Trương Hùng được mệnh danh là Diêm Vương Sống trong giới Y học thế giới, Hoa Hạ có câu: Diêm Vương bảo người chết vào canh ba thì ai dám để người sống đến canh năm.
Nhưng ở lĩnh vực Y học hàng đầu thế giới, câu nói này được đổi thanh: Satan để người sống đến canh năm, Diêm Vương nào dám canh ba gọi đi?
Anh chính là Diêm Vương Sống trên thế gian này.
Trước đây, bao nhiêu doanh nhân giàu có hàng đầu thế giới, hoàng thân quốc thích và các nhà lãnh đạo quốc gia đều muốn được Trương Hùng chữa trị, nhưng Trương Hùng chưa từng nể mặt ai, chứ đừng nói đến việc sử dụng những kỹ thuật xoa bóp tốn sức nhất và chính thống nhất tùy tiện chữa trị những căn bệnh thầm kín cho người khác.
Milan cảm thấy vui khi nhìn thấy Trương Hùng nhíu mày, quả nhiên người này không hề biết gì về phương pháp chữa trị bằng xoa bóp, đúng là đang lừa gạt Thanh Hy.
“Thanh Hy, nếu Trương Hùng nhà cậu không muốn thì thôi vậy, mình nghĩ chữa bệnh tiềm ẩn trong người bằng cách xoa bóp vốn dĩ đã khó tin”, Milan bày ra bộ dạng tức giận.
Lâm Thanh Hy cảm thấy chạnh lòng, phải chăng cậu ấy đã nhìn ra cái gì rồi? Ôi, nếu là thế thật thì mình mất mặt biết bao! Không được, không được.
“Chồng ơi, anh cũng xoa bóp một chút cho Milan đi, làm theo cách mà anh xoa bóp cho em đấy”, Lâm Thanh Hy nháy mắt ra hiệu cho Trương Hùng.
“Được thôi”, Trương Hùng không thể từ chối lời đề nghị của Lâm Thanh Hy, hay nói cách khác, trong lòng anh sẽ không từ chối yêu cầu của cô gái này, dù có quá đáng đến mức nào, anh cũng có thể chấp nhận được.
Trương Hùng bước đến trước mặt Milan, nhìn cô gái tóc ngắn, mặt mũi xinh đẹp thanh tú: “Cô Milan, cô cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Ở vai”, Milan vươn tay chỉ vào nơi sau cổ mình cho Trương Hùng.
Trương Hùng gật đầu, bước ra đằng sau Milan, hai tay đặt lên vai Milan xoa bóp, ngay khi tay anh chạm vào vai Milan, Trương Hùng có cảm giác mềm mại!
Sau cảm giác mềm mại là cảm giác đầy đặn, tuy da không căng tròn và sáng bóng như da của Lâm Thanh Hy nhưng lại có một vẻ đẹp khác.
Hai ngón tay Trương Hùng chậm rãi nhẹ nhàng xoa bóp phần lưng của Milan.
Vai và cổ của Milan luôn bị đau nhức do công việc, cô ấy thường đến một số Spa, cũng đã khá quen với các kỹ thuật massage khác nhau.
Giờ cô ấy cảm thấy tay Trương Hùng xoa ấn vào vai và cổ của cô ấy, rõ ràng rất giống những người mát xa thông thường, cũng làm giảm mệt mỏi như thế thôi, chữa trị bệnh tiềm ẩn gì đó thì đúng là nói bừa.
Milan thầm sắp xếp câu cú từ ngữ, vừa định nói thì cảm nhận được một luồng hơi ấm truyền đến từ vai và cổ giống như có một dòng nước ấm chảy qua kinh mạch vai và cổ, cơn đau nhức và sự mệt mỏi ban đầu đã biến mất.
Trước đây bởi vì công việc nên ngày nào Milan cũng cảm thấy như có cả ngọn núi đè nặng lên vai và cổ, lúc này như có người nhấc ngọn núi đó lên khỏi vai và cổ, cảm giác thoải mái không thể tả.
Milan nuốt lại những lời vừa định nói vì cảm giác này, anh ta thế mà thực sự có thể kích thích các huyệt đạo thông qua phương pháp xoa bóp, để làm giảm các căn bệnh tiềm ẩn trong người.
Nếu ở trong giới Đông y thì khả năng này có thể gọi là cao thâm đấy.
Lâm Thanh Hy thầm thở phào khi thấy được vẻ thoải mái lộ ra trên gương mặt Milan.
Xem ra Trương Hùng vẫn có chút bản lĩnh, mặc dù xoa bóp cũng chẳng có gì đáng khoe khoang.
Lúc nảy ra ý nghĩ này, Lâm Thanh Hy không hề biết liệu pháp xoa bóp mà cô nghĩ là liệu pháp vật lý hàng đầu trong Đông y.
Tâm trạng của Milan lúc này có thể nói là buồn vui lẫn lộn, điều khiến cô ấy vui mừng là căn bệnh tiềm ẩn trong người quả thực đã thuyên giảm, cả người từ lưng đến vai cổ đều thoải mái hơn rất nhiều, điều đáng lo ngại là Trương Hùng này thực sự có bản lĩnh, muốn vạch trần anh e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Hai mắt Milan đảo quanh, một ý nghĩ tuyệt diệu hiện lên trong đầu cô ấy.
Cô ấy không khỏi đắc ý nghĩ, một kẻ lừa gạt như anh ta có thể chuyên đi tìm hiểu vài lĩnh vực nào đó nhưng lại không quá thông thạo mấy lĩnh vực này, chỉ cần anh ta tiêu tốn thời gian nghiên cứu liệu pháp vật lý đỉnh cao chữa trị các bệnh tiềm ẩn bằng cách phương pháp xoa bóp là đủ.
Anh ta từng sống ở nước Phiến, có thể lừa được công chúa hoàng thất nên anh ta hiểu về nghi lễ phương Tây và bữa ăn nước Phiến cũng không có gì lạ, nhưng còn về phần hội họa thì sao, anh ta có thực sự hiểu hội họa không? Hay nói cách khác, anh ta có khả năng về hội họa không? Chỉ cần mình tìm một chuyên gia giám định tranh hàng đầu đến thì có thể vạch trần bộ mặt thật của anh ta.
Nghĩ đến đây Milan lại nở nụ cười.
“Thanh Hy à, khả năng xoa bóp của Trương Hùng nhà cậu đúng là giỏi thật đấy.
À phải rồi, hai người vẫn chưa kể cho mình nghe hai người quen nhau thế nào, lẽ nào chỉ vì một bức tranh thôi sao?”
“Cậu nhiều chuyện thật đấy”, Lâm Thanh Hy liếc nhìn Milan, cô cũng đang không biết nên kể với Milan chuyện mình quen với Trương Hùng thế nào, bây giờ Trương Hùng đang ở đây, cô cảm thấy xấu hổ khi nói những lời đó.
“Kể mình nghe đi mà”, Milan làm bộ tò mò nói.
“Bảo anh ấy nói cho cậu nghe đi, mình phải đi ngủ rồi”, Lâm Thanh Hy ném phần việc này cho Trương Hùng, còn cô mang dép vào rồi đi lên lầu.
Hừ, Trương Hùng lời ngon tiếng ngọt nhiều lắm, vậy thì cứ để anh ấy bịa chuyện đi, ngày mai mình hỏi anh ấy là được.
Nhìn theo bóng lưng của rời đi của Lâm Thanh Hy, Milan nói nhàm chán rồi vươn vai một cái, cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi bó sát, núi đồi trước ngực vô cùng đầy đặn, lúc vươn vai lại càng khiến cho đồi núi này được phô bày một cách hoàn hảo.
Trương Hùng đứng đằng sau Milan, bóp vai cho cô ấy, ánh mắt vừa lúc có thể nhìn thấy sự hoàn hảo phía trước qua cổ áo.
Milan vươn đôi tay mảnh khảnh hất cổ áo của mình, lẩm bẩm: “Nóng quá”.
Vừa dứt lời, Milan đã đặt tay lên cổ áo của mình, ngón tay nhẹ nhàng chọn chiếc cúc áo đầu tiên bên dưới cổ áo, gần như không cần dùng sức, chiếc cúc áo đã bị dáng người kiêu hãnh của cô ấy làm cho bung ra để lộ làn da trắng như tuyết.
Khóe môi Milan khẽ cong lên, nghĩ đến tên lưu manh đứng ở đằng sau.
Milan thực hiện xong mấy động tác này thì làm như không có gì xảy ra, sờ vào chiếc điện thoại ở bên cạnh, lén bật camera trước muốn chụp lại dáng vẻ Trương Hùng đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô ấy lại phát hiện Trương Hùng hoàn toàn không nhìn mình.
Không! Anh ta hoàn toàn không chú ý đến mình chút nào, anh ta đang đeo tai nghe, nhắm mắt lại nghe nhạc.
Một cơn giận không tên bỗng xộc lên não, khốn nạn! Bà đây chẳng có chút sức hấp dẫn nào với tên lưu manh anh à?
“Không xoa bóp nữa, không xoa bóp gì nữa hết!”, Milan dùng sức dịch vai ra xa, thở phì phò nói, sau đó mang dép vào rồi tức giận đi lên lầu.
Trương Hùng tháo tai nghe ra, cô gái kỳ quái này làm gì mà tức giận ghê thế.
Nhìn một lúc rồi Trương Hùng cũng mặc kệ, ngồi trên ghế sofa, rót cho mình một tách trà, nghe bản nhạc dương cầm mà Yev vừa sáng tác xong đã gửi cho anh, miệng lẩm bẩm nói: “Lúc xuống D lên C vẫn còn có vấn đề, hơn nữa còn có một số chỗ xử lý không cần thiết, thêm vào rất nhiều nốt nhạc vào để hòa âm giai điệu, mặc dù như thế có thể mang đến hiệu quả kinh ngạc cho mọi người ở giai đoạn đầu, nhưng lại làm cho phần sau của bài hát trông quá đơn điệu, haizz”..