ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA

Tháng chín ở Nam Thành.

Chu Tự Hằng một tuổi chín tháng ngồi ở cửa khu nhà, hai tay ôm đầu nhìn những con chim én bay trên bầu trời.

Mỗi con chim én bay đi, như kéo luôn cả mùa xuân đi mất.

Chu Tự Hằng nhìn đến lúc xế chiều, chim én bay qua còn nhiều hơn răng của bé, mặc dù hình như răng của bé cũng không nhiều cho lắm.

Thế mà dì Giang vẫn chưa thấy đến.

Chu Tự Hằng buồn bã thở dài.

Em bé xinh xinh ngoan ngoãn ngồi một chỗ thở dài nhìn rất buồn cười, mấy cô mấy bác trong khu ăn cơm tối xong liền đi đến chơi với cậu bé.Chu Tự Hằng trong lòng khó chịu, nhưng không mở miệng nói mà chỉ gào khóc, giơ tay đẩy mấy cô ra, giận dữ phụng phịu tiếp tục ngẩng lên nhìn chim én bay.

Cậu bé trắng trẻo nhìn như con gái vậy, các dì các cô không hiểu vì sao cậu bé lại khóc, cứ tiếp tục xúm vào trêu chọc, bên cạnh vẫn luôn có một bảo mẫu đứng trông.

Nhà họ Chu chuyển đến đây sống từ nửa năm trước, trong hai căn hộ đẹp nhất của khu luôn, hai phòng trên dưới được sửa thông nhau tạo thành một căn hộ hai tầng.

Đây là khu chung cư đầu tiên của Nam Thành, đầu năm 88 bắt đầu khởi công, tháng 3 năm 89 thì bàn giao.Khu này vô cùng mát mẻ, lại gần biển, sau khi đến ngắm nghía, không ít người đã quyết định bỏ tiền ra mua một căn, chỉ chừa lại hai phòng to đẹp nhất là không bán.

Mọi người trong khu bắt đầu nghị luận, nói căn phòng đó là của ông chủ Chu Xung để lại riêng cho mình.

Có người tin người không tin, cho đến khi Chu Xung bế cậu con trai nhỏ xinh xắn của mình đến ở, thì mọi người cũng đã dừng việc đồn thổi của mình từ lâu rồi.

Thế nhưng không lâu sau, người ta lại bắt đầu buôn chuyện.

Kiểu như, Chu Xung nhìn cùng lắm là mới 30, tiền đâu mà xây được một khu chung cư lớn như vậy?

Kiểu như, sao Chu Xung lại chỉ có con mà không có vợ?

Lại còn, con trai Chu Xung sắp hai tuổi rồi mà sao chưa biết nói?

Những vấn đề này, nói thì cứ nói, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ai có thể đưa ra câu trả lời.

Nhà họ Chu vẫn luôn mang một cảm giác thần bí như vậy, hàng xóm láng giềng không ai dám gần gũi, mà chính Chu Xung cũng rất ít khi lui tới các hộ gia đình khác trong chung cư.Hắn có dáng người cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn, thường mặc tây trang, đi đâu cũng có xe đưa đón, điều này rất hiếm thấy ở Nam Thành.

Nhưng con trai của hắn là Chu Tự Hằng thì lại được mọi người yêu quý.

Chu Tự Hằng mặc dù chưa biết nói, nhưng dáng vẻ đáng yêu của cậu bé khiến cho ai nhìn cũng thích, đôi mắt đen láy sáng như những vì sao trong đêm đông, cái miệng nhỏ đỏ tươi, lúc ôm bình sữa uống thì hai má phồng lên như một chú sóc con vậy.

Em bé xinh thì ai mà không thích chứ, Chu Xung đi sớm về muộn, Chu Tự Hằng ở trong nhà cứ quấy khóc, cho nên ngày nào cô giúp việc cũng bế cậu bé ra ngoài chơi, mấy nhà hàng xóm thấy cậu bé đáng thương, thỉnh thoảng lại cầm theo ít kẹo ra chơi với cậu bé.

Chu Tự Hằng tuy vóc dáng chưa cao, nhưng tính cách thì còn ghê gớm hơn cả bố, chả bao giờ thèm để ý đến ai cả, ai cho kẹo cũng không cần.

Trừ nhà của Minh Đại Xuyên.

Nhà họ Minh ở đối diện nhà họ Chu, cũng đến ở từ nửa năm trước, và vừa mới đến cũng bị mọi người soi mói bàn luận.

Nhà họ Minh chỉ có hai vợ chồng, người chồng tên Minh Đại Xuyên, người vợ tên Giang Song Lý, hơn 20 tuổi, cả vợ lẫn chồng đều đẹp.

Hỏi thăm thêm thì mới biết được, cái anh Minh Đại Xuyên kia còn từng đi du học nước ngoài đấy!

Thời buổi này chuyện du học còn chưa thịnh hành, con cái trong nhà chỉ cần thi đỗ một trường đại học lớn trong nước thôi cũng đủ để mở tiệc ăn mừng rồi, chứ đừng nói là ra nước ngoài học.

Minh Đại Xuyên mặt mũi sáng lạn, thường ngày tuy ít nói nhưng rất nho nhã lễ độ trong đối nhân xử thế, không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào.Với lại nghe nói Minh Đại Xuyên là tiến sĩ, lúc về nước có mở một công ty thiết kế, kiến trúc của khu chung cư này cũng là do hắn chỉ định.Lúc bàn giao nhà cho mọi người thì nội thất đã có đầy đủ rồi, phải nói là chưa từng thấy một căn hộ nào đẹp như vậy, bước đi cũng không nỡ vì sợ làm bẩn sàn.Mọi người đều nói là hắn rất tài hoa, không hổ là người đi Tây về.

Vợ của hắn Giang Song Lý là một người phụ nữ rất dịu dàng, lúc này đang mang thai, nét mặt luôn tươi tắn như gió xuân.

Một cặp vợ chồng đẹp như vậy, con sinh ra chắc chắn sẽ xinh lắm đây!

Chu Tự Hằng chẳng thích ai ngoài Giang Song Lý, ngày nào cậu bé cũng ở trong sân chơi của khu để chờ Giang Song Lý ra đi dạo, thấy cô là đôi chân ngắn của cậu bé chạy ngay tới, vòng tay ôm lấy Giang Song Lý, cái miệng nhỏ còn ê a như muốn gọi.

Giang Song Lý cũng rất thích cậu bé đáng yêu này, trông xinh xắn trắng trẻo y như mấy đứa bé trong tranh Tết vậy.

Người ta bảo lúc mang thai mà ngắm mấy em bé xinh thì đứa con trong bụng sau này cũng sẽ xinh như thế, cho nên Giang Song Lý cứ muốn nhìn Chu Tự Hằng mãi thôi.

Chu Tự Hằng nghịch ngợm khó chiều, nhưng khi ở với Giang Song Lý thì lại rất ngoan, không khóc không quấy, còn chia sẻ bình sữa của mình cho cô nữa.Giang Song Lý nhìn đôi mắt to tròn ngập nước của cậu bé thì dở khóc dở cười, không nỡ từ chối cậu bé.

Sau này, Giang Song Lý nghe chồng kể thì mới biết là Chu Tự Hằng không có mẹ, từ bé đến giờ chỉ có người giúp việc chăm sóc, mà cậu bé này rất khó chiều nên đã thay đổi không biết bao nhiêu người giúp việc.Mà bây giờ thì hình như cậu bé đã coi Giang Song Lý là mẹ mình mất rồi.

Giang Song Lý nghe vậy thì cười hỏi chồng: “Nhìn em giống mẹ của bé lắm à?”

Minh Đại Xuyên ôm vợ, nhẹ nhàng xoa bụng vợ, nói: “Cũng không biết được, bởi chính Chu Xung cũng không biết mẹ của thằng bé là ai.”

