DĨ MỆNH TRẤN MỆNH


Tại Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y đứng khoanh tay bên cửa sổ chuyên tâm lắng nghe Hàn Phỉ nói:
“Thần đã điều tra những thái giám được cử tới quét dọn Trữ cung hôm đó, đều không có gì đáng nghi, nhưng một thái giám nói từng thấy Liên Cẩn tổng quản đi về phía Đan Dương Viện, mà Liên Cẩn hiện tại đang bị vương gia giữ lại thẩm tra bí mật.

Vương gia còn bắt giữ một người tên A Nghiêu Sử, là dị sĩ ngoại bang.

Y là môn khách của tể tướng Văn Dĩnh.

Trước đây A Nghiêu Sử từng đến cổng cung xin diện kiến hoàng thượng hiến nghệ nhưng bị thị vệ đuổi đi.”
Trình Sở Y nghe xong liền hiểu lý do mà Khương Hạo Giai cho bắt giữ người này: “Vậy tài nghệ của hắn là mô phỏng nét chữ người khác sao?”
Hàn Phỉ gật đầu: “Thái tử phi đoán không sai.

Có lẽ vương gia biết nhiều hơn chúng ta.”
Chúc Bình nghi hoặc hỏi: “Vương gia cứ chặn đứng mọi đầu mối, bắt hết toàn bộ những người mà chúng ta nghi ngờ, có khi nào muốn gây bất lợi cho thái tử không?”
Trình Sở Y thả tay xuống: “Yên tâm, vương gia sẽ không làm vậy.

Ngược lại ta nghĩ thái tử sẽ sớm được minh oan.”
Trình Sở Y cho Chúc Bình và Hàn Phỉ lui về nghỉ ngơi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ Hi Hoài nói không sai.

Cho dù hắn không làm gì, thái tử vẫn sẽ bình an vô sự.

Mà kỳ thật, hắn chỉ là một thái tử phi không quyền không thế, muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
Trình Sở Y ngủ một giấc dậy rồi bảo Sấu Tử chuẩn bị chút đồ ăn ngon mang đến Hình bộ.

Hôm qua lúc học tiêu, Khương Hạo Giai đã cho phép hắn đến thăm thái tử một lần nữa.

Hắn nghĩ thái tử ở Hình bộ hiển nhiên không chịu trầy xước gì, vẫn sẽ có người cung phụng, nhưng không biết có ăn quen tay nghề do ngự trù khác nấu hay không, chi bằng mang theo đồ ăn do ngự trù của Trữ cung nấu thì y sẽ thích hơn.
Trình Sở Y nhờ cai ngục mở khóa mang giỏ thức ăn vào cho Khương Mặc Hiên, sau đó cai ngục khóa lại lui đi, để hắn và Khương Mặc Hiên được nói chuyện riêng một lúc.
Nhìn thấy hắn buồn bã không vui bên kia thanh chắn cửa sổ, Khương Mặc Hiên tưởng là án tình phức tạp, tạm thời chưa có manh mối nên an ủi: “Kẻ dám mưu hại ta thì đương nhiên không dễ bắt.

Ngươi cứ từ từ mà tra.

Ta ở nơi này cũng không đến nỗi nào.”
Trình Sở Y cười nhạt nói: “Thái tử, ngươi sẽ sớm được thả ra ngoài.

Cho dù ta cố sức hay không, kết quả đều như nhau.”
“Ý ngươi là sao?”
“Vì hoàng thượng sẽ không bỏ mặc ngươi không lo.”
Khương Mặc Hiên cau mày, nói ra một sự thật rành rành: “Cái này không cần ngươi nói cả thiên hạ đều biết.”
“Ừ nhỉ? Ta ngốc thật, còn lo chuyện bao đồng nữa.”
Khương Mặc Hiên đi đến bàn mở giỏ thức ăn, bên trong đều là những món y thích.
“Làm sao ngươi biết được sở thích của ta?”
Trình Sở Y mai mỉa lại: “Lần này đến phiên ngươi ngốc rồi.

Ta dặn họ làm mấy món ngươi thường ăn.

Ngự trù trong Trữ cung đương nhiên biết sở thích của ngươi.”
“Không nghĩ ngươi lại vì ta…dù sao ta rất vui.”
Trình Sở Y tưởng là hắn nghe lầm.

Thái tử điện hạ từ khi nào biết nói mấy lời tử tế như vậy?
Khương Mặc Hiên cầm đũa và một đĩa thịt xào bát bửu đi đến gần song cửa.

Trình Sở Y tưởng y muốn mời mình nên nói: “Ta không đói, ngươi ăn đi.”
“Ta có mời ngươi đâu?” Khương Mặc Hiên chìa đũa về phía Trình Sở Y, vô tư nói: “Ta muốn ngươi đút cho ta ăn giống như Bảo Nhi và Thiện Nhi.”
Trình Sở Y cười đến nội thương: “Thái tử, ta không phải là họ đâu.”
“Nhưng ngươi là chính phi của ta, không phải sao? Hầu hạ ta là trách nhiệm của ngươi.”
Trình Sở Y nghe lời này cứ thấy trái tai làm sao: “Vậy cho hỏi ngươi đã khi nào xem ta là chính phi chưa? Nếu chưa thì ta cũng không có trách nhiệm hầu hạ ngươi.

Ta đi đây.”
Trình Sở Y nói xong bỏ đi thẳng.
Khương Mặc Hiên tức giận giậm chân: “Thật muốn bóp cổ ngươi chết.”

Trình Sở Y về đến Tình Tuyết Viện, gọi Sấu Tử chuẩn bị nước tắm.

Trong lúc hắn ngâm mình, Sấu Tử mang khăn tới quan tâm hỏi: “Thái tử thật sự sẽ được thả ra sao?”
“Ừ, ngày mai chúng ta về thăm nghĩa phụ một chuyến nữa.

Nếu thái tử được thả, ta phải trả lại huyết ngọc cho y, sau này khó mà tùy tiện xuất cung.”
“Được.” Sấu Tử đưa khăn cho Trình Sở Y.

Hắn lau người thay y phục xong thì không nghĩ gì nữa, yên tâm ngủ một giấc trước.
***
Tại phủ quốc sư, Hi Hoài đón nhận hộp nhân sâm đỏ từ tay Trình Sở Y, nhìn sơ qua không hề biểu lộ gì mà đặt lại bàn hỏi: “Thứ này là huyết tương sâm, một cống phẩm trong Trữ cung?”
Trình Sở Y cười trừ.

Thật ra hắn cũng không biết nó tên gì, chỉ biết là loại sâm tốt lục được trong đống đồ Tô Như Bảo và Tô Như Thiện từng mang tới.

Chắc hẳn đây là ý của Khương Mặc Hiên, bằng không bọn họ đời nào lại ân cần một cách đáng ngờ như thế?
“Nghĩa phụ không khỏe, dùng để bồi bổ thì tốt nhất còn gì.”
“Cũng được.” Hi Hoài đóng nắp hộp lại, uống một ngụm trà nóng nói: “Tiểu tử con lại muốn biết gì?”
Trình Sở Y mím môi ngần ngại rồi nói: “Lần này con không hỏi, mà đến để kể lể.

Nghĩa phụ nghe xem con có nói sai gì không? Con đoán…người đứng sau tất cả màn kịch vu hại thái tử không phải vương gia, cũng không phải tể tướng Văn Dĩnh hay binh bộ thượng thư Lâu Khánh Đức, mà là hoàng thượng.

Cả nghĩa phụ và vương gia đều hiểu rõ điều này.

Dù sao hai người rất thông minh, lại từng trải, nhìn ra thế cục sớm không có gì lạ.

Chỉ có thái tử và con vẫn không biết chuyện gì xảy ra thôi.”
Hi Hoài đặt tách trà xuống, trầm ngâm nói: “Trước khi Dự vương chào đời, tiên đế từng có hai vị hoàng tử.

Văn Dĩnh khi ấy đi theo đại hoàng tử nên đã cố tình dèm pha bảo tiên đế chọn hoàng thượng làm con tin ở Lương quốc.

Ai mà biết được ý trời khó đoán, đại hoàng tử bệnh chết.

Tiên đế lo sợ không người kế vị bèn đón hoàng thượng về.

Mặc dù sau này có Dự vương, nhưng Dự vương khi ấy còn nhỏ tuổi, không đủ sức uy hiếp việc kế vị của hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng liền danh chính ngôn thuận lên ngôi.

Văn Dĩnh lo sợ, từ đó làm gì cũng khép nép vâng lời hoàng thượng.

Có điều, càng ngày ông ta càng lớn gan hơn, ỷ vào cái danh nguyên lão hai triều và sự ủng hộ của mấy lão thần, bắt đầu có nhiều ý kiến trái ngược với hoàng thượng.

Ví như trận chiến Thiềm Cử, ông ta lo liệu xong xuôi với Binh bộ đồng ý tiến cử con trai ông ta làm tướng quân, nhưng hoàng thượng lại cử thái tử đi, chỉ cho con trai ông ta làm phó tướng.

Hoàng thượng đương nhiên phải tìm cách trừ đi cội rễ cứng cáp này, dù là vì người, hay vì thái tử kế vị sau này, bất quá vẫn chưa tìm được lý do chính đáng.”
“Vậy nên hoàng thượng bèn mượn lòng thù hận của Văn Dĩnh đối với thái tử như mồi lửa? Hoàng thượng để cho gian kế của Văn Dĩnh được toại nguyện, sau lại mượn danh vương gia tìm ra sự thật để có lý do đường đường chính chính loại bỏ Văn Dĩnh.

Sở dĩ phải mượn danh vương gia là vì tránh tai tiếng hoàng thượng bênh vực thái tử, cũng tránh cả chuyện hoàng thượng ghi thù Văn Dĩnh từng cử mình đi làm con tin bị khơi lại.”
Hi Hoài nói ra một đạo lý hiển nhiên: “Muốn nhổ tận gốc của một cây cỏ thì phải nuôi cho cây cỏ đó đủ lớn mới nắm tận gốc mà nhổ được.”
Trình Sở Y không phải không hiểu, chỉ là vẫn thấy khó lòng chấp nhận được: “Để nuôi cây cỏ ấy, hoàng thượng không tiếc hại cả thái tử sao?”
“Không tính là hại, thái tử vẫn bình yên ở Hình bộ không tổn thương gì, cùng lắm là bị nhốt vài ngày thôi.

Trừ tể tướng bây giờ chính là giúp thái tử về sau sẽ bớt một mối họa.

Tình cha thương con là thương cho cả tương lai lâu dài chứ không phải chỉ trong phút chốc.”
Trình Sở Y bức xúc nói thêm: “Nếu ngay cả thái tử hoàng thượng cũng nỡ làm vậy, thì sá gì một lão thái giám già ở bên cạnh? Liên Cẩn theo hầu hoàng thượng lâu như vậy, nếu có lòng mưu phản đã không đợi tới hôm nay, vào đúng ngay lúc này? Ông ta có phải cũng là một nạn nhân vì giúp hoàng thượng đánh thắng ván cờ này mà hy sinh? Nếu không nhờ ông ta tiếp tay, Văn Dĩnh lẫn Lâu Khánh Đức chưa hẳn đã quyết tâm triệt hạ thái tử sớm đến thế.”
Hi Hoài nhìn chằm chằm vào Trình Sở Y, bỗng nhiên lại thấy an tâm hơn mà mỉm cười: “Sở Y, con trưởng thành rồi.

Nhìn thông được như vậy thì sau này cũng không cần sợ ai bày mưu tính kế với con nữa.

Nhưng mà, con vẫn cần rèn luyện nhiều.”
Trình Sở Y lòng đầy hoài nghi nói: “Nghĩa phụ, sao con cứ cảm thấy người có gì đó rất lạ.”
“Con lớn rồi, còn muốn quản thúc cả lão già như ta sao?”
Hi Hoài nhìn xuống tách trà rỗng.


Nước đầy thì sẽ có lúc cạn, người sống trên đời sao thoát khỏi cái chết ngày một đến gần được?
Trình Sở Y lắc đầu cười, có lẽ là hắn nghĩ nhiều.

Gần đây nhiều việc liên tiếp ập đến, lòng hắn khó tránh ngổn ngang trăm bề.
“Nếu không thì mau trở về đi.” Hi Hoài xua tay nói.
“Nghĩa phụ, sao lần nào người cũng đuổi con vậy?”
Hi Hoài cười nhạt: “Vậy con muốn sao đây?”
Trình Sở Y đứng lên, đi sang bên kia bàn ôm lấy cánh tay Hi Hoài làm nũng: “Con dùng bữa với người rồi mới về.”
Hi Hoài gõ nhẹ lên đỉnh đầu hắn, vui vẻ nói: “Đứa trẻ này…được rồi, theo ý con cả.”
***
Hôm sau, Khương Mặc Hiên được đưa từ Hình bộ lên triều.

Trong chiếu chỉ viết, Dự vương đã tra rõ thực hư.

Tể tướng Văn Dĩnh và Hình bộ thượng thư Lâu Khánh Đức vì tư thù trộm đi đề khảo thí, ngụy tạo nét chữ của thái tử hòng vu oan giá họa, bị tru di cửu tộc.

Liên Cẩn, Đổng Chính, A Nghiêu Sử cùng những kẻ tiếp tay đều nhất loạt xử chém.

Hành quyết cùng ngày cùng giờ.

Tô Như Lân lẫm liệt hiếm có, thề chết không chịu nhục, được Khương Linh Đế đích thân ngự bút bốn chữ “trung can nghĩa đảm.” Vòng khảo thí cuối cùng sẽ mở lại, vẫn do đích thân Khương Mặc Hiên giám sát.
Khương Mặc Hiên vừa về đến Trữ cung, Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đã khóc lóc sướt mướt chạy ra đón.

Trình Sở Y chỉ đến nhìn y một chút, chắc chắn y không sao thì trả lại mảnh huyết ngọc và quay về Tình Tuyết Viện, không làm phiền y tâm sự cùng ái thiếp.

Khương Mặc Hiên bị Tô Như Bảo và Tô Như Thiện giữ chặt nên không đi theo được.
Sau khi về Đan Dương Viện tắm rửa thay y phục mới xong, Khương Mặc Hiên triệu kiến Hàn Phỉ và Chúc Bình hỏi chuyện về những ngày qua.

Bọn họ có sao nói vậy, không thêm bớt gì.

Hỏi xong thì đến giờ dùng bữa chiều, y đang định ghé Tình Tuyết Viện thì Tô Như Bảo và Tô Như Thiện lại mang thức ăn đến nói là muốn dùng chung với y.
Khương Mặc Hiên ngồi vào bàn, gắp được vài đũa mới hỏi: “Sao mắt hai nàng lại đỏ như vậy?”
Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đều thút thít e ấp không trả lời.

Tình nhi đứng bên cạnh Tô Như Thiện nói: “Bẩm thái tử, từ khi người bị bắt đi, hai vị phu nhân đã khóc suốt, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, ăn ngủ đều không yên.”
“Ta có hỏi ngươi sao?” Khương Mặc Hiên nhìn lên.

Tình nhi sợ đến vỡ mật cúi đầu xuống im lặng.
Tô Như Thiện liền che chở cho nàng ta, sụt sùi nói: “Xin thái tử đừng trách.

Tình nhi chỉ vì lo lắng cho hai thiếp nên mới cả gan mạo phạm người.

Người không có ở đây, thử hỏi hai thiếp làm sao mà ăn uống nổi? Hai thiếp gả xa nhà, lần này cứ tưởng Như Lân vào kinh ứng thí đỗ đạt thì tỷ đệ sẽ được gặp mặt.

Ai ngờ tai họa từ trên trời rơi xuống, Như Lân mất mạng, thái tử chịu cảnh giam cầm.

Hai thiếp lại chẳng thể làm được gì giúp người.

Thái tử, nếu lần này người có mệnh hệ gì, hai thiếp sẽ đi theo người.”
Khương Mặc Hiên trước kia cảm thấy hai tỷ muội này yểu điệu đáng yêu, không hiểu sao rời khỏi Hình bộ rồi liền đổi khác, không thể chịu được tiếng khóc phiền phức của họ.

Khi nãy đã khóc một trận, giờ còn khóc nữa, cứ như để tang cha chết.
Khương Mặc Hiên khó chịu hỏi: “Ta còn chưa chết, khóc gì mà khóc?”
Tô Như Bảo và Tô Như Thiện liền dùng khăn lau nước mắt nín ngay, tuy nhiên khó tránh có chút chưng hửng nhìn y.
Tô Như Bảo liền đổi sang chuyện khác nói: “Thái tử ăn thêm đi.

Ở Hình bộ có lẽ người đã chịu nhiều ấm ức.”
Hai tai của Khương Mặc Hiên không bị quấy rầy nữa thì tâm tình cũng dịu lại.


Y hướng Tô Như Bảo nói: “Từ tháng sau, nàng mang hết sổ sách trong phủ giao lại cho thái tử phi trông coi.”
Nếu Tô Như Bảo đã có tư tâm, chi bằng dứt khoát giao cho Trình Sở Y kiểm kê lại từ đầu, cũng coi thử Trình Sở Y làm việc ra sao.
Tô Như Bảo sượng chín cả người: “Thái tử, có phải thần thiếp làm việc bất cẩn, có chỗ nào khiến người không hài lòng không?”
Khương Mặc Hiên nói: “Đây là quy định của tổ tông.

Trước vì thái tử phi vừa đến, chưa quen thuộc với nơi này nên mới chưa giao việc cho y mà thôi.

Nay y cũng đến được một thời gian rồi, bắt đầu làm quen là vừa.”
Tô Như Bảo xen vào: “Đúng là chuyện nên làm nhưng thần thiếp chỉ sợ thái tử phi thân ở bên này mà lòng lại hướng về bên kia, thế thì không tốt cho Trữ cung đâu.”
Khương Mặc Hiên hỏi: “Nàng có ý gì?”
“Thái tử có điều không biết.

Thái tử phi cùng với vương gia thường xuyên qua lại, còn nghe nói đang theo học tiêu ở chỗ vương gia nữa.

Nếu thái tử phi nắm giữ sổ sách, lỡ như chuyện trong Trữ cung chúng ta bị lộ ra ngoài thì thế nào?”
Khương Mặc Hiên phất tay áo đứng lên đi lại bàn sách, không còn tâm trạng ăn nữa: “Bớt lo chuyện dư thừa đi.

Ta bảo làm thế nào thì cứ làm thế nấy.

Các nàng lui được rồi.”
“Vâng thái tử.”
Tô Như Bảo và Tô Như Thiện ngỡ ngàng, hành lễ rồi ly khai.
Khương Mặc Hiên nhắm mắt đấm mạnh tay xuống mặt bàn.

Thật tức chết y!
Khương Mặc Hiên giải quyết xong công vụ thì đi đến Tình Tuyết Viện, từ xa đã nghe thấy nhiều tiếng cười nói giòn tan vang lên.

Sấu Tử đang cùng mấy thị vệ bắn quả chín trên cây, vừa trông thấy y liền lật đật chạy ra hành lễ.

Khương Mặc Hiên hỏi: “Thái tử phi đâu rồi?”
Đám thị vệ đùn đẩy sang Sấu Tử.

Sấu Tử nói: “Thái tử phi đã đến Ngô Tước cung học tiêu rồi.”
Khương Mặc Hiên bực bội định đến Ngô Tước Cung lôi Trình Sở Y về, lại nghĩ với thân phận thái tử mà làm vậy thì quá mất mặt rồi.

Y hướng Sấu Tử nói: “Ngươi đi gọi thái tử phi về đây.”
Sấu Tử lập tức chạy đi ngay.

Khương Mặc Hiên bèn gọi Triệu tổng quản tới lấy toàn bộ sổ sách ở chỗ Tô Như Bảo.

Không cần đợi tháng sau, bây giờ cứ giao việc cho Trình Sở Y làm luôn, vậy thì hắn sẽ không rảnh đâu mà đi đông đi tây.
Khi Trình Sở Y về tới, Khương Mặc Hiên đã có mặt ở phòng hắn, trên bàn là mấy chồng sổ sách dày cộm.

Tuy rằng bọn họ là phu thê, nhưng chỉ hữu danh vô thực, trước nay phòng ai nấy ở, Khương Mặc Hiên tự tiện vào như thế lúc hắn vắng mặt khiến hắn không thoải mái chút nào.

Hắn giao cây tiêu cho Sấu Tử cất và bảo nó đi dâng trà.
“Không cần, ngươi lui đi.” Khương Mặc Hiên nói.

Sấu Tử vâng lời ra ngoài khép cửa lại.
“Thái tử vừa về đến không phải nên nghỉ ngơi thêm sao?”
Khương Mặc Hiên không thèm trả lời hắn mà hỏi: “Nghe nói ngươi đang học tiêu với hoàng thúc?”
“Đúng.”
“Không được đi nữa.”
“Vì sao?”
“Ta và hoàng thúc quan hệ không tốt.”
Trình Sở Y cảm thấy nực cười, vậy thì liên quan gì hắn?
“Thái tử yên tâm, ta chỉ đến đó học tiêu, nhất định sẽ giữ chừng mực, không gây ảnh hưởng tới người.”
“Ta nói không được là không được.

Sao ngươi nhiều lời vậy?” Khương Mặc Hiên bắt đầu nổi cáu lên.
Trình Sở Y nhịn xuống.

Cãi nhau với y chỉ có hại chứ không lợi gì.

Thôi thì hắn đành nhường y lần này.
“Được, ta nghe lời thái tử, ngày mai sẽ cho người báo một tiếng với vương gia không đi nữa.”
Khương Mặc Hiên hài lòng chỉ vào sổ sách trên bàn: “Đây là toàn bộ sổ sách của Trữ cung trong một năm vừa qua, ngươi xem cái cũ làm mẫu, bắt đầu từ mai tiếp quản chuyện này.”
Trình Sở Y chớp mắt: “Sao bỗng dưng giao cho ta?”
“Lời nói lúc trước của ngươi triệt để thức tỉnh ta.

Vậy nên giờ ta giao nhiệm vụ chính đáng mà một thái tử phi nên làm cho ngươi, có ý kiến gì sao?”
Trình Sở Y dở khóc dở cười: “Ta cảm thấy hai ái thiếp của ngươi đã làm quen rồi thì cứ để họ làm tiếp, dù gì mấy chuyện tính toán rồi phân phát thế này ta không có kinh nghiệm.”

Ánh mắt của Khương Mặc Hiên đột nhiên trở nên đanh thép như đang hỏi tội phạm nhân.

Y khăng khăng nói: “Kinh nghiệm là do con người vừa học vừa tích lũy.

Thái tử phi, ngươi có thời gian chạy đến Ngô Tước Cung học tiêu, lại không có thời gian học hỏi chuyện quản lý Trữ cung sao? Ngươi rốt cuộc là chính phi của ai?”
Trình Sở Y bị ánh mắt ấy quét qua, trong lòng ớn lạnh, cười gượng gạo một cái: “Được, ta sẽ dốc lòng vì thái tử mà học.”
“Vậy mới phải.” Khương Mặc Hiên mãn nguyện rời đi.
Sấu Tử bước vào, lao đến mấy chồng sổ sách hỏi Trình Sở Y: “Thái tử phi, đống này là gì vậy?”
Trình Sở Y thở dài não nề: “Gánh nặng mà thái tử quăng cho ta.

Trong thời gian ngắn thiếu gia nhà ngươi đừng mong rời khỏi Tình Tuyết Viện này được.

Phải rồi, ngày mai ngươi đến Ngô Tước cung báo một tiếng với vương gia hộ ta.

Cứ nói ta dạo này bận rộn, không tiện đến học, xin vương gia thứ lỗi.”
“Ta biết rồi.”
Trình Sở Y và Sấu Tử cùng nhau phân loại đống sổ sách ra thành những nhóm riêng cho dễ đọc, mất hết hai ngày thời gian thì đâu cũng ra đó.

Có tất cả bốn nhóm.

Một là sổ sách chi tiêu.

Hai là sổ sách đồ dùng.

Ba là sổ sách cung nhân thị vệ.

Bốn là sổ sách linh tinh lang tang không thể sắp xếp thành nhóm nào cả, điển hình như sổ sách thị tẩm.
Trình Sở Y phân xong thì ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn trần nhà: “Mệt chết được.

Hai thị thiếp kia chắc muốn chơi ta.

Lúc đem sổ sách qua đây cũng không chịu đem theo thứ tự, lung tung lộn xộn, chẳng đâu ra đâu.

Vài cuốn trong đây còn dính đầy bụi, tức là nào giờ chưa có ai xem qua, vậy mà cũng đem sang không biết làm gì?”
Sấu Tử cũng ngửa đầu thở phì phò: “Thái tử phi à, ta thấy thái tử muốn chơi người thì có.

Vừa thoát khỏi đại lao, lẽ ra thái tử nên đi ôm ấp giai nhân mới phải, sao lại rảnh rỗi mà lo nghĩ đến chuyện linh tinh này vậy?”
Trình Sở Y hoàn toàn tán thành.

Đúng là thái tử muốn chơi hắn, nhưng y là chủ nhân của Trữ cung này, hắn có thể làm gì được y? Chẳng lẽ lại chơi trò cãi tay đôi đòi quyền lợi công bằng với y?
Trình Sở Y chỉ tay ra phía bàn nói: “Xem ba đống bên này thôi, đống riêng rẻ bên kia thì khỏi cần xem.”
Sấu Tử ngồi thẳng lại, cầm lấy một cuốn sách trong cái đống riêng rẻ vừa lật nhanh vừa nói: “Thế thì không được.

Đây là sổ sách thị tẩm của thái tử.

Cũng rất quan trọng đó.

Ôi trời…” Sấu Tử ngừng lật cười hào hứng nhìn Trình Sở Y: “Thì ra một tháng thái tử chỉ nghỉ ngơi mười ngày, thị tẩm đến hai mươi ngày ở chỗ tỷ muội Tô thị kia, trong đó Tô Như Thiện luôn nhiều hơn Tô Như Bảo hai ba ngày.

Thái tử sung sức thật.”
“Vậy mà ta còn tưởng tỷ tỷ được sủng ái hơn, chắc là…à thôi…” Trình Sở Y định nói chắc là kỹ thuật của Tô Như Thiện trong chuyện ấy giỏi hơn tỷ tỷ mình nhưng nói ra rất ngại, đành đem giấu đi.
“Nhưng như vậy thì có một chuyện rất lạ.

Thái tử gần gũi hai tỷ muội Tô thị nhiều như vậy mà đến nay cả hai người đều không có thai.

Chắc không phải sức khỏe của thái tử có vấn đề chứ?”
Trình Sở Y ngoắc Sấu Tử lại gần.

Sấu Tử tưởng hắn biết được điều gì bí ẩn nên vểnh tai lên nghe, không ngờ bị hắn nắm lỗ tai nhéo: “Đó là chuyện của thái tử, ngươi quản làm gì?”
Sấu Tử giựt lỗ tai ra nói: “Còn không phải vì ta lo lắng cho người sao? Ngươi nghĩ đi, sớm muộn người và thái tử cũng phải hành lễ phu thê thôi.

Nếu thái tử có bệnh lây sang cho người thì sao?”
Trình Sở Y nhớ tới lời mà Hi Hoài từng nói.

Trước sinh thần mười tám của Khương Mặc Hiên, hắn bắt buộc phải cùng y viên phòng.

Đây đúng là chuyện sớm muộn, dù là vì Khương Mặc Hiên hay vì riêng bản thân hắn.

Thế nhưng, không yêu không thương sao có thể làm chuyện đó với nhau? Nghĩ đến Khương Mặc Hiên đột nhiên chạm vào người hắn, hắn liền thấy rùng mình.

Muốn hắn đi mời mọc y ngủ cùng thì thà là giết quách hắn cho xong.
Trình Sở Y lắc đầu nguây nguẩy, thôi không nghĩ đến nữa, cứ lo tạm đống sổ sách này trước rồi tính..


Bình luận

Truyện đang đọc