Viện trưởng Thôi với mái tóc hoa râm nhìn Trương Hùng, khuôn mặt nở nụ cười: “Thằng nhóc này mấy năm trước cũng thường gọi điện cho bác, cậu ấy nói với bác qua điện thoại rằng cậu ấy từng làm nhân viên phục vụ, nhân viên xoa bóp, còn sửa đồ gia dụng, dù sao mấy năm nay thằng nhóc này cũng chịu khổ nhiều rồi”.
“Vậy sao?” Tần Nhu liếc nhìn Trương Hùng đứng đó bị đám trẻ con vây quanh, anh thỉnh thoảng ôm lấy một đứa bé, tung lên thật cao, khóe miệng anh cũng khẽ cong lên.
Tiếng động cơ gầm rú phá vỡ khung cảnh yên bình, ba chiếc xe Mercedes-Benz G63 lần lượt dừng trước cổng viện mồ côi, mỗi xe có ba người bước xuống, có nam có nữ, nam mặc âu phục giày da, nữ cũng mặc đồ đắt tiền, khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Những người này vừa xuống xe lập tức quan sát viện mồ côi, một người phụ nữ trong đó có vẻ là thư ký, lấy ra một bản thiết kế, chỉ trỏ vài lần trên đó.
Cô bé Nhân Nhân đang được Trương Hùng ôm trong ngực, khi nhìn thấy những người này thì cái miệng nhỏ bĩu ra: “Người xấu! Những người xấu này lại tới rồi!”
“Người xấu sao?”, Trương Hùng nghi hoặc, anh nhìn cô bé trong vòng tay hỏi: “Nhân Nhân, nói cho anh biết, sao bọn họ lại là người xấu?”
“Bọn họ muốn phá hủy nhà của Nhân Nhân!”, Nhân Nhân giơ nắm đấm mũm mĩm lên, trên khuôn mặt non nớt của cô bé đầy vẻ khó chịu.
“Phá nhà hả?”, Trương Hùng nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên u ám, anh thả Nhân Nhân xuống, để Nhân Nhân chơi với những đứa trẻ khác, sau đó đi về phía viện trưởng.
Nhà của Nhân Nhân cũng chính là nhà của những đứa trẻ này, là viện mồ côi Xuân Đằng!
Đây cũng là nhà của Trương Hùng, cách đây rất lâu, anh và mẹ lưu lạc đến đây, nhờ được viện trưởng thu nhận nên anh mới có thể trưởng thành.
Trương Hùng đi đến trước mặt viện trưởng, thấy vẻ buồn bã và áy náy của Viện trưởng Thôi và cô gái mặc váy trắng.
“Viện trưởng, chuyện gì vậy?”, Trương Hùng bĩu môi đứng ở cổng viện mồ côi, hỏi.
Viện trưởng Thôi vừa định mở lời thì bị giọng nói của Tần Nhu cắt ngang.
“Để cháu nói chuyện với bọn họ!” Tần Nhu mặc bộ váy trắng đứng phắt dậy, cô ấy cao một mét sáu tám, đi giày bệt màu trắng, trán cao ngang tai Trương Hùng.
Viện trưởng Thôi nhìn Tần Nhu đi về phía cổng viện mồ côi, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, bà ấy vẫy tay với Trương Hùng: “Tiểu Hùng, ngồi xuống trước đi”.
Trương Hùng ngồi xuống trước mặt Viện trưởng Thôi.
Viện trưởng Thôi tóc hoa râm nhìn lên bầu trời: “Tiểu Hùng, tính thời gian, cháu năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi đúng không?”
“Hai mươi bốn ạ”, Trương Hùng nhìn khuôn mặt hiền từ của Viện trưởng Thôi, cảm thấy không đành lòng, người phụ nữ tốt bụng này đã già hơn rất nhiều so với dáng vẻ lúc đầu trong trí nhớ anh.
Viện trưởng Thôi đưa tay xoa đầu Trương Hùng: “Đứa trẻ ngoan, mấy năm nay cháu đều gửi tiền cho viện mồ côi, còn nhớ mấy năm trước bác đã nói điện thoại với cháu rằng có một người tốt bụng đã trợ cấp cho viện mồ côi không?”
“Nhớ ạ”, Trương Hùng gật đầu, lúc đầu khi anh nghe thấy chuyện này, trong lòng rất cảm kích người tốt bụng đó, nhưng viện trưởng chưa từng nói cho anh biết người tốt bụng đó là ai.
“Cô Tần đã trợ cấp cho viện mồ côi từ năm năm trước, nhưng sau này, e rằng cô Tần cũng lực bất tòng tâm”, Viện trưởng nói: “Trước giờ, đất trống xung quanh viện mồ côi đều thuộc về chính phủ, bây giờ nó đang ngày càng phát triển rất nhanh, những vùng đất xung quanh đây cũng đã bị những người đó mua hết, bọn họ muốn mở một sơn trang nghỉ dưỡng ở đây”.
Viện trưởng chỉ vào những người ở cổng viện mồ côi, rồi nói tiếp: “Cô Tần đã thương lượng nhiều lần, nhưng không có kết quả, một khi việc phát triển sơn trang nghỉ dưỡng hoàn thành, chính phủ sẽ ra lệnh phá bỏ viện mồ côi, phía chính phủ có công văn xây viện mồ côi mới, nhưng cháu biết bọn họ chọn vị trí ở đâu không? Ở một bãi thải hóa chất! Chỗ đó không lúc nào không có chất thải độc hại thải ra, bác già rồi, cũng không sống được mấy năm nữa, chỉ tội mấy đứa nhỏ này thôi”.
Viện trưởng nhìn đám trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đôi mắt già nua không khỏi rơi lệ, giọng cũng hơi nghẹn ngào: “Đám thương nhân vô lương tâm, bọn chúng căn bản không quan tâm đến những đứa trẻ tội nghiệp này, trong mắt bọn chúng chỉ có tiền thôi! Sao chúng có thể để bọn nhỏ sống ở xung quanh bãi thải hóa chất chứ?”
“Cháu đi nói chuyện với bọn họ”, Trương Hùng đứng bật dậy.
“Tiểu Hùng! Vô dụng thôi”, Viện trưởng lắc đầu.
“Viện trưởng, không thử thì sao biết vô dụng ạ?”, Trương Hùng khẽ mỉm cười với viện trưởng, trong nụ cười đầy sự tự tin.
Khi Trương Hùng đi tới cổng viện mồ côi, tiếng cãi vã đã lọt vào tai anh.
“Cô Tần, đầu cô úng nước, nhưng chúng tôi thì không, nhiều tiền như thế sao lại không kiếm? Sự sống chết của đám trẻ mồ côi này liên quan gì tới chúng tôi? Muốn trách thì trách bọn chúng trời sinh số khổ! Nói không chừng sống gần nhà máy hóa chất mười mấy năm sẽ sinh ra một loạt người dị dạng giống trong phim điện ảnh đấy, ha ha ha!”, một giọng nam đầy cợt nhả lên tiếng.
Tần Nhu bị lời nói của đối phương chọc giận tới mức cả người run rẩy: “Các người! Các người không có lương tâm! Vùng đất này đã được phê duyệt để phát triển từ hai năm trước, tất cả mọi người đều để tâm viện mồ côi này, chỉ có các người thì không! Các người làm vậy sẽ gặp phải báo ứng!”
“Ha ha ha, để kiếm được tiền, dù tôi xuống địa ngục tôi cũng bằng lòng, cô Tần, cô không kiếm tiền thì đừng làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của chúng tôi, mấy ngày nữa công văn của chính phủ sẽ đưa xuống, viện mồ côi này cũng sẽ bị dỡ bỏ”.
“Tôi không biết mấy ngày nữa viện mồ côi có bị dỡ bỏ hay không, nhưng tôi biết, nếu trong vòng mười giây tới ông không đi thì đừng trách tôi đánh ông!”, giọng nói lạnh lùng của Trương Hùng vang lên, anh cầm một ống thép to bằng cổ tay người lớn bước đến, để lộ bắp thịt trên cánh tay tạo ra lực uy hiếp to lớn.
“Bắt đầu đếm ngược, mười!”
Số mười vừa dứt, Trương Hùng vung mạnh ống thép trong tay, tạo ra một âm thanh xé gió.
Những người xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz không thể không lùi lại hai bước khi nhìn thấy Trương Hùng xuất hiện.
Nhìn những cơ bắp cân đối trên cánh tay Trương Hùng và cái bụng mỡ của đám người họ, gã đàn ông mặc vest hừ một tiếng: “Thằng côn đồ! Mày cứ phách lối đi, sớm muộn gì cũng sẽ phải cút khỏi chỗ này thôi! Chúng ta đi!”
Gã đàn ông mặc vest dứt lời, đám người nhanh chóng lên xe, chiếc Mercedes-Benz lại phát tiếng nổ động cơ, rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay sau khi ba chiếc xe Mercedes lái đi, tiếng reo hò của bọn nhỏ trong viện mồ côi vang lên.
Trương Hùng tiện tay vứt ống thép trong tay đi, nhìn tóc Tần Nhu hơi bù xù: “Cô Tần, cô không sao chứ?”
“Hả?” Tần Nhu hơi sửng sốt khi Trương Hùng đột nhiên nói chuyện với mình, giọng nói và động tác của cô ấy cũng hơi bối rối: “Không, không sao”.
“Vậy thì tốt, nói cho tôi biết chuyện này là thế nào?”, Trương Hùng ngồi xuống cổng vào viện mồ côi.
Tần Nhu hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô ấy đứng gần người đàn ông này như vậy, ánh mắt sâu của anh giống biển sao mênh mông, khiến người ta chìm đắm..