ĐIỆN GIẬT



Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 018: 2012»
Rất lâu về sau, dưới sự cố ý xem nhẹ của Dương Khác, mấy năm khăng khít sống chung giữa hắn và Úc Tri Niên đã hoàn toàn mờ nhạt khỏi trí óc.

Giống như một vết sẹo bị bọc kín, Dương Khác dùng băng gạc dày đặc đậy lên khoảng thời gian đó.

Lúc nhớ lại chỉ có thể thoáng thấy chút ký ức vụn vặt từ những khe hở gần như không tồn tại.
Mùa đông Dương Khác mười tám tuổi có chút đặc thù, không thể tính là một vết sẹo.

Cho dù có ghét Úc Tri Niên thì Dương Khác cũng không thể khắc dấu ấn sỉ nhục lên trên.
Tháng cuối cùng của năm, Dương Trung Uân đổ bệnh.
Bệnh đến rất bất ngờ.

Đầu tuần ông còn đi đánh golf với mấy người nổi tiếng ở thủ đô, tuần sau đã nhận được kết quả mình đang bị u ác tính thời kỳ giữa từ kết quả kiểm tra sức khỏe.

Sau khi hội chẩn, các chuyên gia quyết định phải nhanh chóng phẫu thuật.
Dương Khác biết tin khi đang học tiết thí nghiệm hóa ở trường.

Thầy giáo vừa nói xong trình tự thực hành thì cửa phòng bị gõ mở, bên ngoài là thầy hiệu phó và thư kỳ Từ, sắc mặt cả hai rất nghiêm trọng.
Sau khi lên xe, thư ký Từ ngồi ở ghế phụ mới nói tình hình của Dương Trung Uân cho Dương Khác và Úc Tri Niên biết.
"Tri Niên, trước khi chủ tịch Dương vào phòng phẫu thuật đặc biệt đã bàn giao cho tôi là muốn cậu ở cạnh ông ấy." Thư ký Từ thấp giọng nói: "Nên tôi đã thay cậu xin nghỉ ở trường một thời gian."
Úc Tri Niên nhíu mày, nghe xong thì lo âu hỏi: "Xác suất phẫu thuật thành công cao không chú?"
Dương Khác nhìn cậu, thấy trên tay cậu còn dính thuốc màu, chắc là đang học vẽ, tay cũng quên phải rửa sạch.

Dương Trung Uân tiến hành phẫu thuật tại bệnh viện tư nhân do tập đoàn đầu tư, trên tầng cao nhất đã chuẩn bị phòng giải phẫu và phòng nghỉ.
Họ đi thang máy riêng lên, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng.


Hai thư ký khác của Dương Trung Uân và những viên chức cấp cao của tập đoàn đều đứng trước cửa, ai cũng có vẻ rất lo lắng.
Thấy Dương Khác và Úc Tri Niên đến gần, họ đều tiến lên an ủi.
Dương Khác không nói gì.

Hắn thấy hơn chục người ở đây chỉ có Úc Tri Niên, cũng có thể là bản thân hắn không hy vọng Dương Trung Uân xảy ra chuyện.
Phẫu thuật kéo dài gần sáu tiếng.

Ban đầu mọi người đều đứng, sau vì thời gian quá dài nên lại ngồi xuống.
Úc Tri Niên ngồi cạnh Dương Khác, lo lắng kéo tay lên xem giờ.

Dương Khác vỗ lưng cậu trấn an, cậu nhìn Dương Khác, hơi suy yếu.
Mười giờ năm phút, cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ thông báo ca phẫu thuật rất thành công, nhưng vì tuổi tác Dương Trung Uân đã cao nên vẫn cần theo dõi thêm.
Mọi người vây quanh phòng phẫu thuật chờ thêm một lúc rồi lục tục rời đi.
Thư ký Từ tiễn người cuối cùng đi xong thì nói với Dương Khác: "Cậu chủ, trước tiên để tài xế đưa cậu về đã.

Còn Tri Niên chắc phải ở lại."
Lúc ra khỏi bệnh viện đã là mười hai giờ, đường từ bệnh viện về nhà không một bóng xe.
Dương Khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới cầu vượt rộng lớn, khắp tầm mắt chỉ là những bụi cây trụi lủi đen ngòm cùng ánh sáng đèn đường.

Hắn bỗng nhớ tới lúc khánh thành bệnh viện, khoảng bốn năm trước, Dương Trung Uân đã dẫn hắn tới dự lễ.
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người, Dương Trung Uân nói với hắn: "Dương Khác, mấy người bên ngoài kia, ai cũng hi vọng ông sớm vào đây.

Còn con? Con muốn ông đi sớm chút không?"
Lúc ấy Úc Tri Niên vẫn chưa tới.

Dương Khác nói: "Con không."
Dương Trung Uân cười cười, có vẻ không tin.

Nhưng Dương Khác hoàn toàn không nói dối.
Đến cửa chính, lái xe mở cửa xe cho Dương Khác, hắn bước xuống, gió lạnh rét buốt thổi không dứt.

Cây cối trong vườn đa phần đều cao lớn xanh mướt nhưng không có sinh khí, cảnh vật bị ánh đèn chiếu xuống, chồng chất lại thành từng đống.
Hơi ấm từ cánh cửa mở rộng phả vào người Dương Khác, nhẹ bao lấy hắn, đón hắn vào căn nhà nhưng không giống nhà này.
Hắn xuyên qua hành lang lên tầng, lúc một mình đi về phòng mình hắn đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vô cùng quái đản.

Hắn nghĩ nếu bây giờ rời khỏi đây thì sẽ chẳng có ai ngăn được hắn cả.
Hắn có thể đi gặp bố, ở lại thành phố Tân, sống một cuộc sống hoàn toàn khác trước kia.
Nghĩ tới đây, bước chân hắn chậm dần.
Đứng cạnh bức tranh lớn Dương Trung Uân mới mua, trong lúc đang sững sờ đột nhiên điện thoại hắn rung lên.
Hắn nhận được tin nhắn của Úc Tri Niên.

Úc Tri Niên hỏi hắn có ổn không.

Dương Khác đọc, Úc Tri Niên gửi một tấm ảnh, nói là giường thư ký Từ chuẩn bị cho mình để ở lại chăm Dương Trung Uân.

Trên ảnh là một chiếc giường nhỏ hơn một mét, cách giường bệnh của Dương Trung Uân không xa.
Dương Khác nhíu mày, hỏi: "Không có hộ lý à?"
"Có." Úc Tri Niên nói: "Nhưng ông muốn tớ ở gần nhất."
Dương Khác vừa đọc xong tin nhắn thì Úc Tri Niên đột nhiên gọi, Dương Khác nghe.
"Ông vẫn cần phải quan sát thêm, vẫn chưa chuyển sang phòng này, hộ lý cũng không có ở đây." Úc Tri Niên nói: "Chỉ có mình tớ nên hơi sợ." Cậu lại nói: "Mai cậu sẽ tới chứ?"

Dương Khác cảm thấy đôi khi thời gian sẽ đứng lại, khiến một giây trở nên rất dài.

Mấy giây, hoặc mười mấy giây, đứng giữa hành lang yên tĩnh mờ mịt, Dương Khác ngửa đầu nhìn dòng sông trên tranh, trong đầu hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Hắn tưởng tượng tất thảy cảnh sắc tự do.

Không có Dương Trung Uân bên cạnh, có lẽ hắn có thể có được một cuộc sống mới thiếu thốn vật chất nhưng dư thừa niềm vui khác hẳn bây giờ.
Mà hơi thở xa xôi của Úc Tri Niên đang một mình ở bệnh viện chờ chăm sóc Dương Trung Uân là sợi dây liên kết, là chiếc chìa khóa ẩn hiện kết nối Dương Khác với thời khắc này.
"Dương Khác." Úc Tri Niên hỏi: "Cậu sẽ đến chứ?"
Dương Khác năm mười tám tuổi cuối cùng đã nói với Úc Tri Niên rằng: "Tôi sẽ đến."
Chiều hôm sau, lúc Dương Khác đến bệnh viện, Dương Trung Uân đã ra khỏi phòng quan sát.

Thư ký dựa vào chỉ định của bác sĩ ngăn những người đến thăm ngoài cửa.
Dương Khác vào, Úc Tri Niên đang ngồi ở một bên giường bệnh, Dương Trung Uân cắm mặt nạ thở đang mê man ngủ.
Hai tay ông đặt lên chăn, mu bàn tay đầy nếp nhăn, tay phải cắm ống truyền nước.

Bên cạnh là hai hộ lý đang trông chừng.
Chắc là Úc Tri Niên ngủ không ngon, vành mắt thâm đen, nói với Dương Khác: "Cậu đến rồi."
Dương Khác "Ừ" một tiếng, lúc ấy hắn nghĩ không cần gấp gáp rời đi ngay bây giờ, tự do hắn muốn rồi sẽ có.
Dương Trung Uân nằm viện một tháng, Úc Tri Niên cũng chăm bệnh một tháng.

Dương Trung Uân phẫu thuật xong khôi phục khá tốt, Úc Tri Niên lại gầy rất nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm.
Lúc Dương Khác đi học, đôi khi sẽ có bạn nữ tới bắt chuyện, hơi xấu hổ hỏi hắn Úc Tri Niên đang ở đâu.

Ban đêm Dương Khác đi thăm bệnh nói với Úc Tri Niên chuyện này, cậu sẽ giả vờ không hiểu, lừa gạt cho qua.
Tháng lạnh nhất năm, gió ở thành phố Ninh rét buốt xương.
Dương Khác ăn cơm ở nhà ăn, tới bệnh viện lúc tám giờ, ông ngoại đã ngủ.

Úc Tri Niên thấy hắn thì đứng dậy, tạp chí tài chính để đọc cho Dương Trung Uân nghe đang đặt trên đùi suýt rơi xuống đất.
"Ngốc xít." Dương Khác thấp giọng nói.
Úc Tri Niên bối rối nhìn ra chỗ khác, cậu đặt báo lên ghế, đến gần Dương Khác, hơi mỏi mệt nói: "Ra ngoài với tớ một lúc được không?"
Dương Khác ra ngoài cùng cậu, hai người ngồi trong phòng kính trên sân thượng.

Bầu trời hôm nay đen nhánh, trong phòng bật mấy ngọn đèn nhỏ.

Hai người ngồi trên salon nói mấy chuyện ở trường gần đây, Úc Tri Niên bỗng nhiên yên lặng, đầu lắc lư tựa vào vai Dương Khác.
Dương Khác hơi cúi xuống, thấy mắt Úc Tri Niên đã nhắm lại, mày nhíu lại, lông mi phủ bóng lên gò má.
Mặt cậu rất nhỏ, làn da trắng nõn, hô hấp đều đặn, mềm mại.

Tựa như không khác chút nào so với lúc mới tới, lại giống như đã thay đổi rất nhiều.

Dương Khác nghĩ, họ đã ở cạnh nhau quá lâu nên ban đầu Úc Tri Niên như thế nào hắn đã quên từ lâu.
Dương Khác cứ để cậu dựa vào vai như vậy, khoảng nửa tiếng sau Úc Tri Niên đột nhiên tỉnh.
Cậu ngồi ngay ngắn, xoay đầu nhìn Dương Khác, gương mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

Lúc sau, cậu nói: "Tớ ngủ lâu lắm à?"
"Bình thường." Vai Dương Khác hơi cứng, nói.
Úc Tri Niên thả lỏng chút, nói với Dương Khác: "Mỏi quá!"
"Dương Khác." Cậu nói: "Tớ nằm mơ."
Ánh mắt cậu vẫn còn ngẩn ra, giống như đang nhìn xa xa khỏi phòng kính: "Tớ mơ tớ với cậu cùng nhau dọn ra ngoài."
"Chúng ta ở một căn phòng không lớn lắm." Cậu nói với Dương Khác: "Tớ muốn nuôi một con chó, cậu liền bảo không được, tớ đã giống một con chó rồi."
Dương Khác bị giấc mộng của cậu chọc cười.
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, hơi ngại, dời ánh mắt, tai cũng đỏ lây.

Cậu do dự mấy giây, như muốn tự thuyết phục mình: "Nhưng mà tớ khẳng định là tớ vẫn phải ở cạnh ông, chăm sóc ông, ông có ơn rất lớn với tớ."
Dương Khác không đáp.
Bỗng cửa phòng kính bị đẩy ra, y tá đứng bên ngoài thấy Dương Khác và Úc Tri Niên thì thở phào: "Hóa ra cậu Tri Niên ở đây! Chủ tịch Dương tỉnh rồi, ông ấy đang tìm cậu."
Úc Tri Niên vội đứng dậy, nói: "Ngại quá", sau đó chạy theo cô.
Dương Khác cùng hai người vào phòng bệnh, Úc Tri Niên và y tá đi trước.
Úc Tri Niên mặc một chiếc áo trùm đầu mềm mại, sậm màu, bóng lưng gầy gò.
Ngày đó lúc sắp vào phòng bệnh của Dương Trung Uân, Dương Khác đã nghĩ rằng đợi sau này Úc Tri Niên không còn bị Dương Trung Uân trói buộc nữa, nếu cậu muốn đến nhà hắn cũng không phải là không được.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Bình luận

Truyện đang đọc