây nhỏ, đúng như dự đoán bắt gặp thỏ con tặng quà cho đồ vô ơn.
Lúc đi ra Doãn Trạch nhìn thấy hắn, chau mày: "Sao lại là anh?"
"Tôi đến xem tình hình." Tưởng Nghiêu vỗ vai Doãn Trạch: "Không ngờ cậu lại nhận, em trai trưởng thành hiểu chuyện rồi."
"Anh tôi tặng quà cho tôi liên quan khỉ gì tới anh?"
"Sao lại không liên quan, quà này công tôi cưa một nửa đấy."
"..." Trong vài giây ngắn ngủi nét mặt Doãn Trạch chuyển từ xem thường sang kinh ngạc rồi đến phẫn nộ, vô cùng đặc sắc, cậu chàng quay đầu bỏ đi: "Lát tôi vứt sọt rác!"
"Cậu không thể bớt trêu chọc nó à?" Doãn Triệt bất lực.
"Không, thấy nó là tức, thằng nhóc vô ơn."
"Em tôi không xấu tính thế đâu, nó chỉ...!canh cánh trong lòng chuyện ngày xưa mà thôi."
"Rồi sao? Cậu định bao giờ nói cho nó biết sự thật năm đó? Cậu không nói chắc nó hiểu lầm cậu cả đời."
"Năm đó vốn dĩ là tôi không đúng."
Tưởng Nghiêu không thèm tin: "Cậu không đúng chỗ nào? Tôi không tin cậu lại cố tình bỏ rơi em cậu, động não nghĩ chút là biết cậu cố ý bảo nó chạy trước, lúc tụi bắt cóc đuổi theo thì cậu chạy ra đánh lạc hướng bọn chúng, nếu không thằng oắt con nó sao có thể chạy lại người lớn? Có thế cũng không nghĩ ra, e là em cậu bị ngu."
"Khi ấy nó còn nhỏ, ấn tượng về sự việc quá sâu đậm, hơn nữa tôi cũng luôn ngầm thừa nhận, chưa từng giải thích." Doãn Triệt xoay người đi về toà nhà dạy học: "Tôi không muốn nó tự trách bản thân, suy cho cùng tại tôi thiếu phòng bị mới hại hai anh em bị bắt, nó hận tôi cũng không sao."
"Cậu rõ yêu thương bao dung nó." Tưởng Nghiêu ghen tị: "Tôi chẳng được đãi ngộ ấy."
Doãn Triệt dừng chân: "Nhưng đãi ngộ của cậu là độc nhất."
Vì câu nói này mà Tưởng Nghiêu hớn hở suốt sáng, thậm chí còn muốn bắc loa lặp đi lặp lại hai mươi tư giờ bên tai thằng em trời đánh: "Nghe thấy chưa! Tôi là độc nhất của anh cậu đấy!"
Doãn Triệt phải trừng mắt cảnh cáo hắn mới thôi.
Sinh nhật Doãn Trạch rất rộn rã, quà chất kín cửa sau lớp A3 khiến việc ra vào khó khăn, đặc biệt trong đó có một hộp cực to không biết đựng cái gì, học sinh hiếu kỳ muốn bóc ra xem thì cậu chàng quát: "Nhìn gì mà nhìn! Làm hỏng cậu đền cho tôi không?"
Như thường lệ diễn đàn trường Trung học số 1 lại lập riêng một topic chúc mừng sinh nhật cho cậu ta, tuy vị trí nam thần đã bị cướp nhưng độ nổi tiếng vẫn rất cao.
Lập cùng topic sinh nhật còn có topic tin vịt, tiêu đề là: Có ai cảm thấy trùm trường và nam thần trường mình đẹp đôi lắm không?
Tiêu đề quá mức giật gân gây tò mò, mọi người nhìn thấy đều muốn vào xem thần thánh phương nào chèo quả couple cảm lạnh này.

Người đăng bài có tên Tuyết Mùa Hè, liệt kê điểm đáng đu của couple này ngay trong bình luận đầu:
"Các cậu nghĩ mà xem, hai người họ luôn là bạn cùng bàn, quan hệ tốt thế nào ai cũng nhận ra nhỉ? Trước khi Tưởng Nghiêu đến, Doãn Triệt chưa bao giờ cười, cũng chưa bao giờ đi chơi với bạn học.

Từ ngày Tưởng Nghiêu đến, cậu ấy cởi mở hơn bao nhiêu, thành tích cũng tiến bộ, lẽ nào đây không phải sức mạnh của tình yêu?"
Lý do này rõ ràng không thể thuyết phục mọi người, học sinh trường Trung học số 1 hăng hái phản bác:
"Cởi mở? Từ này dùng cho ai cũng không thể dùng cho Doãn Triệt chứ? Chắc chủ thớt là fangirl của Doãn Triệt, mắt gắn mười bộ lọc siêu dày."
"Điều này chỉ có thể chứng minh Tưởng Nghiêu tốt tính, chơi được với cả Doãn Triệt, không có nghĩa hai người họ là một cặp ok."
"Không phải tôi kỳ thị thuộc tính đâu, alpha với beta có khả năng chứ Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt thì? Trăm phần trăm không thể nào.

Như thế khác nào ship AA, bạn ơi suy nghĩ của bạn nguy hiểm quá."
"Rõ ràng chủ thớt đăng bài để tăng level diễn đàn, giải tán đê, sao có người ship cặp này được, ship Voldemort với Lâm Đại Ngọc còn có lý hơn."
Tuyết Mùa Hè không chịu thua kém, chống lại đám đông: "Tôi thật lòng cảm thấy họ rất ngọt ngào! Các cậu quan sát kỹ đi được không! Còn nữa Doãn Triệt đeo một sợi dây trên chân, tay Tưởng Nghiêu cũng có, chứng cứ rõ ràng biết bao!"
Quần chúng khịt mũi coi thường: "Hôm qua tôi đi qua cửa lớp A1 còn thấy Doãn Triệt đuổi theo đạp Tưởng Nghiêu, ngọt ngào của cậu đấy à?"
"Kiểu vòng đó mười người có năm người đeo, tôi cũng đeo này, làm tròn lên thành ra tôi cặp với Doãn Triệt à? Đừng doạ tôi."
"Bạn học này, hứa với tôi đừng bụng đói vơ quàng thế, thiên hạ có hàng nghìn hàng vạn đôi, đu đôi này kiểu gì cũng sập."
Nhưng ý chí của Tuyết Mùa Hè kiên định lạ thường, một mình phản bác tất cả những người nghi ngờ trong bài viết, còn nói rất hùng hồn: "Nếu hôm nào hai người họ công khai, tôi mong các cậu tới xin lỗi tôi!"
*
Tuần thứ hai sau khai giảng, câu lạc bộ tuyển thành viên mới.
Các câu lạc bộ xếp bàn trên con đường trồng cây như mọi năm, hét to mời chào hàng, nhưng người phụ trách về cơ bản đều đã đổi thành học sinh mới lên lớp 11.
Câu lạc bộ toàn thành viên học lớp 12 như câu lạc bộ thủ công chỉ có thể để hội trưởng tự thân vận động.
"Bày cái kia ra giữa hộ anh." Từ Thủ chỉ huy.
Trong kỳ nghỉ hè anh bình phục rất tốt, hiện tại ngoại trừ mùi pheromone còn hơi nhạt thì không khác omega bình thường, học kỳ này quay lại trường tiếp tục đi học.
Có hội trưởng giúp sức, quầy hàng của câu lạc bộ thủ công khấm khá hơn hẳn năm ngoái, Từ Thủ nghỉ học một năm không bận việc gì bèn ở bệnh viện làm thủ công giết thời gian, tay nghề tinh tế, sáng tạo rất nhiều tác phẩm, bày hết ra cũng thể hiện được thực lực.

Tưởng Nghiêu nhớ lại đồ trưng bày năm ngoái, nín cười không nổi.
"Cười gì mà cười, tôi biết tôi làm không đẹp." Doãn Triệt đạp hắn: "Phắn đi mà chèo kéo người."
"Tôi còn cần chèo kéo? Tôi ngồi ở đây đảm bảo tuyển được đầy một lớp." Tưởng Nghiêu tự tin tràn trề.
Tuy nhiên, mặc dù người tới kiếm hắn đông thật nhưng không có ai định đăng ký.

Nhà trường quy định lớp 12 phải chú trọng học tập, không có lý do đặc thù không thể tham gia câu lạc bộ.
Cũng tức là dù vào câu lạc bộ cũng không thể gặp nam thần, các em trai em gái khoá dưới chỉ có thể ngậm ngùi bỏ đi.
Trái lại Từ Thủ hấp dẫn được vài học sinh có hứng thú với thủ công nhờ tác phẩm của mình, lập tức dụ dỗ: "Tham gia câu lạc bộ của bọn anh, bọn anh sẽ tặng giáo trình độc quyền, cam đoan các em cũng có thể làm ra những món đồ thế này để tặng bạn bè người thân, vừa có lòng vừa mới mẻ."
Không ngờ lời quảng cáo này tuyển được hơn chục thành viên, không cần lo lắng vấn đề xoá bỏ câu lạc bộ nữa.
"Vẫn phải xin một phòng học." Từ Thủ nói.
"Em đi xin cho." Doãn Triệt đáp.
Tưởng Nghiêu: "...!Sao hình như có mỗi mình tôi không giúp được gì."
Hai người kia nhìn hắn khinh bỉ: "Không phải cậu vào để làm biếng sao?"
"..."
Lúc hoạt động tuyển thành viên gần kết thúc, người yêu Từ Thủ là Đỗ Tường cũng đến.

Hắn đã tốt nghiệp, đại học không nhiều tiết nên đặc biệt tới giúp đỡ.

Bận bịu xong, Từ Thủ kéo tay, thơm má, tựa đầu vào vai hắn, cười cười nói nói rời đi.
Tưởng Nghiêu hâm mộ: "Nhìn người ta kìa..."
Doãn Triệt liếc xéo: "Hửm?"
"...!Ban ngày ban mặt khoe mẽ tình yêu cái gì!" Tưởng Nghiêu nói nghiêm túc: "Như thế phù hợp với bọn ế sao? Có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?"

Doãn Triệt không nhịn được cười: "Thần kinh."
*
Ngày tháng dần trôi, hoạt động vui chơi giải trí của lớp 12 ít đi, tiết sinh hoạt câu lạc bộ cũng không còn, thoắt cái trong khối chỉ còn học và học.
"Tao sắp thành con mọt sách rồi!" Chương Khả đập bàn đứng dậy: "Không được, cuối tuần này mình lên kèo đi, cứ tiếp tục thế này tao sẽ mất đi linh hồn! Bọn này sẽ mất đi vựa muối!"
Mặc dù còn nghi vấn với câu cuối, song các cô cậu tuổi này vẫn cực kỳ tích cực trong việc đi chơi.
Chương Khả tức vụ lần trước không được đi biển lắm, từ hôm khai giảng đã luôn mồm lải nhải muốn đi bơi.

Thế là cả bọn hoàn thành nguyện vọng của cậu ta, quyết định cuối tuần dẫn thằng nhóc đáng thương này tới bể bơi gần trường, sẵn tiện nghỉ xả hơi sau giờ học nặng nề.
Tuy tháng chín không phải mùa cao điểm như nghỉ hè, thế nhưng thời tiết nắng nóng, cuối tuần vẫn có rất nhiều người đến bể bơi.
Nhìn chung tất cả đều biết bơi, thay đồ bơi xong là nhảy ùm xuống nước.

Doãn Triệt chỉ thay quần bơi và để nguyên áo sơ mi, ngồi trên thành bể xem mọi người, chân đong đưa quẫy nước.
Tưởng Nghiêu bơi một vòng, ngẩng lên thấy cậu không khác gì em bé, trái tim dính chưởng đáng yêu của cậu ngày hôm nay.
"Muốn xuống không? Tôi dạy cậu."
"Không cần."
Chương Khả từ đầu kia bơi về, ngạc nhiên ra mặt: "Anh Triệt không biết bơi á?"
"...!Quên thôi." Cậu từng học hồi nhỏ nhưng lâu quá không tập rồi, tất nhiên là không biết.
"Bọn tôi dạy cậu nhé, không thì cậu ở một mình chán lắm."
"Không chán."
Tưởng Nghiêu cười nói: "Cậu không muốn học cũng được, tôi thuê cho cậu cái phao, thấy sao hả?"
Trong bể bơi gần như chỉ có bạn nhỏ mới dùng phao.
Doãn Triệt híp mắt: "Cậu thử xem?"
Chương Khả rất chắc chắn Tưởng Nghiêu mà thử sẽ lìa đời, vội vàng bơi khỏi chiến trường: "Tôi ra chỗ lớp trưởng đây!"
Tưởng Nghiêu như không ý thức được mối nguy, thò tay tóm mắt cá chân ngâm trong nước của cậu.
Sợi dây đỏ không lỏng không chật, đeo trên chân vừa khít, số thịt đợt trước thỏ con gầy đi mất quay lại rồi.
"Làm gì đấy?" Doãn Triệt hơi ngứa, muốn rút chân về.
Tưởng Nghiêu nắm chặt cứng, không cho cậu thoát: "Xuống bơi với tôi."

"Đã bảo không muốn."
"Không muốn không được." Tưởng Nghiêu đè thấp giọng: "Cậu không xuống nước, chân lồ lộ thế kia ai chịu cho nổi?"
Doãn Triệt vô thức nhìn chân mình.

Quần bơi của cậu chỉ che nửa bắp đùi, nửa còn lại lộ hết ra ngoài.
Vậy mà cũng có thể liên tưởng miên man.
"Bỉ ổi."
Tưởng Nghiêu nhướng mày, tay bỗng dùng sức túm mắt cá chân kéo cậu xuống nước.
Bọt nước bắn tung toé, Doãn Triệt không kịp trở tay tưởng mình sắp sặc nước, nhưng được Tưởng Nghiêu ôm eo nâng lên.
Sức nổi trong nước lớn, bể bơi lại khá sâu nên chân cậu không chạm đáy, chỉ có thể chống vai Tưởng Nghiêu giữ thăng bằng.
Tưởng Nghiêu vuốt mái tóc ướt nhẹp của cậu ra sau rồi lau giọt nước bắn lên mặt cậu.

Hắn muốn cười cậu, nhưng nhìn áo sơ mi ướt đến mức gần như trong suốt ấy lại không cười được nữa.
...!Hình như thế này càng không chịu nổi hơn.
Doãn Triệt nhìn vành tai đỏ đáng ngờ cùng ánh mắt trở nên nham hiểm một cách khả nghi của người trước mặt, đẩy vai Tưởng Nghiêu, uốn éo toan giãy ra: "Có thấy trẻ con không, cho tôi lên."
"Yên nào." Giọng Tưởng Nghiêu hơi khàn, thả hờ tay nâng cậu lên bờ: "Thay quần áo đi."
Doãn Triệt cảm thấy sắc mặt hắn là lạ, trước khi đi hỏi thêm một câu: "Cậu muốn lên nghỉ một lúc không? Ở trong nước mãi không tốt."
Tưởng Nghiêu bám thành bể, ánh mắt né tránh: "Để lát nữa."
Doãn Triệt dán mắt vào hắn trong chốc lát.
Tưởng Nghiêu ở yên một chỗ không nhúc nhích: "Làm gì mà không đi?"
"Sao cậu không bơi."
"Nghỉ tí."
"Cậu nói lát nữa nghỉ mà?"
"...!Tự nhiên muốn nghỉ không được hả."
Doãn Triệt lại lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, sau đó ngồi xuống hỏi nhỏ: "Anh ơi, cứng rồi à?".


Bình luận

Truyện đang đọc