Minh Đại Xuyên là người nghiêm túc chính trực, việc nghị luận sau lưng người ta thế này khiến cho hắn không thoải mái lắm, nhưng thấy vợ tò mò nên lại nói tiếp: “Thằng bé không biết được ai đưa đến đồn công an, trong người có nhét một tờ giấy, trên đó viết ba của thằng bé tên là Chu Xung. Chu Xung đi kiểm tra ADN, sau khi có kết quả chính xác thì mới mang thằng bé về.” Chuyện này hồi đó từng gây chấn động, sau dần cũng thôi.

Giang Song Lý hai mắt rưng rưng nhìn Minh Đại Xuyên.

“Sao vậy? Chắc tại em đang mang bầu nên tình thương của mẹ trào dâng phải không?” Minh Đại Xuyên cúi xuống áp tai vào bụng vợ, nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của cô: “Em nghe thấy không? Con gái chúng ta hình như đang nói chuyện đấy.”

Giang Song Lý không khóc nữa, nhưng trong lòng đã muốn quan tâm nhiều hơn đến cậu bé Chu Tự Hằng.

Chu Xung cũng khôn lắm, mới đầu chỉ đơn giản chào hỏi nhà người ta thôi, nhưng về sau thì dứt khoát ném con trai ở cửa nhà họ Minh rồi mặc kệ.

Cô giúp việc đứng đợi ở cửa cùng Chu Tự Hằng, cuống muốn khóc luôn.

Minh Đại Xuyên cũng không mấy để ý, Chu Xung tuy không có thời gian ở bên con trai, nhưng hắn chăm lo cho con trai rất đầy đủ, đồ dùng cho con đều mua loại tốt nhất.Chu Tự Hằng lúc ở với Giang Song Lý lại rất ngoan, nên Minh Đại Xuyên coi như được trải nghiệm việc làm bố sớm vậy.

Vừa không tốn tiền đi học lớp kĩ năng nuôi con, lại còn có cả một đứa bé cho hắn nuôi nữa.

Nhưng hôm nay, Chu Tự Hằng ngồi ở sân chơi lâu lắm rồi mà không thấy Giang Song Lý đâu, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nhó, bứt rứt khó chịu thở hổn hển, bình sữa cũng đã uống hết rồi.

Lúc này cậu bé mới nhận ra sự thiệt thòi khi không biết nói, cái miệng chỉ biết kêu ê a chứ không thể biểu lộ được ý muốn của mình.

Chu Tự Hằng bắt đầu mếu máo, ngồi thụp xuống đất khóc ầm lên.

Cô giúp việc không dỗ được cậu thiếu gia này, cuống đến độ toát mồ hôi hột.

Vừa hay đúng lúc này thì Chu Xung trở lại, hắn mở cửa xe bước ra, cà vạt đã nới lỏng, áo vest vắt trên tay.

Cô giúp việc sợ hãi không dám thở mạnh.

Chu Xung thấy Chu Tự Hằng đang khóc nhưng cũng không mấy để ý, chỉ bế Chu Tự Hằng lên xe, nói: “Con muốn gặp dì Giang đúng không? Baba dẫn con đi nhé, ở đó con còn được gặp cả em gái nhỏ nữa cơ.”

Chu Tự Hằng dần dần thôi khóc, thút thít nói: “Bubu…”

“Gọi baba, không phải bubu.” Chu Xung lấy áo sơ mi lau mặt cho con, “Con thích dì Giang lắm hả? Thế này đi, baba sẽ để em gái nhỏ làm vợ con nhé, như vậy thì coi như con sẽ trở thành con trai của dì Giang, con thấy sao con trai?”

Chu Tự Hằng bị bố lau mặt mạnh quá nên mặt đỏ lên, miệng hét ầm ĩ, cuống quýt đẩy tay bố ra.

Chu Xung lại hiểu sai ý con, lập tức nói: “Được rồi con trai, bố con mình quyết định vậy nhé, đi thôi, đến gặp vợ của con nào!”

“Bubu, bubu…”

“Là baba, baba.”

“Bubu!”

“Baba!”

“A ~”

“Mẹ nó! Bố mày sao lại gọi mày là baba rồi!”

Hai bố con đùa giỡn với nhau suốt đường đi, xe dừng lại trước cửa bệnh viện, sau khi hỏi han thì tìm được đến phòng sinh.

Lúc này trời đã tối, Minh Đại Xuyên cùng mấy người nữa đang đứng chờ bên ngoài, chắc là phụ huynh hai bên.

Cửa phòng sinh đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng kêu đau, chuyện này Chu Xung chưa từng được chứng kiến, Chu Tự Hằng cũng ngơ ngác, tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo bố gọi: “Bubu, bubu, hic…”

Chu Xung vuốt ve mái tóc đen mềm của con trai, nói: “Con trai ngốc của bố! Đợi chút nhé, vợ con sắp ra rồi.”

Hành lang vừa dài vừa vắng vẻ.

Minh Đại Xuyên đứng trước cửa sổ, hai mày cau chặt lại.

Chu Xung bế con trai đi tới, móc bao thuốc trong túi áo ra: “Có muốn hút một điếu không?”

Chu Xung hút thuốc lá, đối với hắn thì đó là thứ tốt nhất để giữ bình tĩnh, người có thể được Chu Xung chủ động mời thuốc thật sự không nhiều lắm.

Minh Đại Xuyên liếc mắt nhìn, xua tay nói: “Sao anh lại tới đây?”

Hai gia đình không phải là thân quen lắm, cùng lắm cũng chỉ là hàng xóm mà thôi.

“Thằng bé nhà tôi cứ ầm ĩ muốn đến gặp đấy chứ!” Chu Xung véo nhẹ vào cái mông tròn của con trai, “Nó là tiểu tổ tông nhà tôi đấy!”

“A!” Chu Tự Hằng lấy tay che mông mình, tiếc là tay cậu bé quá nhỏ nên không che hết được, chỉ còn biết tức giận trừng mắt nhìn Chu Xung.

Chu Xung đang định trêu chọc con trai thì bên trong phòng sinh bỗng trở nên yên tĩnh.Một lúc sau, cửa được mở ra.

Minh Đại Xuyên khó có lúc bối rối như lúc này, vội vàng chạy đến.Chu Xung cũng bế con trai đi theo xem chuyện vui.

Bác sĩ đứng bên cạnh đứa bé mới sinh, tiến hành kiểm tra sức khỏe cho em bé.

“Anh này, con gái anh không thấy khóc, việc này…” Bác sĩ không biết phải nói thế nào.

Minh Đại Xuyên bế con gái, nhìn vợ mình đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, thân hình cao lớn hơi run lên.

Em bé mới sinh toàn thân đỏ ửng, cơ thể nhỏ xíu ngọ nguậy, tóc đen dày, ngũ quan bé nhỏ, điểm nhấn là cặp lông mi rất dài.

Đèn trong phòng sinh đã tắt, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Lúc này, Chu Tự Hằng bỗng nhiên vươn tay ra, chỉ vào em bé nói: “Vợ, vợ…”

Hai mắt Chu Xung trợn tròn.

Minh Đại Xuyên cũng không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Em bé bỗng nấc lên một cái, sau đó mở miệng khóc.

Chu Tự Hằng lần đầu tiên nói rõ được một chữ, cho nên cảm thấy như tìm được niềm vui, cứ liên tục gọi không ngừng: “Vợ! Vợ! Vợ!” Cậu bé gọi rất hăng, còn vui sướng nhảy nhót trong lòng bố.

Em bé hình như cũng đang đáp lại cậu, càng khóc lớn tiếng hơn.

Chu Tự Hằng lần đầu tiên chịu nói, cùng với tiếng khóc của Minh Nguyệt, trở thành chuyện vui nhất của hai gia đình trong tháng chín này.

Chu Xung giơ con trai Chu Tự Hằng lên cao, còn hôn lên mặt con một cái: “Con trai! Con giỏi lắm! Kia chính là vợ của con đó!”

Minh Đại Xuyên ôm con gái nhỏ của mình, trong lòng có phần lo lắng.

Luôn có kẻ xấu muốn cướp con gái của ông đây đi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc