ĐÊM SƯƠNG

Ngay khi bước vào ngõ, Nam Gia lập tức tháo vẻ mặt tươi cười xuống.

Ở cái nơi nhốn nháo này, khó tránh khỏi việc gặp phải mấy hạng thấp kém. Có một gã say đang đứng đi tiểu ngay tại chân tường, còn ngoảnh mặt ra huýt sáo với Nam Gia.

Nam Gia thầm chửi trong lòng, nhưng không muốn rước phiền toái nên lập tức tăng tốc.

Vào nhà, Nam Gia cởi áo khoác ném lên giường, kéo ngăn tủ ra tìm thuốc lá. Tìm được liền rít một hơi, rốt cuộc cô mới cảm thấy không còn khó chịu như trước đó nữa.

Trong ngăn kéo có một quyển tạp chí, cô lấy ra đặt lên bàn, một tay chống mép bàn, cúi đầu xuống nhìn.

Đó là dạng tạp chí về các nhân vật, trong một kỳ của ba năm trước, chuyên đề được thực hiện là những thanh niên ưu tú của các doanh nghiệp, nhân vật trang bìa là Thiệu Tòng An.

Hắn mặc một bộ âu phục xa xỉ, ngồi trên một cái ghế tựa, trước mặt bày một bàn cờ vua. Trong tay hắn cầm một quân cờ, tạo dáng như đang bày mưu tính kế.

Không biết ai nghĩ ra pose này, cũ rích đến mức khiến người ta phải phì cười.

Nam Gia dửng dưng cầm điếu thuốc, trên trang bìa đã lỗ chỗ vết thủng, châm thêm một lỗ mới.

***

Tắm rửa xong, Nam Gia ngồi xuống mép giường sấy tóc, vừa lúc thầy Giải gọi điện tới báo với cô rằng ông đã trở về.

Nam Già chọn bừa một bộ quần áo để thay, cầm chìa khóa và điện thoại đến tiệm sách.

Giải Văn Sơn đang thu dọn đồ đạc ở gian phía sau, trên bàn trà chất đống mấy món đồ nhỏ nhìn như đồ lưu niệm.

Nam Gia muốn xem, nhưng Giải Văn Sơn lại cản bằng thái độ khác lạ, ông cười: “Mấy cái này không cho cháu được, chú mang về cho cháu cái khác.”

Giải Văn Sơn lấy từ trong vali ra hai bao thuốc, đưa cho Nam Gia, “Cháu nhớ nhà đúng không? Mang về cho cháu thuốc lá ở quê cháu này… Cũng không có nghĩa là chú ủng hộ cháu hút thuốc đâu, con gái…”

“Dừng lại, còn nói nữa là định kiến giới tính đấy.”, Nam Gia khá ngạc nhiên, “Hóa ra chú đến Nam Thành à? Bạn chú là người Nam Thành ư? Thế mà chú không nói sớm, để cháu bảo bố cháu chiêu đãi chú.”

Giải Văn Sơn cười nói: “Chú chỉ muốn gặp riêng người ta thôi, cũng không muốn quấy rầy người khác.”

“Mà hình như năm nào chú cũng đi đón sinh nhật của người bạn này, nhưng sinh nhật chú thì chưa bao giờ thấy người ta đến cả.”

Trầm mặc một lát, Giải Văn Sơn mới lên tiếng: “Người ấy mất rồi.”

Nam Gia sửng sốt, “Vậy, vậy làm sao mà…”

“Cứ đi dạo ở những nơi bọn chú từng đến lúc người ấy còn sống thôi.”

Nam Gia chưa từng thấy Giải Văn Sơn phiền muộn như thế này, liên kết trước sau, cô đột nhiên vỡ lẽ, “Người bạn này của chú, là phụ nữ đúng không?”

Có lẽ cả đời không lập gia đình cũng là vì cô ấy.

Giải Văn Sơn không phủ nhận, nhưng cũng không muốn trò chuyện nhiều, chỉ buồn bã tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, ông đổi sang đề tài khác, hỏi cô mấy hôm nay trông tiệm thế nào.

“Tiệm của chú mà chú còn không biết ạ, cả ngày có hai người vào là đã không tệ rồi.”

“Không làm lỡ việc của cháu đấy chứ?”

“Không ạ. Bộ phim tiếp theo của cháu vẫn đang trong thời gian thương thảo, tạm thời chưa vào đoàn ngay… À, vừa khéo, nói với chú chuyện này. Có thể cháu phải chuyển nhà đi đấy.”

Giải Văn Sơn liếc cô một cái, “Không ở đây nữa à?”

“Người đại diện của cháu bảo cháu chuyển, chị ấy nói là mặc dù bây giờ vẫn chưa đến mức, nhưng sau này chắc chắn sẽ không tránh được việc bị paparazzi hoặc fan quá khích bám theo. Chú cũng biết mà, trong ngõ quản lý không chặt, đến lúc đấy nếu cháu bị quấy rầy, hàng xóm cũng bị quấy rầy theo.”

Giải Văn Sơn cười nói, “Đúng là không quen cho lắm.”

“Chú yên tâm, cháu bảo trợ lý tìm cho cháu chỗ ở gần đây rồi, đảm bảo đi xe mười mấy phút là đến nơi. Chắc chắn cháu vẫn sẽ đến thường xuyên.”

“Cái này không quan trọng, sự nghiệp của cháu quan trọng hơn. Cũng may là cháu gặp được Bá Nhạc[1] bằng lòng dìu dắt cháu.”

[1]Hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Chuyện trao đổi với Châu Liêm Nguyệt, Nam Gia không kể với Giải Văn Sơn, cô chỉ nói gặp được một công ty quản lý chịu ký hợp đồng với mình, mà thế lực của công ty đó khá mạnh, có thể chống lại nhà họ Thiệu.

Cô chỉ đơn thuần ôm tâm lý có thể giấu ngày nào hay ngày đó, không giấu nổi nữa thì tính sau.

Bất chợt Giải Văn Sơn nói, “Châu Liêm Nguyệt…”

Nam Gia còn đang thất thần, bỗng giật mình, “Chú nói gì cơ?”

“Học trò của chú ấy, còn nhớ không?”

“À, nhớ ạ.”

“Hai ngày cháu trông tiệm, cậu ta có đến không?”

“…Buổi chiều anh ta đến, cháu bảo là chú đi ra ngoài rồi, anh ta cũng đi luôn. Hay là chú gọi điện cho anh ta xem? Chắc anh ta tìm chú có chuyện gì đấy.”

Giải Văn Sơn cười lắc đầu, “Thôi. Cháu không biết chứ, tính tình cậu ta kỳ quái lắm. Mặc dù cậu ta có số điện thoại của chú, nhưng cho đến bây giờ chưa từng gọi đến, lúc nào cũng tới bất thình lình.”

“Chú kể với cháu rồi.”

“Chú sợ quấy rầy cậu ta.”

“Hình như chú hơi… sợ anh ta nhỉ?”

Giải Văn Sơn không lên tiếng.

Nam Gia lại hỏi: “Hồi đầu hai người quen nhau thế nào?”

Thật ra cô không trông đợi vào việc Giải Văn Sơn sẽ trả lời, chuyện liên quan đến Châu Liêm Nguyệt, ông vẫn luôn giữ kín như bưng.

Nhưng Giải Văn Sơn lại nói: “Có một hôm, cậu ta trực tiếp đến tiệm, nói là muốn xin chú học thư pháp.”

“Chú nhận không?”

“Nhận chứ, dù sao chú cũng rảnh mà. Cậu ta tiếp thu rất nhanh, những thứ cơ bản, chú chỉ dùng hơn nửa năm là đã dạy được hết cho cậu ta, sau đấy cậu ta tự tập rồi mang bài đến để chú nhận xét.”

Lúc biết Giải Văn Sơn là phó chủ tịch hội thư pháp, Nam Gia cũng kêu gào đòi học, nhưng còn chưa học xong những nét cơ bản thì đã bỏ cuộc.

“Vậy chữ anh ta viết thế nào?”

“Kia chính là tác phẩm của cậu ta đấy.”, Giải Văn Sơn hất cằm lên.

Nam Gia nhìn sang, là một bộ chữ treo trên tường trong phòng trà, viết “Tiền bối hạp trung tam xích thủy, tằng nhập ngô đàm trảm long tử”[2].

[2] Trích trong bài “Xuân phường chính tự kiếm tử ca” của nhà thơ Lý Hạ.

Nam Gia không nhịn được phải bật cười, “Treo ở đây mấy năm rồi ấy nhỉ? Cháu vẫn tưởng là tác phẩm của chú.”

Cô lại gần xem, mới phát hiện ra lạc khoản thật sự là “Liêm Nguyệt”, con dấu màu đỏ thắm bằng một ngón tay, ba chữ “Châu Liêm Nguyệt” cứng cáp, rắn rỏi.

Mười bốn chữ được treo trong khung bạc, trước kia cô vẫn nghĩ là Giải Văn Sơn viết, quá quen thuộc, chẳng thấy có gì lạ.

Nhưng biết là Châu Liêm Nguyệt viết, càng nhìn lại càng có cảm giác khác biệt.

Nét chữ phóng khoáng, không bị bó buộc, lại có chút ngang tàng, cùng với sự nhận biết của cô về Châu Liêm Nguyệt, thật sự là chẳng mấy khác biệt.

Nam Gia thừa nhận mình đang nói nhảm, “Thầy Giải, người ta vẫn bảo nét chữ nết người đúng không? Vậy chú cảm thấy Châu Liêm Nguyệt là dạng người gì?”

“Chú chỉ cảm thấy cậu ta rất phiền muộn.”

“Nhưng nhìn nét chữ thấy rất phóng khoáng cơ mà?”

“Cháu nhìn kỹ mà xem, mỗi một nét bút đều bay lên, như muốn phá vỡ rào cản vậy, không phải trong lòng phiền muộn thì là gì.”

Nam Gia nhún vai, “Loại người có tiền như anh ta mà còn phiền muộn, thì như mình còn sống nổi không.”

“Cũng không nói thế được.”, Giải Văn Sơn nhìn về phía Nam Gia, “Phú quý khổ, nghèo túng cũng khổ; được như ý khổ, không được như ý cũng khổ. Con người đều khổ cả, mỗi người có một kiểu khổ riêng.”

Nam Gia không lên tiếng nữa.

Mặc dù nói mọi người đều khổ, nhưng ai mà không muốn phú quý, không muốn được như ý.

***

Xe quay đầu tại giao lộ phía trước, tài xế hỏi Châu Liêm Nguyệt muốn đi đâu.

Châu Liêm Nguyệt trầm tư một lát, “Về nhà đi.”

Đối với Châu Liêm Nguyệt mà nói, nơi được gọi là “nhà” chính là nơi Châu Hy ở.

Châu Hy ở gần khu Tây Sơn, căn nhà là nơi mẹ Châu ở khi còn sống, Châu Liêm Nguyệt không thích nơi ấy, gần như chẳng mấy khi ở lại, chỉ về thăm em gái hai lần một tuần.

Tài xế đánh xe vào bãi đỗ của biệt thự, trước khi xuống xe, Châu Liêm Nguyệt nhìn về phía căn biệt thự một lát, đèn điện còn sáng trưng.

Anh đi vào nhà, tivi trong phòng khách đang bật nhưng không có ai, vừa định gọi thì từ thư phòng truyền ra một giọng nói: “Anh à?”

Một giây sau, tiếng bước chân “cộc cộc cộc” truyền ra theo.

Châu Liêm Nguyệt nhìn về phía phát ra tiếng bước chân, “Chậm thôi, cẩn thận ngã.”

“Anh bảo hôm nay không về cơ mà?”, Châu Hy đi ra, gương mặt hiện vẻ mừng rỡ.

“Xong việc rồi, nhân thể đến một lúc.”

Châu Hy mặc một bộ đồ ở nhà, đã tắm gội xong, tóc mới sấy khô được một nửa. Cô để tóc dài, sắp chấm đến eo, đen mà mềm mại, hệt như tóc của người mẫu trong quảng cáo dầu gội đầu.

Châu Liêm Nguyệt từng hỏi cô có muốn cắt ngắn đi không, dài như vậy tốn thời gian chăm sóc.

Châu Hy nói, dù sao thời gian của cô trôi qua cũng rất chậm, làm mấy chuyện vụn vặt là thích hợp nhất.

Mắt trái của Châu Hy bị mù, hồi còn bé, nhãn cầu trái phải cắt bỏ do bị nhiễm trùng, luôn phải đeo mắt giả; Mắt phải thị lực cực yếu, nếu dùng thang 10 để đánh giá thị lực, thì mắt phải chỉ có “1”, gần như chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của ánh sáng, còn hình dáng của mọi thứ thì không cách nào phân biệt nổi.

Châu Hy ra khỏi thư phòng bằng những bước chân rất tự nhiên, chỉ khi sắp đến gần Châu Liêm Nguyệt, cô mới đưa tay ra thăm dò, vịn vào thành ghế sô pha bằng da ngoài phòng khách.

Cô có thói quen nghiêng đầu sang trái, vì muốn dùng chút thị lực còn sót lại ở mắt phải để xác định độ mạnh yếu của ánh sáng. Ví dụ như lúc này, màu sắc ở bốn phía đậm hơn, thế nên cô xác định được đây là nơi Châu Liêm Nguyệt đang đứng. Mùi hương cũng có thể hỗ trợ.

Đưa tay ra, cô chạm vào cánh tay Châu Liêm Nguyệt, có cảm giác yên bình hơn hẳn, “Anh, anh ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.”

“Thế có muốn ăn khuya không? Chị Chân đang chuẩn bị nấu cháo khiếm thực[3].”

[3] Khiếm thực là loại thảo dược thuộc họ hoa súng, nhìn hơi giống hạt sen.

Châu Liêm Nguyệt nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Cũng chưa đến giờ ăn khuya.”

“Vậy anh ngồi xuống đi.”, Châu Hy cười, kéo cánh tay Châu Liêm Nguyệt, “Nói chuyện với em một lúc là đến giờ.”

Châu Liêm Nguyệt bị cô kéo đi rồi ngồi xuống sô pha, trên bàn có một khung ảnh, anh vô thức cầm lên, nhưng lại nhận ra ngay lập tức.

Ảnh chụp mẹ Châu hồi còn trẻ, bà mặc một bộ váy trắng, tóc nửa buộc nửa buông, trên đầu đeo một chiếc băng đô chấm bi, diện mạo đúng chuẩn “nữ thần trường học” thời bấy giờ.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ Châu.

Hằng năm, cứ vào sinh nhật và ngày giỗ, Châu Hy sẽ lại lấy ảnh ra lau một lần.

Cô không nhìn thấy, chẳng biết làm như vậy có ý nghĩa gì.

Châu Liêm Nguyệt chăm chú nhìn, rồi lại đặt khung ảnh về chỗ cũ.

Anh hỏi Châu Hy, “Hôm nay em đi nghe show âm nhạc mà, thế nào?”

“Rất, rất hay…”

Châu Hy gần như là không biết nói dối, một khi nói dối là sẽ lắp bắp.

“Gặp được chuyện gì?”

“…Quen được một người.”, Châu Hy nói lí nhí như muỗi kêu.

“Ai?”

“Một nghiên cứu sinh học viện âm nhạc, ngồi cạnh em. Lúc túi của em bị rơi trong đám đông, anh ấy nhặt lên cho em. Sau đấy, lúc ngồi nghỉ, bọn em… có tán gẫu mấy câu. Anh ấy hẹn em lần sau đi nghe hòa nhạc của đoàn Philharmonic.”

“Biết tên cậu ta không?”

“Anh, anh lại định điều tra người ta đấy à?”

Mắt giả của Châu Hy được đặt làm riêng, trước khi mù, bộ anime cô thích nhất là “Vùng đất linh hồn”, nhân vật yêu thích nhất là con rồng trắng, thế nên liền đặt làm một con mắt giống như vậy.

Dù biết là không nhìn thấy, nhưng lúc bị con mắt xanh biếc trong suốt đó nhìn, Châu Liêm Nguyệt vẫn mất tự nhiên, có cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

Thừa hưởng gia sản bạc triệu, lại mù hai mắt, không rành sự đời, đối với một số người mà nói, quả thật là một con mồi tuyệt vời.

Châu Liêm Nguyệt từng nhiều lần dùng danh nghĩa bảo vệ để can thiệp vào việc kết bạn của Châu Hy, anh biết chuyện này không đúng, nhưng anh cả như cha, rất khó để anh không dùng cách gia trưởng cổ lỗ đó.

“Điều tra rõ ràng không có gì bất lợi cho em cả.”

“Được học nhạc bao nhiêu năm, sao có thể là gia đình bình thường chứ? Không phải là ai cũng hám tiền của em.”

Châu Liêm Nguyệt không muốn em gái mất vui, đành phải nói: “Được rồi. Tự em đánh giá.”

Châu Hy cười, “Em còn không hiểu anh à, quay đầu đi một cái là lại bảo chị Chân giám sát em.”

Châu Liêm Nguyệt trầm mặc.

Châu Hy đứng dậy, như không hề bị ảnh hưởng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghe kịch truyền thanh, anh muốn nghe cùng em không?”

“Với cái kiểu đàn ông yêu đàn ông đấy, anh…”

“Lần này là “Tam thể”[4]!”

[4] Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Lưu Từ Hân.

Châu Liêm Nguyệt bị Châu Hy nắm tay, dắt vào thư phòng.

Châu Hy bật lại loa bluetooth, tiếp tục phát vở kịch.

Châu Liêm Nguyệt tìm một cái ghế salon rồi ngồi xuống, anh rất mệt, muốn hút một điếu thuốc để thư giãn. Nhưng Châu Hy ghét mùi khói thuốc.

Anh không nói gì, cũng không động đậy, chỉ ngồi yên lặng.

***

Trợ lý Tiểu Đàm tìm được cho Nam Gia một chỗ ở tiểu khu hạng trung cách đó ba cây số, chị Quan đã xem qua, cảm thấy phù hợp nên chọn luôn.

Nam Gia chuyển nhà, thu xếp đồ đạc, xong xuôi tất cả mới mời mọi người tới chơi.

Hầu hết là bạn bè trong rạp hát, có thêm Diệp Tiển, Trần Điền Điền cũng gọi cả chồng tương lai của cô nàng đến cùng.

Nam Gia bắt chuyện tán gẫu với mọi người hết một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tiển đâu, cuối cùng lại phát hiện ra anh đang ở ngoài ban công.

Ban công được thiết kế kiểu mở rộng, chủ nhà đặt sẵn một cái ghế sô pha ngoài trời ở ngay trong góc, Diệp Tiển ngồi trên đó ngủ gà ngủ gật.

Anh mặc một chiếc áo khoác bomber, không biết là có đủ để chống lạnh hay không nữa, mùa thu ở Bắc Thành, càng về tối càng lạnh.

Nam Gia nhìn một lúc, cuối cùng vẫn gọi anh dậy, “Diệp Tiển, anh ngủ ở đây nhỡ cảm đấy.”

Diệp Tiển mở mắt, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, từ từ hoàn hồn lại, anh cười ngượng, “Mấy hôm nay hơi thiếu ngủ.”

Nam Gia đi ra, kéo cánh cửa trượt lại, ngăn cách với những tiếng ồn ào trong phòng.

“Em muốn ngồi không?”, Diệp Tiển định đứng dậy.

“Không cần, không cần, anh ngồi đi.”, Nam Gia đặt lon Carlsberg lên chiếc bàn nhỏ đối diện sô pha, rồi đứng dựa lưng vào lan can.

Cô nghiêng đầu quan sát Diệp Tiển, đúng như lời anh nói, quả thật sắc mặt anh hơi tiều tụy vì thiếu ngủ, “Dạo gần đây thầy Diệp đang bận gì à?”

“Dạo trước em đang ở đoàn quay phim, sợ quấy rầy em nên không kể với em. Anh đang phối nhạc cho một bộ phim.”

Nam Gia tỏ vẻ hứng thú, “Nhạc phim ư?”

“Không chỉ có nhạc trong phim, mà cả nhạc tuyên truyền với bài hát chủ đề nữa. Trò chuyện với đạo diễn một thời gian, anh rất thích chủ đề phim, khi nào phim hoàn tất chắc là sẽ được mang đi tham gia triển lãm ở nước ngoài.”

“Thế, bố anh…”, Nam Gia nhìn anh.

“Tháng trước phẫu thuật thành công rồi… Em đang quay phim nên không nói với em. Anh về chăm ông ấy hơn nửa tháng. Bác sĩ nói có thể sống được năm năm nữa, không tái phát là được rồi.”

Nam Gia chân thành nói: “Tốt quá rồi.”

Diệp Tiển nở nụ cười ôn hòa, “Để mọi người bận lòng rồi.”

“Em có bận lòng gì đâu. Cũng chẳng giúp được gì cho anh.”, Nam Gia vô thức gạt mình đi một cách triệt để.

“Nếu như không vì chẳng nỡ bỏ nhóm bạn ở đây, thì có lẽ anh sẽ về thật.”

Nam Gia cười một tiếng, “Đấy là vinh hạnh của em.”, cô cầm lon bia lên uống một ngụm, “Vậy thì chắc là… không rời khỏi Bắc Thành nữa chứ?”

“Dù sao cũng phải làm xong những việc đang dang dở đã. Đợt về nhà, anh có nói chuyện với bố anh, ông ấy không muốn anh quay về. Chỗ càng nhỏ càng ít cơ hội, có về thì cũng chỉ có thể làm giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học thôi.”

Nam Gia cười nói: “Nhưng sao em lại có cảm giác cũng không tệ nhỉ, có ngày nghỉ lại nhàn rỗi.”

Diệp Tiển cũng cười: “Anh cũng bảo với bố anh như thế.”

Tiếng cười dứt, Nam Gia lại quan sát Diệp Tiển, cô không dám dừng ánh mắt trên gương mặt anh quá lâu, chỉ nhìn trong chốc lát rồi lướt đi ngay. Anh có một đôi mắt trong veo, là kiểu mà chỉ người sống trong thế giới tinh thần riêng của mình và không có nhiều dục vọng hỗn loạn mới có được.

“Thầy Diệp, anh có nhớ hồi mình mới quen nhau, hai đứa tự giới thiệu thế nào không?”

Diệp Tiển cười bảo: “Nhớ chứ. Em nói, em tên là Nam Gia, “Gia” trong “Hồ gia thập bát phách”[5], không phải “gia” trong “quả cà”.”

[5] Một thiên trong kiệt tác “Bi phẫn thi” của nữ sĩ Thái Văn Cơ, là một nhạc khúc được đánh giá là bi ai nhất trong thập đại danh khúc của Trung Hoa cổ xưa.

Nam Gia: “Anh nói, anh tên Diệp Tiển, “Tiển” trong “Tiển Tinh Hải”[6], không phải “tiển” trong “bột giặt”.”

[6] Một nhà soạn nhạc người Trung Quốc.

Cả hai cùng cười phá lên.

Nam Gia nói: “Anh không lấy bia à?”

“Có chứ.”, Diệp Tiển lấy một chai 1664 từ dưới gầm bàn lên.

“Vậy cụng một cái đi, chúc thầy Diệp… tiền đồ như gấm!”

“Vậy cũng chúc em, sự nghiệp rực rỡ.”

Lon thiếc và chai thủy tinh cụng vào nhau, phát ra hai kiểu âm thanh khác biệt.

Bia lạnh, lại hơi đắng.

Nhưng có những lúc gặp một đoạn tình cảm quá vô vọng, nhất là khi có thể lao vào mà không hối tiếc, thì sẽ không cảm thấy đắng cay, mà lại biến thành một niềm vui thú, tự mình chơi với mình.

Nam Gia thầm nghĩ trong lòng, cô đã hết sức làm những việc mình có thể rồi, cô sẽ không hối hận.

***

Hôm đó, Châu Liêm Nguyệt đang ngồi trong văn phòng nghe người phụ trách bộ phận chiến lược báo cáo xem có nên đầu tư vào một công ty game B hay không, thì chợt có cuộc gọi đến.

Không nhiều người biết số điện thoại cá nhân của anh, hiện giờ nếu có việc, hầu hết sẽ nhắn trên Wechat, người gọi điện trực tiếp lại càng không nhiều.

Có dự cảm là ai gọi tới, anh cầm lên xem, quả nhiên.

Người báo cáo dừng lại, nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt nói: “Cậu nói tiếp đi.”, tiện tay bấm nút nghe.

Nam Gia hỏi: “Có rảnh không?”

“Làm gì?”

“Mời anh ăn cơm.”

“Bao giờ?”

“Lúc nào cũng được, xem thời gian của anh.”

“Vậy tối nay luôn đi.”

Nam Gia thoáng im lặng, “Nhất định phải là tối nay à?”

“Sao, không tiện ư?”

“Sáng nay em vừa gội đầu, anh nói xem giờ em có nên gội lại không?”

“…”, Châu Liêm Nguyệt thừa nhận có đôi khi anh không thể đoán được hướng đi của câu chuyện.

Cô nói tiếp: “Được thôi, tối nay đi. Năm rưỡi chiều, anh đến đón em nhé.”

Giọng điệu nghiễm nhiên là đang xếp lịch cho anh.

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, “Được.”

***

Trời đổ mưa đúng lúc ra khỏi cửa.

Mưa mùa thu ở Bắc Thành đều là mưa lạnh, còn chưa đến năm giờ, sắc trời đã xẩm tối.

Thế giới bên ngoài cửa sổ xe hoàn toàn là một màu xám xịt.

Xe đỗ ở gần ngã tư cạnh chỗ ở mới của Nam Gia, Châu Liêm Nguyệt đưa mắt nhìn, thấy dưới tán cây có một bóng người đang đi đi lại lại.

Tài xế bấm nút nháy đèn pha, Nam Gia nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, sau đó nhanh chóng chạy về phía bên này.

Cửa xe bên phải mở ra, cô mang theo cả một thân thấm hơi lạnh mà ngồi vào.

Cô mặc một bộ vest phong cách Yohji Yamamoto, bên trong là áo thun ngắn trắng, để lộ bờ xương quai xanh thanh mảnh và vòng eo thon gầy.

“Sao không che ô?”

“Trong nhà chỉ có ô cán dài, vướng víu.”, cô lạnh đến mức run cầm cập, hai tay khoanh chặt trước ngực.

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, rồi bảo tài xế chỉnh nhiệt độ trên xe cao lên.

Sau đó cởi chiếc áo vest đen trên người ra, choàng lên người cô.

Nam Già luồn hai tay vào trong tay áo, đắp trọn chiếc áo lên người.

Chất liệu hơi cứng, bên trong vẫn còn hơi ấm.

Xe chuyển bánh, nhiệt độ được tăng lên, Nam Gia ngồi một lúc rồi chợt hỏi: “Có thể để em lái xe không?”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô.

Cô nói: “Em muốn chỉ có hai chúng ta thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc