ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA

Trần Tu Tề cho là mình say rồi nên mới bị ảo giác như vậy.

Vốn là một học bá chân chính, anh có tài năng xuất chúng và rất giỏi phát huy sở trường của bản thân, nhưng lại có một điểm yếu đấy là không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng không quen việc uống rượu xã giao.

Trong bữa tiệc hôm nay, Chu Tự Hằng chỉ nói dăm ba câu rồi uống một cốc sữa tươi để đáp lại lời mời rượu của người bên cạnh, nhưng anh thì lại không thể cự tuyệt được bất cứ ai.

Hơi men làm tê dại các dây thần kinh của anh.

không chỉ bị ảo giác mà đầu óc anh còn trở nên rối bời, không thể bình tĩnh suy nghĩ được, lúc bước ra bên ngoài nhà hàng, gió mát thổi vào mặt mới khiến cho anh tỉnh táo hơn một chút.

Ánh đèn xe hơi nối tiếp nhau không dứt hòa cùng với ánh đèn đường tạo thành một biển trời sao sáng lấp lánh, tháng tư ở Bắc Kinh, ngày hay đêm cũng đều đẹp như nhau cả.

“Chúng ta mới lấy được cúp bạc thôi mà.” Trần Tu Tề hơi có phần mất mát, “anh còn nghĩ nhóm chúng ta ít nhất sẽ còn cùng nhau kề vai chiến đấu trong hai năm nữa, cuối cùng sẽ giành được cúp vàng.”

anh không hề ảo tưởng về việc này, dựa vào biểu hiện của cả nhóm, chuyện giành được cúp vàng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng Chu Tự Hằng thì đã không còn muốn giành thời gian để tập luyện cho cuộc thi nữa rồi, đội có ba người, giờ một người đã rút lui.

Sau khi Chu Tự Hằng rời khỏi đội, anh và Chung Thần có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Trần Tu Tề trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng đây là lựa chọn của người ta, anh không thể can thiệp vào, giống như những vì sao trên trời đều có quỹ đạo của riêng mình.

“Vậy tiếp theo em định sẽ làm gì?” Trần Tu Tề hỏi.

Chu Tự Hằng đi song song với anh, giữa hai người cách nhau khoảng nửa mét.

“anh muốn nghe em nói thật hay nói dối?” Chu Tự Hằng nói.

Trần Tu Tề nhìn cái bóng của Chu Tự Hằng, đáp: “Cả hai.”

“Lời nói dối chính là, em vẫn còn chưa nghĩ ra.” Chu Tự Hằng nghiêng đầu, nhếch môi cười, “Mà lời nóithật là…”

“Em muốn tự mình lập nghiệp.”

Hiển nhiên là cậu đã có một kế hoạch chu toàn và lâu dài, nét mặt vô cùng tự tin.

Xung quanh đây toàn là những tòa nhà cao tầng, là khu vực sầm uất nhất ở Bắc Kinh, cùng với sự phát triển về khoa học kỹ thuật chính là sự phát triển về kinh tế, do đó các nhân viên văn phòng cũng càng phải năng suất hơn, buổi tối chín giờ nhưng trong các phòng làm việc vẫn còn sáng đèn, nổi bật qua cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn bắt mắt hơn cả ánh trăng.

Chu Tự Hằng đưa mắt nhìn lên, nói: “Nếu mấy năm tiếp theo chúng ta vẫn tham gia thi đấu, thì có khả năng chúng ta sẽ giành được giải nhất, sau đó sẽ đi đến lựa chọn một là tiếp tục đi học chuyên sâu hơn, hai là vào làm việc cho các công ty, giống như anh rất thích IBM với Microsoft ấy.”

Trần Tu Tề không nói gì, yên lặng nghe Chu Tự Hằng nói hết.

“thật ra với trạng thái của chúng ta bây giờ, hai tháng giành được giải vàng châu Á, tám tháng giành được giải bạc thế giới, việc đầu tư thời gian và công sức đổi lại được một thành quả xứng đáng, còn có tiền nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục đầu tư thời gian vào nó mãi như vậy, kết quả đạt được cuối cùng thậtsự không hề đáng giá.” Chu Tự Hằng đứng thẳng tại chỗ, hai mắt sáng rực, “Trần Tu Tề, vì một cái cúp vàng hư ảo, có cần thiết phải làm thế không?”

Cậu đứng gần gốc cây ngô đồng, nơi có ít người qua lại, cành lá rậm rạp làm cho ánh đèn tạo thành những vệt loang lổ.

Gió thổi vào lá cây tạo ra tiếng xào xạc, nhẹ nhàng như giọng nói của Chu Tự Hằng, nhưng Trần Tu Tề lại cảm thấy ngữ điệu của cậu vô cùng mạnh mẽ.

anh ý thức được là mình và Chu Tự Hằng có một mục tiêu khác nhau, anh thì nhiệt huyết với cuộc thi, còn Chu Tự Hằng lại chỉ coi đó là công cụ để rèn luyện năng lực bản thân, từ khi mới bắt đầu vào đội tuyển, Chu Tự Hằng đã có sẵn mục tiêu đó rồi.

“Em đã xem anh dùng phần mềm Visual basic và OpenGL để vẽ hình học rồi, anh còn thành thạo cả DirectX nữa.” Chu Tự Hằng nói.

(Chú thích: Microsoft DirectX là một tập hợp các giao diện lập trình ứng dụng (API) để xử lý các nhiệm vụ liên quan đến đa phương tiện, đặc biệt là chương trình trò chơi và video trên nền tảng của Microsoft.) 

Những phần mềm mà cậu nói đều không nằm trong danh mục đề thi ACM, mà là Trần Tu Tề có hứng thú nên tự học.

“Em đang khen anh đấy à?” Trần Tu Tề sửng sốt một lúc.

Chu Tự Hằng gật đầu: “Vâng.” Cậu bước tới gần Trần Tu Tề, vỗ vai anh, “Hơn nữa em còn rất muốn chiêu dụ được một nhân tài như anh.”

Chiêu hạ mình cầu hiền tài là một phương pháp làm lung lạc lòng người rất hiệu quả, Chu Tự Hằng hoàn toàn không tiếc mở lời khen ngợi Trần Tu Tề, huống hồ lời cậu nói đều là sự thật.

Rất hiển nhiên, cậu không chỉ chuẩn bị rút lui khỏi đội tuyển ACM, mà còn muốn lôi kéo cả Trần Tu Tề cùng đi với mình nữa.

Tiếp theo đó, cậu sẽ thuyết phục nốt cả Chung Thần luôn.

Trần Tu Tề có cảm giác là mình bị rơi vào bẫy của Chu Tự Hằng rồi, ánh đèn neon làm nền phía sau lưng Chu Tự Hằng, cậu đút tay vào túi quần, gương mặt cực kì anh tuấn, lại có phong thái của tuổi trẻ, nhưng Trần Tu Tề nghĩ rằng, Chu Tự Hằng bản chất còn là một người rất khéo léo và ranh ma nữa.

Thế mà còn dám nói là mình học kém môn Văn.

Trần Tu Tề quả thực là có hơi dao động với lời của Chu Tự Hằng.

anh thở dài một cái, nhìn lên tòa nhà văn phòng ở gần đây, nói: “Có một đợt anh cũng từng đi qua chỗ này, tầng mười hai có một công ty phần mềm do một đàn anh mở ra, hôm nay anh quay lại đây, thấy tầng đó đã đổi thành một công ty khác rồi.”

Nơi này có rất nhiều người đã lập nghiệp thành công trong một thời gian ngắn, cũng có người thì nhanh chóng bị phá sản, vô số người trẻ ôm ấp những hoài bão và ước mơ, muốn được ở đây gây dựng sựnghiệp, nhưng tỉ lệ thành công cực kì thấp, giống như bong bóng xà phòng vậy, nhất thời tỏa sáng rồi lại dễ dàng vỡ tan.

“Chu Tự Hằng, em phải biết rằng chuyện lập nghiệp không hề đơn giản, không thể một sớm một chiều mà thành công ngay được.” Trần Tu Tề nói.

Chu Tự Hằng rất đồng tình với ý kiến này, cậu biết Trần Tu Tề đang đưa cho cậu lời khuyên, nhưng cậu vẫn phải nói: “anh còn nhớ hồi cấp ba trường mình có một thầy giáo già nghiêm khắc không? Thầy Vũ dạy Ngữ Văn ấy?”

“Thầy Vũ rất nổi tiếng.” Trần Tu Tề đáp, “Nhưng tiếc là không dạy lớp anh.”

Chu Tự Hằng cười tươi nói: “Trong tiết học cuối cùng, thầy đã dạy em một câu này, ‘Có người từ quan về quê cũ, có người đèn sách suốt đêm thâu.’, thầy hỏi em có cảm nghĩ gì về câu này.”

Nụ cười của cậu rạng rỡ trong bóng đêm, khiến cho những người đi trên phố không tự chủ được mà nhìn về phía gốc cây ngô đồng.

“Em nói với thầy là cuộc đời rất dài, mỗi người đều có những sự lựa chọn của riêng mình, sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn.” Chu Tự Hằng nhìn Trần Tu Tề, “Bây giờ em muốn lập nghiệp, dù kết quả có ra sao thì em cũng sẽ không hối hận, nhưng em rất hi vọng có anh gia nhập cùng.”

Từ thời kì nổi loạn cho đến khi trở nên chững chạc như bây giờ, tính cách của Chu Tự Hằng quả thực đãthay đổi rất nhiều, nhưng sự cố chấp thì vẫn mãi tồn tại, một khi đã quyết định chuyện gì là sẽ khôngchịu quay đầu.

“Câu thơ này còn có nửa đoạn sau nữa.” Trần Tu Tề nói, “Thiếu niên không biết cảm giác buồn, về già mới thấy đường khó đi.”

Ngụ ý là, sau khi thỏa lòng mong ước rồi, nếu kết quả lại thành công dã tràng, thì cuối cùng lại đành phải tiếp tục phó mặc sự đời, thất vọng buông xuôi.

Chu Tự Hằng hiểu được thâm ý của Trần Tu Tề.

Cậu lắc đầu, cười nói: “Trần Tu Tề, bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ mà.”

Đứng giữa thành thị phồn hoa, Chu Tự Hằng chỉ nhỏ bé như một con kiến, nhưng cái đầu lại dám nghĩ rất xa.

[Bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ mà.]

Trần Tu Tề tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng thả lỏng, gằn từng chữ đáp lại Chu Tự Hằng: “Để anhsuy nghĩ đã.”

Chu Tự Hằng đáp lại bằng một nụ cười chân thành.

Buổi nói chuyện hôm đó tựa như một đoạn nhạc đệm, từ sau đó không ai còn nhắc lại nữa, chẳng khác nào một viên đá nhỏ bị ném xuống sông, chớp mắt đã biến mất không còn nhìn thấy được.Chu Tự Hằng vẫn giống như mọi ngày, vừa chăm chỉ đi học vừa ngồi luyện ACM, Trần Tu Tề cũng vẫn bình thản ngày ngày chăm chút tưới nước cho Tiểu Ái, đọc những cuốn sách tiếng anh kinh điển.

Nhưng cuộc sống của Minh Nguyệt thì lại có một chút thay đổi nhỏ.

“Tháng chín sẽ có một cuộc thi lớn.” Minh Nguyệt nằm gục xuống bàn máy tính của Chu Tự Hằng, ngáp một cái, “Cho nên từ bây giờ bọn em phải tập múa mỗi ngày.”

cô nhìn như một con mèo con đang làm nũng, nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, miệng chu lên, mày chau lại, dáng vẻ đáng thương nói: “Chiều cũng phải tập, tối cũng phải tập luôn.”

Gần tới tháng năm, thời tiết đã trở nên ấm áp, phòng luyện tập mở cửa từ sáng, bởi vì cuộc thi còn lâu mới tới, thêm nữa ai cũng đi nghỉ trưa, cho nên trong phòng bây giờ chỉ còn có hai người họ.

Chỗ của Chu Tự Hằng ở bên cạnh cửa sổ, gió thổi lùa vào mái tóc dài của Minh Nguyệt, làm những lọn tóc chạm vào gương mặt trắng nõn của cô.

cô lười biếng nằm sấp người xuống bàn, không buồn giơ tay vén lại tóc, còn chu miệng lên thổi phù phù để hất tóc ra nữa.

Nhưng cách này hoàn toàn không có hiệu quả, những lọn tóc cứ bay nhẹ lên rồi lại đáp xuống mặt côlần nữa, lần này còn chạm cả vào mũi, làm cô lại nhàm chán ngáp thêm cái nữa.

Chu Tự Hằng giúp cô vén lại tóc ra sau tai, đóng cửa sổ lại, nói: “Buổi tối em phải tập luyện đến khuya sao?”

Nhìn cô có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ, cứ mơ mơ màng màng, tất nhiên là Chu Tự Hằng rất thích nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô, cái mặt trắng mềm như bánh nếp vậy.

Cậu không kìm được mà đưa tay véo má cô, cảm nhận xúc cảm trơn mềm dưới các đầu ngón tay.

Minh Nguyệt cọ mặt vào lòng bàn tay Chu Tự Hằng, vài lọn tóc cũng quấn lấy ngón tay cậu.

“Mới bắt đầu tập luyện được hai hôm nay, hầu như phải đến chín giờ mới xong.” Minh Nguyệt nói, “Sau đấy thì em ngủ không được ngon giấc, vì chân đau lắm ý, đã thế trong mơ còn không gặp được anhnữa.”

Vì hơi mệt mỏi nên lời nói của cô có phần rối loạn, Chu Tự Hằng tự sắp xếp lại câu cú, cuối cùng tổng kết một câu – Vì trong mơ không nhìn thấy cậu nên Minh Nguyệt ngủ không ngon.

Trong lòng giống như được tẩm đường vậy.

Cậu nói với Minh Nguyệt: “Vậy từ bây giờ ngày nào anh cũng đến trường xem em tập nhé.”

“anh không bận à?” Minh Nguyệt ngạc nhiên lắm, mở to mắt hỏi.

“không bận lắm, cuộc thi đã kết thúc rồi mà.” Chu Tự Hằng không nói cho cô biết về ý định lập nghiệp của mình, dù sao thì cậu vẫn chưa điều động được đủ binh mã, Trần Tu Tề vẫn chưa cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt, sau đó cúi xuống định cởi giày cho cô.

Trong phòng không có ai, nhưng hành động của cậu vẫn khiến cho Minh Nguyệt kinh sợ, vội vàng đứng lên rồi lui về sau một bước: “anh muốn làm gì?” cô ấp úng khuyên ngăn, “Bọn mình không thể làm chuyện xấu ở đây đâu.”

Giọng của cô quá yếu ớt, hiển nhiên không hề có sức thuyết phục.

Minh Nguyệt đỏ mặt tránh né cánh tay của Chu Tự Hằng đang giơ ra.

rõ ràng là cô hiểu lầm rồi.

“anh chỉ muốn xoa bóp chân cho em thôi mà.” Chu Tự Hằng vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, “anh không muốn làm chuyện xấu gì cả.” Giọng cậu trầm xuống, tiếp tục cởi giầy cho Minh Nguyệt, “Trong lòng em, anh chính là một người…háo sắc như vậy à?”

Tất nhiên không phải rồi, Minh Nguyệt nói thầm trong lòng, người háo sắc chính là cô đây.

Gương mặt cô nhanh chóng đỏ ửng cả lên, làn da trắng nõn được phủ sắc hoa đào, làm say lòng người.

Vì để che giấu sự chột dạ của mình, Minh Nguyệt liền gác chân lên đùi Chu Tự Hằng, làm bộ vênh mặt hất cằm sai khiến: “anh mau xoa bóp chân cho em đi.”

cô để hai bàn chân trắng nõn lên đầu gối cậu, còn dùng đầu ngón chân cọ vào người cậu nữa.

“Nếu anh không làm thì sao?” Chu Tự Hằng cầm chân Minh Nguyệt, cô cao một mét bảy, đôi chân vừa dài lại vừa thon thả.

Thử không xoa xem cô làm gì được nào!

Minh Nguyệt đáp: “Vậy thì em sẽ không cho anh xoa xoa sờ sờ nữa.”

Chu Tự Hằng cúi đầu cười, ghé sát vào mặt cô hôn một cái, sau đó lấy lòng nói: “Vậy xin tiểu công chúa cho anh một cơ hội, anh sẽ biểu hiện thật tốt.”

Tiểu công chúa vui sướng muốn bay lên rồi.

Hôm nay cô mặc quần jean, bao gọn lấy cặp chân hoàn mỹ, rất kích thích thị giác, nhưng lại là một sựgiày vò ngọt ngào với xúc giác.

“cô giáo nói sẽ để em múa chính đấy.” Minh Nguyệt nói.

“Thế thì tốt quá còn gì nữa.” Chu Tự Hằng đang khá mất bình tĩnh, đôi chân đang nằm trong bàn tay cậu khiến cho cậu cảm thấy hình như mình bị mắc chứng nghiện chân mất rồi.

Minh Nguyệt bị cậu cù nên hơi nhột, ngón chân hơi co rúm rồi lại buông lỏng, cười khanh khách mộttrận rồi mới nói: “Nhưng cô giáo cảm thấy cân nặng của em hơi vượt chỉ tiêu, muốn em giảm cân.”

nói xong, cô còn tự đưa tay véo má mình.

Chu Tự Hằng muốn nói rằng cô không hề mập chút nào, nhìn rất cân đối, khiến cậu lúc nào cũng muốn được ôm, nhưng còn chưa kịp nói thì Minh Nguyệt đã ghé sát vào, kéo cánh tay cậu.

“Chu Chu, nếu thời gian này anh không bận thì có thể tạo cho em một cái Web Crawler* được không?” Minh Nguyệt dịu dàng hỏi, còn nháy mắt một cái.

(Chú giải: Web crawler có chức năng lấy thông tin từ website, trích xuất ra những thông tin người sử dụng cần, đồng thời cũng tìm những link có trong trang web đó và tự động truy cập vào những link đó.)

Lông mi của cô vẫn còn lưu lại nước mắt sau khi ngáp, tựa như những giọt sương đọng trên cánh bướm, ánh mắt mơ màng, khiến Chu Tự Hằng nhìn mà cảm thấy như bị trộm mất tim vậy.

“Từ khóa là gì?” Web Crawler đối với Chu Tự Hằng mà nói thì chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng.

“Làm thế nào để giảm được cân mà ngực không bị bé đi.” Minh Nguyệt nói rõ ràng cho cậu biết.

Bàn tay Chu Tự Hằng đang nắn bóp chân cô lập tức dừng lại, chủ đề này hiển nhiên sẽ khiến người ta nghĩ xa xôi.Lòng cậu nhộn nhạo vô cùng, sau lại mím môi, giả vờ nghiêm túc nói: “Hai điều này rất khó mà cùng tồn tại được.”

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng Minh Nguyệt lại rất tự nhiên rướn người đến ôm chặt lấy cổ cậu, nói: “Nhưng chuyện này thật sự rất quan trọng.”

“Tại sao?” Yết hầu cậu khẽ giật.

“anh cũng biết mà.” Minh Nguyệt mím chặt môi.

Cánh tay Chu Tự Hằng vô tình chạm vào nơi mềm mại đó của cô.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, buổi trưa vô cùng yên tĩnh, lá cây được gió nhẹ nhàng thổi, nhưng giờ phút này đây, trong căn phòng nhỏ bé, lòng Chu Tự Hằng đã không còn để ý được những thứ khác nữa rồi, mũi cũng chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người Minh Nguyệt mà thôi.

“Ừ, anh biết.” Cậu cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.

---

Minh nữ vương, thỉnh tự trọng ) Gớm quá nó tiếc tiền của chồng nó trong suốt mấy năm ngày nào cũng mua trà sữa đu đủ rồi đun sữa đậu nành nuôi hai con thỏ trắng khôn lớn, giờ mà bị bé đi thì chớt ) Đấy không chỉ thằng chồng mà cả con vợ cũng rất có ý thức giữ gìn tài nguyên ) Huhu thích cái đoạn Minh nữ vương gác chân lên đùi Chu trung khuyển rồi hất cằm ra lệnh thế chứ lại, bà đáng ghét nó vừa thôi bà Nguyệt ơi ))

Bình luận

Truyện đang đọc