ĐỂ Ý TÔI ĐI MÀ


Tai Tưởng Nghiêu đỏ bừng: "Đệt, đừng hỏi nữa, đi mau."
"Ò." Doãn Triệt bỏ đi mà không hề có gánh nặng tâm lý: "Dù sao tôi cũng không biết giúp cậu."
"..."
Về đến phòng thay đồ, bên trong không nhiều người, Doãn Triệt dùng vòng đeo tay thông minh mở tủ của mình, lấy một chiếc sơ mi khác.
Kiều Uyển Vân suy nghĩ chu đáo, nghe nói cậu sắp đi bể bơi nhưng không xuống nước thì cẩn thận chuẩn bị quần áo dự phòng.
"Con trai các con kiểu gì cũng nô nghịch, ướt quần áo dính vào người khó chịu lắm."
Ban đầu cậu chê thừa, không ngờ Tưởng Nghiêu lại không đáng tin như vậy, thẳng thừng lôi cậu xuống nước.
Để rồi tự làm tự chịu.
Doãn Triệt không nhịn được nhếch môi cười.
Ngu ngốc.
Sơ mi ướt cởi ra vứt qua một bên, Doãn Triệt lấy khăn lau khô người rồi thay sơ mi mới.

Tủ của cậu ở trong góc, có cửa tủ chắn nên không ai nhìn thấy cậu thay áo.
Vừa cài đến khuy áo thứ hai thì cậu chợt nghe tiếng bước chân lại gần.
Cậu không để ý, chỉ nghĩ là khách khác tới bơi, tiếp tục cài khuy.
Tuy nhiên tiếng bước chân ấy càng lúc càng gần như thể đến chỗ cậu, hơn nữa đi rất nhanh.
Doãn Triệt giật thót, vội vã xoay người.

Nhưng người đến nhanh hơn, che mắt cậu đẩy cậu lên cửa tủ...
Môi thấm ướt.
Người đến ngậm môi cậu, hôn m*t sốt sắng mà nhẹ nhàng, hơi thở nóng rực, liên tục li3m cắn cánh môi cậu như con sói dù đói nhưng không muốn đánh mất phong độ.
"Hé miệng."
Mỗi một chữ đều gõ vào tim cậu.
Doãn Triệt không nhìn thấy, yết hầu khẽ di chuyển: "Không được."
"Thử chút đi, được không? Nếu muốn dừng thì giật tóc tôi."
Giọng nói ấy dịu dàng quá đôi , như thể sẽ không bao giờ làm hại cậu, luôn đặt cảm nhận của cậu lên trên hết.
"...!Đừng sâu quá." Cậu thoả hiệp.
Cậu vừa dứt lời, đôi môi âm ẩm ấy lại dán lên, lần này có thứ trơn ướt chen thẳng vào giữa môi cậu.
Trải nghiệm rất xa lạ.
Doãn Triệt lập tức siết chặt bờ vai rộng của người kia, ưỡn cổ chau mày.
Khác với cọ xát bên ngoài như trước đây, lần này pheromone alpha trực tiếp xâm chiếm khoang miệng cậu, vấn vít nơi đầu lưỡi, cổ họng nuốt xuống khiến pheromone đi vào cơ thể cậu.
Cậu nếm được mùi vị pheromone của alpha trước mặt một cách cực kỳ rõ ràng.
Nồng đậm, cháy bỏng, mạnh mẽ, khiến người ta tim đập dồn dập, xây xẩm mặt mày, rung động không thôi.
Ấy là mùi vị sẽ gây nghiện.
"Anh Nghiêu!"
Tiếng gọi bất ngờ đánh thức hai con người.
Chương Khả bị nước vào tai bèn đến phòng thay đồ lấy khăn, đúng lúc bắt gặp Tưởng Nghiêu chống tay lên cánh tủ,  lộ ra nửa thân hình, không nhìn thấy một người khác bị cửa tủ che hoàn toàn.
"Anh Nghiêu, tai cậu cũng vào nước à?" Chương Khả đi tới.
"Không, tôi đang tìm kính bơi." Tưởng Nghiêu bình tĩnh như thường.
Nhưng rõ ràng người bị hắn che mắt không mấy bình tĩnh, nhấc chân đá nhẹ hắn, không dám phát ra tiếng động nên giống lấy chân cọ hắn hơn, Chương Khả đến gần, ngón chân mềm mại để trên cẳng chân hắn cũng cọ ngày càng gấp gấp, sợi dây đỏ trên cổ chân vẫn ướt, đong đưa theo động tác làm nước nhỏ lên mu bàn chân hắn.
Tưởng Nghiêu hít sâu một hơi.
"Chương Khả."
"Sao đấy?"
"Hình như tôi nghe thấy lớp trưởng gọi cậu ngoài kia."
"Ớ? Có hả? Sao tôi không nghe thấy."
"Chắc là vì tai cậu có nước."
"Ừ nhỉ, tôi ngốc không cơ chứ.

Cảm ơn cậu nhé, tôi đi ngay đây, lớp trưởng không tìm thấy tôi lại nổi cáu mất..." Chương Khả không đến gần nữa mà vòng lại trước tủ của mình, lấy khăn khô nghiêng đầu lau tai.
Doãn Triệt bị bịt mắt không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng Chương Khả thảnh thơi hát ngâm nga cách mấy cái tủ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên sau đó môi lại nóng bỏng.
Tưởng Nghiêu tiếp tục hôn cậu.
Cậu ngây ngốc, tức khắc khoang miệng lại tràn ngập pheromone của Tưởng Nghiêu, thậm chí còn nồng và dữ dội hơn khi nãy.
Cậu muốn tránh nhưng đầu lưỡi đã bị quấn lấy m*t mạnh, hoàn toàn không tránh được, chỉ có thể khẽ đập lưng người trước mặt tỏ ý hắn đừng suồng sã quá.
Thế nhưng Tưởng Nghiêu ôm siết eo cậu khiến nụ hơn sâu hơn và cơ thể kề sát hơn, truyền đạt đến cậu khát vọng chưa tiêu tan một cách cực kỳ rõ ràng qua môi răng cùng sự tiếp xúc.
Hiện giờ Doãn Triệt cảm thấy mình mới là người tự làm tự chịu.
Cậu sắp thở không ra hơi nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cào nhẹ lưng Tưởng Nghiêu.
Tưởng Nghiêu hiểu ý, tạm thời tách ra nhìn cậu há miệng thở lấy thở để, đôi môi ẩm ướt bị hôn đỏ mọng, đầu lưỡi bên trong vì hít thở dồn dập mà nhấp nhô lên xuống.
Sao hắn dừng được đây.
Doãn Triệt thở một lúc thì trước mắt sáng lên, tầm nhìn khôi phục, nhưng rất nhanh lại bị một gương mặt chắn mất.

Tưởng Nghiêu phớt lờ cái lắc đầu từ chối của cậu, lần nữa cúi xuống hôn.
Lặp đi lặp lại như thể hôn thế nào cũng không đủ.
Nhiều lần năm ngón tay của Doãn Triệt luồn vào mái tóc ướt của người trước mặt, nhưng lưỡng lự rất lâu mà cuối cùng vẫn không giật.
Ngoài pheromone alpha, trong xoang mũi còn có hơi nước, hơi nóng, có d*c vọng mạnh mẽ mãnh liệt của con trai tuổi trẻ trung phơi phới.
Khiến cậu rung động, đắm chìm, khiến cậu cũng lún sâu khó thoát trước nhiệt huyết dâng trào.
Không gian chật hẹp nóng bỏng phát ra tiếng dây dưa vụn vặt khe khẽ, chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
Chỉ cần lúc này Chương Khả dịch sang vài bước nhỏ là sẽ thấy họ đang làm gì sau cánh tủ.
May thay Chương Khả không lại gần, lau tai xong thì ra ngoài tìm lớp trưởng.
Tay Doãn Triệt dồn sức đẩy Tưởng Nghiêu, cuối cùng cũng dám cất tiếng.
"Cậu...!to gan thật đấy."

"Xin lỗi, nhưng mà...!cậu cũng không từ chối."
Mặt Tưởng Nghiêu hơi đỏ, mắt nhìn cậu chằm chằm.

Trên người hắn khoác khăn tắm, lồ ng ngực phập phồng, cơ bụng lúc ẩn lúc hiện.
Doãn Triệt dựa tủ th ở dốc, tầm mắt khẽ dịch xuống rồi lập tức thu về.
Trong chốc lát cả hai đều lặng thinh.
"Khó chịu không?" Tưởng Nghiêu mở lời.
"Vẫn ổn." Doãn Triệt nhìn đi chỗ khác: "Chắc cậu khó chịu hơn."
"Ai bảo cậu không giúp tôi."
"Cậu không biết tự xử à?"
"Cậu gây tai hoạ, cậu không nên giải quyết sao?"
"..."
Tưởng Nghiêu bật cười khàn và nhỏ, xoa tóc ướt của cậu: "Không làm khó cậu đâu, tôi đi tắm đây."
Tưởng Nghiêu đi rồi, sang phòng tắm bên cạnh.
Doãn Triệt tựa lên cánh tủ, li3m môi mình, thẫn thờ mất tập trung.

Hình như cậu cũng cần đi tắm..


Bình luận

Truyện đang đọc