ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Của hồi môn của Thẩm thị năm đó cũng xem như một câu chuyện được người dân kinh thành ca ngợi, không tới nỗi mười dặm hồng trang nhưng cũng năm cũng sáu, Thẩm gia là nhà giàu số một Giang Nam, đời đời theo thương nghiệp nên tích lũy khối tài sản khổng lồ, mà đồng trang lứa với Thẩm thị ở Thẩm gia khi đó chỉ có mình huynh trưởng Thẩm Bác nên của hồi môn tất nhiên rất nhiều, chỉ tính cửa hàng sinh lời trong kinh thành đã có mấy chục tiệm, tiền sinh tiền, cuồn cuộn không ngừng.

Nhưng mà cho dù của hồi môn của Thẩm thị có nhiều cỡ nào Cố Tri Viễn cũng chưa từng có ý nghĩ động vào, Cố gia là gia đình thanh cao, cũng không muốn chạy theo đồng tiền, ăn thịt ăn cá cũng qua ngày, mà một ly trà, một bát cháo cũng qua ngày, Cố Tri Viễn tự xưng là người vế sau.

Muốn kiểm kê xong của hồi môn khổng lồ đó thì ít nhất phải hai, ba ngày, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên là chỉ sau một canh giờ từ khi phòng thu bắt đầu kiểm kê thì thím Liễu và quản gia của bá phủ đã đồng thời tiến lên phục mệnh.

Cố Tri Viễn đang ngồi bên cạnh bàn cờ đọc sách, nghe nói bọn họ kiểm kê xong thì buông sách, xoay người truyền họ vào, đồng thời cũng gọi Thẩm Bác và hai chị em Cố Thanh Trúc tới.

Sau khi lão Lưu được gọi vào thì sắc mặt rất lạ, liên tục nhìn Cố Tri Viễn với vẻ muốn nói nhưng không dám, Cố Tri Viễn hỏi: "Sao lại nhanh như vậy?"

Lão Lưu khó xử không biết nên nói thế nào thì Thím liễu kế bên đã tiến lên nói thật ra chuyện trong nhà kho.

"Bá gia, trong kho còn đang kiểm kê nhưng gặp phải chút vấn đề nên nô tì liền cùng Lưu quản gia đến đây bẩm lại."

Cố Tri Viễn đút tay vào áo, nhìn lão Lưu hỏi: "Có vấn đề gì. Lão lưu nói xem."

Lão lưu chính là nô bộc đắc lực bên cạnh lão phu nhân, luôn trung thành và tận tâm với Cố gia cũng rất được lão phu nhân và Cố Tri Viễn tin tưởng.

"Bá gia, so với số lượng hồi môn lúc đầu của phu nhân thì có sai lệch." Lão Lưu vừa nói vừa lau mồ hôi, có thể thấy được ông rất hồi hộp. Có thể không lo sao, trước nay bá phủ chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Cố Tri Viễn cho rằng mình nghe lần: "Ngươi nói cái gì? Có sai lệch? Sai lệch chỗ nào ngươi nói rõ ràng xem."

Lão Lưu cố gắng bình tĩnh lại: "Ta và vị quản sự này phụng mệnh đi kiểm kê hồi môn của cố phu nhân, trước tiên bắt đầu từ ngân phiếu, khi phu nhân còn quản lí mỗi một khoản chi tiêu đều phải đăng kí, đúng ra số lượng ngân phiếu còn lại là hai mươi vạn hai, nhưng khi chúng ta kiểm kê lại chỉ còn năm vạn hai, bạc chỉ còn tám vạn hai, thiếu khoảng ba ngàn lượng, vàng có ba vạn hai, thiếu hai, ba trăm hai. Đây mới chỉ là kiểm tra hiện kim còn những cái khác còn chưa kiểm đến, bởi vì sai lệch quá nhiều nên ta và vị quản sự này mới vội vàng tới đây bẩm báo."

Cố Tri Viễn nhìn lão Lưu, quả thật khó có thể tin được, nếu không phải do lão Lưu chính miệng nói ra mà do người khác nói ông chắc chắn sẽ không tin.

Thẩm Bác đã đứng đó hồi lâu, cũng không tức giận, nhìn như ông đã biết trước mọi việc, vỗ bụng, Thẩm Bác hừ lạnh hai cái, không nói gì, nhưng chỉ hai tiếng hừ đó cũng đủ để cho Cố Tri Viễn xấu hổ tới mức muốn chui luôn xuống đất.

"Tổng cộng thiếu bao nhiêu?"

Lão Lưu lập tức đưa cho Cố Tri Viễn bản kê, ngân phiếu thiếu mười lăm vạn, bạc thiếu ba ngàn lượng, vàng thiếu hai trăm tám mươi lượng, hai trăm tám mươi lượng vàng cũng trị giá cỡ vạn lượng bạc, một con số khổng lồ như thế sao có thể thiếu được?

"Khi phu nhân còn sống, có khi nào chi mà không ghi sổ không?" Cố Tri Viễn nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy chỉ có khả năng này, của hồi môn của Thẩm thị thì chỉ có mình bà ta dùng, người Cố gia sẽ không đụng vào, trong lòng Cố Tri Viễn nghĩ như vậy thật.

Lão Lưu lập tức phủ nhận suy đoán của Cố Tri Viễn: "Bá gia, chuyện đó không thể nào, của hồi môn của cố phu nhân mỗi lần dùng đều phải đưa cho mấy người ở phòng thu chi hạch toán, lão nô cũng ở đấy liệt kê từng khoản, từng khoản, chắc chắn không thể nào sai được."

Cố Tri Viễn hơi sốt ruột, đập bàn, trừng mắt hỏi: "Không thể sai được vậy bạc kia mất đi đâu? Là người Cố gia ta lấy sao? Đúng rồi, chìa khóa chìa khóa là các ngươi cầm, các ngươi dùng có chìa khóa đúng không? Bạc là do các ngươi lấy?"

Cố Tri Viễn nghĩ đến việc trước khi Thẩm thị lâm chung đã đưa chọ hai đứa nhỏ hai chiếc chìa khóa khác nhau, để bọn họ giữ bên người, nếu có người lén lút lấy đi vậy chỉ có hai chị em này.

Cố Thanh Trúc nhìn thoáng qua vẻ mặt là lạ của Cố Thanh Học, tiến lên một bước: "Cha, chìa khóa của ta và học đều cất trong người, chưa từng đụng tới lần nào. Học đệ, đệ có dùng chìa khóa không? Hoặc là đưa chìa khóa cho người khác?"

Cố Thanh Học hơi do dự, nhìn sang Tần thị ở sau lưng Cố Tri Viễn đang muốn lắc đầu thì Cố Thanh Trúc nói tiếp: "Đệ nghĩ kĩ lại xem. Bây giờ chuyện này liên quan đến của hồi môn của nương, tiền bạc, đồ đạc bên trong đều là của hai chúng ta, bây giờ mất đi, chính là hai chúng ta mất mát, suy nghĩ lại cho cẩn thận, có ai từng hỏi chìa khóa của đệ không?"

Nàng sợ Cố Thanh Học hồ đồ, lắc đầu chịu trách nhiệm về mình, Cố Thanh Trúc sốt ruột nhắc nhở hắn, nói rõ của hồi môn này không phải của mình hắn, hắn không có quyền xử lí một mình.

Trong lúc Cố Thanh Học còn do dự, Cố Thanh Trúc đã nói tiếp: "Cha, người nhìn thái độ của học ca nhi tất nhiên là đã đưa chìa khóa cho người khác rồi, tuy hắn không chịu nói nhưng chúng ta hẳn có thể điều tra ra là ai lấy bạc từ nhà kho." Nàng xoay người lại nhìn Lưu quản gia, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, làm cho tâm hồn người khác bình tĩnh lại, đối mặt với một đứa bé như vậy, lão Lưu thế mà thấy bồn chồn.

"Lưu quản gia, ngươi nói của hồi môn của nương ta có ba người thay phiên nhau trông coi ngày đêm, trước khi các ngươi tới đây bẩm báo có hỏi họ chưa? Cố Thanh Trúc đặt câu hỏi.

Lão Lưu lắc đầu:" Còn không kịp hỏi. "Rồi lập tức phản ứng lại:" Bây giờ ta sẽ cho người gọi họ tới đây. "

Ông ra ngoài dặn dò, người kia lập tức đi, mọi người chờ ở đại sảnh một lát thì ba người trông coi nhà kho tới, đây đều là ba người trung thực, thấy chủ tử thì lập tức quỳ xuống theo bản năng.

Lão lưu hỏi họ thì ba người nhìn nhau, không dám nói, lão Lưu nhíu mày, tàn nhẫn nói:" Các ngươi đều là thị tỳ trước đây của cố phu nhân, đồ đạc giao cho các ngươi trông giữ bây giờ thiếu đi, nếu các ngươi không nói được tại sao thiếu thì tương đương với việc các ngươi thừa nhận là chính các ngươi ăn cắp đồ đạc của phu nhân. Mười lăm vạn lượng ngân phiếu, ba ngàn lượng bạc, hai trăm tám mươi lượng vàng, đồng loạt ói ra cho ta. "

Ba người nghe xong con số này thì sợ tới mức mềm cả người, quỳ rạp trên mặt đất, liên tục xin tha:" Không phải, không phải, không phải chúng tôi lấy đâu. "Con số này bọn họ luân hồi mấy đời cũng không kiếm được, nhận vơ chính là tội chết.

Lão bộc bên trái vội vàng khai:" Từ khi phu nhân mất đi thì cửa kho đã từng mở một lần, nhưng lần đó là do Lý ma ma cầm chìa khóa của nhị tiểu thư tới nói tiểu thư lệnh cho bà lấy mười tám lượng bạc dùng, không nói là lấy nhiều như vậy. "

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc chẳng sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói:" Chìa khóa chưa từng rời khỏi người ta, Lý ma ma tại sao có được? "

Đang nói chuyện thì bên ngoài vọng tới tiếng hô quát và tiếng chửi bậy, Hồng Cừ đi đầu cùng với hai hộ viện áp giải một bà tử chật vật đi vào, bà tử kia bị đánh, tóc xõa lòa xòa nhìn như người điên, tay vẫn cầm chặt một cái tay nải, nhìn như lúc muốn chạy trốn lại bị người ta bắt lại, người đó không phải Lý ma ma thì là ai.

Cố Tri Viễn thấy thế thì chẳng còn lo giữ thể diện người ăn học mà giơ chân lên đá Lý ma ma một cái:" Giỏi cho con điêu nô nhà ngươi, đã trộm đồ của chủ mà còn muốn chạy trốn. "

Lý ma ma bị đạp thì ngơ ngẩn cả người, sáng sớm nay bà nghe nói cữu lão gia tới phủ thì biết được chuyện không êm rồi, vội vàng dọn đồ chuẩn bị chạy trốn trước, chỉ cần bà thoát thì tương lai người nhà bị bán ở đâu bà đều có thể chuộc về, nhưng không ngờ vừa ra ngoài thì bị con nha đầu Hồng Cừ và hộ viện áp giải về.

" Bá gia tha mạng, tiểu thư tha mạng, nô tỳ cũng do quỷ mê hồn mới đồng ý yêu cầu của tân phu nhân. "

Lý ma ma khai ra làm cho Cố Tri Viễn đang giơ chân tính đá bà thêm một cái, lại phải rút về, nhíu mày lạnh lùng nói:" Ngươi nói cái gì? "

Mọi người dồn mắt về Tần thị lúc đó mặt đang trắng bệch, Tần thị bừng tỉnh, chỉ vào Lý ma ma nói:" Giỏi cho con điêu nô ngươi, thế mà dám vu oan ta. Ngươi, ngươi là thị tỳ của nhị tiểu thư, nhất định là do nhị tiểu thư sai ngươi đi lấy bạc có phải không? "

Tần thị lạnh giọng nói với Lý ma ma, làm cho Lý ma ma sững sờ, nghĩ hôm nay mình cũng trốn không thoát, nếu mình giúp tân phu nhân, người trong phủ muốn xử lý mình thì tân phu nhân nhất định không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ cứu bà.

Tin chắc Tần thị sẽ cứu bà nên Lý ma ma gật đầu:" Đúng, đúng. Là tiểu thư sai nô tỳ đi lấy, tiểu thư lấy bạc. Không, không liên quan gì tới nô tỳ. "

Cố Tri Viễn lại nhìn sang Cố Thanh Trúc, giọng nói rất là bất thiện:" Ngươi lệnh cho bà ta lấy? "

Cố Thanh Trúc không cam lòng yếu thế:" Bà ta hồ đồ thì thôi đi, nhưng phụ thân cũng hồ đồ theo sao? Đầu tiên bà ta nói tân phu nhân sai bà ta, sao phụ thân không hỏi thử tân phu nhân? Ngược lại tin vào mấy lời nói lấp liếm của tân phu nhân, phụ thân giống như bị người che mắt, không hay không biết gì mà chỉ dựa vào mấy lời nói của tên điêu nô kia mà chất vấn con ruột mình sao."

Từ sau khi Cố Thanh Trúc từ thôn trang về thì trở nên trầm lặng, ít nói, trong phủ ai cũng cho là nàng thay đổi trở nên ngoan ngoãn hơn. Cố Tri Viễn cũng nghĩ vậy, không nghĩ trong tình huống này nó lại không hề hồi hộp, rối trí một chút nào, trái lại còn bình tĩnh, ăn nói có lớp có lang như vậy.

Cố Tri Viễn sao không nhìn ra Tần thị có vấn đề nhưng bây giờ ông không thể nói ra, Tần thị lấy của hồi môn của Thẩm thị với Cố Thanh Trúc lấy của hồi môn của Thẩm thị là hai việc hoàn toàn khác nhau, cái trước sẽ khiến cho Trung Bình Bá phủ trở thành trò cười cho cả kinh thành, còn cái sau cùng lắm người ta chỉ cho rằng con nít không hiểu chuyện thôi, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của bá phủ nên hắn mới mở một mắt nhắm một mắt giúp Tần thị chất vấn Lý ma ma.

Chỉ cần để người Thẩm gia đi rồi thì người nhà đóng cửa lại giải quyết sau.

Cố Thanh Trúc cũng biết ý của Cố Tri Viễn nên cười lạnh trong lòng, ông ta tính toán hay thật vì giấu nhẹm đi mọi chuyện mà không tiếc vu oan con gái ruột mình, tiếc là Cố Thanh Trúc sẽ không để ông toại nguyện đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc