DIỄM THÊ HỆ LIỆT

Lại nói đến Phạm Viêm Bá ngày ấy ăn sạch Liễu Mộc Vũ từ đầu đến chân vô cùng sảng khoái, nghênh ngang trở về Quận vương phủ, không ngờ vừa mới bước vào cửa xong đã bị phụ thân Phạm Sùng Ân xông đến đập cho một trận. Lúc này lão gia tử là đánh thật sự, cho đến khi cả người Phạm Viêm Bá xanh chỗ này, tím chỗ kia. Mẫu thân đứng một bên chỉ dám lau nước mắt, không dám đến gần ngăn trở, chỉ nhìn Phạm Sùng Ân đánh Phạm Viêm Bá gần chết mới khóc lóc gục xuống cạnh hắn, kêu lên đau xót: “Muốn đánh thì đánh chết ta luôn đi. Nói gì thì Viêm Nhi cũng là độc đinh của Phạm gia, ông đánh chết nó, để xem sau này ông đối mặt thế nào với liệt tổ liệt tông Phạm gia!”

Phạm Sùng Ân cũng hiểu đánh tiếp cũng không phải cách hay, liền ném cây gậy đi, tức giận hừ một tiếng: “Con hư tại mẹ!” Xoay người về phòng tiếp tục nổi giận.

Lúc này Phạm mẫu mới dám nâng Phạm Viêm Bá nằm trên mặt đất dậy, đưa vào phòng, một bên sai người đi mời đại phu, một bên khóc sướt mướt rồi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Hóa ra, năm nay Phạm Viêm Bá đã hai mươi bảy, trải qua phong nguyệt mười mấy năm, trong nhà cũng có hơn mười phu nhân, vậy mà vẫn không có lấy một đứa con. Thầy tướng số đã nói, mệnh của Phạm Viêm Bá rất vượng hỏa, chuyện hậu duệ đều bị hỏa này thiêu đốt gần như không còn, cho nên Phạm Sùng Ân rất sốt ruột, về chuyện con ông hái hoa ngắt cỏ khắp nơi cũng nhắm một mắt mở một mắt không quản thúc, chỉ mong ngóng không biết trong bụng nữ tử nhà ai có cốt nhục của Phạm gia, nhất định Phạm Sùng Ân sẽ xem người đó như cô nãi nãi mà để Phạm Viêm Bá rước về nhà.

Mặc dù Phạm Viêm Bá háo sắc vô lại nhưng diện mạo anh tuấn, gia thế bất phàm. Phụ thân là Đại Tướng quân vương khai quốc, tuy rằng bây giờ đã cáo lão hồi hương nhưng uy danh vẫn còn. Vì hoàng gia muốn thể hiện ân sủng dành cho Phạm gia, từ khi Phạm Viêm Bá ra đời đã được phong làm Phan Dương Quận vương. Gia thế hiển hách đến vậy khiến cho chút nhược điểm là ăn chơi trác táng của hắn không đáng nhắc tới, hơn nữa những năm gần đây Phạm Viêm Bá có cưới về hơn mười phu nhân nhưng không hề lập ai làm Quận Vương phi. Phạm Viêm Bá vừa không có Vương phi vừa không có con cái, không thể nghi ngờ, đã lọt vào mắt của nhiều quý nhân ở các quận huyện lân cận, được người ta coi như con rể vàng bạc quý hiếm.

Con gái của Quận thủ quận Hồ Tây, phụ cận với quận Phan Dương, là Diêu Hiểu Nga, trong một lần đi hội chùa đã gặp được Phạm Viêm Bá phong lưu phóng khoáng, liền nhớ thương trong lòng mãi không quên. Quận thủ Diêu Thái thú cũng đã cho bà mối đến bàn chuyện kết thân, thế nhưng tính tình Phạm Viêm Bá thích chơi đùa đã thành nghiện, biết rõ nếu cưới loại con gái nhà quan này chắc chắc sẽ có rất nhiều bất lợi, liền quay mặt đi không thèm để ý tới. Phạm mẫu thấy con trai không thích, tất nhiên cũng từ chối, chuyện này liền cứ thế trôi qua.

Nhưng đâu biết Diêu Hiểu Nga này cũng có chút tâm cơ, biết Phạm Viêm Bá thích nữ sắc, lại  không thích bị trói buộc, liền thuê một thuyền hoa, tự mình giả trang thành tiểu thư thương gia đường xá xa xôi về quê phải đi qua Phan Dương. Thuyền hoa là nơi Phạm Viêm Bá thường xuyên đến tìm mấy ca cơ hay hoa khôi, lúc này thuyền hoa chuyển động, đương nhiên là hấp dẫn được sự chú ý của Phạm Viêm Bá. Diêu Hiểu Nga mời Phạm Viêm Bá lên thuyền uống rượu, rồi hạ xuân dược vào rượu. Phạm Viêm Bá cũng tương kế tự kế, giả bộ mắc bẫy mà mây mưa cùng Diêu tiểu thư. Sau đó Diêu tiểu thư ngồi thuyền hoa trở về quận Hồ Tây, Phạm Viêm Bá vui vẻ cả người, tiếp tục với cuộc sống ăn chơi đàng điếm của hắn. Ngờ đâu hơn một tháng sau, Diêu Thái thú tìm đến tận cửa chất vấn Phạm Sùng Ân, nói rằng sau khi Phạm Viêm Bá chiếm đoạt con gái ông ta thì bội tình bạc nghĩa, hiện giờ trong bụng con gái ông ta đã có hậu duệ của Phạm gia. Diêu tiểu thư không chịu nổi loại nhục nhã này, muốn tự sát. Diêu Thái thú cảm thấy mất hết thể diện, làm ầm lên muốn Phạm gia giải thích rõ ràng.

Phạm Sùng Ân nghe xong, con trai ông cưỡng đoạt con gái nhà quan, còn để cốt nhục của Phạm gia tự sinh tự diệt bên ngoài, nhất thời nổi trận lôi đình, ở nhà đợi một đêm cũng không thấy Phạm Viêm Bá về, biết rõ nghiệt tử này lại đến chỗ nào đó hái hoa ngắt cỏ, trong lòng càng thêm xác định đây là lỗi của Phạm Viêm Bá. Vừa thấy Phạm Viêm Bá bước vào cửa, ông đã xông đến dạy cho một trận, sau đó nhốt Phạm Viêm Bá lại, trực tiếp quyết định hôn sự với Diêu gia luôn, chọn ngày lành tháng tốt, nhanh chóng cưới Diêu tiểu thư về.

Phạm Viêm Bá ảo não ở trong phòng, đập tường phá cửa một trận, không nghĩ rằng cả đời mình bay lượn như chim ưng, cuối cùng lại bị một con gà mái chọc cho mù mắt! Diêu tiểu thư bộ dáng thế nào Phạm Viêm Bá còn không nhớ, nghĩ đến chuyện mình bị một nữ nhân ngay cả nhớ cũng không nhớ ra tính kế để rồi phải cưới liền tràn đầy tức giận.

Phạm Sùng Ân nhốt Phạm Viêm Bá trong phủ, nói rõ nếu không cưới Diêu tiểu thư về sẽ không cho hắn ra ngoài! Không thể ra khỏi cửa, một bụng đầy lửa của Phạm Viêm Bá không có chỗ phát tiết, cả ngày luôn ở trong phòng từ đùa giỡn cho đến giở các thủ đoạn, gây sức ép lên các phu nhân, công tử trong phủ. Trong lúc nhất thời khắp vương phủ luôn vang lên những âm thanh ai oán, đâu có không khí vui mừng sắp có đại hôn?

Phạm Sùng Ân căn bản không quan tâm đến những hành động gây sức ép như để thị uy của thằng con, sắp xếp bài trí lại phòng chính, thu dọn đình viện. Tuy rằng Phạm mẫu thiên vị Phạm Viêm Bá, nhưng nghĩ đến sang năm bà có thể bế cháu, cũng hiểu tạm thời để con trai chịu chút ủy khuất cũng không sao, vì thế liền thương nghị xong xuôi với Diêu Thái thú. Bởi vì thời gian gấp gáp, trước hết cưới Diêu Hiểu Nga về với danh nghĩa là trắc Vương phi, chỉ cần bụng ả không chịu thua kém, có thể sinh con trai cho Phạm Viêm Bá, lập tức sẽ được lên làm chính phi.

Vì thế, hai mươi mấy ngày sau, Quận vương phủ rộn ràng tiếng trống và sáo nghênh đón tân nữ chủ nhân, còn Phạm Viêm Bá cũng cố chịu đựng ý muốn đón Liễu Mộc Vũ vào phủ, một lòng một dạ tìm cách thoát khỏi nữ nhân đáng ghét Diêu Hiểu Nga này.



Nói đến Liễu Mộc Vũ sau khi bị Phạm Viêm Bá phá thân liền bệnh nặng một hồi, tuy rằng miễn cưỡng chống đỡ để đi dạy học, nhưng thân thể luôn suy yếu không hề khỏe mạnh hơn. Nghe nói gần đây Phạm Viêm Bá mới cưới trắc phi về, Liễu Mộc Vũ cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu mình rốt cuộc cũng bay hết đi. Khúc mắc được hóa giải, bệnh không cần thuốc cũng khỏi.

Thu được địa tô rồi, nhưng lại ít hơn một chút so với dự đoán, cũng may mấy người thuê đất kia cũng thấy ngại, hứa rằng sẽ dùng số gạo trong nửa năm để trả thay tiền, cũng coi như Liễu gia có thể miễn cưỡng qua được một năm.

Nhưng lần này Liễu Mộc Vũ bị bệnh, số tiền cậu muốn đưa mẫu thân để sửa sang lại phòng ở đã dùng hết. Thấy thời tiết chuyển lạnh, ở tiền viện hay hậu viện cũng chỉ có phòng chính mà cậu ở cũng coi như chắc chắn, không lọt gió. Liễu Mộc Vũ liền thu dọn để mẫu thân đến phòng chính ngủ, còn cậu thì chuyển ra phòng ở hậu viện có hơi lọt gió.

Cứ như vậy mà yên lặng trải qua hơn một tháng. Ngày hôm đó, Liễu Mộc Vũ đang ở lớp học tư thục dạy đám học trò đọc một bài trong Thiên Tự Văn, Trương bá phụ trách quét tước bỗng vội vàng đi tới, đưa cho Liễu Mộc Vũ một tờ giấy, nói: “Vừa rồi bên ngoài có một vị công tử nhờ ta đưa bức thư này cho phu tử…”

Liễu Mộc Vũ mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có vài chữ đơn giản: Canh ba giờ thân, Túy Tiên lâu, nhã gian chữ Giáp, không gặp không về.

Tay Liễu Mộc Vũ run run, ngẩng đầu hỏi Trương bá: “Ai đưa bá tờ giấy này?”

Trương bá cười chất phác: “Là một chàng trai khoảng hai ba mươi tuổi, nhìn qua rất khôn khéo. Hắn nói hắn tên là Phạm Trạch, là lão gia nhà hắn mời phu tử đến nói chuyện…”

Liễu Mộc Vũ giống như ngồi trên đống lửa, bật dậy khỏi ghế, một câu cũng không nói liền chạy ra khỏi phòng, chạy một mạch về nhà.

“Mẹ! Mẹ!” Thanh âm Liễu Mộc Vũ có chút run rẩy, nhìn mẫu thân ở trong phòng, không đợi hơi thở bình ổn, nói nhanh: “Mẹ, mau thu dọn đồ đạc, cái gì không mang được thì vứt. Bây giờ con ra ngoài tìm xe ngựa, chúng ta lập tức đi khỏi đây!”

Tăng thị bị dọa bởi bộ dáng kinh hoảng của con. Con trai luôn thận trọng của bà giống như phát điên, căn bản không hỏi được gì. Cậu hấp tấp chạy hết một vòng quanh sân để dọn đồ, sau lại chạy như bay ra ngoài, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã đến, thấy mẫu thân vẫn không thu dọn, dứt khoát không quan tâm đến cái gì nữa, kéo mẫu thân đi, lấy hết mấy xâu tiền rồi vội vàng ra ngoài.

Cho đến khi ngồi được trên xe ngựa đang lắc lư một thời gian chén trà nhỏ, vẻ mặt Liễu Mộc Vũ mới từ bối rối mê mang biến thành ngơ ngác nhìn ra xa. Tăng thị lo lắng vỗ vai con mình, nhỏ giọng hỏi: “Con à, chúng ta đi đâu đây?”

Lời mẫu thân nói làm Liễu Mộc Vũ phục hồi tinh thần, nói thật thì, khi nhận được tờ giấy kia, vừa nghe thấy cái tên mang họ Phạm, trong đầu Liễu Mộc Vũ chỉ có một chữ “Trốn”, còn về chuyện phải đi đâu, đi như thế nào mới có thể trốn thì chưa từng nghĩ đến. Có chút rối rắm nhìn mẫu thân, Liễu Mộc Vũ cười khổ một tiếng: “Mẹ, con làm liên lụy đến mẹ, để mẹ lớn tuổi rồi còn phải bôn ba chịu khổ… Đợi chúng ta ra khỏi phạm vi quận Phan Dương, con sẽ tìm một chỗ tốt để thu xếp cho mẹ…”

Sợ mẹ bị nghễnh ngãng không nghe rõ lắm, Liễu Mộc Vũ theo thói quen nói lớn tiếng, dù sao cũng là con đường ở ngoại ô, không sợ quấy rầy đến người khác, nhưng không nghĩ rằng, cậu vừa dứt lời xong, bên ngoài xe ngựa có một thanh âm vang lên hỏi: “Liễu công tử vội vàng rời khỏi quận Phan Dương như vậy, là muốn đến đâu dừng chân đây?”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên ngoài không biết từ khi nào đã có sáu, bảy con ngựa, một thùng xe ngựa rộng rãi hoa lệ ở chính giữa, bên ngoài xe rõ ràng có một chữ “Phạm” to đùng! Liễu Mộc Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy như sét đánh bên tai, biết rõ mình đã rơi vào tay Phạm Viêm Bá, hôm nay không thể nào trốn thoát!

Phạm Trạch thúc ngựa đến gần, lễ phép nói: “Liễu công tử, chủ tử nhà ta mời ngài lên xe ngựa một chút…”

Sắc mặt Liễu Mộc Vũ trắng bệch, ngón tay bám vào cửa sổ bằng gỗ của xe ngựa chỉ hận không thể in dấu tay lên đó, cố gắng quay sang tươi cười với mẫu thân, ra vẻ thoải mái nói: “Mẹ, có người quen đến gặp, con đi một chút sẽ trở lại…”

Dứt lời, không dám nhìn sắc mặt mẫu thân, vén mành xe ngựa lên, nặng nề bước về phía xe ngựa của Phạm Viêm Bá.



Lại nói đến hai mươi mấy ngày Phạm Viêm Bá bị phụ thân nhốt lại, trong lòng muốn nổ tung, dù thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn một bàn đầy sơn trân mỹ vị, không biết sao lại không thấy hứng thú. Một hai ngày thì không sao, nhưng liên tục mấy ngày liền không màng cơm nước khiến Phạm mẫu lo lắng, mời đại phu đến xem bệnh, sợ con trai bảo bối bị Phạm Sùng Ân đánh thành bệnh tật.

Phạm Viêm Bá chẳng buồn nói, cứ để mặc Phạm mẫu làm gì thì làm. Chung quy hắn cũng không thể nói thẳng với Phạm mẫu, sở dĩ hắn ăn không ngon là vì trong đầu nhớ đến hương vị d*m thủy chảy dưới hạ thân của người nào đó, khiến hắn khó chịu đến nỗi không hề muốn ăn uống. Ăn chút cháo bột khai vị, trong đầu toàn là hình ảnh quyến rũ của Liễu Mộc Vũ khi khóc lóc trên giường, lửa trong người càng không giảm bớt, chỉ nghĩ xem làm thế nào để bắt được yêu tinh kia, cẩn thận mà khi dễ cậu mấy lần, nhất định phải giải trừ được buồn bực trong ngực! Phạm Viêm Bá âm thầm suy nghĩ, nếu để Liễu Mộc Vũ rơi vào tay mình một lần nữa, khẳng định sẽ không giống như lần trước, thân thể cậu mềm mại như vậy mà chỉ làm ba lần đã thôi…

Tiếc rằng lệnh cấm của Phạm Sùng Ân không thể lay động, một mặt Phạm Viêm Bá chỉ đành phải để Phạm Trạch tìm hiểu tình hình của Liễu Mộc Vũ, xem xem có thể bắt được nhược điểm nào không, để tiểu yêu tinh đó ngoan ngoãn đi theo mình, mặt khác hắn dựa vào bộ dáng Liễu Mộc Vũ, tìm trong đám phu nhân, công tử của mình những ai có những nét giống cậu, bắt lấy để khi dễ.

Như Ý phu nhân là phu nhân thứ mười một hắn cưới về, năm nay mười chín tuổi, đúng vào  độ tuổi đẹp nhất, ngày thường kiều mỵ vạn phần. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng làm Phạm Viêm Bá say đắm đến nỗi ba hồn thì bay mất hai.

Gọi Như Ý phu nhân đến thị tẩm, người ta vừa mới bước vào phòng Phạm Viêm Bá đã không nói hai lời liền ôm người đến giường, vừa tách chân ra đã ngửi thấy mùi vị giữa hai chân nàng. Như Ý phu nhân xấu hổ kinh hô liên tục, nửa đẩy nửa kéo rồi cũng thuận theo, nhưng Phạm Viêm Bá vừa mới vùi đầu xuống đã bắt đầu thấy hoảng… Nhan sắc không đẹp, không có sắc thái mềm mại như Liễu Mộc Vũ; âm thần không đầy đặn nhiều nước, nhìn thôi đã thấy cảm giác không tốt… Quan trọng nhất chính là hương vị! Như Ý phu nhân biết hôm nay thị tẩm cho nên đã tắm rửa sạch sẽ, bôi một chút thuốc mỡ hay phấn sáp gì đó thơm lừng vào nơi riêng tư. Mũi Phạm Viêm Bá tràn đầy mùi son phấn, không biết sao lại thấy như vậy rất khó chịu…

Thật sự là quá khó chịu, trực tiếp xuống giường, chỉ tay vào Như Ý phu nhân chửi ầm lên: “Đồ dâm đãng thối tha này, không có việc gì thì giả bộ mẫu đơn tiên tử cái gì, còn hương cao ở chỗ kia nữa, không sợ huân chết lão gia ta à? Có phải ngươi nghĩ nơi đó thơm thì có thể dụ được đám ong mật bươm bướm hay cái chó má gì đến không? Nói cho ngươi biết, ong mật hay bươm bướm cũng không tìm đến cái loại hoa giả như ngươi đâu! Còn không mau cút ra ngoài cho ta, rửa sạch cái mùi hương huân chết người kia đi!”

Như Ý vô cùng cao hứng đến thị tẩm, trong lòng đắc ý cho rằng cho dù Phạm phủ có tân nữ chủ nhân thì mình vẫn là tốt nhất trong lòng Phạm Viêm Bá, cũng không biết làm sao lại chọc tới tiểu bá vương này, bị mắng đến nỗi không thể chịu được, khóc sướt mướt chạy về tiểu viện của mình. Ngày hôm sau, tất cả các phu nhân hay công tử đều biết được chuyện này, ai cũng cười lạnh nhạo báng, còn Như Ý phu nhân cảm thấy mất mặt nên trốn trong phòng suốt ba ngày không dám ra ngoài.

Nữ nhân không được thì tìm đến nam nhân, Phạm Viêm Bá gọi hai công tử Lãng Tinh và Tình Nguyệt đến hầu hạ. Hai công tử này vốn là thanh quan của Khám Cúc lâu, sau khi khai bao thì được Phạm Viêm Bá chuộc thân. Thân thể nam nhân dù sao cũng cứng hơn so với nữ nhân, có đôi khi Phạm Viêm Bá tràn đầy tinh thần, vào lúc muốn lăn qua lăn lại cho thật đã thì gọi hai người này đến. Hai người này dù sao cũng đã được dạy dỗ, mỗi lần đều có thể hầu hạ Phạm Viêm Bá đến nỗi thoải mái thư phục, bao nhiêu lửa trong bụng cũng được dập tắt hết.

Thế nhưng, lần này Phạm Viêm Bá nhìn Lãng Tinh và Tình Nguyệt, không hiểu sao lại thấy chán ngấy, rõ ràng là nam tử lại đi học theo bộ dáng kiều mỵ của nữ nhân, xoay người che mặt, sợ người ta không hiểu bọn họ đang thẹn thùng, đâu có thoải mái tự nhiên như Liễu Mộc Vũ? Tuy rằng vòng eo Liễu Mộc Vũ cũng gầy, nhưng tuyệt đối lúc đi lại sẽ không lắc lư như thế; tuy rằng Liễu Mộc Vũ cũng sẽ rên rỉ uyển chuyển trên giường, nhưng từng thanh âm đều phát ra từ tận đáy lòng, chứ đâu như hai người giả bộ kêu lên để khiêu khích.

Trong lòng càng lấy Liễu Mộc Vũ ra để so sánh thì lại càng cảm thấy cả một đám phu nhân, công tử, không một ai là dễ nhìn. Phạm Viêm Bá vĩ đại mạnh mẽ đã từng “Hoa lâu nhất dạ chiến bát nương”, cứ như vậy, nhìn ai trong phủ cũng không vừa mắt suốt bảy, tám ngày, ngay cả Phạm mẫu và Phạm Sùng Ân cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Rốt cuộc Diêu tiểu thư cũng được cưới về, khi vén khăn voan lên nhìn, cũng miễn cưỡng coi như có tư sắc, Phạm Viêm Bá âm thầm hối hận: Một tiểu thư thương gia sao có thể ngồi trên thuyền hoa mà ngày ngày các ca cơ dùng để dạo chơi trên sông? Sao lúc đó mình không tra xét kỹ lưỡng, lại cứ đơn giản mà thuận theo? Ấm ức phải ở trong tân phòng bảy ngày, động chạm vào Diêu Hiểu Nga tổng cộng là hai lần, mỗi lần đều qua loa ứng phó cho xong chuyện. Đến khi đủ các loại quy củ gặp mặt chào hỏi làm xong, Phạm Viêm Bá bắt đầu năn nỉ Phạm mẫu cho mình ra phủ để thay đổi không khí.

Phạm mẫu thương con trai, thấy Phạm Viêm Bá đã ngoan ngoãn nghe lời cưới Diêu Hiểu Nga về liền gật đầu đồng ý, cũng nói luôn đừng gây chuyện để phụ thân con mất hứng, rồi cho hắn ra ngoài. Phạm Viêm Bá vừa ra khỏi cửa, giống như chim được bay về rừng, nhanh chóng đi bao một nhã gian ở Túy Tiên lâu, rồi để Phạm Trạch chuyển thư cho Liễu Mộc Vũ, sau đó chỉ còn chờ tiểu mỹ nhân mà hắn yêu thương nhung nhớ suốt hơn một tháng trời đến tận cửa, nhất định phải mây mưa thất thường một hồi mới được! Ngờ đâu Phạm Viêm Bá đang chờ vui vẻ rạo rực ở tửu lâu lại nhận được tin Liễu Mộc Vũ chạy trốn, lửa trong lòng hắn càng dâng cao hơn, trực tiếp gọi vài thị vệ thân cận đến, dùng xe ngựa của vương phủ mau chóng ra khỏi thành để chặn đường Liễu Mộc Vũ, nhất định không thể để tiểu yêu tinh này được như nguyện, chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc