ĐIỆN GIẬT



Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 020: 2012»
Người già trên giường bệnh đều tương tự nhau: Thoi thóp, già nua, yếu ớt.
Dù Dương Trung Uân nằm ở phòng cao cấp nhất trong bệnh viện của ông, trong khi ông nội của Úc Tri Niên chỉ có thể thường xuyên ngủ ở hành lang bệnh viện, nhưng Úc Tri Niên cảm thấy hai người rất giống nhau, mùi trên người càng giống.
Ngoài mùi thuốc khử trùng, mùi quần áo bệnh nhân còn có chút mùi của người bệnh nặng.

Vì bị bệnh nên Dương Trung Uân không xịt nước hoa nữa.
Mấy ngày sau khi phẫu thuật, Dương Trung Uân thường bừng tỉnh, thở phì phò gọi Úc Tri Niên dậy.
Ông trợn to mắt, tay nắm chặt lan can giường bệnh, ngăn hai hộ lý lại, chỉ cho phép Úc Tri Niên đỡ mình ngồi xuống.
Chờ cảm xúc của ông bình ổn lại Úc Tri Niên mới có thể đọc một quyển sách cho ông nghe.
Dương Trung Uân ăn cơm, kiểm tra, thậm chí vệ sinh cơ thể cũng yêu cầu Úc Tri Niên ở bên cạnh, y như mấy bệnh nhân sợ bị hộ lý ngược đãi.
Giấc ngủ của Úc Tri Niên nát vụn, tinh thần cũng không được tốt, ban ngày cứ như một hồn ma, thường xuyên trong tình trạng vừa thấy sách là vô ý thức muốn cầm lên đọc vài câu cho Dương Trung Uân nghe.
Chỉ có những lúc Dương Khác tới thăm bệnh, tâm trạng của cậu mới nhẹ nhõm hơn chút.
Có một hôm, Dương Khác đến thì Dương Trung Uân đang ngủ.

Hôm ấy có nắng nhưng vẫn rất lạnh.
Úc Tri Niên nhớ rõ bầu trời hôm đó xanh đậm như mặt hồ băng giá.
Cậu tản bộ với Dương Khác trên hành lang bệnh viện, hai người ngồi ở phòng kính một lát, cậu tựa vào vai Dương Khác thiếp đi.


Thân thể Dương Khác rất ấm, có mùi nước giặt giống cậu nhưng lại không quá giống, hắn luôn đem lại cho cậu cảm giác đáng tin, cũng giúp cậu có một giấc mộng đẹp.
Cậu mơ thấy Dương Khác và cuộc sống tương lai của hai người.
Lúc tỉnh vẫn chỉ có hai người họ, Úc Tri Niên cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ thực sự như vậy.
Úc Tri Niên cảm thấy mình có thể che giấu được tình cảm của mình, chỉ cần ở bên Dương Khác là đủ.

Dù sao với Dương Khác, tình cảm cũng tạm thời không phải thứ nhu yếu phẩm thiết yếu nào cả.
Biến cố phát sinh hẳn là sau khi Dương Khác rời đi ngày hôm đó, cho dù ngày ấy cậu vẫn chưa ý thức được gì.
Sau khi Dương Khác đi, Úc Tri Niên ngồi cạnh Dương Trung Uân như thường lệ.
Dương Trung Uân cho hai hộ lý ra khỏi phòng, ông đột nhiên hỏi Úc Tri Niên đang chuẩn bị đọc sách cho mình: "Tri Niên, cảm giác của con đối với Dương Khác là gì?".

Ngôn Tình Sắc
Úc Tri Niên đang cầm bản "Trà Hoa Nữ" mà Dương Trung Uân yêu thích nhất nghe vậy ngẩng đầu nhìn ông.
Dương Trung Uân nhìn thẳng cậu, đôi mắt vẩn đục, có lẽ vì tư thế ngồi nên cằm và cổ ông có nếp nhăn lỏng lẻo.
Úc Tri Niên ở nhà này mấy năm đã học được vài biện pháp đối phó với Dương Trung Uân, cậu nhìn ông một lát, nhẹ giọng nói: "Ông nói gì con nghe không hiểu."
Dương Trung Uân bật cười, nói: "Tri Niên, con không cần nói dối ông."
"Mỗi ngày con gửi nhiều tin nhắn cho Dương Khác như vậy, đôi khi còn đỏ mặt khi nói chuyện với nó." Ông nói: "Tri Niên, nhiều dấu vết như vậy chỉ có trẻ con mới không nhận ra con thích Dương Khác, phải không?"
Úc Tri Niên không rõ Dương Trung Uân có ý gì, chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng, sững sờ không nói gì.

"Ông là người từng trải." Dương Trung Uân nói: "Ông đã có người yêu, cũng biết yêu là cảm giác gì.

"
Ông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang nhớ về quá khứ, ông im lặng chốc lát mới nói: "Khi đó ông mới lên đại học, là học sinh nghèo nhất trường, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm trắng ở nhà ăn, nhưng bà ấy chưa bao giờ xem thường ông, còn lặng lẽ cho ông thêm đồ ăn."
"Bà ấy là người đối xử với ông tốt nhất trên đời này, lúc ông học năm tư không có tiền thi, dù bà ấy cũng không có nhưng vẫn tìm mọi cách kiếm được tiền cho ông."
"Ngày ông đi bà ấy kín đáo đưa cho ông một xấp tiền dày, nói với ông tới đó tuyệt đối đừng khiến mình khổ."
"Ông bà hẹn nhau thường xuyên viết thư, nhưng sau khi tới trường ông lại không thể liên lạc được với bà, khó khăn lắm mới hỏi thăm được bạn cùng trường thì lại nhận được tin bà đã về quê."
Ánh mắt Dương Trung Uân có một tia thống khổ chợt lóe, ông tựa như đang xuyên qua không gian nhìn cô gái mình yêu, sau đó ông đột nhiên quay đầu nhìn Úc Tri Niên: "Tri Niên, tình yêu vô cùng quý giá, yêu là phải nói ra chứ không phải bỏ qua."
Úc Tri Niên chưa từng nghe Dương Trung Uân thành thật kể chuyện quá khứ của ông, con tim cậu cảm động nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, vì vậy cậu chẳng nói lời gì.
"Tri Niên." Dương Trung Uân nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Con nói với ông, ông sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Dương Khác.

Ông chỉ quan tâm, muốn biết tình cảm của con mà thôi."
Ông cúi đầu nhìn bàn tay nhăn nheo của mình, sờ vết kim trên mu bàn tay, nói với Úc Tri Niên: "Ông không còn bao nhiêu thời gian.

Ông biết kể cả lần này có phẫu thuật thành công thì ông cũng không còn mấy năm khỏe mạnh.

Con có thể yên tâm nói với ông, cứ coi ông như một đồ vật chỉ nghe chứ không nói đi."
Dương Trung Uân cực ít khi thể hiện bộ dáng ủ rũ, yếu thế như thế này, Úc Tri Niên nhìn mà trong lòng khó chịu, nhịn không được nói: "Ông sẽ sống lâu trăm tuổi, chỉ cần chăm sóc sức khỏe..."

"...!Cơ thể ông như thế nào ông rõ nhất." Dương Trung Uân hạ giọng ngắt lời cậu: "Tri Niên không cần an ủi ông."
Dương Trung Uân nằm trên giường bệnh hiện đại, chăn mềm mại đắp trên người, mặc quần áo bệnh nhân màu lam, so với lần đầu gặp mấy năm trước đã già hơn rất nhiều, gầy đi không ít.

Môi ông khô nứt, ánh mắt đục ngầu, dáng vẻ như sắp gần đất xa trời.
Úc Tri Niên nhìn ông, không biết nói gì.
Nửa phút sau ông hỏi lại Úc Tri Niên: "Con thích Dương Khác, phải không?"
Úc Tri Niên nghĩ rất lâu mới thừa nhận: "Vâng."
"Nhưng con không muốn nói cho cậu ấy biết." Úc Tri Niên bổ sung.
Dương Trung Uân vội nói: "Ông biết." Lại bảo: "Yêu không sai, con không cần phải yêu cầu quá cao đối với đạo đức của mình."
Úc Tri Niên ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng: "Vâng ạ."
Hai người yên lặng giây lát, Dương Trung Uân nói: "Tri Niên, con đọc "Trà Hoa Nữ" tiếp đi."
Úc Tri Niên mở sách, tìm chỗ kẹp đánh dấu sách, tiếp tục đọc sách cho ông nghe.
Tối hôm đó, hơn mười hai giờ Úc Tri Niên mới về giường ngủ.
Cậu nằm xuống, thấp thỏm bất an, không biết tại sao tinh thần hỗn loạn không tập trung.

Dưới ánh đèn yếu ớt cậu nhìn giường bệnh của Dương Trung Uân, thấy chăn hơi giật giật.
Mấy hôm sau Dương Trung Uân xuất viện, Úc Tri Niên cũng được phép đi học lại.
Lý Lộc và luật sư tấp nập ra vào nhà.

Lúc ấy Dương Trung Uân bảo cậu là đang làm quyết định phân quyền cho công ty nên Úc Tri Niên không suy nghĩ gì nhiều.
Cậu và Dương Khác nhận được thư báo trúng tuyển, hai người quyết định ở chung.

Một ngày trước khi Úc Tri Niên đi an dưỡng trong núi với Dương Trung Uân, Dương Khác dạy cậu bơi ngửa.
Úc Tri Niên không biết làm cách nào để không chạm vào Dương Khác, cậu chỉ có thể vụng về nằm ngửa lơ lửng trên mặt nước, còn Dương Khác thì ở bên cạnh.
Bể bơi trống trải, làn nước xanh thẳm, trần nhà như một kim tự tháp màu trắng, phản chiếu từng gợn sáng sóng sánh.

Trên cửa sổ mái vòm hình cung cây cối xanh mướt bừng bừng sức sống như muốn đâm thủng lớp kính, vươn chồi vào bể bơi hấp thu hơi lạnh.
"Cử động tay đi!" Dương Khác thấp giọng nói, gẩy gẩy cổ tay Úc Tri Niên trong nước, cầm tay cậu di chuyển dưới nước: "Sao ngốc thế không biết!"
Úc Tri Niên nghe lời Dương Khác nhúc nhích tay, Dương Khác phì cười.
"Úc Tri Niên." Hắn nói: "Cậu không muốn học chứ gì?"
"Có chứ." Úc Tri Niên hàm hồ nói: "Tớ học mà."
Dương Khác hết cách: "Được."
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi đến hai mươi bốn tuổi, đây là ký ức cuối cùng của Úc Tri Niên mà Dương Khác mở rộng lòng mình với cậu.
Cậu rất trân quý ngày đó.
Đôi khi Úc Tri Niên cảm thấy có lẽ ngày đó Dương Khác vui vẻ còn trân quý hơn cả tình yêu của chính cậu.
Nhật ký quan sát phân tích (ba)
Chủ đề: Lời mở đầu bút ký.
(Người ghi chép: Úc Tri Niên
Thời gian: 01/03/2016)
Tiết học buổi chiều, thấy giáo nêu ví dụ là bút ký quan sát phân tích quá trình trưởng thành của con gái mình.
Có được linh cảm, tôi quyết định cũng ghi chép những tình huống gặp nhau ngẫu nhiên thành một bản bút ký quan sát phân tích, tạm an ủi bản thân.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Bình luận

Truyện đang đọc