ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

 

Hôm đó, tôi thấy Ngôn Từ từ xa ôm một cô gái đi tới, trong lòng bối rối, liền tóm đại một người qua đường nhờ đóng giả làm bạn trai tôi.

 

Người qua đường đó chính là Chu Châu.

 

Có lẽ Chu Châu cũng đang kẹt tiền, nên lúc đó không hề do dự mà đồng ý.

 

Lần đó sau khi "diễn kịch" xong, chúng tôi còn add Wechat của nhau.

 

Không ngờ.

 

Mới vài ngày, tôi lại phải nhờ đến anh ấy.

 

Mất thêm 300 tệ nữa.

 

Tôi chán nản nghĩ, cuối tháng biết ăn cái gì đây...

 

Lúc ấy sao mình lại dở hơi bày đặt ra vẻ ta đây trước mặt Ngôn Từ chứ?!

 

Xung quanh yên tĩnh, mấy đứa bạn cùng phòng đều không có ở đây.

 

Tôi nằm khoèo trên giường tầng, ngửa mặt lên trần nhà.

 

Mím môi.

 

Mở điện thoại nhắn tin cho Ngôn Từ: "Chủ nhật rảnh không?"

 

Ngôn Từ trả lời rất nhanh: "Rảnh."

 

Tôi: "Vậy ra ngoài ăn cơm với bạn trai tôi nhé?"

 

Lần này khung chat im lặng một lúc.

 

Rồi...

 

Ngôn Từ: "Ờ, không rảnh."

 

Tôi: ...

 

Tôi đang định gõ chữ hỏi cậu ấy sao nói năng lật lọng thế, thì một tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên.

 

Trong ký túc xá yên tĩnh nghe càng chói tai hơn bao giờ hết.

 

Tôi giật cả mình.

 

Nhìn hai chữ "Ngôn Từ" nhấp nháy trên màn hình, tôi chậm rãi bắt máy.

 

"... Alo?"

 

"Tôi."

 

Tôi ngơ ngác "Cái đó... sao thế?"

 

"Không phải cậu tìm tôi có việc à?"

 

"Ờ" Ý cậu ấy là muốn tôi nói thẳng qua điện thoại, tôi sắp xếp lại câu chữ.

 

"Chủ nhật muốn mời cậu đi ăn với bạn trai tôi."

 

"Không đi."

 

"Vừa nãy cậu còn nói rảnh mà!" Tôi sốt ruột.

 

Ngôn Từ im lặng một lát, giọng cọc cằn: "Gửi địa chỉ cho tôi."

 

"Được" Tôi đồng ý ngay.

 



Cuối cùng Ngôn Từ còn thêm một câu: "Tôi cũng dẫn Giang Mỹ Mỹ theo."

 

"..."

 

"Đi thì đi!" Tôi thấy nhói ở ngực, bèn nói móc lại "Chỉ sợ bạn trai tôi quá đẹp trai, gặp rồi Giang Mỹ Mỹ bỏ cậu theo anh ấy thì khổ!"

 

"Hừ."

 

"Hừ!"

 

Cả hai đứa tôi đồng thời dập máy.

 

Tôi nằm vật ra giường, ôm điện thoại, bực bội mãi.

 

8.

 

Ba ngày dài như ba năm trôi qua, cuối cùng cũng đến Chủ nhật.

 

Tôi mặc chiếc váy mà cô bạn cùng phòng đã cất công chọn giúp, trang điểm tỉ mỉ cả tiếng đồng hồ rồi mới bước vào quán đồ Nhật.

 

Phải, quán đồ Nhật đấy.

 

Dù trong túi đã xẹp lép.

 

Nhưng mà!

 

Lòng tự trọng không cho phép tôi trở thành trò cười cho tên khốn kia.

 

Cùng lắm thì mặt dày mày dạn xin bố ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau...

 

Khụ.

 

Nhưng tôi không ngờ tới.

 

Vừa bước chân vào quán thấy Ngôn Từ đã ngồi sẵn ở bàn, còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị cậu túm tay lôi ra ngoài.

 

Cậu ấy khoanh tay đứng trước cửa kính, giơ tay ra: "Đưa đây"

 

"Cái, cái gì?"

 

Làn gió nhẹ thoảng qua, lướt trên cánh tay trần của tôi.

 

Không lạnh, nhưng hơi nhột.

 

Tôi vô thức xoa xoa tay.

 

"Đưa điện thoại cho tôi xem"

 

"Cậu muốn điện thoại tôi làm gì?"

 

Ngôn Từ: "Xem tháng này cậu sống kiểu gì"

 

Tôi...

 

"Tôi có tiền!"

 

"Lâm Thanh, tiền sinh hoạt của cậu cũng bằng tôi, tôi biết."

 

Trước khi lên đại học, bố mẹ tôi và bố mẹ Ngôn Từ đã ngồi lại với nhau, bàn bạc về khoản tiền sinh hoạt cho hai đứa.

 

Cuối cùng, họ thống nhất một con số.

 

Không nhiều, nhưng đủ cho sinh hoạt hàng ngày.

 

Nhưng mà, bữa đồ Nhật đãi bốn người như vậy đối với tôi quả thực là quá xa xỉ.

 



Trong lòng hơi chột dạ, nhưng tôi vẫn cố cãi lại: "Không phải tôi đặt, là Chu Châu đặt!"

 

Ngôn Từ nheo mắt: "Chu Châu?"

 

"Bạn trai tôi!"

 

Bạn trai tôi tiêu tiền cho tôi, liên quan gì đến cậu!

 

Tuy bạn trai này cũng là tôi bỏ tiền ra thuê...

 

"..." Ngôn Từ nghiến răng, đột nhiên cởi áo khoác ngoài của mình, tiện tay ném lên đầu tôi "Tùy cậu"

 

Tôi vội vàng quấn chặt áo khoác.

 

9.

 

Tôi và Ngôn Từ giằng co ở cửa một lúc.

 

Bỗng có người quen đến.

 

Tôi vẫy tay: "Chu Châu, lại đây!"

 

Chu Châu nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, bước về phía tôi.

 

Tôi nháy mắt ra hiệu với anh rồi khoác tay anh, Chu Châu cũng mỉm cười nhìn tôi.

 

Tôi: "Dịch vụ bạn trai giả 300 tệ bắt đầu ngay bây giờ nhé"

 

Chu Châu: "Ok"

 

Soạt!

 

Chiếc áo khoác trên người tôi bị giật mạnh.

 

Tôi quay đầu lại.

 

Ngôn Từ đang đứng đó, tay cầm chiếc áo khoác vừa bị lấy đi.

 

Cậu hơi hất cằm về phía tôi, yết hầu chuyển động.

 

Nhưng lại nói với Chu Châu: "Bảo cậu ấy mặc thêm áo vào."

 

"Hả?" Chu Châu nhất thời chưa kịp phản ứng.

 

Ngôn Từ liếc nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang khoác lấy nhau của tôi và Chu Châu lên tiếng.

 

"Phải ra dáng bạn trai chứ."

 

"Không cần" Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Chu Châu, như thể đang khiêu khích Ngôn Từ "Ôm anh ấy tôi không lạnh nữa."

 

"...Ừ."

 

Ngôn Từ bỏ lại một chữ, xoay người bước vào quán.

 

Chu Châu nghiêng đầu nhìn tôi.

 

Nhưng tôi không nhìn lại anh.

 

Nhìn qua lớp kính, Ngôn Từ ngồi lại chỗ cũ, Giang Mỹ Mỹ thấy cậu quay lại lập tức dựa sát vào, sau đó người Ngôn Từ khẽ động...

 

Tôi vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

 

Thầm mắng mình, vừa tốn tiền vừa tự chuốc lấy bực bội.

 

Nhìn chàng trai bản thân thầm mến thân mật với người con gái khác, Lâm Thanh, mày đúng là đồ ngốc.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc