DIỄM THÊ HỆ LIỆT

Bên trong Quan Hạ phủ lúc này, đột nhiên thị vệ vào bẩm báo, Tiêu Thái thú dẫn người đến tham kiến Phạm Quận vương. Trong lòng Phạm Viêm Bá đang không vui cả trăm lần, hắn vẫn nhớ đến bóng dáng nhanh chóng rời đi mang theo chút ưu sầu của Liễu Mộc Vũ, còn tên Tiêu Thái thú đáng ghét kia lại đến đây quấy nhiễu nỗi nhớ nhung của hắn!

Phạm Viêm Bá chỉnh lại áo mũ qua loa một chút, ngồi ngay ngắn trong đại đường: “Gọi hắn vào!”

Chỉ thấy Tiêu Thái thú dẫn theo một phụ nhân, phụ nhân đó còn dắt theo một đứa trẻ, đi vào đại đường với vẻ vô cùng không muốn…

Phụ nhân kia chính là Liễu mẫu đã nhiều năm không gặp – Liễu thị Tăng Yến Vân, trong tay bà còn dắt một đứa bé khoảng chừng hai tuổi…

“Quận vương, hai người này là mẫu thân và con nhỏ của Địch Lại tư. Niệm tình Địch Lại tư vất vả vì nước, nhiều ngày qua không thể đoàn tụ cùng người nhà, hạ quan đã đặc biệt đưa hai tổ tôn đến đây đoàn tụ cùng Địch Lại tư…”

Tiêu Thái thú mang theo khuôn mặt tươi cười nói xong, đã sớm nhìn ra Phạm Quận vương  này có tâm tư muốn nhúng chàm Địch Tiểu Lục, chỉ là tên quan nhỏ nhoi kia vẫn cứ khăng khăng cố chấp cứng đầu, mãi vẫn không chịu thuận theo, câu nói hai ngày trước của Phạm Trạch đã giúp hắn hiểu ra ý muốn của Quận vương – Chỉ có Địch Lại tư mới có thể làm Phạm Quận vương “tiêu hỏa”, đã nói rõ ràng ra như thế, nếu mình còn không hiểu được, vậy thì quá uổng phí bao nhiêu năm trong chốn quan trường.

Trở về tìm một hồi, mới phát hiện quả nhiên Địch Lại tư này rất thông minh tinh quái, đã sắp xếp cho người nhà trốn ở Lâm Huyền từ lâu. Tiêu Thái thú sai người đi suốt đêm để tim ra hai tổ tôn này, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để đưa về Bình Diêu quan. Thấy người nhà nằm trong tay Phạm Quận vương rồi, Địch Tiểu Lục kia còn dám không nghe theo không?

Người đến càng lúc càng gần, hai mắt Phạm Viêm Bá cũng trừng càng lúc càng lớn, biểu tình trên mặt từ ngây ngốc đến khiếp sợ, sau đó là mừng như điên, chỉ trong nháy mắt tâm tình như từ trên không trung rơi xuống đáy cốc, lại từ đáy cốc bay thẳng lên tận đám mây!

“Con… Con!”

Đây là… con của Liễu Mộc Vũ! Bao nhiêu cảm xúc kích động đều nảy lên trong lòng Phạm Viêm Bá.

Đôi mắt to đen láy ánh nước, đôi môi bé xíu tựa đóa hoa, làn da mềm mịn sáng trắng như ngọc, tất cả đều là phiên bản thu nhỏ của Liễu Mộc Vũ!

Dung mạo giống nhau đó, thần vận giống nhau đó… Chỉ có một thứ thần kỳ như “huyết thống” mới có thể tạo ra được!

Con của Liễu Mộc Vũ…

Cũng chính là con của Phạm Viêm Bá hắn! Con của hắn không chết! Nó còn sống! Cũng đã lớn như vậy…

Phạm Viêm Bá nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được Liễu mẫu dắt trong tay, thèm khát như thể muốn ăn thịt người. Đứa bé sợ tới mức run rẩy trốn sau lưng Liễu mẫu, tiếng khóc yếu ớt nhỏ nhẹ: “Nãi nãi… Nãi nãi…”

Liễu mẫu giấu tôn nhi đằng sau mình, trừng mắt với Phạm Viêm Bá, tên Quận vương chuyên quấy nhiễu người khác này rốt cuộc phải giày vò con trai mình như thế nào mới cam tâm?

Nhìn vẻ mặt bài xích của Liễu mẫu, Phạm Trạch ở một bên lặng lẽ lắc đầu, cả nhà này chẳng có ai là người dễ đối phó, ngày tháng tìm vợ của Quận vương nhà mình e là không tốt đẹp gì…

Không ngờ, hắn còn chưa kịp bước ra hòa giải, chỉ thấy Phạm Viêm Bá đi về phía trước, đến trước mặt Liễu mẫu, quỳ ‘Rầm!’ một tiếng xuống đất!

“Mẹ!”

Một tiếng mẹ này, chẳng những làm Liễu lão thái thái kinh hãi, còn dọa cho mấy người Tiêu Thái thú và Phạm Trạch sợ tới nỗi suýt thì ngã rạp ra đất.

Tâm tư Tiêu Thái thú xoay chuyển, lập tức lại xoắn xuýt với nhau, rốt cuộc thì Phạm Quận vương này có quan hệ thế nào với Địch gia? Vốn tưởng rằng hắn có dâm tâm với Địch Tiểu Lục, sao giờ lại quỳ xuống gọi Địch mẫu là “mẹ”? Chẳng lẽ, Địch mẫu là mẹ ruột của Phạm Quận vương hả? Thế còn phu nhân của lão Tướng quân ở Phan Dương kia là ai?

Tiêu Thái thú nhìn mấy người trước mặt, sắc mặt xanh xao chuyển sang đỏ ửng cuối cùng trở thành trắng bệch, những bí mật của các thế gia vọng tộc, quả nhiên cực kỳ phức tạp mà…

“Tiêu Thái thú vất vả nhiều rồi, mời theo tiểu nhân đi nghỉ ngơi…”

Phạm Trạch nhanh chóng tiến đến ngăn cản những ánh mắt nghiên cứu của đám người Tiêu Thái thú. Tiêu Thái thú cũng hiểu, bí sử của các gia tộc, biết càng nhiều càng không có lợi cho mình, vội vàng gật đầu rời đi. Tất cả tôi tớ thị vệ cũng đi theo Phạm Trạch, toàn bộ chính đường của phòng chính chỉ còn lại Phạm Viêm Bá và hai tổ tôn Liễu thị.

“Mẹ! Con sai rồi! Xin mẹ tha thứ cho con!” Phạm Viêm Bá không hề mảy may để ý đến địa vị Quận vương tôn quý của mình, quỳ rạp xuống đất dập đầu ba cái liên tục với Liễu mẫu.

Ban đầu Liễu mẫu còn định lên án kịch liệt những việc làm trước kia của Phạm Viêm Bá, nhưng bị cái quỳ gối này của hắn làm cho cả kinh vẫn chưa hoàn hồn lại, thêm cả ba tiếng dập đầu của Phạm Viêm Bá, khiến lão thái thái rủn rẩy trong lòng. Dù sao đây cũng là con ruột của Phạm lão Tướng quân, là Quận vương của đương triều mà, sao có thể quỳ xuống hèn mọn mà dập đầu cầu xin tha thứ với mình được?

“Quận vương! Mau đứng dậy, đại lễ như thế, lão thân không nhận nổi!”

“Mẹ! Nếu mẹ không chịu tha thứ cho con, con sẽ không bao giờ đứng dậy nữa!” Phạm Viêm Bá phát huy dáng vẻ mặt dày của mình đến hết mức, có chết cũng không chịu đứng dậy, thấy Liễu mẫu không có cách nào với mình, lại được voi đòi tiên bám lấy góc váy Liễu mẫu cầu xin: “Mẹ, mẹ! Con biết con có lỗi với Mộc Vũ, con làm hắn phải chịu khổ! Sau này con không dám nữa… Mẹ, nếu mẹ hận con, phạt con thế nào cũng được, chỉ xin mẹ nghĩ đến việc Mộc Vũ đã sinh con cho con, thành toàn cho chúng con đi!”

“Nãi nãi… Hắn là ai vậy…” Tiêu Ế lặng lẽ ló đầu ra, chỉ để lộ một con mắt lén nhìn nam tử cao lớn quỳ trên mặt đất, vừa rồi bộ dáng hung dữ vô cùng, vậy mà lúc này lại như gấu chó đòi ăn, ngốc nghếch đáng yêu, vẻ mặt mong mỏi.

“Hắn… Hắn là…”

Liễu mẫu khó xử trong lòng, không biết nên giải thích thế nào với đứa trẻ về thân phận của nam nhân này. Sờ đầu Tiêu Ế đầy yêu thương, Liễu mẫu cũng rất mâu thuẫn. Tuy rằng mấy năm nay Liễu Mộc Vũ có được cuộc sống bình thản yên ổn, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng lặng, vẫn luôn nhìn thấy ánh đèn lập lòe cô đơn trong phòng cậu; Liễu Mộc Vũ vẫn lén thở dài ở một nơi mà cậu cho rằng bà không nhìn thấy, khi nhìn Tiêu Ế, cũng như bừng tỉnh, tâm tư lại bay về một nơi xa xôi nào đó.

Liễu mẫu hiểu rõ trong lòng, con trai mình vẫn thường nhớ về phương xa, cho dù có ngang ngạnh không chịu thừa nhận, nhưng dù sao cũng đã từng vứt bỏ hết tất cả, không màng đến danh phận để đi theo người đó… Sau khi Tiêu Ế được sinh ra vẫn rất gầy yếu, hỏi vô số đại phu xung quanh, ai cũng lắc đầu nói đứa trẻ sinh ra đã non yếu, việc điều dưỡng sau này là rất quan trọng, nếu không sẽ khó có thể sống được đến năm hai mươi tuổi… Liễu mẫu cũng từng nghĩ, nếu Tiêu Ế có thể nhận tổ quy tông, có phải sẽ được chăm sóc thật tốt, để nó trở nên hoàn toàn khỏe mạnh không?

Nhưng mà…

Nếu trở về, lại bị những thê thiếp khác của Phạm Viêm Bá làm nhục thì phải làm sao? Còn thân thể đứa bé này, chẳng những không thể nối dõi tông đường cho Phạm gia, ngược lại  sẽ chỉ trở thành nỗi nhục cho Phạm gia… Chờ khi Phạm Viêm Bá biết được chân tướng, vẫn sẽ có tình cảm sâu đậm với Liễu Mộc Vũ sao? Nếu hắn thẹn quá hóa giận mà trở mặt, cho rằng Mộc Vũ và đứa bé đều là “yêu nghiệt”, con mình sẽ phải chịu lăng nhục thế nào nữa đây?

Thấy bé trai xinh xắn ló đầu ra từ sau Liễu mẫu, Phạm Viêm Bá vội vàng quỳ thẳng lưng, nhân lúc Liễu mẫu vẫn đang trầm tư, vươn tay dè dặt kéo đứa bé có chút xấu hổ từ sau lưng Liễu mẫu đến gần mình.

“Con… Con tên là gì?” Phạm Viêm Bá áp chế những kích động và vui sướng trong lòng, cố gắng lộ ra nụ cười “ôn nhu vô hại” trên mặt.

“Con tên là Tiêu Ế…” Bé trai chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình, nhìn Phạm Viêm Bá, Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy tim mình sắp say đến nơi. “Phụ thân nói thân thể con không tốt, cho nên đặt tên từ trong câu “Ích hỏa chi minh, dĩ tiêu âm ế”, hy vọng con có thể rời xa buồn bã ốm đau, cả đời suôn sẻ…”

“Tiêu Ế… Tiêu Ế… Thật sự là một cái tên rất hay!” Phạm Viêm Bá vốn cho rằng cả đời mình không có duyên với con nối dõi, không ngờ rằng còn có thể được nói chuyện như vậy với con mình, dường như niềm hạnh phúc trào dâng từ dưới đáy lòng đang bao phủ lấy hắn! Đây là điều mà Liễu Mộc Vũ có thể cho mình sao? Một người yêu quyến rũ xinh đẹp từ tận xương tủy, một đứa con lanh lợi hiểu chuyện, một gia đình ấm áp hoàn chỉnh, một cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ được trải nghiệm qua…

Phạm Viêm Bá kích động gần như rơi nước mắt, hai tay run rẩy muốn ôm bé trai xinh xắn này, rồi lại sợ Liễu mẫu đang đứng một bên chán ghét, đành phải do dự rút tay lại, trong lòng lặng lẽ hồi tưởng lại loại cảm giác vui sướng khiến cả người hắn run rẩy.

“Mẹ, tâm ý của bổn vương với Mộc Vũ có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ! Bổn vương thề với trời cao, chỉ cần người đồng ý gả Mộc Vũ cho ta, bổn vương chắc chắn sẽ minh môi chính thú, dùng kiệu lớn tám người khiêng để cưới Mộc Vũ làm Quận vương phi, suốt đời này trong phủ chỉ có một mình hắn!”

Mấy câu nói này đã được Phạm Viêm Bá cân nhắc từ rất lâu, nghĩ được ý tưởng xong còn bảo Phạm Trạch sửa soạn lại câu cú cho mình, sau đó đọc đi đọc lại cho thuộc lòng, chỉ chờ đến khi gặp được Liễu mẫu sẽ chính thức cầu thân, tuy rằng lúc này có chút gấp gáp, Liễu Mộc Vũ vẫn còn đang kháng cự mình, nhưng nếu có thể được Liễu mẫu ủng hộ, vậy cũng là một chuyện tốt!

“Quận vương ngàn vạn lần đừng xưng hô như thế, chiết sát lão thân!” Lúc này Liễu mẫu đã xấu hổ đỏ mặt, bản thân mình chỉ có một con trai, lại bị Quận vương nhận làm thông gia, cho dù trước đây Liễu mẫu có gan lớn mạnh mẽ cũng không thể chịu nổi bị Phạm Viêm Bá mặt dạn mày dày bám váy đòi hỏi quan hệ.

Nhưng mấy câu đó của Phạm Viêm Bá, thật ra đã đánh thẳng vào nỗi sầu lo trong lòng Liễu mẫu, nhân cơ hội nhìn kỹ Phạm Quận vương này, cũng anh tuấn cao lớn, xứng đôi với con mình. Tuy rằng tính cách có chút nông nổi không chịu gò bó, nhưng cũng may tính tình thẳng thắn đơn giản, không có nhiều mưu mô quỷ kế, nếu hắn thực sự có thể đối đãi Mộc Vũ thật lòng… Nghĩ đến đây, ánh mắt ghét bỏ đối với Phạm Viêm Bá lúc đầu của Liễu mẫu cũng giảm đi không ít…

“Xin Quận vương mau đứng dậy, chuyện chung thân đại sự phải bàn bạc kỹ lưỡng, sao có thể sắp xếp tùy tiện. Ngài đứng dậy trước, đợi ta bàn bạc với Mộc Vũ rồi mới trả lời Quận vương, được không?”

Bàn bạc với Mộc Vũ xong mới trả lời? Chuyện này… đương nhiên là không được!

Phạm Viêm Bá dùng gót chân để nghĩ cũng biết nhất định Liễu Mộc Vũ sẽ nghiêm khắc cự tuyệt lời cầu thân của mình. Nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp đỏ mặt trừng mắt giận dữ với mình, Phạm Viêm Bá lại không nhịn được, bụng dưới run rẩy một hồi.

“Mẹ, mẹ không cần hỏi lại Mộc Vũ… Nói thật với mẹ, con và Mộc Vũ đã ân ái cùng nhau, lúc này trong bụng hắn đã mang thai con nối dõi của bổn vương rồi…”

Phạm Viêm Bá nói dối không cần suy nghĩ, trong lòng vẫn luôn vô tư cho rằng, dù sao sau cùng Liễu Mộc Vũ cũng sẽ gả cho mình làm phi, chuyện mang thai chẳng phải là không sớm thì muộn sao? Hiện tại chỉ là nói ngày mang thai sớm hơn một chút, cũng không hoàn toàn xem như lừa gạt, huống chi giờ đã gặp được con ruột của mình lưu lạc bên ngoài, cứ như thế, làm sao để đưa được mẹ của con mình về mới là chuyện gấp rút nhất!

Cái gì? Mộc Vũ… lại mang thai con của Phạm Viêm Bá?

“Chuyện này… Chuyện này sao có thể?” Liễu mẫu vô cùng kinh ngạc, cánh tay không khỏi ôm Tiêu Ế chặt hơn… Nếu Mộc Vũ lại sinh ra một đứa trẻ giống Tiêu Ế…

“Da mặt Mộc Vũ rất mỏng, mẹ ngàn vạn lần đừng hỏi hắn chuyện này… Nếu không, hắn sẽ không chịu để ý đến con!” Phạm Viêm Bá bày ra vẻ mặt khổ sở xin tha, làm Liễu mẫu mềm lòng, cúi người xuống đỡ Phạm Viêm Bá lên.

Sau khi hai người ngồi xuống, Phạm Viêm Bá vẫn mang khuôn mặt u sầu như trước: “Mẹ cũng biết, tâm Mộc Vũ gắn liền với dân chúng, nhất định phải chờ lầu quan sát xây xong mới bằng lòng theo con về Phan Dương… Thế nhưng, bổn vương rất lo lắng cho thân thể hắn…”

Liễu mẫu gật đầu đồng ý, ôm chặt tôn tử bên cạnh: “Thân thể Mộc Vũ vẫn luôn không tốt, nếu giờ lại có… nhất định phải chăm sóc tỉ mỉ thận trọng mới đúng!”

Phạm Viêm Bá cẩn thận che giấu vẻ vui sướng trong đáy mắt, nghiên cứu kỹ càng cùng Liễu mẫu xem phải làm sao để Liễu Mộc Vũ mau chóng buông bỏ công việc, “yên tâm dưỡng thai”…

Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra ở Quan Hạ phủ, Liễu Mộc Vũ không hề biết gì hết. Cậu vẫn đang sắp xếp cho công nhân đẩy nhanh tiến độ ở công trường lầu quan sát, khoảng đến lúc chạng vạng, Vu Trường Vinh phái người đưa danh sách những tiều công cần giữ lại tới. Liễu Mộc Vũ xem lướt qua, tổng cộng ba người, quả nhiên cái tên Điền Đại Tráng cũng có trong số đó. Liễu Mộc Vũ bảo đốc công gọi mấy tiều phu này đến trước mặt mình, chỉ chốc lát sau, ba hán tử cao lớn tháo vát được dẫn tới đây.

Liễu Mộc Vũ lẳng lặng nhìn Điền Đại Tráng, trước đây ấn tượng về người này không sâu đậm lắm, hôm nay nhìn kỹ thấy thật ra đây là một người thật thà an phận. Hai bàn tay to, thô ráp với những khớp xương rõ ràng, tứ chi mạnh mẽ, vừa thấy đã biết rất có tay nghề!

Trong đầu lại hiện lên biểu tình do dự ngập ngừng và tiếng khóc nức nở xin tha vào đêm đó của Điền Đại Tráng, Liễu Mộc Vũ mở miệng nói: “Hôm nay việc chặt cây đã xong, hạ quan đa tạ các vị đã hết sức tương trợ, lần này mời các vị đến đây, chắc hẳn mọi người đã biết là vì chuyện gì…”

Ba người đều gật đầu nói vâng, Liễu Mộc Vũ tiếp tục: “Kéo dài thời gian làm việc, tất nhiên tiền công sẽ không ít, vẫn sẽ cấp phát giống như mức tiền đã định ra ban đầu. Chỉ là không biết trong nhà ba vị có việc gì vướng bận không, hoặc là có chuyện gì khó nói không thể kéo dài thời gian làm việc, cứ nói đừng ngại.”

Hai người kia đều trả lời sảng khoái không có gì vướng bận, dù sao công việc chính là chặt cây đã làm xong, còn lại chỉ là chút chuyện nhẹ nhàng vặt vãnh, tiền công vẫn là mức tiền định ra ban đầu, nói thế nào cũng là chuyện tốt, tất cả mọi người đều ở trấn Vu Lan, cách Bình Diêu quan không xa, nếu trong nhà đột nhiên có việc, chạy về cũng vẫn tiện. Chỉ có Điền Đại Tráng là hơi lúng túng, ngẩng đầu chần chừ nhìn Liễu Mộc Vũ một cái, sau đó lại cúi đầu không nói gì.

Tất nhiên Liễu Mộc Vũ có chú ý đến, lên tiếng hỏi thăm: “Điền sư phụ, trông ngươi chần chừ, chẳng lẽ có chuyện gì khó nói?”

Điền Đại Tráng ấp úng một hồi, cắn nhẹ môi rồi mới nói: “Địch Lại tư, sắp đến ngày thu hoạch vụ mùa, nhà ta chỉ có một mình nương tử của ta ở nhà, cho nên ta không muốn kéo dài thời gian làm việc…”

Cái gì? Nương tử?

Liễu Mộc Vũ mở to hai mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, rốt cuộc vị Vu đại ca này của cậu trêu phải người nào vậy? Cứ tưởng là lưỡng tình tương duyệt, sao đối phương còn có gia quyến?

“Không được!”

Không biết từ khi nào Vu Trường Vinh đã chạy tới đây, giữ chặt Liễu Mộc Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Điền Đại Tráng: “Ta đã phái người đến thu hoạch giúp nương tử của ngươi, ngươi cứ yên tâm ở lại là được!”

Nhìn thấy Vu Trường Vinh xuất hiện đột ngột, một chút mong mỏi trong mắt Điền Đại Tráng ngay lập tức biến thành ảm đạm, rụt vai cúi đầu. Không đợi Liễu Mộc Vũ nói gì, Vu Trường Vinh đã kéo Liễu Mộc Vũ vội vàng rời đi.

“Vu… Vu đại ca, ngươi đây là…” Liễu Mộc Vũ bị kéo mạnh, phải thất tha thất thểu bước vội theo sau, trong đầu vẫn đang nghĩ xem nên hỏi Vu Trường Vinh về chuyện của Điền Đại Tráng như thế nào.

“Ngươi còn ngơ ngác cái gì? Mau chạy về Quan Hạ phủ xem đi! Tiêu Thái thú đã đưa mẫu thân và con ngươi tới đó rồi!”

Cái gì?

Trước mắt Liễu Mộc Vũ tối mịt, bất chấp mọi chuyện, chạy về Quan Ha phủ.

Chạy vọt vào sân, chỉ thấy mẫu thân thực sự đang ngồi trong phòng chính chậm rãi uống trà, còn Phạm Viêm Bá đang bế Tiêu Ế nhỏ giọng nói chuyện cùng nó, thỉnh thoảng còn lấy một miếng bánh ngọt đút cho Tiêu Ế ăn.

“Mẹ! Sao… Sao mẹ…”

“Phạm Trạch! Ngươi đưa mẹ và Tiêu Ế đi nghỉ ngơi, bổn vương có chuyện muốn “một mình” nói với Liễu công tử!”

“Vâng! Liễu đại nương, mời đi bên này…” Biết tai Liễu mẫu không được tốt, Phạm Trạch bước vài bước đến trước mặt, làm ra động tác “mời”.

“Mộc Vũ, con đừng nóng ruột, có một số việc đừng tùy hứng quá, dù sao cũng là chuyện của hai người, con bàn bạc với Quận vương cho tốt…” Liễu mẫu lo lắng nhìn vào bụng Liễu Mộc Vũ, bế đứa trẻ rời khỏi đại đường, trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Mộc Vũ và Phạm Viêm Bá.

Phạm Viêm Bá gọi mẫu thân là “mẹ”? Tiêu Ế… hình như cũng rất thân mật với hắn… Rốt cuộc hắn đã biết những chuyện gì? Liễu Mộc Vũ cúi đầu, căn bản không dám nhìn mặt Phạm Viêm Bá, biến cố xảy ra bất thình lình làm đầu óc cậu loạn hết cả lên.

“Ngươi nói đi! Đứa bé kia, có phải là… có phải là con của ta không?” Thanh âm Phạm Viêm Bá có chút run rẩy vì kích động, tuy rằng đã biết đáp án từ sớm, nhưng hắn vẫn mong đợi có được lời chứng thực cuối cùng từ trong miệng yêu tinh trước mặt.

“Không…” Theo bản năng muốn tránh né phủ nhận. Giương mắt nhìn Phạm Viêm Bá trừng hai mắt như muốn rớt ra ngoài, Liễu Mộc Vũ lại thừa nhận theo bản năng. “Là… Là nó…”

Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ chằm chằm, nam tử trước mắt làm cho hắn vừa yêu vừa giận, cậu dám giấu mình bí mật lớn như thế, vụng trộm đưa con mình bỏ trốn? Cho dù bị hắn bắt được, cậu vẫn có thể mặt không biến sắc mà im lặng không nói chuyện gì về đứa bé… Chẳng lẽ thực sự quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với mình?

“Ngươi thật! Ngươi… Ngươi thật tàn nhẫn!” Nghĩ đến chuyện chuyện Liễu Mộc Vũ bất chấp cái chết để sinh ra Tiêu Ế trong hoàn cảnh khó khăn thế nào, ngay lập tức tâm Phạm Viêm Bá lại mềm nhũn, vừa chua xót vừa khổ sở. “Ngươi cũng biết, lúc đó ngươi nói đứa bé không thể giữ được… Ta, ta đã khổ sở bao nhiêu? Hằng đêm đều không thể ngủ được, trong đầu luôn có một giọng nói mắng chửi mình, là tự tay ta giết con ta! Là ta…”

Liễu Mộc Vũ nhíu mi, lúc đó vốn là lỗi của Phạm Viêm Bá hắn, cho dù mình đã cầu xin hắn tin tưởng mình đến thế nào, hắn vẫn chọn đứng về phía Diêu Hiểu Nga, nỗi đau đớn tuyệt vọng khi đó, làm sao có thể dễ dàng quên đi được… Nhưng hôm nay, tại sao hình như mình lại là người có tội, những câu lên án của Phạm Viêm Bá lại khiến mình không nhịn được phải tự trách?

Vội vàng vứt bỏ cảm giác áy náy khó hiểu này đi, Liễu Mộc Vũ hít sâu một hơi, cười lãnh đạm với Phạm Viêm Bá: “Sao nào, Phạm Quận vương cảm thấy tủi thân sao? Cảm thấy mình bị lừa? Vậy ngài còn không mau mau về quận Phan Dương làm Vương gia tiêu dao của ngài đi, cần gì ở chỗ của ta tự tìm những chuyện không thoải mái?”

Nhìn biểu tình vừa tức giận vừa kìm nén oan ức của Phạm Viêm Bá, cố gắng không để ý đến những bực bội rối rắm trong lòng, Liễu Mộc Vũ làm ra bộ dáng bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu cười nói: “Chắc Quận vương cảm thấy bị một tiểu dân như ta lừa gạt là xúc phạm đến quan lớn của một vùng biên giới, xúc phạm đến uy nghi của ngài, sao nào, còn muốn phạt đánh ta sao? Bốn mươi gậy có đủ không? Tám mươi gậy? Một trăm gậy thì sao?”

“Mộc Vũ! Ngươi biết rõ ta không có ý này!” Phạm Viêm Bá cảm thấy oan ức vô cùng, tại sao tất cả mọi người trong thiên hạ đều cảm thấy Liễu Mộc Vũ mới là người bị hại? Cha mẹ hắn, Liễu Tăng thị, thậm chí còn cả Sài Hạ Tử và Tô Đông Nhi… Hầu như ai cũng cảm thấy là hắn phụ Liễu Mộc Vũ, nhưng có ai biết nỗi đau đớn trong tim hắn? Nỗi khổ sở của hắn?

Lúc đó, khi biết được trong bụng Liễu Mộc Vũ có con của hắn, niềm vui sướng ngất trời còn chưa đến, đã nhận được tin dữ đứa trẻ chết non, giống như một tiếng sấm sét đánh nát đầu hắn, hắn là phụ thân của đứa bé kia mà! Người hắn yêu nhất có con của hắn, vậy mà lại bị chính hắn ra lệnh đánh chết… Nỗi thống khổ trong lòng hắn, nỗi tự trách trong lòng hắn, nên tìm ai để tâm sự đây? Hắn không dám khổ sở, bởi vì Liễu Mộc Vũ còn khổ sở hơn hắn, còn đau lòng hơn hắn, cho nên hắn phải ép buộc mình quên đi đứa trẻ kia, cố gắng chăm sóc Liễu Mộc Vũ, cầu xin sự tha thứ từ cậu, cầu xin cậu hồi tâm chuyển ý…

“Gia… Gia muốn nói, nếu đứa trẻ vẫn khỏe mạnh, ngươi… ngươi tha thứ cho sai lầm trước kia của gia, theo gia về Phan Dương đi!” Bước lên hai bước muốn kéo tay Liễu Mộc Vũ, lại bị đối phương nghiêng người tránh đi, Phạm Viêm Bá mím môi, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí để nói: “Ta đã cầu thân với mẹ ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ lập tức sắp xếp việc đại hôn của hai chúng ta, chờ khi ngươi trở thành Quận vương phi chính thức, còn ai dám bắt nạt ngươi? Huống chi trong tay ngươi còn có ngọc bội long phượng, cho dù ngươi không tin bổn vương, cũng nên tin tưởng Hoàng thượng chứ, không phải sao?”

“Quận vương thật biết nói đùa, hạ quan vốn là nam tử, sao có thể làm phi của Quận vương? Ta ở đây rất tốt, căn bản không muốn về Phan Dương. Quận vương cũng đừng ép buộc hạ quan!”

“Nam… Nam tử thì đã sao? Không phải Hoàng đế cũng có nam phi sao? Huống chi ta và ngươi ngay cả con cũng có… Ngươi nhẫn tâm để Tiêu Ế sống ở một nơi sơ sài thế này sao?” Rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng không nhịn được, bước nhanh về phía trước, giữ chặt eo Liễu Mộc Vũ. “Lại nói, hai ngày trước ta và ngươi đã lên giường, ta biết ngươi cũng thích ta thao ngươi, tại sao vẫn cứ xích mích với ta, không chịu tha thứ cho ta chứ?”

Lời này còn chưa nói xong, vừa nhắc đến những điên loan đảo phượng trong đêm đó, Liễu Mộc Vũ như bị chọc vào đúng chỗ đau, đúng vậy, là chính mình không biết liêm sỉ, rõ ràng đã quyết định rời xa Phạm lưu manh, cuối cùng lại để hắn đưa mình lên giường, còn ý loạn tình mê cho hắn để lại mầm mống trong cơ thể mình!

Liễu Mộc Vũ căm tức trong lòng, trên mặt cũng để lộ vẻ ghét bỏ cũng như không kiên nhẫn, đẩy Phạm Viêm Bá ra: “Phạm Viêm Bá! Nếu chỉ lên giường sẽ là phi của ngươi, chỉ e Quận vương phủ không thể chứa nổi nhiều Vương phi như vậy! Nếu đã cùng là nam nhân, có nhu cầu cũng là bình thường, Phạm Quận vương cần có người hầu hạ, hạ quan cũng có tình dục cần giải quyết, mọi người đều có nhu cầu, cần gì phải dây dưa không rõ ràng?”

Những lời này đều là miêu tả cuộc sống trước đây của Phạm Viêm Bá, hiện giờ lại bị Liễu Mộc Vũ đập nguyên xi vào mặt hắn, nói đến nỗi Phạm Viêm Bá đứng đờ ra ngay tại chỗ, tâm như rơi xuống đáy cốc. Vì Liễu Mộc Vũ, hắn đã cố gắng thay đổi triệt để, đuổi hết phu nhân công tử trong phủ đi. Hắn chỉ muốn toàn bộ bản thân mình đều thật tốt; tất cả những gì có thể nghĩ ra, những đồ vật xinh đẹp hiếm lạ tìm được, đều bưng bê vô cùng cẩn thận đến trước mặt Liễu Mộc Vũ, nhưng điều mà hắn chờ được lại chỉ là những miệt thị và phiền chán trong thất bại.

Đột nhiên Phạm Viêm Bá cảm thấy thật mệt mỏi, hắn ham muốn Liễu Mộc Vũ như vậy, để có được cậu, hắn có thể vứt bỏ hết tôn nghiêm để đi cầu xin Hoàng đế, cầu xin cha mẹ, cầu xin Liễu đại nương… Cầu xin bất kỳ một ai có thể bố thí Liễu Mộc Vũ cho hắn… Nhưng trong lòng Liễu Mộc Vũ, hắn chẳng qua chỉ là một tên đầu đất có cái mẽ bên ngoài, là một tên phụ bạc ích kỷ, là một cái giác tiên sinh chỉ biết đến hoan du tình ái!

Phải làm sao mới có thể ràng buộc nam tử như phong như nguyệt trước mặt đây? Phải làm sao mới có thể làm cho cậu dừng chân vì mình? Bỗng nhiên trong lòng Phạm Viêm Bá có chút mờ mịt…

“Ta muốn mang đứa bé kia  trở về nhận tổ quy tông!”

“Đừng hòng! Ta sẽ không để ngươi mang nó đi!” Liễu Mộc Vũ hết hồn, nếu để Phạm Viêm Bá mang Tiêu Ế đi, nếu hắn biết bí mật trên thân thể Tiêu Ế… Liệu hắn có hận mình không? Có hối hận vì đã dây dưa cùng mình để rồi sinh ra một đứa con như tội lỗi ác nghiệt này không?

Vội vàng lấy ngọc bội long phượng được ngự ban từ trong ngực ra, Liễu Mộc Vũ cao giọng nói: “Thánh vật được ngự ban, như Hoàng thượng đích thân tới! Ngươi không thể đưa Tiêu Ế đi, nó là của ta! Không có một chút quan hệ nào với Phạm gia các ngươi!”

“Mộc Vũ…” Nhìn khối ngọc bội tự tay mình giao cho Liễu Mộc Vũ, trong ngực Phạm Viêm Bá chỉ toàn đau xót. “Ta tưởng, tuy rằng ngươi hận ta, nhưng vẫn luôn có tình với ta… Hóa ra, là ta sai rồi, ngươi hận ta đến mức không tiếc làm ta đoạn tử tuyệt tôn…”

Nhìn vào nỗi thất vọng trong mắt Phạm Viêm Bá, trong lòng Liễu Mộc Vũ co thắt lại.

“Không… Không phải…”

“Thần, tuân chỉ!” Không đợi Liễu Mộc Vũ nói gì thêm, Phạm Viêm Bá quỳ lạy thật sâu với ngọc bội long phượng được giơ cao trong tay Liễu Mộc Vũ, đến khi đứng dậy, trên mặt không còn biểu cảm gì.

“Phạm Viêm Bá… Ngươi…”

“Địch Lại tư, bổn vương hơi mệt, nếu có chuyện gì để mai hãy nói…”

Trong lời nói đã tỏ rõ ý muốn trục khách, Phạm Viêm Bá không hề nhìn Liễu Mộc Vũ thêm, quay lưng đi vào nội đường, chỉ để lại một mình Liễu Mộc Vũ đứng lặng hồi lâu trong đại đường.

Trở về phòng ngủ trong phòng chính, Phạm Trạch đứng bên cạnh chậu đồng đã được chuẩn bị nước ấm, vắt khăn mặt hầu hạ Phạm Viêm Bá rửa mặt.

“Chúc mừng Quận vương tìm được tiểu Thế tử. Nếu lão Tướng quân và lão phu nhân biết được, nhất định cũng sẽ vô cùng vui mừng!”

“Thế nhưng… Mẹ của con ta vẫn không chịu theo ta về Phan Dương, cũng không cho Tiêu Ế nhận tổ quy tông… Có lẽ, là hận ta đến thấu xương!” Phạm Viêm Bá ném khăn mặt vào trong chậu, cũng không cởi quần áo mà dứt khoát đổ rạp xuống giường.

“Quận vương đừng nản lòng, tiểu nhân cảm thấy hiện tại vẫn có thể xem như là một cơ hội…” Phạm Trạch ở một bên kiên nhẫn trấn an. “Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang, huống chi Quận vương và Liễu công tử còn có con với nhau… Huyết thống chính là mối duyên phận không thể cắt đứt! Tuy rằng lão Tướng quân không cho phép ngài ép buộc Liễu công tử, nhưng nếu biết được Liễu công tử đã sinh hạ hậu duệ cho Phạm gia, nhất định cũng rất mong đợi hai người có thể mau chóng hòa hảo, huống chi hôm nay trông Liễu đại nương cũng có chút buông lỏng, đây là chuyện tốt mà!”

“Có lẽ vậy… Có lẽ ngủ một giấc xong, Liễu Nhi đã nghĩ thông suốt… Có lẽ ngủ một giấc xong, ta cũng sẽ nghĩ thông suốt…” Tuy rằng nỗi vui mừng quá đỗi khi con ruột tưởng đã mất mà lại có được khiến cho Phạm Viêm Bá hưng phấn, nhưng chuyện đó cũng đồng thời chứng minh, chỉ cần có thể rời khỏi mình, Liễu Mộc Vũ không ngần ngại nói dối như cuội, thà rằng một mình chịu đựng nỗi đau đớn khi sinh con, mệt mỏi khi nuôi con, cũng không muốn cho mình một chút cơ hội dù chỉ là nhỏ nhất để đến gần cậu…

Hận ta đến vậy sao?

Không thể tha thứ như vậy?

Cơn mệt mỏi đánh úp vào Phạm Viêm Bá, hắn chỉ cảm thấy hình như mình bước vào cảnh tiên, cảnh sắc chung quanh vừa ảo vừa thật. Dường như hắn về tới Quận vương phủ ở Phan Dương, cổng vương phủ rực rỡ chói sáng ngày xưa, giờ đã đầy cây cỏ um tùm, tấm biển cũng cực kỳ cũ nát. Phạm Viêm Bá chạy qua cửa, tìm kiếm khắp mọi nơi.

“Mẹ? Cha?”

Trong vương phủ không có một bóng người, tìm từ tiền viện ra hậu viện, trong ao sen chỉ toàn lá sen héo rũ, trong phòng chính không có ai hết, trên bàn, trên ghế đều phủ một lớp bụi thật dày.

Phạm Viêm Bá sốt ruột trong lòng, chạy khắp nơi trong Quận vương phủ để tìm kiếm.

“Người đâu? Mọi người đâu cả rồi?”

Trước mắt xuất hiện cánh cửa của một tiểu viện, quen thuộc như vậy… Phạm Viêm Bá nhớ lại, chính là nơi mà khi trước Liễu Mộc Vũ đã ở, cậu đi rồi, một mình hắn nhốt mình trong đây không chịu ra ngoài, cả ngày đều chán nản uể oải, cho đến khi phụ thân đồng ý cho mình đi tìm Liễu Mộc Vũ, hắn mới như được sống lại.

Đẩy cửa ra, trong tiểu viện cũng giống như những nơi khác của Quận vương phủ, đổ nát, cỏ dại đầy sân, cao bằng nửa người.

Nghe thấy tiếng cửa mở ‘Két!’, trong tiểu viện có một tiếng gọi già nua truyền ra.

“Liễu Nhi? Liễu Nhi…Cuối cùng ngươi cũng về rồi?”

Một ông lão tóc bạc da mồi, mặt đầy nếp nhăn, mặc quan phục cũ kỹ, chống gậy loạng choạng đi ra khỏi căn phòng. Phạm Viêm Bá nhìn kỹ, người đó có một chút giống mình. Ông lão lảo đảo đi về phía cửa sân, Phạm Viêm Bá muốn hỏi ông ta những người khác đi đâu, nhưng ông lão kia lại coi như không thấy hắn mà đi xuyên qua, ngây ngốc đứng ở cửa nhìn về phía xa.

“Liễu Nhi… Ngươi vẫn không chịu trở về sao? Nhiều năm qua rồi, ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta?”

Liễu Nhi? Ông lão này cũng đang chờ một người tên là “Liễu Nhi”? Bỗng nhiên trong lòng Phạm Viêm Bá nảy lên một suy nghĩ, suy nghĩ đó khiến hắn khiếp sợ, đứng chết trân tại chỗ…

Ông lão kia… chẳng lẽ là chính hắn lúc tuổi già?

“A!” Phạm Viêm Bá hét to một tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lớp áo lót sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, tựa thân thể cứng ngắc vào đầu giường thở hổn hển, tim vẫn đang đập thình thịch vì cảnh tượng trong mơ.

Chẳng lẽ đó chính là kết cục của mình lúc tuổi già?

Bơ vơ không nơi nương tựa, thê lương suốt cả quãng đời còn lại…

Sờ lên mặt, không biết khi nào lệ đã rơi đầy. Đợi khi hơi thở đều đặn, Phạm Viêm Bá âm thầm nắm chặt tay, cho dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, nhất định phải đưa được Liễu Mộc Vũ trở về, để bầu bạn suốt đời cùng hắn!

Mấy ngày sau đó, Liễu Mộc Vũ cố gắng hết sức để tránh va chạm gặp mặt Phạm Viêm Bá, dặn dò mẹ và Tiêu Ế cũng phải tránh xa Phạm Viêm Bá, ngày nào cũng dậy sớm để bận bịu ở công trường lầu quan sát, gần như đến tận đêm khuya cũng không quay về Quan Hạ phủ.

Tuy rằng ngày nào cũng sẽ có điểm tâm, mấy hộp sách cổ đặt trên bàn trong tây sương phòng của Liễu Mộc Vũ, nhưng Liễu Mộc Vũ không hề mở ra. Qua tiếp mấy ngày, kỳ hạn thi công lầu quan sát trong giai đoạn căng thẳng, Liễu Mộc Vũ cũng quên mất chuyện phải đề phòng Phạm Viêm Bá.

Nền đất để xây hai lầu quan sát trên cơ bản đã xong xuôi, vốn nghĩ sau khi khai thác nền móng xong sẽ chặt bỏ cây cối quanh đó, dùng gỗ lớn bách niên là vật chính để phối hợp với đế bằng đá vững chắc, nhưng hàng năm quận Tây Nam đều ẩm ướt, bên trong nền móng đã khai thác xong luôn bị thấm nước liên tục, cả ngày cứ bị ngấm nước như vậy, chỉ sau một thời gian cọc gỗ sẽ mục nát, không quá ba năm lầu quan sát sẽ sụp đổ. Mấy người Liễu Mộc Vũ vẫn đang cân nhắc mãi, kế hoạch làm phần đế bằng gỗ chắc chắn phải bỏ qua, nhưng phải đi đâu để tìm vật liệu bền chắc đây, chuyện này làm khó cho mấy người Liễu Mộc Vũ!

Kỳ hạn công trình không thể kéo dài, cứ để lâu ngày dần, tiền công lĩnh từ chỗ Phạm Viêm Bá không đủ để trả không nói đến làm gì, đến vụ mùa mỗi năm, man tộc bên ngoài sẽ tới cướp bóc, thậm chí là cả binh lính Quang Liêu quốc cũng muốn cướp lương thực. Nếu lầu quan sát không thể xây nhanh, Bình Diêu quan sẽ gặp đầy nguy hiểm.

“Hay dùng đá đi, đá chắc chắn hơn, tuy rằng thời gian khai thác hơi lâu, tiền công phải cao hơn một chút, nhưng chúng ta có thể đi bẩm báo Thái thú, lấy ngân lượng từ trong ngân khố của quận phủ, chắc cũng được…” Vu Trường Vinh nhíu mày nhìn công trình gần như phải dừng lại.

“Đá? Lấy đá từ đâu? Vận chuyển thế nào? Đá để xây lầu quan sát phải cần ít nhất là bốn nghìn khối, nếu giờ mới khai thác, tối thiểu phải chờ đến năm sau mới có thể khai thác xong, ngân lượng cũng không phải con số nhỏ, Thái thú sẽ không móc một số bạc lớn như vậy ra đâu!” Cừ Chính Thanh có chút ỉu xìu, thật sự là khó càng thêm khó.

Bị Cừ Chính Thanh nói mấy câu bác bỏ, khẩu khí của Vu Trường Vinh có chút bực bội: “Quận Tây Nam ta nhiều núi như vậy, cứ tùy tiện khai thác là được, đá tảng ở đây không khó khai thác, lúc ta luyện binh có rất nhiều binh sĩ có thể dùng tay không để đập vỡ đá núi, sao phải mất hai năm mới khai thác xong?”

Một lão thạch công ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Quanh năm Phó quân chỉ chuyên tâm phòng ngự, có điều không biết về đá ở quận Tây Nam… Núi đá của quận Tây Nam rất kỳ lạ, chất đá xốp, ngâm lâu trong nước có thể hòa tan, dân chúng đều coi đá tảng ở đây là “đá bụi”, không thể dùng để xây nhà, cho nên ngài thấy người dân quận Tây Nam đa phần đều dùng gỗ tre là chính, còn những nhà giàu khác dùng đá để xây đều là đá được vận chuyển từ những quận huyện khác…”

Vu Trường Vinh nghe xong, nhất thời choáng váng, ấp úng không thèm nói gì.

Liễu Mộc Vũ nói: “Kế sách hiện nay, chỉ có thể đến mỏ đá ở các quận huyện lân cận mới có thể khai thác được đá tốt, có thể vừa xây nhanh vừa bền chắc kiên cố…”

Cừ Chính Thanh cũng rất lo lắng: “Khai thác đá vừa khó khăn lại mất nhiều thời gian, đá ở các mỏ đá đều do quan phủ hay các nhà giàu đặt sẵn từ mấy năm trước, làm sao có ngay đá tốt để cung cấp cho chúng ta?”

“Bất kể thế nào, chung quy cũng phải thử mới biết được!” Liễu Mộc Vũ đứng dậy đi ra khỏi doanh trướng. “Ta về thu dọn hành lý, cưỡi ngựa đến quận phủ gần nhất để xem tình hình…”

Mọi người không nghĩ ra được cách nào hay hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc