DỊ THẾ ĐIỀN VIÊN

Lưu Vân trở lại bãi gửi xe, lúc nãy y và Lâm Ngọc đã nói, dạo chợ xong tụ họp tại đây, ngồi xe cùng về thôn.

Trong tay Lưu Vân cầm theo một cái rổ trúc, bên trong chất đầy đồ, mặt y bị gió thổi lạnh đỏ lên, nhìn thấy xe của bọn họ liền nhanh chân đi đến, gật đầu với Chu Trạch xem như chào hỏi.

“Ngươi vào bên trong đi, A Ngọc đang ở trong đó.” Chu Trạch nói, đứng lên nhường chỗ cho Lưu Vân đi lên.

Lưu Vân vào trong buồng xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, thả giỏ trúc trên tay xuống, dùng sức xoa bàn tay, hà hơi vào hai bàn tay cho ấm, miệng lầu bầu: “Lạnh quá, lạnh chết ta rồi.”

Lâm Ngọc nhét tay vào trong áo nãy giờ, lúc này đã ấm áp, vì thế vươn tay cầm lấy tay Lưu Vân, nói: “Tay của ta ấm, giúp ngươi làm nóng nè.”

“Đừng, tay của ta lạnh lắm, sẽ làm ngươi bị lạnh!” Lưu Vân né tránh, lại bị Lâm Ngọc bắt lấy.

Hai bàn tay ấm áp của Lâm Ngọc cầm lấy tay Lưu Vân, đợi ấm hơn, Lưu Vân rút tay về, chỉ vào đồ vật trên xe: “A Ngọc, các ngươi mua đồ cho cả năm hay gì mà nhiều vậy?”

“Có mua gì đâu, toàn là đồ ăn vặt.” Lâm Ngọc đáp.

“Chu đại ca nhà ngươi thật thương ngươi, mua cho ngươi nhiều đồ ăn như vậy.” Lưu Vân trêu ghẹo.

Lâm Ngọc liếc mắt nhìn rổ trúc của Lưu Vân, thấy cò vài món đồ ăn vặt, nói: “Ta thấy trong rổ ngươi có cũng không ít…”

Thấy Lâm Ngọc phát hiện, Lưu Vân cũng không làm bộ, sảng khoái nói: “Ta gặp Nhị Phong trên chợ, là hắn mua cho ta.”

Nụ cười trên mặt Lưu Vân dịu dàng, ánh mắt vui vẻ.

Lâm Ngọc “Ồ~” một tiếng thật dài, vẻ mặt quả nhiên là thế: “Ta còn thắc mắc sao ngươi lại đi dạo chợ một mình, còn muốn đi chung với ngươi, ngươi cũng không chịu, thì ra là như vậy, có phải ngươi đã hẹn trước với Nhị Phong kia đúng không…”

Mặt Lưu Vân nóng lên: “Không có, chúng ta không có hẹn trước, chỉ tình cờ gặp được, ngươi hiểu không, là tình cờ gặp được thôi!” Nói xong vươn tay kẹp lấy cổ Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc cười né tránh, vội vã gật đầu: “Hảo, hảo, ta hiểu, ta hiểu!” Ánh mắt lại hiện rõ vẻ trêu ghẹo.

“Được a, A Ngọc, ngươi dám chê cười ta …” Lưu Vân trừng mắt hạnh, càng không buông tha, hai tay kẹp cổ Lâm Ngọc lắc.

Bên này Lâm Ngọc cũng không yếu thế, vươn tay phản kích, hai người nháo một hồi, mới nhìn nhau cười ha hả.

Cười chán chê, Lưu Vân mới nhớ ra Chu Trạch còn ngồi bên ngoài. Đoán rằng lời nói của y và Lâm Ngọc đều đã bị hắn nghe thấy, vội vàng ngừng cười, đưa ngón tay lên miệng làm động tác im lặng, sau đó chỉ ngón tay ra ngoài xe.

Lâm Ngọc hiểu rõ, che miệng nhỏ giọng cười.

Lưu Vân ghé vào tai Lâm Ngọc nói nhỏ: “Đừng cười nữa, đều bị vị kia nhà ngươi nghe thấy hết rồi, ngại chết mất.”

Lâm Ngọc cũng ghé vào tai Lưu Vân nói nhỏ: “Yên tâm đi, Chu đại ca sẽ không chê cười ngươi.”

Chu Trạch ngồi bên ngoài nghe hết toàn bộ câu chuyện, im lặng lắc đầu cười.

Không bao lâu, Lâm Bảo đi mua chong chóng trở lại, chong chóng trên tay theo bước chân chạy của nó quay phần phật.

“Chu đại ca, ta mua được, may mà đến sớm, trễ nữa là bị bán hết rồi!” Lâm Bảo nói.

“Mua được là tốt rồi, vào trong xe đi, chúng ta phải về.”

Lâm Bảo cầm theo đồ vật trèo lên xe, chong chóng trên tay nó rất dễ thấy, Lưu Vân liếc mắt đã nhìn thấy. Y nhìn chong chóng trên tay Lâm Ngọc, lại nhìn chong chóng trên tay Lâm Bảo, ngạc nhiên nói: “Hai huynh đệ các ngươi thích loại đồ chơi này sao? Mỗi ngươi mua một cái, chà chà…”

Lâm Bảo lắc đầu: “Ta không muốn chơi cái này, là ta mua cho Nguyên Đông, ngươi thấy đẹp không?”

“Thì ra là tặng người à, nhưng đây không phải đồ chơi của tiểu hài tử sao? Ngươi xác định muốn tặng cái này?” Lưu Vân hỏi.

“Ai nói chỉ có tiểu hài tử mới có thể chơi, chỉ cần thích, ai cũng có thể chơi, ta không chỉ tặng y cái này, ta còn tặng nhiều thứ khác nữa!” Lâm Bảo chỉ vào bao giấy dầu bên cạnh, ưỡn ngực đắc ý nói.

Lưu Vân phì cười, nói với Lâm Ngọc: “A Ngọc, ngươi xem đệ đệ nhà ngươi thật thương tức phụ. Hiện tại mới định thân, thế mà lúc nào cũng nhớ tới người ta.”

“Còn không phải sao.” Lâm Ngọc cũng cười.

Dù da mặt Lâm Bảo có dày hơn nữa, cũng bị hai người cười cho đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Ca, sao các ngươi lại như vậy, không cho cười nữa!”

Đáng tiếc hiệu quả sau câu nói của Lâm Bảo chính là một trận cười to hơn. Nó không thể tiếp tục ngồi lại trong buồng xe, bực bội chui ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch.

Vừa về đến thôn, Lâm Bảo kêu dừng xe, vội vàng nhảy xuống xe, cầm chóng chóng vội vàng để lại câu nói: “Các ngươi về trước đi, ta đi một lát sẽ về!” sau đó cắm đầu chạy đi.

Chu Trạch nhìn nó như bị lửa thiêu đến mông, lắc đầu cười.

Xe lừa đi thêm một đoạn, cách nhà Lưu Vân không xa, y liền xuống xe: “A Ngọc, chờ hai ngày nữa rảnh rỗi, ta đến tìm ngươi chơi.”

“Được, lúc nào rảnh rỗi cứ đến nhà ta chơi.” Lâm Ngọc đáp.

Chờ hai người Chu Trạch về đến nhà, cũng đã quá trưa, bình thường vào lúc này mọi người đã ăn xong cơm trưa.

Vì trên chợ hai người đã ăn vằn thắn và bánh nướng, cho nên lúc này không đói lắm, Lâm Ngọc dự định làm chút cơm canh đơn giản. Nghĩ khí trời lạnh lẽo, Lâm Ngọc lấy bột mì ra, dự tính làm mì viên thang ăn. Chu Trạch thì phụ giúp nhóm lửa.

Lâm Bảo chạy đến Nguyên gia, đứng lấp ló ngoài cửa, gọi Nguyên Đông ra. Trước hết đưa bao giấy dầu cho Nguyên Đông: “Đông Nhi, đây là điểm tâm mới ra lò, ta xếp hàng hồi lâu mới mua được, mặn ngọt gì cũng có.”

“Còn có cái này, ngươi xem đẹp không, Chu đại ca mua cho ca ta một cái, ta đoán ngươi sẽ thích, nên mua cho ngươi một cái, cầm đi~” Lâm Bảo đưa chong chóng trên tay qua: “Đông Nhi, ngươi có thích không?”

Nguyên Đông cầm chong chóng, nhìn tới nhìn lui, chong chóng màu lam, ở giữa là một cái phong xa lớn, hai phong xa nhỏ hai bên, được gắn khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã thấy đẹp, là loại tốt hơn so với chong chóng trước đây nó thường chơi. Trong lòng Nguyên Đông vui vẻ, nói: “Chong chóng này chắc rất đắt đi? Cho dù ngươi có tiền, cũng phải biết tiết kiệm, sau này còn cần dùng đến.”

Lâm Bảo nhìn vẻ mặt Nguyên Đông, biết là nó rất thích, cười nói: “Không đắt, ta biết mà, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi “

“Ngươi là mới từ chợ tết về hả, ăn cơm trưa chưa?” Nguyên Đông hỏi.

Lâm Bảo: “Còn chưa ăn, ta mới vừa về đến, lập tức mang đồ sang đây cho ngươi.”

“Vậy ngươi đứng đây chờ ta, ta đi lấy bánh bao cho ngươi. Nhà ta mới hấp bánh bao thịt, còn nóng hổi, ngươi cầm về nhà mà ăn.” Nhà Nguyên Đông vừa ăn cơm xong, cũng không tiện gọi Lâm Bảo vào nhà ăn. Trong nồi còn ít bánh bao, vẫn còn nóng, vừa lúc đưa cho Lâm Bảo cầm về nhà ăn.

Nguyên Đông cầm đồ đi vào sân, trước tiên vào trong phòng mình cầm theo một cái bao bố, sau đó mới đi xuống bếp, dùng khăn sạch bọc mấy cái bánh bao, mang ra cho Lâm Bảo.

“Ta có làm cho ngươi đôi bao tay bông, lúc ra ngoài làm việc ngươi nhớ đeo vào, sẽ ấm hơn.”

Lâm Bảo tiếp nhận, nhìn thử, quý trọng ôm vào ngực, cười vui vẻ hơn: “Đông Nhi, ngươi thật tốt với ta, còn làm bao tay cho ta.”

Nguyên Đông đỏ mặt, nói: “Không còn sớm nữa, ngươi nhanh về nhà ăn cơm, đừng để bị đói.”

“Được rồi, Đông Nhi, ngươi vào nhà đi, ta đi về~”. Lâm Bảo vui vẻ cầm theo bánh bao đi về nhà.

Bên trong Nguyên gia, Nguyên mẫu nhìn ca nhi nhà mình đi vào, sáp tới, ghé vào tai Nguyên Đông, chậc chậc tán dương: “Đứa nhỏ Lâm Bảo này cũng thật có tâm, mẹ ngươi không nhìn lầm nó. Ngươi xem, đi đâu nó cũng nhớ đến ngươi, có thứ gì tốt cũng muốn mang về cho ngươi. Có thể thấy được là đứa trẻ tốt, tuy nhiên điểm tâm này mặc dù ăn ngon, nhưng đắt quá, nhà chúng ta cũng không phải quá khá giả, không ăn nổi quà vặt như thế này. Đông Nhi, lần sau ngươi nhớ nói với nó, nhắc nhở nó một chút. Không thể tiêu tiền lung tung, phải tích góp, sau này hai người các ngươi thành thân, cuộc sống mới đỡ vất vả…”

“Mẹ~, vài năm nữa chúng ta mới thành thân! Nói cái này cũng quá sớm rồi.”

“Sớm chỗ nào, mấy năm thoáng cái liền qua, ngươi chưa thành thân nên chưa hiểu, sau khi thành thân, các ngươi có gia đình riêng, có rất nhiều việc cần dùng đến tiền…” Nguyên mẫu nhân cơ hội giáo dục Nguyên Đông về cách quản lý gia đình.

Lâm Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân đi về nhà, vừa vào cửa đã thấy hai người Chu Trạch đang vội vàng dưới bếp, nó đi đến hô: “Ca, hôm nay chúng ta ăn món gì?”

“Mì viên thang, Tiểu Bảo sao lại vui vẻ như vậy, cầm gì trong tay thế?” Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn Lâm Bảo, thấy nó cao hứng liền hỏi.

“Đây là Đông Nhi cho ta, buổi trưa nhà y hấp bánh bao thịt, lúc này còn nóng, lát nữa chúng ta cùng ăn. Đông Nhi còn sợ ta bị lạnh, làm bao tay bông cho ta, ngươi nhìn xem có đẹp không?” Lâm Bảo cầm bao tay trong ngực ra khoe khoang.

“Ân, rất đẹp, làm rất tốt, đường may chắc chắn, chắc là dùng sợi bông mới để làm.” Lâm Ngọc khen.

Lâm Bảo phóng ánh mắt sang phía Chu Trạch, trông mong nhìn hắn. Chu Trạch gật đầu tán thưởng, thỏa mãn ý muốn rải cẩu lương của đệ đệ nhà mình.

Bình luận

Truyện đang đọc