ĐẸP QUÁ, TÔI NHÌN KHÔNG NỔI!


Lúc Tư Không Tịch hỏi câu kia là dán vào lỗ tai Mai Như Ngọc mà nói.
Từ góc nhìn của máy quay thì Tư Không ảnh đế chỉ hơi cúi mình xuống lấy nước mà thôi.
Nhưng đối với Mai Như Ngọc mà nói đây chính là sự cám dỗ từ địa ngục.

Cậu lập tức lấy tay bịt mũi, một tay che tai mình, rồi thụt lùi về phía sau.

Nhưng trong lúc lùi ra sau không cẩn thận vướng phải một hòn đá nhô lên cao, khiến thân mình loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tư Không Tịch nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo ngược trở lại.
Suýt chút nữa cậu đã bổ nhào vào lồng ngực của Tư Không ảnh đế.
Mai Như Ngọc cảm thấy còn tiếp tục như này nữa thì hình tượng của cậu sẽ bị phá sạch sẽ hết, thể nào cũng lại lên hotsearch vì vụ chảy máu mũi nữa cho mà xem.
Vì thế sau khi đảo mắt vài vòng, Mai nam thần cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Bất kể là lúc đào hố chôn tre, hay ghép trúc làm tường nhà, Tư Không Tịch phát hiện Mai Như Ngọc đang lảng tránh ánh mắt mình.

Mỗi lần hắn nhìn sang thì Mai Như Ngọc liền nhìn trời, nhìn đất, nhìn trúc, tránh ánh mắt hắn một cách bài bản.
Không chỉ vậy, khi sáu người cùng nhau chôn bốn cây tre lớn nhất dưới hố sâu làm trụ, bên trái Mai Như Ngọc là Tần Lãng, bên phải là Lãnh Túc.

Nhất quyết không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Tư Không Tịch.
Tuy rằng cuối cùng cậu cũng không thể thành công trốn tránh mãi, hai người bọn họ vẫn có lúc phải đứng cạnh nhau.

Nhưng lúc này, Mai nam thần đã vá lại hoàn hảo lớp phòng bị của mình, có thể đối mặt ảnh đế mà mặt không đổi sắc.

Tư Không Tịch cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng hắn không muốn ép buộc cậu quá nhiều.

Quá ép buộc "con mồi" sẽ chạy mất.


Đúng người đúng thời điểm thì mục đích mới có thể hoàn thành một cách xuất sắc.
Hả?
Tư Không Tịch bỗng nhiên khựng lại.

Vì sao hắn lại coi Mai Như Ngọc như "con mồi" chứ?
Tư Không Tịch ngẩn ra rồi nhìn về phía chàng thanh niên xinh đẹp đang mân mê những thanh trúc kia.

Có lẽ "con mồi" này quá mức xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác muốn bắt lấy, muốn chiếm hữu, muốn....!trân trọng.
Tư Không Tịch cười cười.

Không vội.

Thời gian còn dài, cứ từ từ.
Mai Như Ngọc đang mân mê mấy thanh trúc ghép cửa sổ bỗng rùng mình, mắt láo liên nhìn xung quanh giống như một con hồ ly trắng lo lắng có người có chủ ý xấu với mình.

Nhưng cậu nhìn một vòng cũng không nhìn thấy người nào khả nghi, vì thế cuối cùng ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Tư Không Tịch.
Ánh mắt Tư Không Tịch đượm ý cười nhìn thẳng vào Mai Như Ngọc, Mai Như Ngọc khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Cứ chờ đấy cho bổn thiếu gia! Đợi bổn thiếu gia thích ứng được gương mặt anh rồi, trở về rồi coi bản thiếu gia trừng trị anh như thế nào!
Mai Như Ngọc trợn mắt tiếp tục làm cửa sổ, trong khi Tư Không Tịch tiếp tục đào các lỗ xung quanh ngôi nhà ước chừng rộng khoảng 200 m2.
Dù quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi đến độ có thể vắt ra nước được rồi, nhưng hắn cũng không quan tâm mà tiếp tục đào hố.

