DEVIL LIKES ME (CÓ HẸN VỚI ÁC MA)


Edit: Spring13
Ba ngày sau, vụ án Hạ Văn xâm hại Đỗ Tịnh Di mở phiên tòa.
Một số phóng viên đã bao vây kín mít bên ngoài tòa án.
Triệu Kim Hạ vừa cởi áo choàng luật sư vừa đi ra ngoài, nữ trợ lý ở phía sau theo sát bước chân cô, cùng cô nói chuyện.

Ông chủ Hạ vui mừng nói lời cảm ơn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ quay đầu nhìn, không thấy Cổ Dụ Thành đâu, cô liền đưa áo choàng luật sư cho nữ trợ lý.

Cô xắn lên tay áo sơ mi, lộ ra cổ tay trắng nõn và đồng hồ, thấy ông chủ Hạ vươn tay ra cô không bắt tay chỉ nói: “Cũng mong ông chủ Hạ nhớ gửi khoản còn lại.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Khi ông chủ Hạ cười, cơ mặt cũng giương lên.
Triệu Kim Hạ xoay người, nhìn phóng viên bên ngoài tòa án, khi cô chống gậy muốn ra ngoài thì người đàn ông từ bên trong xông ra gọi tên Triệu Kim Hạ.

Cô còn chưa kịp phản ứng, ông Đỗ tức giận túm lấy vạt áo của cô, giận đến đỏ mắt, ông ta mắng chửi Triệu Kim Hạ không có tính người vấy bẩn sự trong sạch của con gái ông ta.
“Cô cũng là phụ nữ! Sao cô có thể vu khống một đứa con gái bị tổn hại hả?!”
Triệu Kim Hạ ngửa đầu ra sau, cô hờ hững nhìn chằm chằm người cha nổi nóng này.
Một người cha bị đứa con gái ruột lừa dối mà thôi.
Bên ngoài tòa án nghe được động tĩnh bên trong, thế là chen chúc tiến vào vây kín ở cửa tòa án.
—— vô số ống kính quay tới khuôn mặt Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt kia lộ ra vẻ hờ hững và bình tĩnh cực độ.

Cô một người phụ nữ yếu ớt chẳng hề có chút sợ sệt.

Các phóng viên đưa ống kính quay về phía Triệu Kim Hạ thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Bảo vệ vây quanh định kéo ra ông Đỗ, nào ngờ ông ta dứt khoát bóp cổ Triệu Kim Hạ.

Ánh mắt cô trầm xuống, nắm chặt cây gậy trong tay.
Ông Đỗ nổi điên nhớ lại cảnh vừa rồi ở tòa án, người luật sư này ở tòa án lại nói con gái ông ta nói dối, không hề xảy ra chuyện Hạ Văn cưỡng bức Đỗ Tịnh Di, ngược lại là Đỗ Tịnh Di mang hành vi lừa gạt.

Sắc mặt của luật sư kia ở tại tòa án khiến trong lòng ông Đỗ tràn đầy lửa giận.
Không tính người…không tính người…
Cổ Dụ Thành từ trong toilet tòa án chạy ra thấy được một màn như vậy, anh ta chẳng hề suy nghĩ xông lên, dùng sức kéo tay ông Đỗ, gỡ ra ngón tay của ông ta.
“Cảnh sát? Cảnh sát đâu?! Bảo vệ, bảo vệ các người làm ăn thế nào hả?!”
Triệu Kim Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Đỗ, cô bị bóp cổ đến đỏ mặt.

Cô lấy lại hô hấp, lạnh mặt cầm cây gậy vung lên dùng sức móc lấy cổ tay ông Đỗ, cô dùng sức đẩy ra, dùng sức bao nhiêu thì ông ta chịu đau bấy nhiêu.
Ông Đỗ tức giận bị đau đớn tách ra, ông ta buông tay đột ngột lùi về sau bị bảo vệ đè trên mặt đất.

Triệu Kim Hạ thu về cây gậy, hơi thở bất ổn lùi về sau, cô lùi tới trong lòng Cổ Dụ Thành hơi thở hổn hển, hơn nữa còn choáng váng nói không nên lời.
Cổ Dụ Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Kim Hạ: “Kim Hạ?”
Triệu Kim Hạ tựa vào người Cổ Dụ Thành, nhìn chằm chằm ông Đỗ đã bị bắt giữ, trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ muốn ông ta ngồi tù nhưng nó lại biến mất trong giây lát.
Cổ Dụ Thành ở bên cạnh cô, đè chặt bờ vai cô, lo lắng gọi cô.
“Đi về trước.” Triệu Kim Hạ nói.
Sau khi tòa án công bố kết quả, tất cả dư luận đều đảo ngược.
Phía lúc trước gọi là vô tội hiện tại trở thành phía nói dối sai phạm, mà chàng trai mang tội danh “cưỡng bức” chỉ làm ra hành vi hôn má cô gái, không gây ra bất cứ hành vi xâm hại nào với cô gái, tại sao lại nói là “cưỡng bức”?
Thế nhưng lời nói đã thốt ra, mạng internet có trí nhớ, những lời nói ra chẳng thể xóa bỏ, lọt vào mắt chảy sâu vào trong trí nhớ, làm thế nào xóa được?

Triệu Kim Hạ cô không có tính người? À.
Không có tính người chính là những kẻ phạm tội.
Triệu Kim Hạ trở về công ty luật, cô dựa vào ghế ngồi, nhận lấy khăn quấn đá Cổ Dụ Thành đưa qua rồi đắp lên cổ.
“Kim Hạ, anh xin lỗi, hôm nay không bảo vệ tốt cho em.”
Triệu Kim Hạ dựa lưng ghế, liếc nhìn Cổ Dụ Thành: “Em không sao.” Bởi vì lời xin lỗi của anh ta, ý tưởng muốn ông Đỗ ngồi tù trong đầu cô nhất thời tan thành mây khói.
Cổ Dụ Thành hơi ngồi xổm trước người Triệu Kim Hạ nhìn cô.

Sự tự trách của anh ta khiến Triệu Kim Hạ xoay mặt qua: “Anh nói với dì một tiếng, buổi tối em sẽ qua ăn cơm.”
“Thật sao?” Sắc mặt Cổ Dụ Thành vui vẻ, che giấu vẻ tự trách trước đó.
Triệu Kim Hạ xoay ghế đưa lưng về phía Cổ Dụ Thành, cô nheo mắt lại nhớ tới ông Đỗ liền bực bội.
Cổ Dụ Thành vui vẻ gọi điện thoại về nhà.
Cần cổ rất lạnh, lạnh lẽo rất thoải mái.
Chuyện xảy ra giữa Triệu Kim Hạ và ông Đỗ tại tòa án cũng bị phóng viên công bố trên mạng.
Có người bất bình thay Triệu Kim Hạ, cũng có người nói Triệu Kim Hạ đáng đời.
Hiện tại dư luận trên mạng không cùng cấp bậc với hồi trước.

Lúc trước những dân mạng chỉ trích gia đình Hạ Văn nhiều không đếm kể giờ không có một câu xin lỗi.

Ngôn luận trên mạng làm sao lại cần xin lỗi chứ?
Cho nên nói Triệu Kim Hạ không thích giao tiếp trên mạng, sự xã giao của cô chỉ giới hạn trong phạm vi công việc của cô.
Lúc tan tầm trở về, Cổ Dụ Thành muốn đi mua đồ ăn, Triệu Kim Hạ không muốn đi, cô không thích sự ồn ào ở siêu thị.
“Vậy em ở đây chờ anh, anh sẽ trở về đón em.”
“Được.”
Sắc trời dần tối, Cổ Dụ Thành muộn vài phút so với dự đoán của cô mới trở về.

Triệu Kim Hạ cầm gậy nhẹ nhàng gõ lên mặt giày của anh ta, coi như trách anh ta tới quá muộn.

Cổ Dụ Thành không ngại, ngược lại cười: “Trên đường đi anh nhìn thấy cái này.” Anh ta như là ảo thuật biến ra kem lạnh ở trước mặt cô, là nhãn hiệu mà cô thường ăn hồi đi học.
Anh ta mong chờ nhìn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ nhìn kem trong tay anh ta, ánh mắt điềm tĩnh: “Dạ dày yếu, không ăn được.” Cô lướt qua Cổ Dụ Thành, đẩy ra cửa kính đi về phía trước.

Cổ Dụ Thành đứng tại chỗ nhìn kem trong tay, anh ta ảo não thở dài.
Hồi đi học, cha mẹ Triệu Kim Hạ quanh năm không ở nhà mà chỉ có bảo mẫu, Triệu Kim Hạ chưa từng xảy ra vấn đề gì, cho đến khi có một lần bảo mẫu xin nghỉ, không ai quản thúc, cô ham muốn mới mẻ đi theo Cổ Dụ Thành ăn kem rồi ngã bệnh, cũng từ sau lần đó mới nhận sự chăm sóc của bà Cổ hàng xóm.

Triệu Kim Hạ hồi đi học vừa xinh đẹp lại đáng yêu ở trong mắt bà Cổ, học hành giỏi hơn con trai bà, lại nghe lời hơn con trai bà, sao có thể không khiến người ta yêu thích chứ?
Bà Cổ vừa thấy Triệu Kim Hạ đến liền nhiệt tình nắm tay cô, nhìn thấy dấu vết trên cổ Triệu Kim Hạ, bà quýnh quáng hỏi ngay tại sao, nhớ tới tin tức ngày hôm nay bà kéo Cổ Dụ Thành hỏi rõ: “Sao con không bảo vệ Kim Hạ?! Con đi đâu hả?”
Cổ Dụ Thành nhìn mắt Triệu Kim Hạ, cam chịu để bà Cổ đánh.
Triệu Kim Hạ giữ tay bà Cổ: “Cổ Dụ Thành có bảo vệ cháu, là người kia điên quá, dì đừng trách anh ấy.”
Triệu Kim Hạ vừa nói ra bà Cổ liền bỏ qua cho Cổ Dụ Thành, bà đau lòng nắm tay Triệu Kim Hạ đi qua phòng khách.
“Được rồi, không nhắc tới chuyện không vui nữa, Kim Hạ, chờ một chút nhé, dì làm một bàn ăn thật ngon cho cháu.”
“Vâng.”
Triệu Kim Hạ ngoan ngoãn nghe lời bà Cổ ngồi ở phòng khách chờ bữa tối.
Bà Cổ nhớ thương Triệu Kim Hạ, vội vàng bảo Cổ Dụ Thành đến phòng bếp bưng thức ăn để bà trò chuyện với Triệu Kim Hạ.
“Kim Hạ, dạo này tốt chứ?”
“Rất tốt ạ.”

Cổ Dụ Thành lắng nghe câu trả lời của Triệu Kim Hạ, anh ta không khỏi lắc đầu cười, từ phòng bếp ló ra nửa người nói: “Kim Hạ! Mẹ anh hỏi em có tốt không có vui không ấy? Có anh ở đây, em làm sao có thể không khỏe mạnh.”
Bà Cổ dùng ánh mắt đuổi đi Cổ Dụ Thành, bảo anh ta đừng nói.

Còn nói có mình ở đây? Có mình ở đây Kim Hạ còn bị thương?
Triệu Kim Hạ nhìn phòng bếp, cô im lặng một lúc, sau đó cười tươi nói với bà Cổ: “Dì à con tốt lắm, công việc thuận lợi, tâm trạng đương nhiên tốt rồi, chuyện hôm nay bùng phát đột ngột không tính.”
Bà Cổ thương tiếc nhìn Triệu Kim Hạ, vừa vui lại đau lòng cho cô.

Bà ôm lấy Triệu Kim Hạ, nói: “Dì có hầm canh cho cháu, đêm nay nhất định phải ăn hết đó.”
Triệu Kim Hạ gật đầu.
Cổ Dụ Thành nhìn thấy, nghĩ thầm ngoan quá đi, ở trước mặt mẹ mình Triệu Kim Hạ rất ngoan ngoãn.
Anh ta bưng đồ ăn đi ra.
Triệu Kim Hạ tháo mắt kính ra đặt trên mặt bàn, từ trong túi cô lấy ra tấm vải phủ trên mắt kính.

Mọi thứ về cô đều có quy củ, thói quen cũng là quy củ.

Cổ Dụ Thành ngồi đối diện, bà Cổ ngồi bên cạnh cô luôn nhiệt tình nói chuyện với cô, Triệu Kim Hạ ít nói nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng nụ cười đáp lại, ngoan ngoãn ăn thức ăn mà bà Cổ gắp cho cô, cũng nghe lời ăn hết canh cá sạo hầm táo đỏ bà Cổ nấu cho cô.
Ăn xong bữa tối, bà Cổ đến phòng bếp rửa chén, Cổ Dụ Thành ở cùng Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ cầm lên tấm vải đậy mắt kính.

Trong lúc ăn cơm, có dầu mỡ dính vào đó.

Cô không để ý, nghiêm túc xếp thành hình vuông rồi nhét vào túi.

Cô đeo mắt kính đứng dậy, chống gậy đi tới sô pha ngồi xuống.
“Sao em không nói gì?” Cổ Dụ Thành hỏi.
Triệu Kim Hạ hơi nhíu mày, cô nhìn phòng bếp, nhỏ giọng nói: “No căng rồi.”
Cổ Dụ Thành cười ra tiếng: “Mẹ anh sợ em ăn không đủ no, nếu em no rồi thì nói, lẽ nào mẹ anh còn bắt em ăn hết một bàn lớn.”
Triệu Kim Hạ không nói chuyện, cảm giác no bụng khiến cô thoải mái thỏa mãn trong lòng.
Đã khuya, Triệu Kim Hạ không thể nào ở lại, bà Cổ cũng không giữ người, bà hối thúc Cổ Dụ Thành đưa Triệu Kim Hạ trở về.
Trên đường trở về, Cổ Dụ Thành mua thuốc tiêu hóa đặt trong túi Triệu Kim Hạ.

Từ nhỏ Cổ Dụ Thành đã đi theo Triệu Kim Hạ, đi học, vào lớp tan lớp, tan học về nhà, cho dù sau khi trưởng thành đi làm anh ta đều đi theo Triệu Kim Hạ.

Về mặt học hành Triệu Kim Hạ rất nhẹ nhàng, thường xuyên được tròn điểm, anh ta thì phải cố hết sức học tập còn phải bắt kịp bước chân của Triệu Kim Hạ, Triệu Kim Hạ học luật, anh ta cũng học luật, cô làm luật sư, anh ta cũng làm luật sư, cô mở công ty luật, anh ta liền đi theo cô, chăm sóc cô bảo vệ cô… Chỉ một lần bảo vệ không tốt, chỉ một lần vậy thôi.
Triệu Kim Hạ xuống xe, Cổ Dụ Thành đi theo phía sau cô.
“Đến thang máy rồi, anh không cần đi theo em.” Triệu Kim Hạ đứng ở đầu thang máy nhìn Cổ Dụ Thành.
Cổ Dụ Thành đè sau gáy: “Ừm, ngày mai anh tới đón em.”
“Được.”
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.

Triệu Kim Hạ đứng trước cửa sổ hành lang dựa vào một lớp thấu kính thật dày nhìn rõ ràng phía dưới.

Cổ Dụ Thành dựa vào thân xe hút xong một điếu thuốc mới rời khỏi.

Cô về đến nhà, vào phòng tắm chuyên dụng để khử trùng, cởi quần áo, nhoài người bên mép bồn cầu bắt đầu nôn mửa.

Đã lâu rồi cô không ăn món ăn gia đình nhiều mỡ, hơn nữa ăn no căng dạ dày rất khó chịu.

Sau khi nôn xong cô liền đi tắm.
Mọi việc đều có quy củ.
Triệu Kim Hạ thích những thứ có quy củ, công việc là vậy, xã giao cũng thế, tư duy cũng vậy.
Điểm ưu thế sống tại tầng cao nhất chính là rất im lặng, âm thanh phía dưới rất nhỏ, còn có một điểm nữa là gần với sao trời.

Điểm tốt của có tiền là có thể sống ở tòa cao ốc, có thể ngắm sao trời lấp lánh nhất.
Triệu Kim Hạ nhận được điện thoại của công ty.
Người của công ty nói với cô ông Hạ đã rút đơn kiện, khiến người ta không thể tưởng tượng là ông Hạ thế mà hòa thuận như lúc ban đầu với gia đình nhà họ Đỗ.

Dư luận trên mạng hiện nay đều ngã về hai phía, không ai tin nổi.
Triệu Kim Hạ cúp máy, cô im lặng ngồi trên sô pha, đọc những ngôn luận của dân mạng trên máy tính bảng.
Ngôn luận thế mà giống như cơn gió, đủ tự do cũng không gò bó, ngôn luận không có trách nhiệm quả là tài phú lớn nhất trong cuộc sống.
Loại người như ông Hạ không thể nào hòa hợp với nhà họ Đỗ… Thôi đi, vụ án này đã đến hồi kết, cô không cần thiết đi quan tâm nó nữa.
Cô tắt máy tính bảng, đôi chân khập khiễng đi tới phòng ngủ chính.
Đêm dài tĩnh lặng, ánh trăng dịu nhẹ.
Trong quán cà phê Licht.
Người đàn ông mặc quần áo làm việc cầm cái khay đi tới trước người Hạ Văn, một tách latte có đường đặt trước mặt cậu ta.
“Anh…anh La Tư, chỉ cần ký tên thì coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa lá ngồi trước mặt Hạ Văn ngáp một cái, cười nói: “Đương nhiên rồi, ngài chính là khách hàng của tôi, đối với chúng tôi khách hàng chính là thượng đế, thượng đế cao nhất, sao tôi lại lừa ngài chứ.

Nguyện vọng thứ nhất của ngài, hòa hảo như lúc ban đầu không phải đã thực hiện rồi sao?”
Hạ Văn nhớ tới cô gái, nụ cười như thuở ban đầu, đáy mắt cậu ta lan tràn vẻ dịu dàng: “Ừm…cám ơn anh La.”
Người đàn ông mặc sơ mi hoa lá hất cằm, gõ lên hợp đồng trên bàn: “Khách hàng, linh hồn của ngài thời hạn hiệu lực là mười năm, trong mười năm ngài có thể ước muốn ba điều với tôi, hiện tại đã thực hiện một điều, hai điều còn lại mong ngài trân quý.”
Đã thực hiện được một nguyện vọng, Hạ Văn đã rất thỏa mãn.
Hòa hảo như lúc ban đầu, thật tốt quá.
Hạ Văn cười cúi đầu, ngón tay cái ấn trên mực đóng dấu đặc biệt, rồi ký tên trên hợp đồng và in dấu tay.
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê tiễn Hạ Văn ra ngoài.
La Tư cất lại hợp đồng, thở dài xa xăm: “Thiếu niên, thật đa tình mà.”
Linh hồn có hiệu lực trong mười năm, mười năm đối với bọn họ chỉ là trôi qua trong nháy mắt.

Cậu thiếu niên kia chẳng qua mới mười bảy tuổi, mười năm sau hai mươi bảy tuổi, linh hồn còn trẻ cỡ nào…
La Tư quay đầu nhìn sang người đàn ông ngồi phía sau, anh đã chờ đến mức thiếu kiên nhẫn.

Cậu ta vội vàng cất đi hợp đồng, cài nút áo sơ mi hoa lá của mình rồi bắt kịp người đàn ông.
“Ma vương, lần này phải thu thập linh hồn ở tòa cao ốc Thời Đại.”
Đối với bọn họ, ban đêm tựa như một con mèo ngoan ngoãn, lọt vào thành phố không mất đi vẻ tao nhã cũng không mất đi tính hoang dã, chẳng hề mâu thuẫn.
Giang Trạm ngồi trước mặt khách hàng của mình.
Hợp đồng linh hồn của Viên Gia Văn đã đến kỳ hạn.
Căn phòng thối nát cùng với mùi thuốc lá.
Giang Trạm nhìn ảnh chụp trên bàn, một nhà ba người, nam tuấn nữ đẹp cô bé trong lòng cũng rất đáng yêu, thoạt nhìn là một gia đình hoàn mỹ.
“Ông chủ, tôi xin cậu, cho tôi thêm chút thời gian nữa đi, chỉ thiếu tí xíu thôi là tôi có thể trở mình rồi, tôi có thể lấy lại tất cả tài sản hồi trước, ông chủ cho tôi thêm thời gian đi.”
La Tư đứng phía sau Giang Trạm, cậu ta hơi thương hại nhìn người quỳ trên mặt đất khẩn cầu.
Con người ấy mà, luôn tham lam quá độ.

Rõ ràng đã nói đàng hoàng, thời gian nửa năm hợp đồng linh hồn đến kỳ hạn, tối đa ba điều ước đã được thực hiện, giúp ông ta được hưởng tiền tài, cưới được người vợ xinh đẹp, có một gia đình hạnh phúc đầm ấm, nhưng ông ta lại còn tham lam —— nếu ông ta không chơi cổ phiếu thì cũng không đến nỗi nợ nần chồng chất, khiến vợ dẫn theo con gái rời khỏi ông ta.
Viên Gia Văn quỳ gối bên chân Giang Trạm khóc lóc khẩn cầu.

Người đàn ông bốn mươi mấy tuổi giờ phút này ở trước mặt dục vọng không có tự tôn.


Mọi thứ đáng giá trong này đều đã bán đi, gia đình đáng giá nhất cũng không còn, người đàn ông này đâu chỉ là không có tự tôn?
Giang Trạm nhìn người đàn ông trước mắt, cơ thể anh chầm chậm nghiêng về phía trước, tay trái vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải, âm thanh trầm thấp: “Tài sản tôi cho ông còn không đủ cho ông dùng sao?”
Âm thanh trầm thấp nhập vào lòng người.
Viên Gia Văn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lờ mờ sắc mặt nhếch nhác.

Ông ta ngơ ngác nhìn ông chủ, ấp a ấp úng, cuối cùng chỉ biết cầu xin khẩn cầu ông chủ cho thêm chút thời gian.
“Cho ông thời gian làm cái gì?”
Trong mắt người đàn ông có hy vọng, chẳng hề do dự trả lời: “Tôi muốn lấy về những thứ thuộc về mình! Công ty! Tài sản! Tôi không thể thất bại! Tôi muốn lấy về mọi thứ của tôi!”
Vẻ thương tiếc trong mắt Giang Trạm biến mất từng chút một theo lời nói của người đàn ông.

Anh đứng thẳng dậy, đá sau lưng ông ta một cái, anh dùng sức đạp xuống, người đàn ông bị ép nằm bò trên mặt đất, luống cuống cựa người: “Ông…ông, ông chủ?”
Ảnh chụp trên bàn rơi xuống trước mắt người đàn ông, rơi xuống phía dưới nước mắt ông ta chảy ra bởi vì vật chất.
Viên Gia Văn nhìn thấy người vợ dịu dàng cùng với con gái đáng yêu trong ảnh, sự cứng rắn hồ đồ trong lòng sụp đổ…
Một lát sau, Giang Trạm nghe được Viên Gia Văn nói: “Ông chủ…ông chủ, cho tôi chút thời gian đi… Tôi…tôi muốn nhìn…nhìn vợ tôi…”
La Tư nhìn sang Giang Trạm.
Giang Trạm nâng cổ tay nhìn thời gian, anh thầm thở dài nói: “Đã quá thời gian.”
Viên Gia Văn sửng sốt nửa giây, gào khóc khẩn cầu.

Thế giới được vật chất nâng đỡ sụp đổ, ngay cả thế giới tình cảm cũng phải sụp đổ luôn sao?
Giang Trạm đè lại đầu Viên Gia Văn, bắt đầu tiến hành thu hồi linh hồn.
Viên Gia Văn không khóc lóc cầu xin nữa, ông ta đột nhiên bình tĩnh nói: “Cậu phạm pháp!”
La Tư đứng bên cạnh đang thương tiếc cho nhân loại chợt nghe vậy liền giật mình.
Giang Trạm nhướn mày, sức lực đè gáy Viên Gia Văn nhẹ đi mấy phần: “Ông nói cái gì?”
Viên Gia Văn nghiêng mặt, trong mắt đầy vẻ nhếch nhác ướt át, ông ta nhìn chằm chằm Giang Trạm: “Tôi đã điều tra rồi! Người như các người phải coi nhân loại là thượng đế! Tôi không muốn, các người không thể ép buộc tôi! Nếu không các người chính là phạm pháp!”
Giang Trạm dời tay, lui về sau nửa bước nhìn Viên Gia Văn.
Viên Gia Văn tưởng rằng Giang Trạm sợ hãi, trong mắt ông ta dâng lên vẻ đắc ý, ai ngờ giây tiếp theo bàn tay của Giang Trạm đã túm lấy linh hồn của ông ta —— Viên Gia Văn kinh ngạc nhìn Giang Trạm.
“Tôi vốn đang nghĩ có nên thả ông đi nhìn vợ con một lần không… Ông biết không? Vợ ông dẫn theo con gái ở tại nhà trọ cho thuê số 23 ở con đường đối diện, mỗi ngày đều đang chờ ông.” Giang Trạm không hề nhìn khuôn mặt thảm thương của Viên Gia Văn.
La Tư nhìn Giang Trạm, khi muốn lên tiếng nói giúp thì Giang Trạm đã thu thập linh hồn của Viên Gia Văn…
Linh hồn nhân loại không có chất lượng cũng không trọng lượng, còn kém hơn cả tro bụi nhẹ bẫng.
Giang Trạm nhặt lên khung ảnh dưới đất: “Cậu giúp ông ta viết một bức di thư thật hay, còn nữa rút về hết tài sản còn thừa trong thị trường chứng khoán của ông ta.”
La Tư hơi bất ngờ, anh đã đoạn tuyệt thu thập linh hồn Viên Gia Văn, lại còn muốn suy nghĩ cho gia đình của ông ta.

Cậu ta gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Giang Trạm giao ảnh chụp cho La Tư rồi xoay người rời khỏi.
Trước khi rời bàn làm việc, Triệu Kim Hạ lướt nhìn máy quay trên máy tính, hình ảnh máy quay lung lay vài cái, mới đầu cô không để ý cho đến khi ở trong phòng khách nghe được động tĩnh bên ngoài.
Tiếng động rất nhỏ.
Là tiếng khóc của người đàn ông.
Triệu Kim Hạ không phải người thích lo chuyện bao đồng, cũng không quan tâm người khác thế nào, nhưng mà tiếng khóc đàn ông kỳ quái, người có thể sống ở tòa nhà này không giàu thì sang, nhất là sống ở tầng cao nhất.

Quyền của cô là mở đường cho tiền tài và các mối quan hệ, cô cầm lấy cây gậy màu đen trên cái giá ở huyền quan, quyết định ra ngoài xem thử.
Đèn hành lang chỉ để lại một cái không tính là sáng lắm.

Triệu Kim Hạ đi tới cửa nhà nằm ở góc xéo đối diện, cánh cửa đóng chặt, không có bất cứ tiếng động nào.
Triệu Kim Hạ nhìn vài giây, cô nghi ngờ mình nghe lầm, khi đang muốn xoay người trở về thì cánh tay cô lướt qua một cảm giác mát lạnh, cô liếc mắt nhìn chằm chằm không khí trước mặt.
Cô giơ gậy lên.
Giang Trạm thấy cô nhìn sang đây, nhìn thấy động tác giơ gậy của cô, chân cô khập khiễng từng bước một đi về phía anh.
Cây gậy xuyên qua bụng anh.
Triệu Kim Hạ nhìn bóng tối.
Giang Trạm kinh ngạc, sau đó mới nhận ra mà lùi lại, ngước mắt nhìn qua cô.
Ánh mắt người phụ nữ kiên định nhìn chằm chằm bóng tối trước mắt, thật giống như có thể xuyên qua bóng tối nhìn thấy anh…
Không phải chứ? Gặp quỷ rồi —— à không, anh là một ác ma thế mà gặp quỷ hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc