Ăn cơm giao thừa, uống vài ly rượu xong, Chu Trạch phát hiện hai huynh đệ Lâm gia say rồi, mặt đỏ hồng, ánh mắt mơ hồ, uống hết một ly lại tiếp một ly. Chu Trạch nhìn hai người mà dở khóc dở cười, lúc hắn không chú ý, Lâm Bảo lảo đảo cầm vò rượu, tự rót cho mình thêm một ly.
“Chu đại ca, rượu này uống ngon thật, ta còn muốn một ly, ta muốn cùng ngươi cụng ly.” Lâm Bảo líu lưỡi lớn giọng hô.
Chu Trạch vội vàng đoạt lại vò rượu, Lâm Bảo đã rót đầy ly, không đợi hắn cướp đi, bưng ly rượu ngửa đầu uống cạn. Rượu cay trôi xuống cổ họng, nước mắt Lâm Bảo chảy ra, ôm cổ ho khan một lúc, hồi sau ngã xuống bàn bất động, hẳn là ngủ rồi.
Chu Trạch: “…”
Lâm Ngọc nỗ lực trợn to mắt mơ hồ, một bên níu chặt quần áo Chu Trạch, không hiểu hỏi: “Chu đại ca, Tiểu Bảo làm sao vậy, sao lại không ăn cơm?”
Chu Trạch động viên vỗ tay Lâm Ngọc: “Tiểu Bảo không sao, chỉ là do uống say, ta dìu nó vào phòng.”
Lâm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, lúc này y cũng đã ngất ngây, chỉ là cố gắng mở to mắt, nhìn Chu Trạch.
Tuy rằng lúc nãy chỉ uống có một ly, đối với Lâm Ngọc chưa uống rượu bao giờ mà nói, cũng đủ để làm y say. Lâm Ngọc uống say rất ngoan, hai má ửng đỏ, trong mắt lấp lánh ánh nước, mở to mắt nhìn chằm chằm Chu Trạch, không che dấu yêu thương trong mắt, trong đầu mơ hồ nghĩ, Chu đại ca thật là đẹp mắt, đẹp nhất trong số những người mà y biết.
Ánh mắt trực tiếp như vậy, Chu Trạch đương nhiên phát hiện, hắn nhìn một mặt khác của tiểu phu lang đã uống say, trong lòng mềm nhũn, không kiềm chế được ngắt nhẹ mũi Lâm Ngọc: “Ở đây chờ ta về.”
Lâm Ngọc chớp mắt, gật đầu: “Ân ~”
Chu Trạch nhìn y đáng yêu như vậy, không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên má y, sau đó mới đỡ Lâm Bảo dậy, dìu nó vào trong phòng.
Đầu Lâm Ngọc mơ màng, phản ứng trì độn, giơ tay sờ bên má bị hôn, lại sờ môi mình, ủy khuất lẩm bẩm: “Phải thân ở đây chứ!”
Chu Trạch dìu Lâm Bảo về phòng, giúp nó cởi bỏ áo ngoài, đắp kín chăn, quay lại sân, nhìn thấy Lâm Ngọc tự sờ môi mình, nhíu mày, bộ dạng ủy khuất.
Chu Trạch cho là y uống rượu say, thân thể khó chịu, tiến đến đỡ y dậy: “A Ngọc, có phải bị nhức đầu không, đứng lên, ta dìu ngươi về phòng.”
Lâm Ngọc hãy còn nhớ về vấn đề thân không đúng chỗ, được Chu Trạch đỡ dậy, y chớp mắt, chỉ vào môi mình: “Chu đại ca, sao ngươi không thân ở đây?”
Câu hỏi đơn giản, lại làm Chu Trạch xém chút bị đốt hỏa, khí nóng lan khắp người, không chỗ phát tiết, nhìn đôi môi khép mở kia, hầu kết Chu Trạch khẽ nhúc nhích, cúi đầu hôn xuống.
Chu Trạch hôn kịch liệt, Lâm Ngọc cũng lớn mật nhiệt tình đáp lại, không giống như lúc trước chỉ biết nhắm mắt mặc người giày vò. Y mở to mắt nhìn gương mặt của Chu Trạch, tựa như phải đem khoảng khắc môi lưỡi triền miên của y và Chu Trạch khắc vào trong đầu…
Sau khi uống say, Lâm Ngọc dính người hơn bình thường, cũng lớn mật hơn. Thường ngày nói vài câu y đã ngượng ngùng xấu hổ, sau khi uống say cái gì cũng dám nói dám làm.
Lâm Ngọc uống say, đầu óc mơ hồ, thuận theo khát vọng nội tâm, cùng Chu Trạch dây dưa. Bị hôn đến nhũn cả người, xụi lơ tựa vào người Chu Trạch. Được hôn đúng nơi như ý muốn, Lâm Ngọc thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Chu Trạch: “…”
Chu Trạch cười cười: “Ngươi cái gia hỏa làm người ta tức chết này, ta phải làm sao với ngươi bây giờ?”
Cúi đầu mổ lên môi Lâm Ngọc, ôm y trở về phòng, giúp y cởi giày và áo ngoài. Nhét y vào trong chăn ấm áp, lấy nước nóng, thấm khăn ướt, giúp Lâm Ngọc lau mặt lau tay. Dựa vào ánh đèn mờ ảo, Chu Trạch lẳng lặng nhìn Lâm Ngọc hồi lâu, đợi chỗ nào đó mềm xuống, mới cúi người hôn lên hai má Lâm Ngọc, sau đó đứng dậy thu dọn tàn cuộc của bữa cơm giao thừa.
Chu Trạch thu dọn bát đũa xong, trở về phòng ngủ, mở rương lấy ra hai hầu bao mua lúc trước. Hầu bao màu xanh lam, ở giữa thêu chữ phúc bằng chỉ đỏ. Chu Trạch thả vào bên trong vài đồng tiền mới tinh, đây là tiền mừng tuổi hắn dành cho Lâm Ngọc và Lâm Bảo.
Chu Trạch để một hầu bao bên dưới gối đầu của Lâm Ngọc. Cầm cái còn lại đến phòng Lâm Bảo, cũng đặt dưới gối đầu của nó. Hắn không biết hành động này có “áp tuổi” như người ta thường nói hay không, song hắn không ngại dùng phương thức này thay cho lời chúc phúc hai người thân của hắn, chính sự tồn tại của hai người, cho hắn hiểu được ý nghĩa gia đình.
“Chít chít ~” chẳng biết lúc nào, chuột trắng nhỏ đã chạy đến bên chân Chu Trạch, ngẩng đầu gọi hắn, làm Chu Trạch hồi thần từ trong suy nghĩ. Hắn khom lưng nâng chuột trắng nhỏ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng sờ nó, nói: “Cũng cám ơn tiểu tử ngươi, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ngươi cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta.”
Chuột nhỏ dụi vào tay Chu Trạch, ngửa đầu ngáp, biểu thị nó buồn ngủ. Nếu không phải nhìn thấy Chu Trạch bận tới bận lui trong nhà, nó cũng muốn đi ngủ rồi.
Chu Trạch đặt chuột nhỏ lên kệ gần lò bếp, đó là nơi chuột nhỏ thích nhất, còn hắn thì tắt đèn chui vào chăn, đợi thân thể ấm lên, mới kéo Lâm Ngọc đến ôm vào trong ngực, ngủ thiếp đi.
Canh năm, gà trống ngẩng đầu gáy vang. Không biết nhà nào trong thôn đốt bánh pháo phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng. Sau đó liên tiếp có tiếng pháo vang lên, cùng với tiếng gà gáy, chó sủa, thôn nhỏ yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Chỗ bọn họ có phong tục “Khởi Ngũ Kinh” buổi sáng đầu năm. Chính là không ngủ nướng, luộc sủi cáo, đốt pháo, sau khi ăn xong sủi cảo, nhóm con cháu rồng rắn đến chúc tết trưởng bối trong thôn.
Lúc này, nhà nhà đều chuẩn bị hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ, chút điểm tâm, để chiêu đãi khách đến chúc tết. Tiểu hài tử đến chúc tết, nói lời hay, còn được nhét cho ít đồ ăn vặt, tụi nhỏ giống như được mùa, túi đưa nào cũng căng phồng.
Lâm Bảo đang ngủ, nghe tiếng pháo nổ, giật mình tỉnh dậy. Đầu nó choáng váng, quên mất mình làm sao trở về phòng, hình ảnh cuối cùng còn nhớ được chính là lúc nó cướp vò rượu uống.
Lâm Bảo vỗ đầu, tìm quần áo mới mặc vào. Lúc xếp chăn, phát hiện dưới gối có một hầu bao, Lâm Bảo kinh hỉ, cầm trong tay, hớn hở đi gọi hai người kia.
“Ca, Chu đại ca, các ngươi đã thức dậy chưa?” Lâm Bảo đứng ở phòng chính hô lên, nó không lỗ mãng chạy vào phòng hai người họ.
“Đã dậy, đi ra liền đây!” Lâm Ngọc ứng tiếng, nhanh tay thu dọn chăn gối.
Vừa nãy Lâm Ngọc và Chu Trạch nghe được tiếng pháo, cũng giật mình mà tỉnh. Nghe tiếng pháo càng lúc càng nhiều, Lâm Ngọc nóng lòng, vội vàng chui ra khỏi lồng ngực Chu Trạch, kết quả đầu quá choáng, xém chút ngã sấp.
Chu Trạch đứng dậy đỡ Lâm Ngọc: “Chậm thôi, không cần gấp, cũng không ai tới nhà chúng ta chúc tết đâu.”
Chu Trạch nói không sai, nhà bọn họ không có trưởng bối, không cần nghênh đón nhóm hậu bối đến chúc tết.
“Ta biết, có như thế thì vẫn nên dậy sớm, nhà người khác đã nấu xong sủi cảo, chúng ta nên nhanh chóng nấu, ăn xong còn đi chúc tết.” Lâm Ngọc hưng phấn, hiếm khi lộ ra tính trẻ con.
Chu Trạch ôm Lâm Ngọc vào ngực, hôn lên má y, nói: ‘A Ngọc, đầu còn đau không? Sau này không nên uống rượu nữa, tửu lượng của ngươi quá kém, uống một ly đã say rồi.”
Lâm Ngọc đỏ mặt, nhớ lại việc đêm qua uống say, dám làm ra chuyện lớn gan như vậy, bây giờ nghĩ lại ngượng muốn chết. Lâm Ngọc thẹn thùng không dám nhìn Chu Trạch, cúi đầu xếp chăn đệm.
Lúc xếp chăn Lâm Ngọc cũng nhìn thấy bao lì xì Chu Trạch để vào tối qua, cầm lên tay nhìn xem: “Chu đại ca, hầu bao này là ngươi đặt sao?”
“Ân, trong này là tiền đồng mừng tuổi ta chuẩn bị cho ngươi. A Ngọc, ta hy vọng năm mới đến, ngươi có thể bình an khỏe mạnh, luôn vui vẻ.”
“Cám ơn ngươi, Chu đại ca.” Đáy lòng Lâm Ngọc ấm áp, bỏ hầu bao vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn Chu Trạch, mạnh dạn hôn lên mặt hắn, sau đó cắm đầu chạy nhanh như thỏ ra khỏi phòng. Chu Trạch sờ bên má bị hôn, cười to.
Lâm Bảo đã ôm củi bếp nhóm lửa nấu nước, trên tay còn cầm hầu bao, thấy ca ca đi ra, liền hỏi: “Ca, bao lì xì là ngươi cho ta sao, ta nhìn thấy bên trong có rất nhiều tiền đồng mới tinh.”
“Là Chu đại ca cho ngươi, nói là tiền mừng tuổi, ta cũng có một bao. Ngươi nhanh cất cẩn thận, đừng làm bẩn, giữ ở trên người, phù hộ ngươi một năm mới bình an khỏe mạnh.”
“Chu đại ca thật tốt!” Lâm Bảo tươi cười, coi bao lì xì như bảo bối cất vào trong ngực áo.
Thường vào buổi sáng, đi chúc tết là hoạt động sôi nổi náo nhiệt nhất, cũng là lúc bọn nhỏ thích nhất. Cả bọn đeo túi sau lưng lần lượt đi chúc tết người lớn. Thường thường sẽ được người lớn cho ít hạt dưa đậu phộng, có nhà còn cho ít điểm tâm.
Nấu xong sủi cảo, treo lên một dây pháo. Ăn sủi cảo, mặc quần áo mới, xong xuôi hết thảy, mở cửa lớn, ba người đi đến nhà Lưu Trường Vượng chúc tết.
Vừa vào đến Lưu gia, ba người chắp tay hô to: “Lưu thúc, chúng ta đến chúc tết người!”
Ba người đồng loạt ôm quyền khom người, cúi đầu sát đất. Lưu Trường Vượng vội vàng đi ra đỡ, vui vẻ kêu bọn họ đến bàn đất bên cạnh ngồi. Vương thị mang hạt dưa đậu phộng ra ngồi nói chuyện với bọn họ, nàng còn lấy một ít thả vào túi quần của Lâm Bảo.
Ba người Chu Trạch chỉ nán lại Lưu gia chốc lát, sau đó cùng nhi tử của Lưu Trường Vượng đi chúc tết các trưởng bối trong thôn.