ĐÊM SƯƠNG

Nam Gia chẳng nhớ mình đã ngủ thϊếp đi như thế nào. Lúc cô tỉnh lại đã là tám rưỡi sáng rồi.

Ánh mặt trời sau cơn mưa mang một màu vàng dịu trong trẻo.

Châu Liêm Nguyệt đã rời giường, mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc, trước mặt đặt một chiếc Macbook, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia thì thỉnh thoảng lại trượt trên bàn di chuột cảm ứng.

Cảm nhận thấy động tĩnh, anh quay đầu lại.

Nam Gia nhìn anh, "...Đêm qua anh có ngủ được không?"

Chỉ nhìn gương mặt anh thì không thấy rõ vẻ mệt mỏi, đương nhiên có lẽ bởi vì sắc mặt anh vốn vẫn nhợt nhạt.

Châu Liêm Nguyệt hút thuốc, thản nhiên "ừm" một tiếng.

Nam Gia đứng dậy nhặt áo khoác trên sô pha lên, sờ vào túi, bên trong chỉ còn thẻ phòng chứ không có điện thoại. Cô sững sờ, Châu Liêm Nguyệt liền liếc một cái, chỉ lên mặt bàn trước sô pha.

Cô cầm điện thoại lên kiểm tra. Bình thường Tiểu Đàm sẽ gọi điện kêu cô dậy, quả nhiên trong lịch sử có một cuộc gọi tới lúc 8 giờ.

Có lẽ do cô ngủ quá say, không nghe thấy được.

Nam gia nói: "Em về phòng đây, rửa mặt xong còn phải đi hóa trang... Chiều anh đi à?"

Châu Liêm Nguyệt không trả lời cô, chỉ bảo cô cứ đi làm việc của mình, lát nữa anh còn có một cuộc họp trực tuyến.

Nam Gia trở về phòng mình, lấy thẻ phòng mở cửa. Tiểu Đàm đang ở trong, trên bàn bày đồ ăn sáng và cà phê, mà cà phê chủ yếu để tiêu sưng.

Tiểu Đàm nói: "Chị Gia, chị dậy rồi."

"Ừm. Ngủ say quá không nhận được điện thoại của em."

"Không phải đâu", Tiểu Đàm cười bảo, "Chuông reo máy tiếng đã bị tắt máy rồi."

Nam Gia ngây người, "Châu Liêm Nguyệt tắt máy à?"

"Chắc là thế. Châu tổng dùng điện thoại của anh ấy gọi cho em, hỏi lịch trình của chị ngày hôm nay. Đến hai giờ chiều chị mới quay đúng không, thế nên Châu tổng bảo em muộn chút nữa hẵng gọi lại cho chị."

Nam Gia thoáng sửng sốt.

Lúc nói chuyện, Tiểu Đàm giơ tay chạm thử vào cốc cà phê, "Hình như không nóng nữa rồi, có cần đổi cốc khác không chị?"

"Không sao đâu, vẫn uống được."

Nam Gia đi rửa mặt, rồi quay về bàn ăn sáng. Cô xé chiếc bánh sừng bò thành miếng nhỏ, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa hỏi Tiểu Đàm: "Tối quá Châu tổng đến lúc nào?"

"Khoảng mười rưỡi."

"Đến rồi cứ ở trong phòng suốt à?"

"Em mở cửa phòng cho Châu tổng rồi về phòng em luôn. Chắc là Châu tổng không ra khỏi cửa đâu, bằng không anh ấy đã lại tìm em để lấy thẻ phòng rồi."

Nam Gia gật đầu, không nói gì nữa.

Tiểu Đàm cũng không hỏi nhiều, bởi chị Quan đã từng dặn: "Làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình, chuyện của ông chủ đừng hỏi đến dù chỉ một câu, Nam Gia là người dễ nói chuyện, nhưng Châu Liêm Nguyệt thì không. Nói nhỡ miệng cái gì phạm phải điều cấm kỵ của anh, chỉ có đường cuốn gói mà đi thôi, ai xin xỏ hộ cũng vô ích."

Ăn sáng xong, Nam Gia đi tắm, thay quần áo, rồi xuất phát đến chỗ hóa trang. Sau khi xong thì đến trường quay đợi.

Cô không ăn trưa. Cô cần một cảm giác suy yếu do cơn đói để giúp mình nhập tâm vào vai diễn.

Cốt truyện của "Chim sẻ xám" diễn ra tập trung trong một tháng. Thị trấn nhỏ bỗng dưng xảy ra một vụ án gϊếŧ người thảm khốc, nạn nhân là ông bố dượng đã nhiều năm không gặp của nữ chính. Nữ chính là cảnh sát, bắt tay cùng đồng nghiệp điều tra vụ án, mà trong quá trình đó lại phát hiện ra chị gái và bạn trai mình gian díu với nhau, đồng thời, những chuyện cũ của người chị gái cũng dần được hé lộ, thậm chí gián tiếp chỉ ra rằng, cô ấy chính là kẻ tình nghi của vụ án.

Cảnh quay ngày hôm nay, tuyến thời gian và không gian liền mạch, đều diễn ra tại căn nhà trọ của người chị gái.

Cô chị gái cùng bạn trai của người em gái làʍ t̠ìиɦ trước bồn rửa mặt, sau khi xong, cô chị xả nước rửa mặt, bạn trai của người em gái liền ôm lấy cô ấy và bảo: Anh sẽ chia tay em gái em, anh muốn cưới em.

Cô chị liền nói, vậy anh có biết em chính là người gϊếŧ chết bố dượng của em không.

Anh bạn trai của người em gái bỗng sững sờ.

Cô chị nhìn chính mình trong gương và cười bảo, tôi với anh đã đến bước này rồi, yêu cầu anh lập tức chia tay với em gái tôi, nếu không, người tiếp theo tôi gϊếŧ chính là anh.

Anh bạn trai của người em gái sợ đến mức cuống cuồng mở cửa bỏ chạy. Cô chị gái lấy thỏi son môi ra, viết lên gương một hàng chữ: Tôi chính là hung thủ.

Cảnh quay này có rất ít lời thoại, chủ yếu tập trung vào chi tiết và biểu cảm.

Trong căn phòng tắm âm u, ngọn đèn sợi đốt vàng quạch, bồn rửa mặt cáu bẩn, tấm kính bám đầy vệt nước bẩn và bọt kem đánh răng đã khô, người phụ nữ mặc bộ đồ lót đen, gương mặt gầy gò tái nhợt, móng tay sơn màu loang lổ...

Chỉ xếp đúng một máy quay, ống kính dài với góc quay cố định, hai diễn viên không hề dính NK, cảnh diễn vô cùng trơn tru.

Hà Nột hô "Cắt!", vỗ tay nói cảnh quay này đã xong.

Tiểu Đàm vội chạy về phía trước, phủ chiếc áo choàng tắm lên người Nam Gia.

Máy quay, đèn chiếu, thiết bị thu âm, tất cả đều phải bố trí lại một lần nữa, Nam Gia liền tranh thủ đi ra ngoài trang điểm lại.

Vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, Nam Gia bỗng dừng bước, như có linh cảm, cô ngẩng đầu lên.

Không biết đến đây từ lúc nào, phía ngoài đám đông, Châu Liêm Nguyệt đứng dựa vào khung cửa sổ ở "phòng khách" tại trường quay, mặc một chiếc áo khoác dáng dài đen, đeo khẩu trang đen.

Nam Gia chỉ liếc một cái rồi thu tầm mắt lại, cô vẫn đang còn trong mạch cảm xúc của nhân vật, không rảnh phân tâm.

Khoảng hai mươi phút sau, nhân viên trường quay đến báo cho Nam Gia chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

Nam Gia đi đến cửa phòng tắm, cởϊ áσ choàng tắm ra, mặc đúng bộ đồ lót trở lại bối cảnh quay.

Hà Nột bỗng giữ cô lại, "Cảnh này không gấp, chúng tôi vẫn đặt máy ở đây, tự cô bắt nhịp cảm xúc, khi nào cảm thấy có cảm xúc rồi thì bắt đầu đọc thoại. Hiểu không?"

Nam Gia gật đầu.

Cô đi đến, ngồi lên bệ cửa sổ thấp lè tè của phòng tắm, khung cửa hình chữ nhật vừa hay ôm trọn cả người cô.

Cô rút một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa, lẳng lặng hút.

Xung quanh không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng máy móc hoạt động.

Mười phút trôi qua, Nam Gia vẫn chưa mở miệng.

Hà Nột không lên tiếng, cũng không thúc giục cô.

Lại năm phút nữa trôi qua, cổ châm điếu thuốc thứ ba, cúi đầu nhìn, rồi đưa tay cầm chiếc điện thoại di động ở bên cạnh lên.

Động tác này không có trong kịch bản. Nhưng Hà Nội vẫn không ngăn cản.

Cô mở khóa điện thoại, hình như muốn gọi cho ai đó, nhưng ngón tay trắng bệch chỉ tạm dừng trên màn hình một lát, cuối cùng lại chẳng ấn xuống.

Cô nhẹ nhàng buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống "cạch một cái.

Cô quay đầu, nhìn ra phía ngoài thông qua khung cửa, ở đó có một gốc cây đang đâm chồi.

Rốt cuộc cô cũng lên tiếng, nếu nói là độc thoại, thì chẳng thà là nói đang tâm sự với một người nào đó, một người không tồn tại trong căn phòng này.

"Trước đây tôi từng cứu một con chim sẻ xám non. Nó rơi từ trên cây xuống, đôi cánh bị thương. Tôi cho nó ăn, cho nó uống, ngày ngày nó thong thả bước đi trên khung cửa sổ, líu lo hót, hình như nó muốn trở về lùm cây, về lại tổ của nó. Có một ngày, gió lùa đến, tôi mở cửa sổ. Chim sẻ xám rúm ró bên khung cửa, sợ hãi vô cùng, tôi liền nâng nó lên, nó giống như một quả tim ấm nóng nhưng nhọ nhem lấm bẩn. Tôi muốn để nó về lại lùm cây, nên tôi buông tay... Chim sẻ xám vỗ cánh phành phạch, lại chẳng thể bay lên được, cứ thế rơi xuống. Đó là tầng bảy. Nó chết như thế đấy... Tôi là hung thủ."

Nói xong, cô lặng thinh mấy giây, rồi ngả ra bên ngoài, cả người lao thẳng xuống dưới.

Trên tấm cửa kính màu lam dán đầy những mảnh nhựa trắng, “rầm” một tiếng, như khi chim sẻ xám cất cánh trong vài giây ngắn ngủi rồi rơi xuống.

Hà Nột hô "Cắt!".

Hiện trường đã được sắp xếp sẵn, thật ra khung cửa sổ chỉ cao một mét rưỡi, phía dưới lại có một cái đệm rất dày. Nhưng cảnh nhảy lầu này quá chân thực, khiến người xem phải thót tim.

Châu Liêm Nguyệt vội vàng gạt đám đông ra, bước nhanh đến cạnh khung cửa sổ.

Trên tấm đệm màu xanh biếc, Nam Gia nằm thẳng, nhìn chằm chằm lên trời.

Tiểu Đàm quỳ bên cạnh, cầm áo choàng tắm phủ lên người cô. Chiếc áo choàng tắm kia màu trắng, là màu của vải phủ xác chết.

Hành động này khiến Châu Liêm Nguyệt phải nhíu mày.

Tiểu Đàm gọi mấy tiếng, Nam Gia mới có phản ứng. Một lát sau, cô giơ tay, Tiểu Đàm bắt lấy, kéo cô đứng dậy khỏi tấm đệm.

Cô mặc áo choàng tắm, cúi đầu lẳng lặng thắt đai, lách qua đám nhân viên hiện trường, đi thẳng vào trong nhà.

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô đi lướt qua mình mà ánh mắt vẫn ráo hoảnh, như thể không trông thấy anh, không trông thấy bất kỳ ai.

Hà Nột đứng dậy từ phía sau máy theo dõi, bước đến, tặng Nam Gia một cái ôm thật chặt rồi vỗ vai cô, cười bảo: "Quá tuyệt vời. Về nghỉ đi."

Nam Gia thản nhiên cười.

Tiểu Đàm đặt một đôi dép lê dưới chân Nam Gia, đợi cô xỏ vào rồi đỡ tay dìu cô đi ra ngoài.

Phía đối diện có người đi đến, Tiểu Đàm bỗng dừng bước, "Châu tổng."

Châu Liêm Nguyệt cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, phủ qua vai Nam Gia.

Cô liền ngửa mặt, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn anh một giây.

Châu Liêm Nguyệt ôm bả vai Nam Gia rồi nói với Tiểu Đàm: "Dẫn đường."

Tiểu Đàm sửng sốt, lại vội vàng chạy trước dẫn đường.

Xe bảo mẫu đỗ không xa, tài xế không ở trên xe, ngồi chờ ở một chỗ gần đó.

Nam Gia lên xe, ngồi xuống ghế, cả người vùi trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, không nói không rằng.

Châu Liêm Nguyệt ngồi vào ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô.

Tiểu Đàm không biết có nên lên xe không nữa, do dự đứng trước cửa xe.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Nam Gia cũng lên tiếng, giọng nói như bị ám một lớp khói đặc, "Quần áo của chị..."

"Trong va li! Em lấy ngay đây."

Tiểu Đàm chạy ra phía sau lấy hành lý, kéo tới trước cửa xe. Châu Liêm Nguyệt liền xoay người hỗ trợ nhấc nó lên.

Tiểu Đàm biết ý kéo tấm rèm cửa sổ lại, sau đó xuống xe, còn đóng cửa xe lại.

Nam Gia cởi bỏ chiếc áo khoác của Châu Liêm Nguyệt, cởi cả chiếc áo choàng tắm bên trong, sau đó ngang nhiên cởi bộ đồ lót phục trang của cảnh quay vừa rồi.

Cô ngồi xổm xuống, mở va li, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, thong thả mặc từng chiếc vào.

Vẫn không có tiếng động. Chỉ có hơi thở khe khẽ.

Châu Liêm Nguyệt tháo khẩu trang xuống, cánh tay thu lại, ôm chặt lấy cô.

Anh cảm thấy như đang ôm một sợi khói, một mảnh linh hồn, hoặc có lẽ là, một quả tim của chim sẻ xám.

Trong cuộc sống, nội tâm của cô bị bao bọc kín mít tầng tầng lớp lớp, lại ùa ra hết không còn sót lại chút nào trong cảnh quay, quá trình này quả thật có một sự tàn khốc đến đẫm máu.

Châu Liêm Nguyệt yên lặng nhìn cô, như nhìn một người từ khi sinh ra đến lúc chết đi, rồi lại tái sinh lần nữa.

Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu, xỏ tiếp một chiếc quần bò dài, đứng dậy kéo cạp quần lên, cài cúc, kéo khóa.

Lúc kết thúc động tác cuối cùng, cánh tay cô bị Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy. Anh kéo khẽ một cái, cô liền lùi về phía sau, ngồi lên đùi anh.

Chỉ khựng lại mất một giây, cô luồn hai cánh tay qua nách anh, cúi đầu, vùi mặt vào đầu vai anh.

Bên ngoài, ánh sáng dần tắt, trời dần tối.

Nam Gia buông lỏng tay, ngẩng đầu. Châu Liêm Nguyệt ngước mắt nhìn cô.

Trong không gian u tối, lần đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau không có cảm giác đi săn và bị săn, chinh phục và bị chinh phục.

Đó chỉ là một cái nhìn đơn thuần, sạch sẽ như tuyết rơi giữa đêm trăng.

Nước mắt Nam Gia chảy xuống trong phút chốc.

Mà Châu Liêm Nguyệt liền ngửa đầu, hôn lên khóe mắt cô.

Dọc một đường theo vệt chảy của nước mắt xuống dưới, cuối cùng dừng trên đôi môi cô, anh chỉ hôn một lát rồi lùi lại, siết chặt cánh tay, ấn gáy cô, để cô tựa vào vai mình.

Cô cúi đầu, nói bằng giọng khàn khàn, "... Châu Liêm Nguyệt, anh từng nhìn thấy người chết rồi, đúng không?" Bàn tay áp sau lưng cô của Châu Liêm Nguyệt khẽ siết lại.

"Anh có cảm thấy không, sống, thật ra chính là chết đi hết lần này đến lần khác... hoặc là một kiểu không thể giải thoát, cứ luẩn quẩn trong vòng lặp vô hạn của cái chết.”

"Nếu đã khổ như vậy, sao phải làm nghề này?", Châu Liêm Nguyệt thấp giọng hỏi.

Nam Gia cười khẽ một tiếng, "Anh đoán xem vì sao em muốn thi vào khoa diễn xuất? Tại vì hồi đấy em thích một minh tinh, em nghĩ nếu em cũng làm nghệ sĩ, có phải là sẽ có cơ hội được quay phim cùng anh ấy hay không. Chỉ vì thế thôi, lý do thật ngây thơ. Em thi xong không lâu lại đổi sang thích minh tinh khác, có lẽ lời nguyền của thiên phú mới bắt đầu... Họ đều nói em có năng khiếu thiên phú, người được thiên phú cho năng khiếu, sẽ nhận được cả món quà và lời nguyền của thiên phú. Mới đầu em còn không tin, sau này lại không thể không tin. Em không thể từ bỏ, không thể bình thản mà nói câu thiên phú chết tiệt, em phải về mở quán với bố, em phải làm hotgirl mạng đi livestream bán hàng..."

Vì mới thoát vai nên cô nói rất nhiều.

Để đắp nặn nhân vật, cô không thể không gạt lý trí của mình đi, chỉ chừa lại cái vỏ trống rỗng cho nhân vật lấp vào.

Hiện giờ cô lại phải một lần nữa lấp đầy cảm xúc và lý trí của mình vào cái vỏ trống rỗng ấy.

Mặc dù Châu Liêm Nguyệt thật sự không phải là đối tượng mà cô khát khao được giãi bày cùng nhất. Nhưng chút ấm áp pha loãng còn hơn là không có.

Châu Liêm Nguyệt kiên nhẫn nghe hết, rồi điềm tĩnh nói: "Không phải em đã đi qua bao nhiêu đường chết để đến được ngày hôm nay rồi đấy sao? Sau này chỉ cần em thích đóng, tôi có thể cho em phim để em đóng”

Nam Gia sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

Đúng lúc này, điện thoại của Châu Liêm Nguyệt đổ chuông. Anh duỗi một tay ra lấy điện thoại, là trợ lý Hứa gọi tới, nói rằng nên xuất phát đi ăn tối cùng đạo diễn Hà rồi.

Châu Liêm Nguyệt nói: "Biết rồi. Lái xe đến đây đi."

Nam Gia đứng dậy khỏi đùi anh, nhặt cái áo khoác ở ghế vào nhân, đưa cho anh, rồi ngồi xuống.

Châu Liêm Nguyệt vắt cái áo lên khuỷu tay, rồi kéo cửa xe, "Về khách sạn nghỉ ngơi đi. Nhớ phải ăn tối đấy."

Nam Gia cười, "Câu cuối này, tặng lại cho anh đấy... Anh ăn xong rồi về thẳng thành phố à?"

"Xem tình hình.", Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, mở cửa ra, rồi xoay người đi xuống.

***

Ngồi xe quay về khách sạn, Nam Gia tắm gội rồi ngâm trong bồn tắm một lúc, thay bộ quần áo sạch sẽ, sau đó ra bàn ăn tối.

Cô cảm thấy nếu mình không nạp carbohydrate thì sẽ chết thật, vậy nên quyết định ăn hết một phần thịt lợn rán.

Ăn xong, cô nằm lên số pha lướt mạng xem mấy clip ngắn, dần dần mới cảm thấy tâm trạng ổn lại được.

Trong nhóm chat có mấy người rủ nhau đánh mạt chược, ba thiếu một, đang điên cuồng tag tên Nam Gia.

Nam Gia uể oải soạn tin nhắn từ chối.

Cô mặc áo khoác, không gọi Tiểu Đàm đi theo, mà một mình đi dạo loanh quanh cho thoáng. Tới khi quay về phòng thì đã là hơn tám giờ tối.

Về phòng được một lát, cô nhận được điện thoại của trợ lý Hứa, hỏi cô có ở phòng khách sạn hay không. Nam Gia nói có.

Trợ lý Hứa bèn cười bảo: “Bên Bắc Thành có chút việc đột xuất, đã đặt vé máy bay khởi hành lúc rạng sáng, Châu tổng chuấn bị đi rồi.”

Nam Gia hỏi: “Các anh đang ở trong phòng à?”

“Phải. Sắp xuống lầu đây.”

“Chờ tôi chút, tôi sang chào một tiếng.”

Cửa phòng Châu Liêm Nguyệt mở, trợ lý Hứa đang kéo hành lý từ bên trong ra.

Đứng ở cửa, anh ta cười với Nam Gia.

Nam Gia đi vào, đóng cửa lại.

Mọi đồ đạc của Châu Liêm Nguyệt đều đã được thu dọn sạch sẽ, còn anh thì đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại.

Nam Gia đi về phía anh, anh hơi khựng lại, rồi nói với người ở đầu dây bên kia rằng lát nữa mình sẽ gọi lại, sau đó cúp điện thoại.

Nam Gia đứng kề bên anh, đưa một chiếc túi nhỏ qua, "Trà nhài là đặc sản ở đây, em uống thử rồi, ngon lắm. Phiền anh mang về cho Châu Hy nhé.”

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn, giơ tay ra nhận.

Nam Gia tì cánh tay lên khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lần gió lành lạnh lùa vào, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Châu Liêm Nguyệt.

“Hai hôm nay... cảm ơn anh”, cô nhỏ giọng nói. Cô thật sự đã có được chút an ủi ngắn ngủi từ anh.

Tuy không biết sự dịu dàng và bao dung của Châu Liêm Nguyệt vào tối qua và ngày hôm nay là xuất phát từ động cơ gì, nhưng cô sẽ không nhập làm một với quan hệ giao dịch thuần túy giữa hai người bọn họ.

Châu Liêm Nguyệt lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, cũng chẳng nói gì cả.

Đột nhiên anh giơ tay, kéo cánh tay cô, đẩy cô dựa vào khung cửa sổ.

Bàn tay anh áp lên gáy cô, hai người nhìn nhau, cô kiễng mũi chân, hơi thở gấp gáp, gần như là không kiềm chế được mà tự động rướn người lại gần anh.

“Châu...”

Lời nói và hơi thở đều bị anh nuốt chửng.

Điện thoại của Châu Liêm Nguyệt trong túi rung lên, có Tế là trợ lý Hứa gọi đến để thúc giục, anh mặc kệ, để cho nó rung thêm vài lần nữa rồi kết thúc.

Một lát sau, lại rung, lại tự kết thúc... Cứ thế đến lần thứ ba, rốt cuộc anh cũng chịu lùi lại.

Hơi thở anh có đôi phần loạn nhịp, ánh mắt nhìn cô đầy thâm trầm, anh giơ tay lên, ngón cái dùng sức miết mạnh qua khóe môi cô, dừng lại giây lát rồi đưa thẳng vào miệng cô, chạm tới cái răng nanh. Ánh mắt mơ mơ màng màng của Nam Gia càng khiến hơi thở anh trở nên nặng nề.

Lát sau, rốt cuộc anh cũng thu tay lại, giọng nói khản đi như một điều khó tránh khỏi, “Đi đây.”

Nam Gia gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc