DIỆP THIẾU CỤC SÚC SỦNG VỢ

Bị nghẹn á khẩu không trả lời được, sự thù hận trong mắt Cố Phi, khiến cho Cố Chính Đào chột dạ, thẹn quá thành giận, nâng tay lên, tức giận hướng đánh vào mặt Cố Phi: "Mày là cái đồ bất hiếu, mày dám mắng tao! Hôm nay ông đây phải giáo huấn mày một trận, để cho mày biết ông đây là ai!"

Cố Phi thấy thế trốn ra sau, cơ thể còn chưa kịp động, đã bị Tô Mỹ Vân ôm chặt lấy.

Tô Mỹ Vân ôm chặt cô, trong mắt đều là sự thù hận, trên mặt thì lại to vẻ hoảng sợ nói: "Chồng, anh đừng nóng giận. Phi Phi, nhanh xin lỗi bố con rồi nói vài lời hay đi." Vừa nói, vừa dùng sức đẩy Cố Phi tới trước mặt Cố Chính Đào.

Cố Phi giãy dụa thoát ra, mắt thấy bàn tay lớn của Cố Chính Đào hướng về mặt cô chuẩn bị đánh xuống, cô nhắm mắt lại, nhưng chờ hồi lâu lại cảm thấy trên mặt không truyền đến cơn đau đớn như trong tưởng tượng, Cố Phi nghi hoặc mở mắt ra, một bóng người màu xanh lục chặn ở trước mặt cô.

Tay Cố Chính Đào nâng lên bị một tay khác dùng lực nắm giữ: "Ôi, ôi, đau quá, buông tay, mau buông tay!" Cố Chính Đào bị đau đến kêu thành tiếng.

"Đình Dực, anh trở về rồi?"

Đẩy Tô Mỹ Vân ra, Cố Phi vui mừng xông lên kéo cánh tay Diệp Đình Dực. Người này, không phải đang ở nước M sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

"Này, này... Đình Dực, cậu thả bố cậu ra trước đi, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh nói." Tô Mỹ Vân vội vã khuyên, vài bước đi tới bên cạnh đỡ Cố Chính Đào.

Diệp Đình Dực quay đầu nhìn Cố Phi từ trên xuống dưới, thấy cô không có chịu thiệt, không khỏi âm thầm vui mừng, cũng may anh kịp chạy tới, bằng không cái tát này sẽ giáng xuống gương mặt nhỏ non nớt của nhóc con.

Nghĩ tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Phi suýt chút nữa in dấu tay, Diệp Đình Dực tức giận, mặt âm trầm nói với Cố Chính Đào: "Vợ tôi, chính tôi sẽ dạy, không cần người khác quơ tay múa chân. Chuyện như vừa rồi, tôi không muốn nhìn thấy lần nữa." Nói xong, liền ném tay Cố Chính Đào.

"Đình Dực, cậu đừng hiểu lầm, Chính Đào nào có đánh thật, chỉ là muốn hù dọa Phi Phi..." Tô Mỹ Vân thấy mặt Diệp Đình Dực tối sầm lại, lập tức cười giải thích: "Phi Phi từ nhỏ là hòn ngọc quý nâng trong tay của gia đình, đừng nói là đánh, đến cả động đến ngón tay cái của con bé thôi cũng không nỡ."

"Chồng, anh nói xem có đúng không?" Nói xong, dùng tay đẩy Cố Chính Đào một cái.

Cố Chính Đào xanh mặt xoa nắn cổ tay, quá đau, có một lúc, ông ta cảm thấy tay đã bị bẻ gãy, nghe thấy câu hỏi của Tô Mỹ Vân, ông ta hừ lạnh không trả lời.

Cố Phi chế nhạo nhìn Tô Mỹ Vân: "Dì Vân nói đúng, bố kích động vậy thôi, cũng rất biết thức thời, chỉ cần ở ngay trước mặt ông nội, ông ấy sẽ tỏ vẻ rất ‘thương con’. À đúng rồi, bây giờ còn phải thêm Đình Dực, dì nói xem, Đình Dực vừa động thủ, ông ấy ngay cả một lời cũng không nói ra được..."

"Này gọi là cái gì nhỉ? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ăn hϊếp người trong nhà, đúng không!" Cô mím môi, cười nhạo liếc xéo.

Cố Chính Đào giận đến gân cổ xanh đều lồi ra ngoài, nhưng e ngại Diệp Đình Dực, một câu cũng không dám nói.

Tô Mỹ Vân giống vậy, bị Cố Phi nói đến nghẹn nhưng không dám động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Phi kéo tay Diệp Đình Dực, hai người lên xe, khởi động xe, để lại một khói đen.

"Đồ rác rưỡi, hỗn trướng, đứa con gái bất hiếu, không hiểu chuyện!" Nhìn đuôi xe, Cố Chính Đào lên tiếng mắng to, xoay người giận đùng đùng rời đi.

Tô Mỹ Vân và Cố Mạn Kỳ quay đầu lại nhìn toà án trang nghiêm, nghĩ đến Cố Gia Vũ, Tô Mỹ Vân đột nhiên quỳ xuống đất, chật vật bắt đầu khóc lớn.

Cố Gia Vũ còn trẻ, ngồi tù tám năm, đâu còn tương lai gì nữa, mà bọn họ, không có Cố Gia Vũ làm người thừa kế Cố thị, thì mẹ con bọn họ thế nào đây?

Trong xe, Cố Phi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng người nhìn Diệp Đình Dực, cười nói: "Đình Dực, sao anh trở về vậy? Ở trong điện thoại không nói cho em biết, muốn cho em niềm vui bất ngờ sao?"

Mặt Diệp Đình Dực tối sầm lại, mắt nhìn phía trước, không nói một lời.

"Đình Dực, này..." Cố Phi duỗi tay quơ quơ ở trước mặt anh: "Sao thế? Không muốn để ý đến em à?"

Diệp Đình Dực quay đầu, giơ tay lên sờ khuôn mặt Cố Phi. Suýt chút nữa, nếu anh không chạy về kịp thời, một cái tát kia sẽ rơi vào trên mặt nhóc con, có trời mới biết anh rất muốn phế đi tay của Cố Chính Đào, cuối cùng vẫn là nể mặt ông ta là bố của nhóc con, nhịn xuống, nhưng tức giận giấu ở trong lòng, khiến cho Diệp Đình Dực vô cùng khó chịu.

Cố Phi cầm bàn tay Diệp Đình Dực đặt trên mặt mình, nhẹ nhàng ma sát, nhìn khuôn mặt âm trầm của ạnh, nói: "Đình Dực, Cố Chính Đào chính là người như vậy, cảm thấy người khắp thiên hạ cmn đều phải nghe theo ông ta, giúp đỡ ông ta, chiều chuộng ông ta!"

"Cố Gia Vũ làm chuyện không có tính người, trở thành kẻ thù chung của dân chúng, mà ông ta còn muốn bảo lãnh ra ngoài, Em bảo Cố thị ra thông báo, mặc kệ chuyện Cố Gia Vũ, ông ta liền như bị điên cắn em."

"Trước đó ông ta đã ra tay đánh em?" Diệp Đình Dực nghe xong lời này, trong mắt loé lên sự tàn bạo, hai tay nắm chặt tay lái chuyển động, cho xe dừng lại ở ven đường, tức giận hỏi.

"Không có, trước đây có ông nội, ông ta làm sao dám, nhiều nhất chỉ là không cho em sắc mặt tốt." Cố Phi liếc Diệp Đình Dực, đắc ý nói: "Nhưng mà mỗi lần ông ta như vậy, em đều sẽ chọc giận, nhiều lần như vậy ông ta chỉ thể tức đến dậm chân."

"Phải không?" Diệp Đình Dực nhíu mày.

"Đương nhiên, em là loại người bị người ta mắng, không biết cãi lại sao?"

Dĩ nhiên không phải, Diệp Đình Dực bất giác bĩu môi, đối với điểm ấy anh thấm sâu trong người, hiểu rất rõ.

Diệp Đình Dực vui buồn thất thường lại còn còn tính cách cuồng bạo, nên từ nhỏ anh đã có biệt danh ‘Hỗn Thế Ma Vương’. Sau khi thành lập công ty bảo vệ Đằng Long, tung hoành ngang dọc ở nước ngoài, cả người càng tàn bạo, mỗi lần anh nổi giận, chỉ cần trầm mặt, người bên cạnh liền tự động rút lui, tránh anh xa xa, ví dụ như Cố Chính Đào, doạ đến không dám nói lời nào.

Chỉ có con nhóc Cố Phi này, mặc kệ anh có tức giận, khuôn mặt u ám thế nào, vẫn đối nghịch với anh, cho tới bây giờ chưa từng biết sợ anh. Mà anh cũng là hiếm thấy Cố Phi chân thật vui vẻ như vây.

Bình luận

Truyện đang đọc