Mỗi khi hắn chọc một xẻng xuống dưới đất, dáng vẻ lãnh đạm và tư thế đào hố cũng khiến hắn trở nên đẹp trai không thể đỡ được.
Vì thế suốt buổi chiều khán giả theo dõi chương trình vừa ngồi tám nhảm về nhan sắc của 6 mỹ nam, vừa cổ vũ cho bọn họ, thỉnh thoảng còn chụp màn hình một vài khoảnh khắc.
6h40 chiều, khi ánh hoàng hôn sắp tan, sáu mỹ nam nằm xuống "ngôi nhà tre" mới chỉ lợp được 1/3 của mình để nghỉ ngơi.
Bốn cây cột tre chống đỡ ngôi nhà đã bị vùi chặt dưới đât, các bức tường tre bên trái và phải, cửa sổ bằng tre cũng được sáu người buộc kín lại với nhau, đã chắn bớt được phần nào mưa gió lọt vào nhà.

Sàn nhà được lát hai lớp tre cũng khiến sáu người nằm trong ngôi nhà tre có một chút cảm giác mát mẻ, thanh thản.

Âu Dương Tấn nhìn chung quanh không khỏi tự cảm thấy kinh ngạc: "Không ngờ có ngày tôi có thể xây được một ngôi nhà.

Tuy rằng hiện tại ngôi nhà này chỉ là một cái vỏ đã hoàn thành một nửa, nhưng tôi vẫn có cảm giác rất thành công! Tôi đang nằm trên chính sàn nhà mà mình lát đó!"
Mai Như Ngọc nghe vậy liền cười rộ lên, duỗi tay chỉ về phía cửa sổ có rèm tre hai bên: "Cửa sổ với tường này đều do tôi buộc nút, hơi bị chắc chắn luôn đấy." Sau đó Mai Như Ngọc vươn đôi tay của mình ra, vô cùng đau lòng mà thổi thổi: "Khổ nỗi tay tôi quá mềm, đã đeo găng tay làm việc rồi mà vãn còn bị phồng rộp."
Tần Lãng tức khắc liền vươn tay mình ra tỏ vẻ không phục, hắn và Mai Như Ngọc nằm trên sàn nhà đối đầu với nhau.
Hay nói cách khác, sáu người họ đều nằm tựa đầu vào nhau, trông giống như sáu cánh hoa hoa tạo thành một bông hoa vậy.
"Cậu đang muốn nói rằng làn da của cậu là tốt nhất và mềm mại nhất chứ gì? Chết tiệt! Da của tôi là tốt nhất.

Cậu nhìn đi! Mấy chỗ bị rộp lên choét hết ra rồi! Tôi còn đang đau đây này!"
Sau đó sáu người liền bắt đầu so xem da ai đẹp hơn? Hoặc là so xem ai khỏe hơn.
Cuối cùng chỉ có ba người Mai Như Ngọc, Tần Lãng cùng Âu Dương Tấn vô cùng đau đớn xen lẫn bất mãn phát hiện, trong 6 người thì chỉ có ba người bọn họ bị rộp tay.

Lãnh Túc cùng lắm là bị đỏ tay mà thôi, nghỉ ngơi một đêm là ổn.

Mà hai người đào nhiều hố nhất là Mã Kiêu và Tư Không Tịch tay bọn họ chẳng bị gì hết, thậm chí còn không có vết đỏ chứ chưa nói đến là bị rộp tay.
Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy được, Mã Kiêu là loại người rắn rỏi, da dày thịt chắc, không cùng một loại phong cách với mấy người còn lại nên miễn bàn luận.
Nhưng bàn tay của Tư Không Tịch mảnh khảnh, vừa dài lại vừa trắng, thoạt nhìn yếu rớt như thế lại không xi - nhê chút nào, khiến cho người đứng đầu nhóm mỹ nam bị rộp tay - Mai Như Ngọc cực kỳ bất mãn khó chịu.
Khu bình luận toàn là những người nghiện tay đẹp:【Uầy! Cái tay này mị có thể nắm cả năm cũng được! 】【 Aaa! Đôi tay này nhìn mịn ghê á! Mlem mlem! 】.

Giữa lúc này, bụng của Tần Lãng vô cùng không biết xấu hổ phát ra hai tiếng "Ọt ọt".
Đã vậy lại còn ụp nồi lên đầu Mai Như Ngọc, liền bị Mai Như Ngọc nện thiết đầu công vào đầu hắn.
"A~~ Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng xây nhà lại mệt đến vậy, dù chỉ là kiểu xây nhà rất đơn giản giống như lắp ghép các khối lego lại với nhau.

Những công nhân ở công trường không biết còn vất vả hơn chúng ta bao nhiêu......!Bọn họ vừa chăm chỉ lại vừa lợi hại!" Tần Lãng hiếm khi nói được một câu được cả IQ lần EQ.
Mã Kiêu nằm cạnh gật đầu phụ họa: "Xây nhà rồi mới biết bọn họ khó khăn như nào, vất vả bao nhiêu.


Nhưng cho dù là làm việc gì, chỉ cần nghiêm túc cố gắng, thì cuộc sống chính là đáng ngẩng cao đầu tự hào."
Mai Như Ngọc ừ một tiếng: "Nghề nào cũng như nhau, không phân đắt, rẻ, sang, hèn, chỉ cần nghiêm túc chăm chỉ thì đều khiến người khác khâm phục."
"Này! Này! Này!Nếu muốn khen người hay thảo luận nhân sinh quan gì đó, có thể đợi ăn xong cơm lại nói không.

Bây giờ tôi đói đến mức có thể ăn hết cả một con gà quay rồi đấy!"
Lãnh Túc tuy kiệm lời nhưng lời nói lại có trọng lượng: "Tôi có thể ăn được hai con."
Mã Kiêu cười vui vẻ: "Âyda! Sức ăn của các cậu đúng là không thể coi thường được! Tôi có thể ăn nguyên một con cừu nướng đấy! Nói không phải để khoe khoang, nhưng anh đây biết làm cừu nướng nguyên con đấy.

Nếu bắt được một con cừu, anh sẽ làm cho mọi người ăn!"
Mai Như Ngọc xoa bụng mình trợn mắt nói.
"Tiền đề là trước tiên chúng ta phải có một con cừu.

Nhưng thực tế, cái gì cũng không có."
Lúc này Tần Lãng lại bị "thánh móc mỉa" nhập, hắn cười một cách cổ quái nói: "Nào! Mai trầm ngư! Đã đến lúc cậu thể hiện sức mạnh của mỹ nhân rồi đấy! Mọi người đều đang mệt rã hết cả người rồi, cậu lại đi trầm mấy con cá đi!"
Mai Như Ngọc không muốn động đậy chút nào, trợn mắt rầm rì nói: "Tuyệt kỹ kia của tôi một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.

Cậu muốn thì tự đi mà làm!"
"Hơn nữa, không phải cậu năm lần bảy lượt nói nhan sắc của cậu không hề kém tôi chút nào sao? Nào! Nào! Nào! Cổ đại có tứ đại mỹ nhân, hiện tại danh hiệu trầm ngư đã thuộc về tôi rồi, không phải cậu cũng nên chứng minh thực lực của mình hay sao?"
"Cậu là lạc nhạn hay là bế nguyệt, tu hoa? Hay là Trịch quả doanh xa? "
(*Trịch quả doanh xa - 掷果盈车 - ném trái cây đầy xe: Phan Nhạc, người thời Tây Tấn, bây giờ người ta hay gọi ông là Phan An, ông là mỹ nam nổi tiếng, được sánh ngang với ngọc, lúc thiếu thời đi dạo chơi ở Lạc Dương, phụ nữ nhìn thấy Phan Nhạc quá đẹp liền kéo nhau vây quanh xe, còn ném trái cây đầy xe.

Các nhà văn nổi tiếng thời đó nhưng xấu trai như Trương Tái, Tả Tư cũng học theo Phan Nhạc ngồi xe dạo chơi, nhưng lại bị người đời sỉ vả, ném đá đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.)
"Tôi chân thành đề nghị cậu nên đi theo con đường trở thành Lạc nhạn hoặc trở thành Phan Nhạc.

Như vậy chúng ta có thể có thịt chim ăn, không thì cũng có vài xe hoa quả để ăn."
Âu Dương Tấn và Mã Kiêu lập tức phá lên cười.
Khán giả theo dõi chương trình cũng chịu không nổi ôm bụng cười đến nội thương.
Fan của Tần Lãng đặc biệt ủng hộ idol nhà mình, còn bình luận tỏ vẻ muốn gửi mấy chục rương hoa quả đến cho mấy mỹ nam ăn, nhưng lực bất tòng tâm.
Tần Lãng không ngờ tới Mai Như Ngọc còn có sức đào hố cho hắn nhảy vào như vậy, lập tức sôi máu: "Cậu muốn tôi xấu hổ không nói nên lời chứ gì *! Cậu cho rằng ai cũng có cái loại kỹ năng thiên phú kỳ quá giống như cậu chắc! Loại chuyện như thế đừng nói tôi làm không được, bốn người ở đây ai cũng không làm được!"
"Nếu ai làm được như thế tôi dập đầu gọi papa!!"

Lời nói này Tần Lãng quá hùng hồn khiến làm Mai Như Ngọc và mấy người khác đều phá lên cười.
Nhưng mà bọn họ chưa cười xong, bỗng nhiên có một con "chim nhạn", lượn một đường tuyệt đẹp qua nóc nhà còn chưa lợp xong mái của bọn họ.
Giây tiếp theo, Tư Không ảnh đế ngồi thẳng dậy, móc ra từ trong túi một viên đá cuội lượm được bên dòng suối, ném vèo viên đá theo, sau đó......
Đầu của con "chim nhạn" bị cục đá đập trúng, đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi rớt thẳng xuống sàn nhà.
Những người còn lại im bặt.
Tần Lãng kinh ngạc bật dậy chửi thề một tiếng, gương mặt vừa kinh ngạc vừa bi phẫn nhìn về phía Tư Không Tịch:
"Anh Tịch! Anh muốn làm papa em đến như vậy sao?!"
Người đã đứng dậy đi nhặt con "chim nhạn" vừa rớt xuống - Tư Không Tịch dừng lại quay đầu liếc nhìn Tần Lãng, bình tĩnh nói: "Không! Tôi từ chối.

Còn nữa, đây là con vịt chắc là do e-kíp chương trình chuẩn bị, không phải chim nhạn!"
Khán giả xem chương trình còn chưa hết kinh ngạc đã bị màn đối đáp của Tần Lãng và Tư Không Tịch cười muốn rách miệng.
【 Ha ha ha! Vì sao? Vì sao mỗi lần Tần Lãng phát ngôn câu gì lại bị vả mặt câu đó vậy? Quả thực tôi muốn đồng tình với ảnh rồi đấy! Ha ha ha! 】
【 Có phải Lãng Lãng có kỹ năng thiên phú "vả mặt - chuyên đem mặt cho người khác vả" không vậy? Ha ha ha! 】
【 Biểu cảm vừa rồi của ảnh đế tuyệt đối là chê bai, ghét bỏ.

Mị chắc chắn không nhìn nhầm đâu! Ha ha ha! Chắc chắn là ảnh muốn nói là "Tôi từ chối có đứa con ngốc nghếch như cậu!" đúng không? 】
【 Ha ha ha! Mặc kệ như nào thì xin ảnh đế hãy nhận một lạy của tiểu nữ! Từ hôm nay trở đi, ảnh đế chính là mỹ nam "lạc nhạn" trong lòng tiểu nữ!! 】
【 Mai "Trầm Ngư", Tư Không "Lạc Nhạn".

Mé nó! Cái chương trình này làm thay đổi hết thế giới quan của mị rồi.

Vốn còn tưởng mấy truyền thuyết đó không phải là thật, không ngờ...!Thật sự có "trầm ngư lạc nhạn" đại mỹ nhân! Ha ha ha! 】
Trong lúc bình luận còn đang điên cuồng spam Mai "Trầm Ngư" và Tư Không "Lạc Nhạn", quỳ lạy Tư Không ảnh đế, thì mấy người Mai Như Ngọc ngồi dậy khỏi sàn nhà trúc.

Mai Như Ngọc nhìn con vịt hoang trong tay Tư Không Tịch, chắp tay bái phục:
"Tư Không Lạc Nhạn, bái phục! Bái phục!"
Tư Không "Lạc Nhạn" liếc nhìn người đang diễn đến nghiện - Mai Như Ngọc kia, cầm con vịt lên, mỉm cười đáp lại: "Quá khen! Quá khen! Mai Trầm Ngư."
Sau đó, đến tận trước khi đi ngủ, Mã Kiêu vẫn còn đắm chìm trong chuyện Tư Không "Lạc Nhạn" và Mai "Trầm Ngư", còn cả chuyện Tần Lãng thề non hẹn biển dập đầu nhận cha, mà cười không suốt đêm.
Đến độ, hắn có luôn biệt danh "Mã đại ha".
(* đại là lớn, ha là ha ha ha - Mã đại ha là Mã cười lớn).


Bình luận

Truyện đang đọc