ĐEM TẤT CẢ CUỘC ĐỜI NÀY GOM LẠI, CHỈ CÓ ANH

Người đi rồi, một mảnh ngại ngùng.

Trân Châu nói thế nào trước giờ cũng được tính vào hàng tiểu thư lá ngọc cành vàng, giàu nứt khố đổ vách thì không có, nhưng danh tiếng của gia đình cô cũng không phải dạng tầm thường.

Nghe một lời nói thẳng xuyên như thế, có chút cảm thấy hoang đường không thực.

Bị đem ra so với một thằng nhà quê mù lòa đến ăn nhờ ở đậu không nói, lại còn bị sỉ vả ngay trước mặt bà Quỳnh Chi, có khác gì ngang nhiên mà đem vả vào mặt cô một cái nặng nề.

Diễn xuất? Giả tạo ư?

Nỗi nhục nhã này cô nuốt không trôi đi được.

Uất nghẹn đảo bước chân rời khỏi cánh cổng biệt thự.

Tên mù chết tiệt!

Cứ đợi đó rồi xem,

Công Nam anh lại dám khinh thường tôi đến như vậy. Tôi cũng nhất định khiến anh phải hối hận.

======

Chiếc xe vừa đỗ trước cửa một nhà hàng Mỳ ý và bò bít tết, món mà Thiên An thích ăn nhất,

Công Nam đã chờm tay qua phía ghế phụ lái này, tháo dây an toàn cho nó.

Suốt một quãng đường đi, nó chỉ cúi mặt, nó sợ anh và mẹ anh sẽ xảy ra xích mích, nhưng nó cũng đồng thời không muốn rời khỏi anh.

Thế nên nó không biết làm sao cho phải, đầu ngón tay bối rối hết đan vào nhau rồi lại buông ra.

- Anh Nam này, hay là mình đừng đi ăn nữa.

- Mình quay về xin lỗi mẹ anh có được không?

Anh đau lòng hôn lên một bên má hơi sưng kia của nó:

- Thiên An.

- Tin anh. Nhất định mọi chuyện sẽ ổn.

- .....

Nó mím môi lại. Một lát sau, nó lặng lẽ gật đầu.

Nó tin anh.

=========

Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.

Họa, nếu là thứ nhìn thấy được, sờ thấy được, cảm thấy được. Thì cũng chẳng nên coi là việc lớn lao gì.

Mối tai họa thực sự hóa ra lại là chính những mũi dao đâm từ đôi tay của những người thân cận nhất, nó vốn dĩ, không thể nào đề phòng trước được.

- -------

Phòng bếp, nơi được làm mới và khoanh lại bởi vách ngăn kia, không thể thấy được rằng, đã từ lâu có thêm một chiếc camera cực nhỏ gắn trên chiếc đèn chùm trên cao của phía bếp ngoài hướng đến.

Vậy nên dù là một đêm " rửa tay " âu yếm người đến sảng, hay là những nụ hôn khe khẽ đến nồng nàn kia, đều được trọn vẹn ghi lại.

Không sót thứ gì.

Tất cả đều đã được gom lại đầy đủ, từng xấp ảnh dầy in ra, cũng là đầy đủ.

Công Tuấn có chút không đành lòng.

Như Lan đắc ý:

- Nó là cảnh sát, là Gay đã đủ mất mặt, đã vậy thằng nhóc kia còn chưa đủ tuổi.

- Em nhất định khiến mẹ phải mở mắt ra!

- Tư cách nào của nó xứng đáng nhận được 25% số cổ phần kia?

Công Tuấn thở dài một hơi, vốn dĩ việc giới nhà giàu vẫn đổi gió liên tục cả nam lẫn nữ cũng chẳng hiếm lạ gì.

Chỉ là, thằng bé mù kia gia cảnh thật sự quá đáng ngại, mẹ nó chết vì AIDS, bản thân nó có bệnh hay không? Và một điều quan trọng nữa, nó còn chưa đủ 18 tuổi.

Chỉ cần một tội danh dâm ô trẻ vị thành niên này thôi, việc lập tức bị đuổi khỏi quân ngũ là điều không cần bàn cãi,

- Như Lan,

- Hay là, chuyện này chúng ta bàn thêm xem sao?

- Nói thế nào thì nói, nếu việc này lộ ra sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của cả gia đình anh,

Như Lan đương nhiên không nghe:

- Mẹ anh đã gọi luật sư rồi!

- Ngày chuyển giao số cổ phần đó cũng đã định đúng vào sinh nhật ba mươi tuổi của chú ấy, anh đếm xem còn mấy ngày nữa?.

- Anh không cần phải khóc thuê cho nó,

- Bố anh làm to như thế anh nghĩ sẽ để cho nó thực sự dính án sao?. Chẳng qua việc này cốt yếu cũng chỉ là để mẹ phải suy nghĩ cho kỹ. Bằng không ít nhất cũng kéo dài được thời gian chuyển giao chỗ cổ phần kia đã.

Công Tuấn vẫn ái ngại, Như Lan đứng phắt dậy:

- Anh thương nó thì ai thương con anh? Hả?

- Suốt ngần ấy năm anh bươn trải, mẹ anh đã cho anh được cái gì?

- Nếu như anh để yên lần này, em khẳng định với anh sẽ không chỉ là 25%, mà thậm chí cả Chuỗi Ngọc rồi cũng sẽ rơi vào tay chú ấy.

- Anh có muốn cả đời vừa đi vừa cúi đầu trước mặt em trai mình không?

- Hay là anh thích mỗi một lần ký hợp đồng xuất tiền lại phải đến xin xỏ nó?

Tim đen bị đánh trúng gõ lên từng hồi chua chát,

Như Lan nói có lý. Mẹ anh mới thế đã lập tức giao cho Công Nam 25% cổ phần, lấy gì đảm bảo sau này không giao cho chú ấy toàn quyền Chuỗi Ngọc?

Chuỗi Ngọc của anh,

Tài sản lớn nhất và cũng là tâm huyết suốt bao nhiêu năm anh đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt.

Và, cái quan trọng nhất, đó chính là danh tiếng.

Nếu giả sử thật sự Chuỗi Ngọc rơi vào tay Công Nam, thử hỏi sau này anh còn mặt mũi nào mà ngẩng lên với bạn với bè, với đối tác đây?

Thấy Công Tuấn siết chặt nắm tay.

Như Lan lập tức giật lại toàn bộ chỗ giấy tờ trên bàn:

- Anh không làm thì để em làm!

======

Giặc nhà khó phòng, đánh úp khó phòng.

Vài ngày sau,

Đơn kiện ẩn danh cùng một lúc được gửi đi khắp các ngõ ngách của các đồn Công An thuộc Thành Phố Hà Nội,

Mạng xã hội liên tục đăng tải những đoạn video nóng bỏng trong nhà bếp hôm ấy, khuôn mặt người chỉ được làm mờ qua loa.

Tất cả những vị trí chủ chốt trong Chuỗi Ngọc đều nhận được đoạn video và hình ảnh đồng dạng.

Vụ việc nhanh chóng lan rộng. Cả bà Quỳnh Chi lẫn Trung Tướng Kiên đều khó có thể nào tin cho nổi.

- ------

Công Nam sững người.

Dẫu là một đặc cảnh nằm vùng bao nhiêu năm, cũng không thể nào có thể thản nhiên bình tĩnh trước những gì trên tai mình vừa nghe thấy.

< Có người tố cáo?

Đúng vậy, thậm chí đơn thư còn được gửi tên tận Cục.

Công Nam, anh cũng không còn cách nào cả, anh cũng chỉ có thể báo trước cho em một tiếng như thế, một lát có mấy anh em qua, em phối hợp đi cùng với mấy anh em ấy về đồn phục vụ điều tra >

Điện thoại buông xuống.

Trên mặt chau lại thành một đường.

Vì cái gì mà lại đâm đơn kiện anh?

Kẻ thù?

Xã hội đen?

Những kẻ mà anh đã từng bắt đi?

Thiên An lo lắng dò đường hướng về phía anh:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Sao giọng anh lạ vậy?

Tất cả đều là bị bất ngờ mà dồn tới,

Công Nam không hề - là hoàn toàn không hề có bất cứ một sự chuẩn bị hay báo trước nào, nhưng, thứ khiến anh lo sợ nhất bây giờ, chính là đôi mắt vô hồn trước mặt này đây.

Anh trấn lại tinh thần, bám chắc lấy đôi vai nó, từng chữ dặn dò:

- Thiên An. Nghe anh nói,

- Anh có việc phải đi vài ngày.

- Em ở lại trong phòng, nếu không có việc quan trọng, tuyệt đối không đi ra ngoài.

- Có gì cần thiết cứ nói với Bác Liễm.

Thiên An vội vàng túm chặt lấy người anh:

- Anh đi đâu?

- Anh Nam,

- Anh đi đâu?

- Sao lại tự dưng đi tới tận mấy ngày?

- Rút cuộc là có chuyện gì?

Công Nam đặt tay nó lên môi:

- Có một chuyên án trước đây anh làm, giờ cần đi xử lý và bàn giao nốt. Khá phức tạp nên cần nhiều thời gian hơn bình thường.

Nó thở hắt cả ra ngoài:

- Vậy mà làm em lo chết!

- Em còn tưởng có việc gì nữa!

Công Nam xoa đầu nó:

- Anh thì có việc gì được?

Nó nhoẻn miệng cười:

- Vậy lúc nào em nhớ anh, em sẽ gọi điện thoại cho anh nhé?

- Được.

Nó vẫy tay chào anh.

Đúng vậy, anh Nam của nó là giỏi nhất,

Làm sao có thể có chuyện gì được!

- -------

Trên chiếc nắm cầm nơi cửa.

Ánh mắt say lặng nhìn nó thêm một lúc lâu, mới rời ra ngoài sảnh chính, theo bước những người " đã từng" là chiến hữu của mình.

Rời đi.

- -------

Bác Liễm nhìn Thiên An ngây ngô đong đưa chân nghe một bản nhạc, trên miệng còn lẩm nhẩm hát theo,

Trong lòng không khỏi thương xót.

Nếu nó biết được mức độ nghiêm trọng của vụ việc lần này...

Vẫn là, hai đứa không nên chống lại ý trời làm gì.

Hai thằng con trai lại đi thích nhau đến vậy?

Thật khổ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc