DĨ MỆNH TRẤN MỆNH


Trình Sở Y đến Càn Khôn Điện xin yết kiến Khương Linh Đế nhưng bị Liên Cẩn từ chối: “Thái tử phi, không phải nô tài không chịu giúp người thông báo, mà hoàng thượng đã dặn dò xuống trong thời gian thái tử bị nghị tội, hoàng thượng không gặp bất cứ ai từ Trữ cung.

Thái tử phi đừng làm khó nô tài.”
Trình Sở Y buồn bã đi về, thật ra cho dù hắn có gặp được Khương Linh Đế cũng không biết nói gì, chẳng qua muốn dò thử thái độ của ông đối với sự tình lần này mà thôi.

Khi đi ngang Ngô Tước cung của Khương Hạo Giai, Trình Sở Y mấy lần muốn vào lại thôi.

Người có thể giúp hắn gặp được Khương Mặc Hiên lúc này chỉ có Khương Hạo Giai.

Hắn chín phần cho rằng Khương Hạo Giai không phải kẻ mưu hại Khương Mặc Hiên, nhưng một phần còn lại, do vẫn chưa hiểu gì nhiều về vị vương gia này, cho nên vẫn còn nghi ngờ liệu suy đoán của bản thân có sai lầm hay không? Khương Hạo Giai cũng có thể chơi trò kế trong kế, cố tình nghiêng hết mọi nghi ngờ công khai về phía mình, như vậy những ai biết suy nghĩ một chút liền sẽ không tin là do y làm.
Trình Sở Y không đấu tranh tư tưởng nữa mà đi thẳng về Trữ cung, không nghĩ tới Khương Hạo Giai lại đang ở Tình Tuyết Viện chờ hắn.

Y đứng cạnh một gốc hồng hạnh vươn cao, những ngón tay thon dài nâng đóa hoa vừa nở, tạo nên cảnh đẹp tao nhã bất phàm.
Khách đến thì đương nhiên phải tiếp.

Trình Sở Y đến gần Khương Hạo Giai nói: “Vương gia, nhã hứng không tồi.”
Khương Hạo Giai buông tay: “Bản vương tự tiện đến thăm, không có chủ nhà lại tự tiện động đến hoa cỏ trong vườn, đúng thật có lỗi.

Hay là để bản vương tặng ngươi một món quà tạ lỗi.”
Trình Sở Y sửng sốt, lời này của Khương Hạo Giai phải chăng đang cố tình đánh vào điều hắn mong muốn nhất lúc này?
Khương Hạo Giai bước đi trước nói: “Đến Hình bộ cùng bản vương.”
Trình Sở Y nghe xong mừng thầm đi theo.
Khương Hạo Giai chỉ tiễn Trình Sở Y đến Hình bộ nhưng không vào theo mà ở ngoài xe ngựa chờ.

Trình Sở Y được một cai ngục dẫn đến chỗ biệt giam thái tử, sau đó cai ngục lui đi.

Cửa phòng bị khóa lại, hắn chỉ có thể thông qua cửa sổ có thanh chắn nhìn vào trong.

Đó là một gian phòng nhỏ hẹp, bàn ghế thô sơ, vẫn may là chăn nệm đều có đủ, không khiến Khương Mặc Hiên chịu thiệt thòi quá mức.
Khương Mặc Hiên kinh ngạc khi thấy hắn đến, bước vội lại cửa sổ đến mức suýt té.

Trình Sở Y chưa từng thấy bộ dạng ngốc nghếch này của y, che miệng lại cười: “Thái tử, thấy ta đến vui vậy sao?”
Khương Mặc Hiên cau có hỏi: “Ngươi cười cái gì? Thấy ta thảm hại ngươi vui lắm à?”
Trình Sở Y nghiêm túc lại nói: “Thấy ngươi thế này ta an tâm hơn rồi.”
Khương Mặc Hiên méo mặt: “Biết ngay là ngươi chẳng tốt lành gì.”
“Ta không phải có ý như ngươi nghĩ.

Ngươi bất ngờ bị bắt đi, ta không thể làm được gì, còn sợ ngươi ở trong nhà giam chịu ủy khuất.

May mà vẫn tốt.”
“Ngươi từng…lo lắng cho ta sao?” Khương Mặc Hiên bâng khuâng hỏi.
“Không phải từng, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi.” Trình Sở Y thật tình đáp.
Khương Mặc Hiên vươn tay muốn chạm vào mặt Trình Sở Y nhưng rụt lại giữa chừng.

Trình Sở Y khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì?”
Thích một nam nhân đối với thái tử điện hạ mà nói vẫn là một cú sốc chưa thể chấp nhận được.
“Ta…chỉ là…mà thôi đi.

Sao ngươi đến được đây vậy?”
“Vương gia đưa ta đến.”
“Hoàng thúc có làm gì ngươi không?” Khương Mặc Hiên lại cau mặt nữa.

Trình Sở Y lắc đầu: “Vương gia chỉ là tốt bụng đưa ta đến thăm ngươi thôi.”
“Tốt bụng? Hoàng thúc của ta không đơn giản như ngươi nghĩ.” Khương Mặc Hiên nhấn giọng.

Trình Sở Y gật đầu, có lẽ là vậy thật.

Hắn muốn gì Khương Hạo Giai đều hiểu.

Người đơn giản tất nhiên sẽ không suy nghĩ chu toàn đến thế.
“Ta cũng không ngốc nghếch như ngươi nghĩ.

Giờ nói vào chuyện chính đi.

Thái tử, những năm vừa qua ngươi có từng đắc tội với ai không?”
Khương Mặc Hiên cười giễu: “Kẻ ta đắc tội nhiều nhất chắc là hoàng thúc.”
“Vì sao?”
“Nhiều quá không nhớ hết.”
Trình Sở Y ngầm hiểu thái độ phớt lờ của Khương Mặc Hiên chính là không muốn nói đến.
“Ngươi nghĩ kỹ một chút, ngoài vương gia ra còn ai khác không? Chuyện này rất hệ trọng.

Không phải vô duyên vô cớ mà ngươi lại bị vu oan thế này.”
Khương Mặc Hiên không cần nghĩ cũng có thể trả lời ngay với Trình Sở Y: “Thật ra còn một người.

Tể tướng Văn Dĩnh.”
“Sao lại là ông ta? Hai ái thiếp của ngươi còn gọi ông ta là cửu cửu mà.”
Khương Mặc Hiên có chút oan uổng nói: “Thật ra cũng không phải ta cố ý gây thù chuốc oán với ông ta.

Lúc ta đi đánh bộ tộc Thiềm Cử, con trai ông ta Văn Thành Chương là phó tướng dưới trướng của ta.

Người Thiềm Cử thông minh xảo quyệt, có lần lừa bọn ta đến một hẻm núi ném đá xuống.

Văn Thành Chương từng khuyên ta đừng háo thắng đuổi theo, nhưng lúc đó ta ỷ lại không nghe, hại y thiệt mạng.

Ta hối hận vô cùng nên càng quyết tâm phải diệt được người Thiềm Cử trả thù cho y.

Ít lâu sau, thù thì báo được, có điều thể xác của y vẫn kẹt trong đá không cách nào tìm ra.”
“Vậy phản ứng của Văn Dĩnh khi nghe hung tin này thế nào?”
“Ta đến tận phủ tạ lỗi nhưng ông ta chỉ nhìn ta không nói gì, rồi thì bệnh một trận thừa sống thiếu chết.

Văn Thành Chương chính là con trai duy nhất của ông ta.

Ta biết có làm gì cũng không đền nổi tính mạng một người, do đó mỗi lần gặp ông ta, ta đã rất nhường nhịn rồi.

Ông ta thế mà vẫn chưa hài lòng, thường lôi kéo những người chống đối ta kết thành một phe.

Bọn họ trên triều đường nhiều lần công kích ta, bất quá là chưa tìm được lỗi gì to tát thôi.”
Trình Sở Y cảm khái, thái tử điện hạ ngươi cũng ít gây chuyện thị phi quá đi.

Sẵn tiện, hắn bèn bới móc luôn chuyện cũ: “Ngươi biết tính mạng là trân quý mà còn từng phái người đến giết ta?”
Khương Mặc Hiên thanh minh ngay: “Ta khi đó chỉ bảo họ dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi nằm bệnh lâu một chút trì hoãn hôn sự chứ không hề ra lệnh giết ngươi.

Ta không phải kẻ tùy tiện thích cướp đi tính mạng của người khác.”
Trình Sở Y cười nhạt, thì ra là hắn hiểu lầm, còn hiểu lầm lâu đến vậy.

“Được rồi.

Ngươi nhớ lại một chút đêm trước khi công bố đề thi, tính từ lúc đề thi được niêm phong vào hộp thì có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”
“Đúng lý thì không.

Sau khi niêm phong, hộp đề thi vẫn luôn được đặt trên bàn của phụ hoàng.

Phụ hoàng thì ra gian phòng phía sau nghỉ ngơi.

Càn Khôn Điện được canh phòng cẩn mật, không thể có người ngoài lẻn vào được.

Ta quay về Vĩnh Minh Điện cách đó cũng không xa, sáng sớm thức dậy đến nhận hộp đề thi thì phụ hoàng đã thức rồi, còn căn dặn ta đi đường cẩn thận.

Ta có kiểm tra kỹ, dấu niêm phong vẫn còn nguyên.”
“Có khả năng nào bị xé ra rồi dán lại không?”
“Không thể!” Khương Mặc Hiên quả quyết đáp.

“Loại hồ dính dán giấy niêm phong của hoàng tộc khác với thứ được làm trong dân gian.

Nó cực kỳ chắc chắn, đã tháo ra rồi thì giấy sẽ rách, không cách nào hoàn nguyên như ban đầu được.

Hơn nữa, giấy niêm phong có dấu in chìm của con ấn hoàng tộc, phía trên còn thêm họa tiết riêng biệt và độc nhất, nếu bị đánh tráo bằng tờ khác ta nhất định sẽ nhận ra.”
“Thế cũng chưa chắc, như việc ngươi nói Càn Khôn Điện được canh phòng cẩn mật, nhưng cẩn mật thế nào cũng sẽ có sơ hở.

Thị vệ bên ngoài tuyệt đối không dè chừng những thái giám thường ra vào hầu hạ hoàng thượng.

Còn về giấy niêm phong, biết đâu có thủ thuật gì đó mà cả ta và ngươi vẫn chưa biết.

Nếu ta có thể xuất cung tìm nghĩa phụ hỏi thì hay rồi.

Nghĩa phụ từng đi qua nhiều nơi, cũng biết nhiều chuyện hơn ta.”
“Đồ ngốc! Ngươi cầm huyết ngọc của ta thì có thể tùy ý ra vào cung.”
Trình Sở Y chớp mắt: “Thứ ngươi đưa cho ta lợi hại vậy sao?”
“Huyết ngọc đó do phụ hoàng tặng ta, ngày thường chỉ đeo lúc lên triều, nhưng ai cũng biết thấy thứ đó thì giống như thấy ta, sẽ không có thị vệ nào dám ngăn cản ngươi.

Cho dù ta đang bị giam thì ta vẫn là thái tử.”
Trình Sở Y không biết nên khóc hay cười khi nghe Khương Mặc Hiên nói thế.

Khẩu khí này cũng còn ngạo mạn quá đi, thế mà hôm nọ hắn cứ tưởng y rất tàn tạ.

Xem ra y vào nhà giam mới mấy ngày mà tinh thần đã hồi phục rất tốt, còn tốt hơn hắn nghĩ.
“Vậy ngày mai ta xuất cung một chuyến.

Giờ ta phải đi đây.”
Khương Mặc Hiên vừa nhìn thấy hắn xoay lưng liền nhắc nhở: “Cẩn thận hoàng thúc.

Ta không đùa đâu.”
Hiếm khi Khương Mặc Hiên chịu mở miệng nhắc nhở hắn về một điều gì đó, Trình Sở Y đương nhiên hiểu lời này không phải nói đùa cho có.


Hắn không quay lại nhưng vẫn thận trọng gật đầu: “Yên tâm đi.”
Trình Sở Y trở lại xe ngựa, Khương Hạo Giai đang vuốt ve Trường Ý, ngẩng lên nhìn hắn hỏi: “Thái tử thế nào rồi?”
“Nếu vương gia quan tâm, sao lúc nãy không vào cùng ta?”
Khương Hạo Giai nhàn nhạt cười bảo thị vệ đánh xe rồi mới nói: “Thái tử chắc chắn cho rằng bản vương hại y.

Gặp bản vương thái tử sẽ không vui, ngươi cũng không hỏi được gì.”
Nếu Khương Hạo Giai đã chủ động nhắc đến, Trình Sở Y cũng không ngại mượn nước đẩy thuyền hỏi thẳng: “Vương gia, vậy người có làm hay không?”
Khương Hạo Giai vẫn cười nhưng cúi đầu xuống không đáp, tiếp tục vuốt ve Trường Ý.

Khi về đến cung, Khương Hạo Giai mới chịu mở miệng nói lời cuối với hắn: “Hoàng thượng hiểu tính thái tử nhất.

Đừng mong có ai vu hại được nhi tử tâm can của người.”
Sau đó, mỗi người đi mỗi hướng.
Trình Sở Y về đến Tình Tuyết Viện thì thấy Sấu Tử cầm áo choàng chờ sẵn.

Sấu Tử lo lắng khoác áo qua người hắn trước mới nói: “Thái tử phi, đêm khuya sương xuống, người ra ngoài mà không chịu mặc thêm áo, không sợ bị bệnh à?”
Trình Sở Y cười với nó: “Vì ta tin rồi sẽ có ngươi khoác cho ta thôi.”
Trình Sở Y cùng Sấu Tử vào trong phòng, lấy ra mai rùa và đồng xu.

Hắn lại bói lần nữa, giải xong thì nói: “Là Quẻ Kéo Cối Xay Sai Đường, vậy thì đúng thật không liên quan gì vương gia rồi.”
Sấu Tử ngờ nghệch ra: “Ta không hiểu.”
“Người nông dân thường dùng ngựa kéo cối xay bột tiết kiệm hơi sức cho họ.

Để tạo ra bột thì con ngựa bắt buộc phải đi đúng đường tròn.

Quẻ này ám chỉ điều ngược lại, ngựa đi lệch ra ngoài, lật đổ cối xay.

Hay nói cách khác, con ngựa đang chống đối lại người nông dân vốn nuôi sống nó.

Ngựa là kẻ ám hại thái tử, người nông dân chính là thái tử.

Vương gia và thái tử cùng xuất thân hoàng tộc ngang hàng ngang vế, chỉ có ai thấp kém hơn thái tử mới có thể là ngựa.

Ta nghĩ ta biết ai rồi.

Kẻ này đè nén nhẫn nhục, hận ý tràn trề, muốn mượn người của vương gia vu hại thái tử để ngư ông đắc lợi.”
Trình Sở Y dặn dò Sấu Tử: “Ngươi đi báo với Chúc Bình tập trung tìm hiểu về mối quan hệ giữa Hình bộ thượng thư Lâu Khánh Đức và tể tướng Văn Dĩnh.”
Sấu Tử cả sợ: “Chuyện này lôi kéo cả tể tướng vào sao?”
“E là như vậy đấy.”
Sấu Tử tự biết sự việc hệ trọng: “Vậy ta đi ngay, người nghỉ ngơi đi.”
Sấu Tử nói rồi chạy đi.

Trình Sở Y làm sao mà ngủ nổi trong tình huống này? Hắn âm thầm vạch rõ đường đi nước bước kế tiếp, vừa sáng đã cùng Sấu Tử xuất cung đến phủ quốc sư.

Hi Hoài không vui mấy khi trông thấy hắn, nhưng cũng không trách gì, gọi người đi làm ngay mấy món điểm tâm mà hắn thích ăn nhất mang lên.
Trình Sở Y không có tâm trạng ăn.

Hắn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Nghĩa phụ, hoàng tộc có một loại hồ dính rất chắc chắn, dán vào rồi thì không thể gỡ giấy ra nguyên vẹn, là thực chăng?”
“Đó là Thiết Câu Hồ, dùng để niêm phong những văn thư cực kỳ quan trọng, giống như đề thi khảo thí do chính hoàng thượng ngự bút.”
Trình Sở Y bị nhìn ra tâm can, cúi đầu bất lực: “Nghĩa phụ, người đừng có thông minh quá như vậy.”
Hi Hoài đưa tay lên che miệng ho khan mấy tiếng.
Trình Sở Y chồm tới lo lắng hỏi: “Nghĩa phụ, người bị bệnh sao?”
“Cảm nhẹ mà thôi.” Hi Hoài ra hiệu cho Trình Sở Y ngồi lại ghế mới nói tiếp: “Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối.

Nếu như giấy niêm phong đó từng được ngâm trong Bạch Lộ Giáng thì khi gặp Thiết Câu Hồ có thể tháo ra và dán lại dễ dàng mà không tổn hại gì.”
“Bạch Lộ Giáng rốt cuộc là thứ gì?”
“Thánh thủy của Tịnh Đề Quốc, vô cùng quý giá cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng truyền ra bên ngoài.

Nó còn có tác dụng dưỡng nhan và gia tăng tuổi thọ.


Theo ta biết, nó từng nằm trong số các lễ vật mừng đại hôn cho con và thái tử.

Trữ cung chắc hẳn sẽ có.”
Trình Sở Y kinh tâm, sao quanh đi quẩn lại vẫn cứ xoay vòng bên cạnh Khương Mặc Hiên vậy? Có điều, Khương Mặc Hiên vốn đã biết đề thi rồi, không có lý do gì cần gỡ niêm phong ra để xem nữa.
“Nghĩa phụ, người có tin thái tử hay không? Vì sao con cảm thấy người đối với chuyện này vô cùng lạnh nhạt?”
Hi Hoài hờ hững nói: “Sở Y, con dù thông minh cách mấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, so với những mưu mô tính toán trên đời vẫn còn quá non nớt chưa trải hết.

Trước kia ta căn dặn con đừng tham gia vào vụ án của phủ nha nhưng con cứ tham gia.

Tìm được sự thật, bắt được hung thủ thì sao? Hà tri phủ kia là người co được duỗi được, tư lợi trăm điều, sẽ không vì con giúp ông ta lần này mà sinh ra cảm kích, ngược lại còn giành hết mọi công lao về phần mình.

Dân chúng cũng không hề biết đến sự tồn tại của con.”
“Nhưng con nghĩ cứu được mạng người là quan trọng nhất, không phải sao?”
“Cứu người là tốt nhưng con cũng phải bình an mới được.

Ta không muốn con xảy ra chuyện gì.

Nếu không cho dù ta có chết cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp ân sư.”
Trình Sở Y mỉm cười vươn tay nắm lấy tay y: “Nghĩa phụ sao lại nói mấy lời bất lành này? Nghĩa phụ sẽ sống lâu trăm tuổi.

Chuyện lần trước thì thôi đi, nhưng lần này lại liên quan đến thái tử.

Thái tử và con quen biết cũng được một thời gian rồi, tuy không có tình cảm phu thê, nghĩa cử bằng hữu vẫn có mà.

Con không thể nào trơ mắt nhìn thái tử đang bị giam cầm mà bản thân lại ngồi yên một chỗ vô dụng được.”
“Thái tử sẽ sớm không sao thôi.

Con có nhọc lòng cách mấy đều là nước trôi ra biển chẳng có tác dụng gì.”
Trình Sở Y rối loạn, lời này của Hi Hoài có quá nhiều ẩn ý, nhưng mà hắn có hỏi thì y cũng không chịu nói.
“Được, không nói về thái tử nữa.

Vậy nghĩa phụ cảm thấy vương gia là người thế nào?”
“Đáng kết giao.”
“Vì sao?”
“Có một lần ta cùng vương gia đi cứu tế nạn dân, tình cờ trông thấy vương gia đã lao mình ra cứu một bé gái suýt bị xe ngựa tông vào.

Khi đó không có quan viên ở cạnh, dân chúng cũng không ai biết ngài ấy là vương gia, ngài ấy không cần diễn kịch lấy lòng bọn họ.

Do đó ta tin hành động này xuất phát từ thiện tâm vốn có.

Tuy nhiên, con người luôn có hai mặt, thiện ác chỉ là ý niệm nảy sinh trong chớp mắt.

Càng huống hồ, thiện ác cũng tùy người mà đối đãi.

Con không có gốc rễ thâm sâu trong cung, dù là người bên phía thái tử thì cũng không có giá trị gì với vương gia, cho nên giao kết với vương gia không sao.”
“Cũng phải.

Nghĩa phụ nhìn việc thật sự thông suốt hơn con rất nhiều.”
“Nếu con đã hỏi hết nghi hoặc trong lòng thì mau trở về cung.

Đây đang là lúc căng thẳng, không nên gây thêm dị nghị.”
Hi Hoài gọi người dọn điểm tâm bỏ vào giỏ để Trình Sở Y mang về.

Sau khi Trình Sở Y ra xe ngựa, y không nhịn nổi nữa ho thêm mấy trận, ói ra máu đầy tay.

Hi Hoài nhìn dòng máu loãng tuôn chảy, thẫn thờ cả người: “Sở Y, chỉ sợ ta lực bất tòng tâm, không thể bảo vệ con được lâu nữa.

Con cố chấp xen vào chuyện này cũng tốt, chưa chừng vì vậy mà khiến mối quan hệ lạnh nhạt giữa con và thái tử thay đổi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc