DEVIL LIKES ME (CÓ HẸN VỚI ÁC MA)


Edit: Spring13
“Thất thiếu gia, bọn họ…bọn họ đều chết rồi.” Binh mã còn sót lại từ nhỏ đến lớn đi theo anh mang theo máu me đầy người đã trở lại, nói với anh toàn quân Giang gia đã bị diệt, các huynh trưởng đều chết tại sa trường, ngay cả thi thể cũng không mang về được.

“Binh đội giẫm đạp…e là…e là…không còn ai.”
Giang Yên hiếm khi mặc chiếc váy trắng muốn đi gặp người trong lòng của mình, còn chưa bước ra cửa chính thì đã nghe được tin tức như vậy, nàng ngớ ra không dám động đậy, nhìn thất thiếu gia của Giang gia đứng thẳng người ở phía xa, trong tay anh còn cầm kiếm, trước đó còn vui vẻ nói rằng chờ các huynh trưởng trở về phải cùng nhau luận bàn võ nghệ.

Hiện tại các huynh trưởng đã chết, ngay cả một thi thể cũng không thể đem về.
Thất thiếu gia của Giang gia được các huynh trưởng bảo vệ đến mức ngây thơ đành phải gánh vác trách nhiệm của các huynh trưởng, bảo vệ quốc gia, lên chiến trường giết địch là việc anh nên làm.

Có lẽ sợ cái chết, có lẽ sợ lại đánh mất gì đó, anh không còn là thất thiếu gia hay vui cười ở Giang gia.

Thấy máu nhiều rồi, giết người cũng nhiều, vì thế anh chịu đựng nỗi đau sâu sắc này, trở nên tàn nhẫn hung ác, giành được càng nhiều công trạng, nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn.

Trước kia đại ca từng nói, nắm binh quyền trong tay chính là một chuyện nguy hiểm, nhất là nắm binh quyền được người dân ủng hộ lại nguy hiểm hơn.

Anh nói với hoàng đế, nói anh không có yêu cầu nào khác, anh chỉ muốn bảo vệ người nhà, chỉ muốn giết sạch những người xâm phạm quê hương của mình là được rồi, quyền lực không đáng kể đối với anh, anh giao quyền hạn cho hoàng đế, không muốn gì cả.
Ở trong mắt Giang gia, thất thiếu gia vẫn là thất thiếu gia.
Thất thiếu gia hay vui cười, hồn nhiên vui chơi với đám con nít trong nhà.
Sau đó…
Rất lâu rất lâu về sau, Giang Yên bị kẻ địch bao vây trên chiến trường, chờ đợi sự tra tấn từng mũi tên một của kẻ địch…
Nàng không còn hơi sức, không cầm lên nổi đao kiếm thì làm sao tự vẫn.

Nàng khàn cả giọng: “Thất ca! Hãy để muội đi thoải mái!”
Anh nhắm mắt, mũi tên rời khỏi dây cung bắn đi.
Ngày đó anh có cảm nhận gì?.

Truyện Ngôn Tình
Anh không nhớ.
Khuôn mặt của các huynh trưởng, anh không nhớ, khuôn mặt của Giang Yên thì mơ hồ, anh cũng không nhớ rõ.
Thời gian ngàn năm, rõ ràng là thời gian ngàn năm, thời gian anh bị nhốt trong địa ngục lại chỉ có trăm năm, thế thì thời gian dài đằng đẵng ấy anh đã đi đâu? Anh quên cái gì rồi?
Trong địa ngục là sự tra tấn chờ đợi không có điểm cuối, khiến trong đầu anh chỉ còn lại khoảng trống.
Bi thương, tuyệt vọng, oán hận…đều bị anh quên mất.
……
Giang Trạm ngồi xổm trên ban công tại nhà Triệu Kim Hạ, ngắm nhìn cảnh đêm thành phố trước mắt, không biết đợi bao lâu anh rốt cuộc nghe được tiếng mở cửa.

Triệu Kim Hạ đã trở lại.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi tới trước người cô, trong mắt đều là vẻ bối rối.
Dấu vết trên mặt Triệu Kim Hạ đã tan đi không ít, trên người còn mang theo mùi thuốc nồng nặc.
Cổ Dụ Thành gọi điện báo cáo, Chu Xích Hòa đằng đằng sát khí, cô chịu khuất phục bởi sự uy hiếp của Chu Xích Hòa, chỉ có thể cùng chị đến bệnh viện, đến phòng trị liệu xoa bóp, cơ thể thư thái, nhưng cơn tức ban nãy vẫn chưa tản đi, dọc đường đi sắc mặt cô u ám không nói lời nào, Chu Xích Hòa khóc lóc trước mắt cô.

Trình Thiệu nói đúng, đối phó với đàn ông, vũ khí của phụ nữ chỉ cần nước mắt là đủ rồi.

Nhưng vũ khí này cũng có hiệu quả đối với Triệu Kim Hạ, khóc lóc làm tan đi cơn giận trong lòng cô.

Triệu Kim Hạ hết cách chỉ có thể chịu thua chị gái, cam đoan với chị: “Sau này em sẽ không làm chuyện nguy hiểm.”
Chu Xích Hòa lập tức thay đổi sắc mặt, lau khô nước mắt, chị soi gương trang điểm lại rồi mắng: “Vệ sĩ kia của em đâu hả? Trông cường tráng thế lại nhìn được mà không dùng được ư?”
Lúc này cô mới nhớ ra cô bỏ lại anh ở cửa tòa án —— không, không sao, anh tự nhiên qua lại, căn bản không cần xe, nhưng rốt cuộc có cần về nhà xem thử không.
Vừa vào nhà nhìn thấy anh cũng nhếch nhác, trong mắt là vẻ hoang mang khó chịu.

Anh tới gần cô, đồng thời cô cũng thấy dấu màu đen dưới cổ tay áo anh, như là bị roi quất rất xù xì.
Cô ném cặp hồ sơ lên sô pha, bắt lấy tay anh, vén lên tay áo của anh.
Bên cạnh dấu màu đen là dấu màu đỏ.
Cô chỉ đụng nhẹ vào thôi anh liền kêu đau một tiếng.

Cô nheo mắt nhìn đôi mắt của anh, nắm lấy cằm anh nhìn cả khuôn mặt anh, vết thương thật nhỏ chảy ra chút máu.
Giang Trạm bị cô nhìn đến đỏ mắt, anh cúi đầu chẳng nói gì.

Hiện tại trong đầu óc anh toàn là chuyện chợt nhớ ra.
“Ai đánh?”
Giang Trạm bỗng nhiên không có sức lực, anh cúi đầu gục lên vai cô, nước mắt chảy ra ngoài, nhỏ giọt trên mu bàn tay cầm gậy của cô.

Cô nhướng mày, lớn tiếng hỏi anh: “Anh nói đi! Ai đánh anh?”
Giang Trạm tì lên bả vai cô, nói: “Tôi đã quên rất nhiều chuyện.”
Triệu Kim Hạ sửng sốt vài giây, cô đẩy bờ vai anh, nâng cằm anh lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt này của anh, cô không nhịn được bật cười.
“Cô cười cái gì?”
Cô nói: “Tôi chỉ từng nghe những ma quỷ kia sẽ gào khóc thảm thiết, không biết ác ma lại còn có thể khóc giống như con người.” Nói xong, cô giơ tay lau nước mắt của anh, ngửi ngửi, không có mùi vị gì, đột nhiên cô đưa bàn tay dính nước mắt của anh tới trước môi, đầu lưỡi nếm thử ở trước mặt anh.
Toàn thân Giang Trạm cứng đờ, chợt bốc lên ngọn lửa quái gở.

Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy đầu lưỡi cô thụt vào trong bờ môi hồng, sau đó…anh không bình thường, lại chẳng biết tại sao không bình thường.

Cô nghiêm túc nói với anh: “Nước mắt của anh không có mùi vị.”
Giang Trạm che mặt, không dám nhìn nữa.
Triệu Kim Hạ chỉ coi anh khác với người bình thường, bất cứ hành vi nào của anh ở trong mắt cô cũng trở nên bình thường.

Cô chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, lấy ra di động trong cặp hồ sơ, nói: “Qua đây.”
Giang Trạm đi tới trước người cô, cô kéo tay anh qua, nhìn vết đen trên đó: “Nói đi, là ai đánh anh?”
“Đại khái là cấp trên như lời các người hay nói? Lãnh đạo…chăng?”
Khi anh hơi cúi người nhìn cô sờ vết thương trên cánh tay mình, cô trùng hợp cũng thoáng thấy một vệt màu đen ở ngực anh.

Cô túm lấy vạt áo anh, kéo anh ngồi xuống, động tác thô báo vạch ra vạt áo —— vết thương còn ghê rợn hơn trên cánh tay.
“Cấp trên của các anh ra tay rất nặng.” Cô ngước mắt nhìn anh, “Thứ này là cái gì? Sao lại là màu đen?”
Giang Trạm không biết giải thích thế nào, anh yếu ớt nhìn hai mắt cô, nói: “Tôi về bôi thuốc là tốt rồi.”
Triệu Kim Hạ buông tay anh ra, cô cầm di động muốn thanh toán tiền lương cho anh thì người ta đã giống như cơn gió đi mất rồi.
Căn phòng của cô lại trở nên trống rỗng.
Chỉ còn một mình cô.
Căn phòng lẻ loi bủa vây cô, dùng thói quen bủa vây cô, cô không biết cô độc là gì.
Giang Trạm không trở về quán cà phê mà đi thẳng về căn biệt thự của mình.

Mấy ngày không dọn dẹp, trong nhà đều tích bụi, sàn nhà, ngăn tủ, cái bàn… xe xịn trong ga ra cũng muốn rỉ sét.
Giang Trạm nằm trên sân thượng của nhà mình, một tay gối sau đầu, nhìn vết thương màu đen trên cánh tay còn lại.

Tạ Vân Nhiên ra tay không nể tình, nhưng vì sao lại thả cho anh một con đường sống? Nghĩ vậy, anh không biết tiếp theo sẽ thế nào, phạm lỗi thì phải đi xuống tầng thứ hai mươi của địa ngục không có thời gian không có cảm giác kia nữa sao?
Trong gió có thêm mùi cồn.
A May đến đây, cô ta ở vũ trường, mùi hương trên người rất phức tạp.

Cô ta ngồi xổm bên cạnh ghế nằm của anh, sau đó ngồi dưới đất theo tầm mắt anh nhìn lên bầu trời đêm, vì sao mênh mông vô bờ, mắt thường có thể lờ mờ thấy được.

Chính giữa sân thượng còn đặt kính viễn vọng ngắm sao đó.

Anh dùng nơi này để ngắm sao, trước kia khi tiêu tiền không hạn chế, cái gì cũng mua cái gì cũng hưởng thụ, bây giờ nghèo nàn, ngắm sao cũng không còn xa xỉ nữa, thứ kia chẳng biết bao lâu rồi không dùng tới.
“Lại bị đánh à?”
Giang Trạm nhắm mắt lại, xoay người qua đưa lưng về phía A May: “Tạ Vân Nhiên đâu?”

“Cô ta ấy à, bận rộn lắm.

Bắt được Long Nghiên, nhưng phía sau còn có chuyện không rõ ràng, ví dụ như hình xăm nhận dạng công ty địa ngục trên người cô ta làm thế nào biến mất cũng không ai biết được, cái này đâu có dễ xóa đi.”
A May không sợ bẩn, nằm thẳng dưới đất ngắm bầu trời đêm: “Anh sao thế? Tại sao lại nóng nảy vậy?”
“Không biết.” Giang Trạm nhắm mắt, “Tôi nhớ ra một vài chuyện.”
A May nhìn bả vai của Giang Trạm: “Xem ra chẳng phải chuyện tốt gì.”
Ban đêm rơi vào trầm lặng.
A May tới đây là do Tạ Vân Nhiên sai bảo.

Cô ta chờ Giang Trạm khôi phục cảm xúc, chờ anh có thể nói gì, cô ta mới lên tiếng bảo anh đi theo mình tới chỗ Tạ Vân Nhiên.
Từng phòng trong tòa lầu của khu vực Thượng Hải đều bật sáng, gần như không nhìn thấy chỗ tối.

A May đưa Giang Trạm vào trong văn phòng của Tạ Vân Nhiên.
Tạ Vân Nhiên mới từ phòng thẩm vấn trở về, trên chiếc áo cánh voan màu xanh sạch sẽ dính vết máu.

Cô ta nhận lấy khăn ướt thư ký đưa qua dùng sức lau đi vết máu trên tay, về phần quần áo tạm thời không cần thay, đợi lát nữa còn phải đến phòng thẩm vấn xem.
Cô ta kéo ra ngăn tủ, lấy thuốc mỡ bên trong ném cho Giang Trạm.
“Lần này, tôi coi như anh dùng công bù tội.” Tạ Vân Nhiên nói.
Giang Trạm nhìn thuốc mỡ trong tay: “Sao cô lại có lòng tốt như vậy?”
“Tôi giải quyết việc chung, anh bắt Long Nghiên, tổn thương người phàm, dùng công bù tội, nhưng việc anh không tuân thủ phép tắc là thật, cho nên vẫn phải trừng phạt.” Chuyện này cô ta không thông báo lên trên, chuyện nằm trong địa bàn của mình, cô ta cũng không có mặt mũi nói với người khác mình không quản lý được ác ma lừng lẫy.
“Trừng phạt là anh phải phụ trách dọn dẹp tất cả phòng vệ sinh trong tòa nhà này, thời hạn là nửa tháng.”
Thư ký hé miệng cười trộm, sợ bị ma vương nhìn thấy nên cố ý xoay người cười trộm.
Trừng phạt này là do nội bộ của bọn họ bỏ phiếu quyết định.
Tuy rằng bọn họ hận không thể đẩy ma vương xuống địa ngục, tốt nhất vĩnh viễn đừng đi ra gây hại nữa, nhưng Tạ Vân Nhiên nói một câu khiến bọn họ xóa đi ý tưởng cực đoan này.

Tạ Vân Nhiên nói bọn họ còn có cơ hội uống một chén rượu lãng quên, ma vương thì không có cơ hội, được ngày nào hay ngày ấy, nhân gian không phải hay nói câu luật pháp cũng có tình người à.
Không thể uống rượu quên lãng? Bọn họ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, có một số người nằm mơ cũng muốn uống rượu quên lãng đó, uống rồi sẽ quên đi rất nhiều chuyện, sau đó làm người lần nữa, làm lại từ đầu, không còn quá khứ nữa, bọn họ sẽ có hiện tại và tương lai mới, mà ma vương thì vĩnh viễn không có, không thể nào có được.
Thời gian không chấm dứt, hiện tại và tương lai của anh mãi mãi nối liền với quá khứ, không nhận được sự “mới” kia.
Từng trải qua nhiều cũng là một chuyện thê thảm, có thể quên đi vài chuyện, đối với bọn họ đó là chuyện không thể nào hạnh phúc hơn.
“Nửa tháng?!” Giang Trạm kinh hãi, “Tạ Vân Nhiên! Cô đùa gì đó hả? Tòa nhà này mười mấy tầng! Cô bảo một mình tôi làm?! Còn trong nửa tháng nữa?”
Tạ Vân Nhiên tỏ vẻ ôn hòa, một tay bưng lên tách trà đậm trên bàn, hớp một ngụm: “Anh có thể lựa chọn trở về.”
“Nửa tháng thì nửa tháng! Nhưng mà cô phải phát tiền lương cho tôi.” Hiện tại anh ở nhân gian là một con quỷ nghèo, ăn gì mặc gì dùng gì cũng phải tiêu tiền, dùng tiền thật, không giống như quá khứ, quá khứ ăn cơm nhà quan, hiện tại vì những thứ này mà rầu rĩ, trong nhà cũng ngừng điện nước lâu rồi, phải bù lại thôi.
Thư ký không nhịn được phì cười một tiếng.
Tạ Vân Nhiên cũng không ngờ anh đưa ra yêu cầu như vậy, khuôn mặt cô ta vẫn tỉnh bơ: “Được, có thể, nhưng nếu anh làm không tốt, tôi sẽ theo đó trừ tiền lương của anh.”
Giang Trạm cảm thấy Tạ Vân Nhiên chính là một ác quỷ.
Long Nghiên phạm tội ở nhân gian, Tạ Vân Nhiên thân là trưởng khu khu vực Thượng Hải, đương nhiên phải cho thành viên hội đồng quản trị của nhân gian một lời công đạo.
Triệu Kim Hạ vẫn bận rộn giúp Lâm Nhất Thiên tìm hung thủ, Giang Trạm không ở bên cạnh cô, cô không lý do không viện cớ tìm anh nghe ngóng tin tức liên quan.

Luật pháp địa ngục sẽ chú ý đến Lâm Nhất Thiên sao? Ngay khi cô nghĩ đến việc này, thời gian nhanh chóng trôi qua một tuần, Lâm Nhất Thiên bỗng nhiên vô tội được thả ra.


Cô biết tin trước từ chỗ Trình Thiệu.
Toàn bộ vụ việc choáng ngợp bên phía cảnh sát.
Vụ án giết vợ không hề tồn tại, Đại Hà căn bản không chết, chỉ là yêu thương người khác không muốn ở cùng Lâm Nhất Thiên, nhưng không thể ly hôn, Đại Hà đành phải lựa chọn con đường giả vờ tự sát, chỉ là không ngờ sẽ khiến Lâm Nhất Thiên bị phán tội tử hình…
Không riêng gì cảnh sát bị choáng ngợp, ngay cả truyền thông cũng không ngoại lệ, chỉ thiếu chút viết thành tiểu thuyết tình yêu huyền ảo đăng nhiều kỳ.
Cô không tin đây rõ ràng là chân tướng được bịa đặt.
Sau hôm nhận tội, Đại Hà tự sát trong nhà, chỉ để lại một bức di thư, trong đó nói lên sự áy náy của mình, không còn mặt mũi nào đối mặt với Lâm Nhất Thiên nữa, chỉ có thể lựa chọn tự sát.
Triệu Kim Hạ ngồi trước bàn ăn, xem xong tin tức buổi sáng thì tắt đi iPad.

Cô lẳng lặng ăn cơm tây, nhấp rượu đỏ.

Trước mắt chẳng có gì, trong căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô.
Vụ án của Lâm Nhất Thiên đột nhiên giải quyết như vậy, nghi vấn trong lòng Triệu Kim Hạ càng ngày càng nhiều.

Cô chợt nhớ ra, hàng xóm đối diện Viên Gia Văn cũng chết vì tự sát, cũng chỉ để lại một bức di thư.
Cô nắm chặt dao nĩa trong tay, nhìn thấy bộ phận bén nhọn trên đó, có lẽ là kích thích cũng có lẽ là phẫn nộ, cô ném dao nĩa trong dĩa, đứng dậy bưng dĩa vào phòng bếp rồi ném vào bồn nước.
Không có nguyên nhân, tâm trạng cô trở nên bực bội.
Lệ Liệt tới tìm Triệu Kim Hạ mấy ngày liên tục, ở trước mặt Cổ Dụ Thành dõng dạc nói muốn theo đuổi Triệu Kim Hạ.

Hàn Như nói chuyện này với cô, còn nói hai người kia suýt nữa cãi cọ ầm ĩ.
Đối với cô, vụ án của Lâm Nhất Thiên là thất bại, nhưng cũng không tính là thất bại, ít nhất cô biết luật pháp trên đời này không chỉ có nhân gian, ngay cả địa ngục kia cũng tồn tại, may mà cũng coi như là công chính, nếu không Lâm Nhất Thiên không thể giành lại sự tự do.
“Hàn Như, giúp tôi sắp xếp, tôi muốn nghỉ ngơi một tháng.”
“Một tháng?” Hàn Như hơi kinh ngạc, cô ta đi theo Triệu Kim Hạ một khoảng thời gian, chưa bao giờ thấy cô nghỉ ngơi, bình thường cuối tuần cũng thấy cô hiếm khi nghỉ ngơi.
“Nếu có việc gấp thì gửi email, tôi sẽ cắt đứt những thông tin liên lạc khác.”
“Vậy…luật sư Cổ, có cần thông báo một tiếng với anh ấy không?”
“Ừm.”
Triệu Kim Hạ quyết định nghỉ ngơi một tháng, tắt đi mọi liên lạc, có nghĩa là cô muốn đóng cửa ở một mình một khoảng thời gian.

Cô khóa lại phòng sách, ngay cả di động cũng ném vào trong đó, cô không đi ra bước nào, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Mỗi ngày cô ở nhà, ăn uống đơn giản, rau cải salad, đồ Chu Xích Hòa đưa tới còn chưa ăn hết; uống thì càng đơn giản hơn, cà phê, nước nấu… Không cần ra ngoài, cô cảm thấy mình rất an toàn, cũng không cần mang chân giả, không biết thoải mái bao nhiêu, nhưng cô không thừa nhận trong lòng mình trống rỗng, thời gian đang lan tràn trong không khí xung quanh cô dần dần biến mất, cô chưa từng nghĩ tới muốn lưu lại thời gian nào, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua…
Cô tháo chân giả ngồi trên sô pha, đeo tai nghe xem tivi, không xem gì khác chỉ xem kênh mua sắm, nhìn người dẫn chương trình giới thiệu hàng hóa, thổi phồng ghê gớm, cô cũng không quan tâm, khi đang nghĩ ngợi muốn gọi đường dây nóng mua hàng thì mới nhớ ra di động ném trong phòng sách.

Cô ném điều khiển trong tay, lúc chuẩn bị đứng dậy thì cô bỗng nhiên bất động nhìn về phía ban công, màn cửa che chắn ban ngày đêm tối bên ngoài lại không cản được một ác ma đến từ địa ngục ——
Anh từ trong khe hở tấm màn cửa chui vào, một tay dùng sức đánh vào màn cửa, anh kéo màn ra, đêm tối bên ngoài cũng tiến vào, cũng đem sao trời có thể lờ mờ thấy được kéo đến trước mắt cô.
Triệu Kim Hạ ngơ ngác ngồi trên sô pha nhìn anh.
Anh đi tới trước người cô, tháo ra tai nghe của cô, nhếch khóe miệng mỉm cười với cô: “Cô một mình ngồi đây làm gì thế? Kéo màn kín mít, tôi cũng không nhìn thấy cô.”
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của anh.
Sự cô đơn bủa vây cô trong căn phòng này đột nhiên bị anh đuổi đi..


Bình luận

Truyện đang đọc