ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Cố Tri Viễn thở dài, gật đầu: "Ngươi và nương của ngươi không hổ là mẹ con."

"Cho nên cha con còn hay là đã mất?" Cố Thanh Trúc thấy Cố Tri Viễn giận dữ với mình nhưng không trị được mình nên vui trong lòng.

"Chiều ý ngươi. Ngươi lấy hết đi." Cố Tri Viễn nghiến răng nói.

Tần thị còn đang bụm mặt vì hổ thẹn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nói nhỏ với Cố Tri Viễn: "Bá gia, không thể cho nó hết, nếu tính ra người trong những cửa hàng đó đều là người của bá phủ, chẳng lẽ những người đó không cần tính vào sao?"

Tần thị không tìm thấy lý do nào để nói nữa nên mới lấy chuyện đó ra so kè, Cố Tri Viễn rất sĩ diện lại tự cho mình là thanh cao, chẳng quan tâm đến tiền tài, quan trọng là từ nhỏ hắn chưa bao giờ thiếu tiền nên không biết được tiền quan trọng đến nhường nào, bá phủ tuy rằng giàu có nhưng nếu thiếu của hồi môn của Thẩm thị thì chất lượng sống cũng sẽ giảm sút, trong phủ chỉ trông vào lợi nhuận của mấy cửa hàng, nhưng mà bây giờ tám cái cửa hàng phải đưa cho hai chị em Cố Thanh Trúc năm cái, năm cái kia còn là năm gian buôn bán đắt nhất, suy trước tính sau, Tần thị ngẫm lại đã thấy sợ.

Nên mới không màng chuyện bị Cố Tri Viễn bất mã mà thầm nhắc nhở Cố Tri Viễn, hi vọng người này hiểu được, không đem tất cả tiền bạc đưa cho nó.

Cố Tri Viễn cau mày trừng mắt nhìn Tần thị, mong bà đừng so đo mấy chuyện phàm tục này, những gì bây giờ ông làm không phải đều để bảo vệ bà sao?

Nhân lúc Cố Tri Viễn và Tần thị trao đổi ánh mắt, Cố Thanh Trúc liền mở miệng: "Ta cảm thấy phu nhân nói đúng. Mấy năm nay tiểu nhị trong cửa hàng đều là người bá phủ. Vì thế, sau khi những cửa hàng này đứng tên hai chị em ta thì những gia nhân bá phủ phục vụ trong đó nên trở về, công lao bọn họ làm trong thời gian qua, tiền công nhiều ít chúng ta sẽ không trả không thiếu xu nào, thậm chí là cho gấp đôi, bất kể là cho họ hay là vào kho của bá phủ rồi để bá phủ thay mặt trả cho họ đều được."

Lời nói của Cố Thanh Trúc xém chút làm Thẩm Bác cười ra tiếng.

Con bé này cũng thật cá tính, chuyện này cũng nghĩ hết cả rồi.

Những người làm trong cửa hàng, cho dù Tần thị không nói thì Cố Thanh Trúc cũng sẽ không giữ lại, bây giờ không cần nàng tự mở miệng Tần thị đã nói thay nàng rồi, nha đầu kia mừng còn không kịp, đầu óc đúng là linh hoạt, giống người Thẩm gia.

Tần thị ăn trái đắng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Bây giờ bà còn lý do gì ngăn cản nữa đâu?

Tiền công hậu kích, không đâu có tình người. Cố Tri Viễn cảm thấy bản thân giống như thần tiên thì cũng cho rằng mình và con hắn cũng giống hắn hay sao, không nhiễm bụi trần, lục căn thanh tịnh. Thật ra vì hắn sinh ra giàu có, không cần vì miếng cơm mà vất vả, nếu hắn sinh ra trong gia cảnh bình thường thử xem có thể thanh cao như thế không.

Những lời đó Tần thị chỉ nghĩ trong lòng chứ nào dám nói ra. Lúc này gặp đả kích lớn như vậy, mới vừa hưởng được giàu sang mấy tháng, mới hưởng xong quả ngọt thì phải chắp tay nhường cho người khác, càng nghĩ càng không cam tâm, bây giờ nàng chỉ hi vọng Cố Tri Viễn nói được làm được, mở tư khố. Nếu không ngày tháng của bà sẽ rất khổ sở, từ nghèo thành giàu thì dễ nhưng từ giàu về nghèo thì khó.

Nếu chưa từng hưởng thụ thì sống khổ cũng chẳng hề gì nhưng đã từng sống sung sướng rồi. Mấy tháng nay, ỷ vào tiền bạc trong người, Tần thị cảm thấy ngày tháng trôi qua rất sung sướng, muốn cái gì là có cái đó, muốn làm gì cũng được, vừa mới dùng tiền nới rộng quan hệ khiến các phu nhân, nữ quyến chấp nhận thân phận mình bây giờ không thể cắt đứt ở đây, phải tiếp tục lui tới mới được.

Cố Thanh Trúc đã đạt được những thứ mình muốn nên tâm trạng rất tốt, cùng Cố Thanh Học nghiêm túc hành lễ cảm tạ với Cố Tri Viễn và Tần thị rồi nhìn sang cậu, sau mới ra khỏi phòng khách.

Những chuyện kế tiếp Thẩm Bác tấ t nhiên sẽ lo liệu thay nàng, của hồi môn phải kiểm tra hai ba ngày mới xong, Thẩm Bác và thím Liễu trông chừng kĩ càng, mà nếu Cố Tri Viễn đã đồng ý thì với tính cách của hắn sẽ tuyệt đối không đổi ý, đối với tiền bạc, trước giờ Cố Tri Viễn đều không quan tâm, không để ý, dùng đôi tay tôn quý đi giữ tiền dơ bạc bẩn, việc đó người Cố gia sẽ không làm.

Cho nên chỗ đó không có chuyện gì cho nàng làm nữa, chỉ cần chờ giao tới là xong.

Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học đang đi trên hành lang, Cố Thanh Trúc đi trước, bước rất nhanh, cả đường đi Cố Thanh Học đều chờ Cố Thanh Trúc nói chuyện với mình nhưng Cố Thanh Trúc chưa từng quay đầu lại, ngược lại chân bước càng thêm nhẹ, giống như hôm nay ở đại sảnh chẳng xảy ra chuyện gì, chuyện đó chẳng đáng cho nàng quan tâm, tâm trạng này, quả thật Cố Thanh Học không có được, hắn thừa nhận hôm nay hắn rất sợ, cũng được mở rộng tầm mắt, thì ra mọi chuyện có thể làm như vậy, sảng khoái, quả cảm, khiến người khác khâm phục.

Tới ngã rẽ, Cố Thanh Trúc mới dừng bước, trong lòng Cố Thanh Học có rất nhiều lời muốn nói nên khi Cố Thanh Trúc xoay người lại thì hắn lấy hết can đảm gọi nàng: "Tỷ tỷ."

Nghe thấy giọng Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc mới quay đầu lại nhìn hắn, nhướng mày hỏi: "Cái gì?"

Giọng điệu thật bình tĩnh, vẻ mặt bình thường, Cố Thanh Học nhớ tới cảnh sau khi mẫu thân qua đời, tỷ tỷ khóc lóc ôm hắn, khi đó nàng rất yếu mềm, mẫu thân qua đời giống như trời sập, nhưng bây giờ, chỉ qua hơn một năm mà nàng lại kiên cường như vậy, trưởng thành như vậy, như một cây đại thụ mà hắn khó lòng với tới.

Cố Thanh Học ngơ ngác nhìn Cố Thanh Trúc, ấp úng, không nói nên lời, Cố Thanh Trúc thở dài, cảm thấy rất muốn sửa cái tính này của đệ đệ, đàn ông ăn nói, làm việc chẳng có chút tự tin thì tương lai làm gì cũng khó.

Mắt nàng nhìn sang khóe miệng hắn thấy bên má trái của hắn còn thấy rõ mấy dấu tay, cái tát kia của Cố Tri Viễn thật không nhẹ tí nào, Cố Thanh Trúc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận cái tát đó thì không ngờ tên ngốc này lại vọt lên.

Nàng vươn tay xoa mặt Cố Thanh Học, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"

Cố Thanh Học vốn muốn nói chuyện với Cố Thanh Trúc nhưng không ngờ tỷ tỷ vừa quay đầu lại thì hắn đã sợ tới mức nói không nên lời, tỷ tỷ lại không hề ghét bỏ hắn mà lại quan tâm như vậy.

Lắc đầu nguầy nguậy, Cố Thanh Trúc buông tay: "Về thoa ít thuốc đi, chuyện hôm nay đừng để trong lòng, nương qua đời, phụ thân lại cưới vợ khác, thân phận chúng ta vốn đã xấu hổ rồi, có nhiều của cải trong tay thì tốt hơn. Nếu hôm nay đệ thấy tỷ làm hơi quá thì.."

Cố Thanh Trúc chưa nói xong thì Cố Thanh Học đã cắt lời; "Không không không, đệ không cảm thấy vậy. Chuyện tỷ làm không có gì quá đáng hết là do đệ quá ngu ngốc, nếu không nhờ tỷ tỷ nói ra thì chắc có khi của hồi môn của nương bị trộm sạch rồi đệ vẫn không hay không biết, vốn nam nhi phải gánh vác nhiều hơn ấy vậy mà ta chưa làm được gì cả, khiến tỷ tỷ phải mệt mỏi lo lắng trong ngoài."

Cố Thanh Học vốn là đứa bé thông minh lương thiện, kiếp trước hiểu ra muộn, kiếp này hình như đã thay đổi, hắn không căm thù mình nữa thì đã tiến bộ hơn kiếp trước rất nhiều.

Dục tốc bất đạt, Cố Thanh Trúc phải sống hai kiếp rồi mới hiểu được đạo lý này.

Nhoẻn miệng cười: "Đệ và ta vốn là cùng một mẻ đẻ ra, ta làm nhiều hơn hay đệ làm nhiều hơn cũng giống nhau thôi. Nếu không nhờ bị đưa đi thôn trang một năm thì ta cũng không hiểu được hoàn cảnh của chúng ta. May mắn bây giờ còn chưa muộn.

" Tốt rồi, những việc ban sáng còn chưa làm xong thì cậu sẽ thay chúng ta lo liệu, nương của hồi môn chắc phải kiểm ba ngày mới xong, chờ khi thẩm tra đối chiếu xong rồi, chúng ta mới thương lượng phải xử trí thế nào. "

Cố Thanh Trúc nói điểm trọng yếu với Cố Thanh Học, rốt cuộc hắn mới mười hai tuổi, có một số việc nếu không ai chỉ bảo thì tự hắn không hiểu được.

Cố Thanh Học vội vang xua tay:" Không, vừa nãy đệ nghĩ kĩ rồi, của hồi môn của nương và những cửa hàng kia đệ không lấy đâu, để cho tỷ hết đấy. "

Giọng điệu trẻ con thật thà như vậy khiến Cố Thanh Trúc buồn cười. Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ. Nàng không muốn cãi cọ với hắn làm gì nên vỗ vai hắn rồi xoay người về Quỳnh Hoa Viện.

Những chuyện tiếp theo cũng thuận lợi như Cố Thanh Trúc tính toán.

Của hồi môn của Thẩm thị phải kiểm tra đối chiếu năm ngày mới xong, Thẩm Bác vẫn chờ đến khi kiểm tra xong, nhìn tận mắt của cải đến tay Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học, một số thứ liên quan như khế ước, khế đất, khế ước bán thân của nhân viên cửa hàng giải quyết xong hết rồi mới rời khỏi Cố gia, trước khi đi ông còn để lại cho Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học mười mấy thủ vệ võ nghệ cao cường, hai đứa nhỏ có được tài sản lớn nhân vậy tránh không khỏi sẽ bị người ta ghen ghét, tuy rằng bá phủ cũng có hộ vệ nhưng có thêm hộ vệ của Thẩm gia vẫn an toàn hơn.

Thẩm Bác cũng nói cách liên lạc của mấy thương hội quan trọng ở kinh thành cho Cố Thanh Trúc biết, dặn nàng khi cửa hàng có vấn đề gì thì đều có thể đi Thẩm gia thương hội xin giúp đỡ, lúc đó ắt sẽ có người thay nàng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Cố Thanh Trúc cảm ơn Thẩm Bác rồi cùng với Cố Thanh Học tiễn Thẩm Bác ra khỏi thành, ba cậu cháu quyến luyến chia tay nhau ở cửa thành, Thẩm Bác tuy không yên tâm lắm về bọn họ nhưng cũng không thể ở lại kinh thành được, nên quyến luyến mãi.

Khi tiễn Thẩm Bác ra khỏi thành xong, Cố Thanh Trúc nhớ ra mình còn có hẹn với lão đại phu của Nhân Ân Đường, nàng bèn bảo Cố Thanh Học về nhà trước còn mình thì đi đến Nhân Ân Đường một chuyến. Cố Thanh Học để lại xe ngựa cho nàng còn mình thì mang theo sai vặt và hộ vệ đi bộ về.

Xe ngựa đi vào một con hẻm nhỏ, trong đó cũng vắng người, dễ đi, thì đột nhiên ngựa chồm lên, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Cố Thanh Trúc đập vào vách xe, xém chút bay ra ngoài, Hồng Cừ vừa đỡ Cố Thanh Trúc vừa chửi:" A Khôn, ngươi làm cái gì vậy, đụng vào tiểu thư ngươi gánh nổi trách nhiệm không? "

Ngoài kia chẳng có tiếng đáp lời làm Hồng Cừ tưởng rằng A Khôn khinh màng, vội xốc mành xe đi ra ngoài, không ngờ trong lúc xốc mành thì một làn gió thơm thổi vào mặt Hồng Cừ, Hồng Cừ hít phải thì lập tức ngã ngửa ra, hôn mê.

Cố Thanh Trúc sợ hãi, đỡ Hồng Cừ, không biết xảy ra chuyện gì, muốn ra ngoài thì thấy xe ngựa lại đột nhiên chạy tiếp, Cố Thanh Trúc ngã ngồi, gọi to lên:" Ai đó. "

Ngoài xe có một giọng nam xa lạ vang lên:" Tiểu thư ngồi yên đi, thiếu gia nhà ta muốn gặp người."

Bình luận

Truyện đang đọc