ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

"Anh trai giỏi nhất, anh trai cố lên"

 

"Đàn anh Chu Châu."

 

"Cố lên, cố lên, cố lên."

 

Giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi vo ve, ngại ngùng đến mức đỏ mặt tía tai. Nhưng vì xung quanh rất yên tĩnh, nên dù tôi có nói nhỏ đến đâu, Chu Châu vẫn nghe thấy.

 

Thấy tôi im bặt.

 

Chu Châu nhướng mày: "Hết rồi à?"

 

"Ừm, hết rồi."

 

"Vậy đến lượt anh."

 

"Hửm?"

 

Chu Châu suy nghĩ một lúc, hơi nhíu mày ra vẻ đang nghiêm túc cân nhắc. Rồi sau đó…

 

"Thanh Thanh xinh đẹp nhất, anh yêu Thanh Thanh."

 

"Thanh Thanh là bảo bối của anh!"

 

"Mỹ nữ Lâm Thanh, chiến binh của anh!"

 

Giọng anh ấy vang lên không chút kiêng dè, tiếng vọng dội vào thân cây rồi lại văng ngược vào tai tôi.

 

Tôi…

 

Đứng hình.

 

"Á á á á á!" Tôi nhào tới bịt miệng anh ấy, xấu hổ đến mức muốn khóc, "Sao anh… lại nói thế chứ!"

 

Muốn khóc mà không khóc được…

 

Với khuôn mặt của Chu Châu mà nói ra những lời như vậy đúng là vừa trái ngược vừa đáng yêu!

 

Xấu hổ xong, tôi lại không chịu ngồi yên, cãi nhau với anh ấy:

 

"Nhân vật nổi tiếng trong trường không được nói như vậy."

 

"Vậy anh phải nói thế nào?" Chu Châu ra vẻ thỉnh giáo.

 

Anh ấy đang nghiêm túc trêu chọc tôi…

 

Ý nghĩ đó khiến tôi thấy ngọt ngào.

 

"Anh nên nói…" tôi hắng giọng, bắt chước giọng điệu học được trên tivi "Quan nhân, chàng thật khiến thiếp hài lòng."

 

Dứt lời, tôi hồi tưởng lại màn bắt chước vừa rồi, tự thấy rất đắc ý.

 

Ngẩng đầu nhìn Chu Châu, ra lệnh cho hắn "Đến lượt anh."

 

"... Anh không làm công công."

 

"..."

 

Tôi trừng mắt: "Anh nói giọng em giống thái giám?!"

 

Chu Châu không nói gì, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng là ngầm thừa nhận lời tôi nói.

 

Tôi không cam lòng.

 

Tiện tay hái một chiếc lá.

 

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, đặt "Tiểu Lâm Phi Đao" lên cổ Chu Châu, mắt nheo lại, "Nói hay không?!"



 

Chu Châu kiên trì: "Không nói."

 

Tôi nghiến răng.

 

"Đại nhân, đao đã kề cổ rồi. Theo hay không theo?"

 

"Không theo."

 

Tôi kẹp lá cây từ từ áp sát cổ anh, miệng lẩm bẩm:

 

"Xước rồi, chảy m.á.u rồi, a..."

 

Chu Châu vừa buồn cười vừa bất lực nhìn tôi làm loạn.

 

Cánh tay vòng qua eo tôi, đề phòng tôi trượt ngã.

 

Ngay trước khi tôi chu môi nói "Ngươi toi mạng rồi", anh cuối cùng cũng chịu thua.

 

Có lẽ bản thân cũng thấy xấu hổ.

 

Anh vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở phả vào da thịt.

 

Dùng giọng khàn khàn, vừa nghiêm túc vừa phóng túng lặp lại bên tai tôi: "Lâm quan nhân, đêm xuân ngắn ngủi quá..."

 

Nói xong.

 

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng dậy, quay mặt đi chỗ khác.

 

Nhìn thì có vẻ không hề bị ảnh hưởng gì, nhưng tên ngốc này chắc không biết tai mình đã đỏ bừng như sắp nhỏ m.á.u rồi.

 

Dưới ánh trăng lại càng rõ ràng hơn.

 

Trong suốt mỏng manh như cánh ve.

 

Tim tôi bỗng thắt lại.

 

Tôi nhảy cẫng lên, nhảy thẳng lên người anh.

 

Chu Châu giật mình, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy tôi.

 

Tôi khẽ hỏi anh: "Vừa nãy còn kiên quyết từ chối, sao lại đột ngột đồng ý thế?"

 

Chu Châu khẽ "hừ" một tiếng.

 

"Bởi vì anh cảm thấy..." Anh ngẩng đầu hôn nhẹ lên chóp mũi tôi.

 

Trước mặt tôi, anh chậm rãi thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

 

"Chúng ta, còn nhiều thời gian mà."

 

Vì còn nhiều thời gian.

 

Nên không được phép rời đi trước, kể cả đùa giỡn cũng không.

 

Hiểu được tâm ý của anh, tôi khẽ cười, lấy ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh "Ôm em có nặng không?"

 

"Em nói gì vậy?"

 

Chu Châu tỏ vẻ khinh thường, còn nhấc nhấc tôi lên, ý là tôi nhẹ như quả bóng rổ vậy.

 

"Bạn trai giỏi quá ha!"

 

"Bạn gái cũng không tệ."

 

"Em không tệ chỗ nào?"

 



"Tìm được một anh bạn trai tuyệt vời."

 

"..." Tôi tức đến nghẹn lời, giãy giụa trên người anh "Thả em xuống, em muốn về ký túc xá!"

 

"Công chúa đừng đi, để ta ôm nàng trở về."

 

...

 

Đến cổng trường Thanh Hoa, vì giữ thể diện cho cả hai, Chu Châu đành đặt tôi xuống.

 

Chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi khuôn viên trường như bình thường.

 

Vừa ra khỏi tầm mắt của bảo vệ, tôi đã bị ai đó đẩy mạnh.

 

Cả người theo quán tính ngả ra sau.

 

Đế giày trượt trên nền đất, phát ra tiếng sột soạt.

 

Chưa kịp phản ứng, Chu Châu đã áp sát lại.

 

Tôi và anh cùng mỉm cười, chen chúc nhau trong góc khuất.

 

Những nụ hôn như mưa rơi xuống.

 

Tôi cười ngặt nghẽo vì nhột, khẽ hỏi anh: "Sao đột nhiên lại thế này?"

 

Chu Châu thở hắt ra, có vẻ hơi lúng túng.

 

"Trong trường... không tiện."

 

Tôi giả vờ kinh ngạc: "Ra ngoài là tiện à?"

 

"..." Chu Châu biết lý do của mình chẳng thuyết phục được ai, bèn hôn chụt vào má tôi một cái, ra vẻ hung dữ: "Không nhịn được đấy, làm sao?"

 

Tôi đưa tay vỗ nhẹ đầu anh.

 

"Không sao không sao, hôn đi, hôn nữa đi!"

 

Vừa dứt lời, tôi lại thấy ngại ngùng.

 

Mình vừa nói cái gì thế này...

 

Tôi nói: "Em phải về trường rồi!" Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ghét cái giờ giới nghiêm của ký túc xá.

 

Chỉ muốn ở bên anh thêm chút nữa...

 

Chu Châu cọ cọ đầu vào xương quai xanh tôi.

 

Tóc anh hơi cứng, cọ vào da thấy hơi nhột, tôi theo phản xạ đưa tay vuốt tóc anh.

 

Chu Châu trầm ngâm một lát, rồi cũng cười nói: "Hay là... mình tìm chỗ nào ở riêng, em thấy sao?"

 

"Cũng được."

 

Hai câu nói ấy nặng tựa ngàn cân, cả tôi và anh đều hiểu rõ.

 

Chúng tôi dựa sát vào nhau, cùng cười, ánh mắt phản chiếu niềm vui của đối phương.

 

Tôi nghĩ, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến trái tim mình rung động mạnh mẽ như lúc này.

 

"Được, vậy anh đưa em về."

 

"Ừm."

 

Tôi vội vàng nắm lấy tay Chu Châu.

 

Từ Thanh Hoa đến Bắc Kinh chỉ cách nhau một con phố, nhưng tương lai của chúng tôi chắc chắn không chỉ có vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc