ĐEM TẤT CẢ CUỘC ĐỜI NÀY GOM LẠI, CHỈ CÓ ANH

Giữa chiều hè,

Mặt trời đổ nắng gay gắt,

Từng hàng cây hai bên đường cũng không thể nào che đi hết được cơn nóng đến bức người kia.

Đường phố Hà Nội tan tầm quá đông đúc, nhưng giờ này lại chẳng có mấy bóng người qua lại.

Chiếc xe ô tô lăn bánh, vừa mới vượt qua một ngã tư.

Bốn chiếc mô tô rú còi ầm ĩ lượn tới áp sát, vỉa sát thành xe, rồi bất chợt, cắt ngang làn.

Két!!!!!!!!!!!!

Rầm!!!!

A!

Tiếng thắng gấp khiến lốp xe thực sự phát khét.

Tất cả mọi người trên xe chao đảo hét lên.

Dù mấy chiếc xe kia đã " vỉa " trước, tốc độ không quá cao,nhưng đầu xe lao vào dải phân cách bên phải, móp méo đáng sợ,

Người tài xế hốt hoảng muốn mở cửa xe, lại phát hiện Trân Châu ngồi bên ghế phó lái, không rõ đụng phải thành cửa xe hay gì, nhưng đã ngất xỉu, vội vã lay người.

- Trân Châu!

- Trân Châu!.

Hai kẻ người làm áp sát Thiên An vừa liêu xiêu đứng dậy,

Cửa xe phía sau đã bị cạy mở,

Mấy tên đầu gấu từ trên mô tô nhảy xuống, áp sát phía sau xe, không nói lấy một lời, rút súng.

Họng súng chỉa về phía hai tên người làm, lập tức cả hai không dám làm ra thêm bất cứ cử động nào.

Thiên An không nhìn thấy, cũng không đoán được tình hình, cả người trầy trụa cố gắng nghe ngóng, liền đã bị một kẻ trong đám đó kéo phắt lên xe, kìm giữ.

Bên tai chỉ còn lại vài tiếng nói lớn:

- Bọn anh đây rồi!

- Đi thôi!

Tiếng những chiếc xe côn tay rú inh ỏi một đoạn đường, Thiên An không phản ứng kịp với những chuyện quá bất ngờ này, chỉ có thể cố gắng giãy dụa.

Vô ích. Nó bị kẹp chặt ở giữa, hai tay bị kìm giữ gắt gao, dưới lớp áo mỏng, một đoạn dao bén nhọn ghì dọc sống lưng:

- Nếu mày dám kêu lên một tiếng nào,

- Tao lập tức cho mày chết ngay tại đây.

Nó làm sao có thể chết đi được?!

Nó còn chưa ra đồn, chưa thể nào rửa sạch tội cho anh Nam của nó.

Như thế, nó phải sống.

Bình tĩnh lại, phải bình tĩnh lại.

Nó mím chặt môi nghe đoạn dao lạnh buốt dí lên lưng, trên đầu mũi dao theo cú sóc nẩy trên đường, xoẹt qua lưng nó thành một vệt máu.

Đúng. Nó không thể chết.

Nó phải sống.

=========

Trên xe kia,

Nghe từng lời run rẩy của tài xế và hai tên người làm gọi xe cứu thương.

Đôi môi của Trân Châu câu lên thật khẽ.

Một lũ ngu, đã sập bẫy rồi.

Quả là thú vị.

Vừa trừ khử tận gốc được tên mù lòa bẩn thỉu kia.

Vừa để cho gia đình anh không thể nào không để tâm tới tôi.

Công Nam. Tôi định sẵn anh rồi, anh như thế nào có thể chạy thoát?

=========

Tối hôm đó, Trân Châu như vẻ hốt hoảng tỉnh lại ở phòng cấp cứu,

Một chân phải va chạm với thành xe, kẹp ép vào dải phân cách,

Tuy không đến nỗi gãy xương, nhưng cũng trầy trụa và phải băng lại cố định.

Trân Châu ôm chầm lấy bố mình.

- Con sợ quá,

- Bố ơi!

- Con sợ quá!

- Đồng bọn của thằng bé đó đến, còn đâm thẳng vào xe con nữa! Con tưởng mình đã chết rồi!

Vị Giáo Sư xót cô gái rượu đến nao lòng.

- Trân Châu, con làm gì phải khổ như vậy?

Trân Châu nức nở lên:

- Con cũng chỉ vì lo cho anh ấy thôi!

- Con không ngờ được bọn chúng đã ngấm ngầm hẹn nhau từ trước. Thằng bé đó vừa nghe thấy anh Nam bị bắt liền đã kêu đồng bọn tới đưa đi.

- Quả thật con không thể ngờ được, nó mới chỉ có mười bảy tuổi mà đã có cả bè phái như vậy.

Vị Giáo Sư xoa mái tóc cô:

- Được rồi được rồi, việc này bố đã biết. Bố nhất định sẽ nói chuyện lại với bên bà Chi.

- Vâng...

=======

Biệt thự gia đình Công Nam.

Khi Trung Tướng Kiên đem lính về tới nhà, dẹp tan đống nhà báo vẫn xúm đầy cổng kia xong lại phát hiện ra thằng nhóc mù đó thế mà đã chạy mất dạng!.

Một mảnh xáo xào,

Xoảng!

Ông Kiên ném tan chiếc bình hoa trưng trong góc phòng bà Quỳnh Chi. Rít lên từng hồi:

- Ở cái nhà này ai là chủ?

- Bà cũng còn coi tôi là chồng nữa hay không?

- Tự tiện để mấy người làm dắt nó đi khỏi?!

- Bây giờ thì sao? người đâu?

Bà Quỳnh Chi gắng gượng xoa đầu:

- Tôi không phải vì lo nó bị nhiễm bệnh sao?

- Ông mở mồm ra nói thì hay lắm.

- Cái lúc xảy ra chuyện thì ông ở đâu hả?

- Ở đâu?!

- Lúc cần thì một thằng lính cũng không có, bây giờ mang cả đống về đây làm cái gì?

- Hả?

Ông Kiên cũng nghiến ra từng chữ:

- Ở đâu?.

- Bà làm gì được cho nó mà dám chất vấn tôi?

- Không có tôi chạy suốt mấy ngày nay thì cái nhà này giờ còn được yên ổn hay sao?

Công Tuấn vội vàng can ngăn:

- Bố mẹ, bình tĩnh đã.

- Chúng ta đâu có biết được thằng mù đó mà lại có cả đồng bọn phe phái như thế?

- Trước mắt con thấy cứ để vụ này êm xuôi xuống một vài ngày đã.

Như Lan cũng đương nhiên ngọt giọng:

- Đúng vậy, về bên Chuỗi Ngọc bọn con đã sắp xếp ổn thỏa.

- Việc chuyển giao số cổ phần kia sẽ tạm thời bị hoãn vô thời hạn.

- Còn việc bên phía đồn, con tin tạm thời cũng chưa ai dám có động thái gì. Ít nhất, vẫn còn có bố ở đấy.

Công Tuấn nhận được cái nháy mắt của Như Lan, cũng hướng chỗ ông Kiên:

- Bố, theo con thấy, tìm được người thì tốt,

- Không tìm được người, cũng chưa hẳn đã là không tốt.

Ông Kiên quay mặt sang:

- Con có ý gì?

Công Tuấn tỏ vẻ giãi bày:

- Nếu tìm được thằng bé mù đó, chưa chắc nó đã khai đúng theo ý bố muốn.

- Nhưng, nếu như tìm một kẻ khác thế chân, việc này chẳng phải hết sức đơn giản sao?.

Ông Kiên như " ồ " ra một tiếng ở trong lòng,

Nút thắt tưởng khó, nhưng lại rất dễ.

Đặc biệt, đối với có những người có tiền – có quyền, thì lại càng vạn phần dễ.

Video trên mạng kia đã được xử lý làm mờ qua loa,

Cũng không ai nhảy vào trong video đó để mà lôi người ra xét nghiệm ADN được.

Chỉ cần tìm hai kẻ có hình thức tương đồng, xử lý lại hình ảnh và video một chút.

Không phải một cái video tố cáo, lập tức trở thành một cái video sex đơn thuần sao?.

Hơn nữa, đơn thư kia gửi đi cũng chỉ là một đơn thư nặc danh.

Nếu ông Kiên ra sức tác động, việc bãi bỏ đơn tố cáo vì chưa đủ bằng chứng là điều nằm trong khả năng.

Ông Kiên lấy lại vui vẻ, vỗ vai Công Tuấn:

- Đúng là con trai của bố có khác! Suy nghĩ chu toàn như thế!

- Việc này quyết định như vậy đi, con phụ trách việc tìm người, làm cẩn thận một chút,

- Còn nữa, đặc biệt quan sát và điều tra kỹ càng nguồn gốc của đơn nặc danh đó.

- Vâng.

- -------

Công Tuấn và Như Lan khẽ nhìn nhau.

Mục đích đã đạt được chính là được,

Cổ phiếu Chuỗi Ngọc tụt dốc đến kỷ lục.

Người làm ăn nào trên đời mà lại đành lòng nhìn tiền của mình trôi đi như gió như thế?

Công Tuấn đương nhiên đã có tính toán từ trước.

=======

Hoàng hôn còn vương chút nắng,

Trên lưng nó một vệt máu thấm loang ra ngoài, cựa vào đau rát.

Thiên An tay bị trói chặt ra sau, hai cổ chân cũng bị đoạn dây thừng siết, trên miệng đoạn băng dính dán chắc đến rát da.

Nó bị vứt thẳng tay vào một nơi nào đó,

Tiếng cánh cửa đóng mạnh, như tiếng cửa sắt va chạm, luồng khí tĩnh mịch không hề có gió thổi, nó nghiêng vai đập nhẹ lên thành xe.

Tiếng vang rất quen, lập tức phỏng đoán là đang ở trong một thùng xe tải,

Bởi vì nó đã từng ngồi như thế này rất nhiều lần trước đây.

Nó khua chân, đá vào thứ gì đó, liền dịch người tiến lại gần.

Cánh tay bị bắt chéo ra sau, nên nó đành xoay người lại.

Là những củ hành tây.

Nó khom người sờ ra xa thêm một chút,

Bí ngô?.

Ra, đây là một xe tải chở nông sản.

Bọn họ, định đưa nó đi đâu?

- ------

Nó dịch hông, cố gắng áp sát tai vào thành xe. Nghe ngóng.

Một lát sau, quả thật có tiếng bước chân,

- Đ*t mẹ, đéo ngờ được con của Giáo Sư đấy!

- Em hỏi nó xử lý thế nào nó bảo giết luôn, tốt nhất là không thấy xác, khỏi đối chất.

- Vãi L*n thật.

Tên còn lại cười hắc hắc lên vài tiếng:

- Con ngu đó nghĩ gì mà ném hai trăm triệu một mạng người?

- Nó tưởng đang đóng phim à?

- Giết người chứ phải giết nhái đâu? Đ*t mẹ. Án tử đấy.

Tên kia bồi theo:

- Bán đi thế cũng coi là mất xác mà.

Tiếng lách cách chỗ khóa mở thùng xe vang lên, Thiên An co người lại.

- Tao liên lạc với bên chỗ thằng Hổ cụt rồi,

- Mù nên đéo được giá lắm. Bán được có chín chục củ, mà còn đòi chở hàng vào tận nơi mới chi tiền.

Thùng xe mở,

Hai tên kia lập tức nhảy lên, giữ chặt người Thiên An.

Một tên rút từ trong túi áo khoác ra ống kim tiêm:

- Yên tâm đê, một mũi này cứ gọi là sang tận Lào cũng đéo thể nào mà tỉnh lại được, nói gì vào Sài Gòn?

Thiên An làm sao giãy đây?

Mũi kim tiêm cắm phập lên đùi nó.

Thứ thuốc lạnh ngắt theo mạch máu truyền tới, thấm sâu.

- Lấy cái lồng kia úp lên người nó cho có ô xi,rồi chất đống hành tỏi kia phủ lên.

- Okê.

- -------

Nó vẫn còn ba tháng nữa mới đủ mười tám tuổi.

Cuộc đời nó trước khi gặp anh Nam, chính là một nắm cơm thiu, người ta không ăn được, cũng không ngửi được, không cách nào tiếp nhận cho được.

Đối với cái cuộc sống ngoài kia, lòng người ngoài kia.

Nó làm sao có thể tưởng tượng?

Vẻ ngoài của những kẻ tri thức khoác lên mình chiếc áo hoa đẹp đẽ.

Lại, đen tối đến như thế.

Giết chết?

Mất xác, không đối chất ư?!

Trân Châu.

Tôi với chị rõ ràng không có nhiều oán hận.

Chị, vì cái gì mà phải dồn tôi vào bước đường này?

Tôi, chỉ là muốn sống bên anh Nam của tôi thôi. Tôi cũng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác, cũng muốn cười, muốn được làm bánh, muốn được ở bên người mà tôi thương.

Sai sao?

Hay vốn dĩ khi nó vừa mới sinh ra.

Đã là sai rồi?

- -------

Trong bóng hoàng hôn hiu hắt ngày hôm ấy.

Đôi chân xuôi theo sàn thùng xe tải, phó mặc cho trời.

Bình luận

Truyện đang đọc