ĐÍCH NỮ VÔ SONG

Bên cạnh hồ nước xanh biếc, thấp thoáng dưới tán dây leo rậm rạp có một bóng người cũng mặc y phục màu xanh, mềm mại yểu điệu. Chính là người hờn dỗi vừa nãy.

Đối diện nàng là nam tử mặc hồng y, viền đen thêu kim tuyến lấp lánh, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Hắn lười biếng tùy ý ngồi lên một phiến đá ở ven hồ, con ngươi như sóng nước dồn dập, khuôn mặt đa tình, thờ ơ cười nói: "Vấn Khanh muội muội, ngươi không đẹp bằng ta, khí chất cũng không tốt như ta. Ta thật sự rất khó chấp nhận, mỗi ngày nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, rồi lại quay đầu nhìn mặt của ngươi... Tại sao ngươi cứ thích tra tấn mắt ta?" Giọng nói ôn nhu đa tình nhưng lại thốt ra những lời rất tàn nhẫn nhất với nữ tử.

Nữ tử áo xanh bị những lời của hắn làm tức giận phát khóc nhưng nam tử cũng không để ý tới mà chỉ mỉm cười ngồi nhìn.

"Cửu ca ca, ta khóc như vậy, huynh cũng không thể đến an ủi ta sao?" Nữ tử áo xanh dậm chân oán giận.

Bỗng nhiên có suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng giả vờ bị tức giận đầu choáng váng, ôm trán ngã vào trong ngực hắn. Chỉ cần nằm trong ngực hắn, đến lúc đó nàng cao giọng làm ầm ĩ, dẫn người đến nhìn. Sự thật bày ra trước mặt, cửu ca ca không thể không lấy nàng làm phi.

Nam tử cong môi cười, né người tránh rồi tỉnh bơ chạm vào lưng nàng ta rồi đẩy nhẹ một cái.

"Bùm" một tiếng. Nữ tử áo xanh chưa kịp hiểu gì cả thì đã rơi vào trong hồ. Nàng sợ tới mức hồn bay phách tán, cao giọng hét ầm lên. Cung nữ thái giám hầu hạ nhanh chóng chạy tới Ngự hoa viên, luôn miệng hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? A, cửu điện hạ! Nô tài khấu kiến Cửu điện hạ!"

Vũ Hoằng Mặc vẻ mặt vô tội: "Không có gì, Diệp cô nương thấy hoa sen trong hồ nở đẹp nên muốn xuống hái. Ta khuyên nàng nước sâu nguy hiểm nhưng nàng cũng không nghe, kết quả là ——" Hắn nhún vai, hai tay xòe ra nói: "Các ngươi còn không nhanh xuống cứu. Nếu Diệp cô nương xảy ra chuyện gì không hay, các ngươi gánh vác nổi sao?" Hắn nói đôi ba câu đã đổ hết trách nhiệm về việc sống chết của Diệp Vấn Khanh lên người cung nữ, thái giám.

Mới tháng ba mùa xuân thì lấy đâu ra hoa sen ?

Nhưng gương mặt của Vũ Hoằng Mặc cùng với vẻ mặt vô tội kia, thật sự rất dễ lừa gạt. Cộng thêm thoái thác và uy hiếp tỉnh bơ nên mọi người không kịp nghĩ nhiều, rối rít nhảy xuống hồ cứu Diệp Vấn Khanh. Khi Diệp Vấn Khanh được vớt lên thì đã lâm vào hôn mê. Mọi người bận rộn không ngừng đưa nàng về Khuyết điện rồi nhanh chóng mời thái y. Sau một màn náo nhiệt, hồ nước khôi phục lại sự yên tĩnh.

Sau núi giả, Bùi Nguyên Ca nhìn thấy mọi động tác cử chỉ của Vũ Hoằng Mặc. Nàng âm thầm rùng mình trong lòng, với nữ tử yêu quý hắn mà hắn cũng có thể nhẫn tâm như vậy. Người này tuyệt đối không phải người lương thiện! Nàng nghĩ muốn lặng lẽ rời đi thì chợt nghe phía sau có người nói: "Người sau núi giả nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì đi ra cho ta!" Giọng nói ôn nhu lười biếng nhưng lạnh lùng và uy nghi, khiến người ta ngầm kinh hãi.

Bùi Nguyên Ca âm thầm kêu khổ. Chính vì nàng không muốn dính chuyện thị phi nên mới trốn đi, không ngờ tránh cũng không được. Nàng bất đắc dĩ bước ra, hành lễ với Vũ Hoằng Mặc từ xa nói: "Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, ra mắt Cửu điện hạ."

"Bùi Nguyên Ca, ngươi nợ ta một cái ân tình, biết không?" Vũ Hoằng Mặc dường như không ngạc nhiên là nàng, nhướng mày cười khẽ: "Nếu vừa nãy ta tiết lộ chỗ núp của ngươi, để Diệp Vấn Khanh biết những lời của nàng ta và làm những chuyện kia đều bị ngươi nhìn thấy hết. Ngươi thử đoán xem kết quả sẽ thế nào?" (Be: Mặc ca thật bỉ ổi :)]] )

Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ phúc thân lần nữa: "Tiểu nữ bái tạ Cửu điện hạ khẩu hạ lưu tình."

Vị Cửu điện hạ này giống như rắn độc năm màu sặc sỡ, dùng màu sắc xinh đẹp làm mê hoặc người khác. Tưởng dịu dàng vô hại nhưng toàn thân có độc, chỉ cần một chút không cẩn thận có thể sẽ bị hắn cắn một phát, kịch độc thấu xương. Bùi Nguyên Dung và vị Diệp cô nương kia đều là vết xe đổ. Hắn quyền cao chức trọng không thể đắc tội. Bùi Nguyên Ca càng tăng thêm cảnh giác với hắn, mỗi lời nói hành động cũng không dám khinh thường.

Thấy nàng khiêm nhường kính cẩn, Vũ Hoằng Mặc sờ sờ cằm nghiền ngẫm, chậm rãi nói: "Bùi Nguyên Ca, ngươi có biết vẻ mặt này của ngươi sẽ làm ta nhớ lại bộ dáng ngươi cầu xin giúp tỷ tỷ trên Trầm Hương điện hay không? Rõ ràng hận không thể đạp hai phát lên mặt nàng ta nhưng lại giả vờ ra vẻ tỷ muội tình thâm. Giờ ngươi lại dùng vẻ mặt này nhìn ta, chẳng lẽ... ngươi cũng muốn đạp hai phát chân lên mặt ta sao?"

"..." Bùi Nguyên Ca cắn môi nói: "Cửu điện hạ nói đùa, tiểu nữ sao dám?"

"Làm sao ta biết ngươi không dám? Vừa rồi ta thấy ngươi dồn toàn bộ sức lực lên hai cái tát kia mà, ngay cả ta ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy mặt đau." Vũ Hoằng Mặc không nhanh không chậm nói, thấy hai người khoảng cách khá xa, cười tủm tỉm: "Sao phải đứng xa như vậy? Ngươi sợ đứng gần sẽ không nhịn được mà cho ta hai phát tát lên mặt sao? Hay là... Sợ đứng gần quá sẽ bị ta mê hoặc, không kiềm lòng được mà yêu ta?" Ánh mắt sống động, mặt mũi yêu mị, nhất thời lại khiến chúng sinh điên đảo .

Chẳng lẽ vừa rồi nàng tát Bùi Nguyên Dung bị hắn nhìn thấy? Nói như vậy, nàng mới rời đi không lâu thì vị Cửu điện hạ này cũng rời Hoa yến? Hay là hắn theo dõi nàng? Đây rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ Liễu quý phi vẫn chưa hết hoàn toàn nghi ngờ với nàng?

Bùi Nguyên Ca bất an trong lòng, cố trấn tĩnh nói: "Tiểu nữ sợ đi hái hoa sen."

"Sợ đi hái hoa sen? Ha ha ha ha, rất thú vị!" Vũ Hoằng Mặc cất giọng cười to, vẫn dung mạo tuyệt thế như cũ. Ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Ca thêm vài phần thích thú: "Bùi Nguyên Ca, ngươi rất thông minh. Cái này rất tốt. Bởi vì sau này chúng ta sẽ chạm mặt thường xuyên nên nếu ngươi có giác ngộ như vậy, ta sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái. Giờ nói cho ta biết, ngươi giả bệnh rời khỏi Hoa yến của mẫu phi, rốt cuộc là tại sao?"

Đáy lòng Bùi Nguyên Ca lại cả kinh, mồ hôi trên chán chảy ròng ròng. Chẳng lẽ nàng thật sự không thể giấu diếm được Liễu quý phi nên nàng ta mới phái Vũ Hoằng Mặc theo dõi nàng? Hoặc dò xét nàng? Còn có, cái gì gọi là về sau bọn họ sẽ thường thường chạm mặt? Vị này âm tình bất định, Hỗn Thế Ma Vương [1] vui giận thất thường , rốt cuộc đang có ý gì?

[1] Hỗn Thế Ma Vương: quỷ trong thời loạn (ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân) =D]

"Cửu điện hạ minh giám, tiểu nữ đúng là từng bệnh nặng một trận, thân thể suy yếu —— "

"Bùi Nguyên Ca, đừng dùng bộ dáng trên đại điện đến lừa gạt ta. Ta sẽ rất mất hứng!" Vũ Hoằng Mặc khẽ nhếch mi mắt, vẫn mỉm cười nhưng lại toát ra vài phần lạnh như băng, âm hàn thấu xương: "Giờ ngươi thành thật đàng hoàng nói cho ta biết thì ta không làm khó dễ ngươi. Nếu không... Ngươi muốn ta nói cho mẫu phi, ngươi không có bệnh, hay muốn ta nói cho Diệp Vấn Khanh, vừa rồi ngươi đứng sau núi giả? Hoặc là, ta dứt khoát nói với nàng ta. Ta không thích nàng vì ta đã nhìn trúng ngươi. Ngươi cảm thấy như vậy được không? À quên nói cho ngươi biết, Diệp Vấn Quân gây khó dễ cho ngươi lúc trước chỉ là cháu họ của Hoàng hậu thôi. Còn Diệp Vấn Khanh là cháu ruột của Hoàng hậu. Hoàng hậu vẫn luôn coi nàng như con gái ruột." Bất kể Vũ Hoằng nói với ai thì nàng cũng chết chắc!

Bùi Nguyên Ca cắn răng. Vị Cửu điện hạ này thật khó dây dưa! Nhưng mà nghe ý tứ của hắn dường như cũng không muốn truy cứu? Hoặc là chẳng qua hắn muốn chứng tỏ, hắn không muốn bị người ta lừa gạt như tên ngốc? Nàng cân nhắc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tiểu nữ dung mạo tầm thường lại bị từ hôn nên không dám nhận yêu mến của Quý phi nương nương." Lời này rất lưu loát, dù bị người bắt được cũng không tìm ra được nhược điểm. Nhưng "dung mạo tầm thường" và "bị từ hôn" cũng đã lộ ra vài phần thâm ý.

Quả nhiên bị nàng nhìn thấu! Vũ Hoằng Mặc nhìn nàng dò xét, bỗng nhiên lại cười, trong đôi mắt chợt tối tăm: "Ta nghĩ, vừa rồi chúng ta nói chuyện sẽ không truyền ra ngoài. Ngươi nói đúng không?"

Bùi Nguyên Ca hiểu ý nói: "Hôm nay tiểu nữ không gặp Cửu điện hạ, cũng chưa từng nói chuyện”.

"Đi đi!" Vũ Hoằng Mặc cười hài lòng, ngưng mắt nhìn nàng rời đi, dần thu lại thờ ơ và lười biếng nhàn tản quanh mình. Ánh mắt nặng nề, lông mày nhíu lại, lâm vào trầm tư: Bùi Nguyên Ca này thông minh, biết nhẫn nhịn, thức thời. Đây là chuyện tốt nhưng cũng có nghĩa là giảo hoạt hay thay đổi, không dễ dàng nắm trong tay. Xem ra chuyện kia phải vạch kế hoạch tỉ mỉ mới được...

※※※

Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Xảo trở lại Bùi phủ. Hạ nhân Bùi phủ lần đầu nhìn thấy nàng như vậy, ai cũng trợn mắt há mồm, ngay cả thuộc hạ bên người Bùi Chư Thành – Thạch Nghiễn cũng không ngoại lệ. Nhưng dù sao hắn ở bên Bùi Chư Thành đã lâu nên rất nhanh đã thu lại sự kinh ngạc, kính cẩn nói: "Tứ tiểu thư, lão gia nói bao giờ tiểu thư hồi phủ thì mời người đến Đồng Trạch viện." Hắn hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: "Tam tiểu thư và Chương di nương đều đã ở đó."

Bùi Nguyên Ca biết chắc là chuyện hai cái tát kia nên đã sớm có chuẩn bị, mỉm cười nói: "Làm phiền dẫn đường."

Bình luận

Truyện đang đọc