DIỆP THIẾU CỤC SÚC SỦNG VỢ

"Ly hôn? Em có ý gì?" Phùng Minh Triết kinh ngạc hỏi.

"Xã hội bây giờ ly hôn là chuyện rất bình thường, không phải cứ kết hôn là ở với nhau cả đời, không hợp nhau thì chia tay, điều đơn giản như vậy, lẽ nào anh Minh Triết không hiểu sao?" Cố Mạn Kỳ khẽ cười.

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Đấy là nhà họ Diệp?

Phùng Minh Triết lắp bắp kinh ngạc.

"Nhưng nhị cái gì? Trước kia chị em không phải người thừa kế của Cố Thị nên bị ông nội ép gả cho nhà họ Diệp, nhưng bây giờ thì khác, Gia Vũ vào tù rồi, ngồi những bấy nhiêu năm, cho dù sau này en ấy có ra tù, em ấy cũng sẽ không được đám cổ đông kia chấp nhận vì vết nhơ này."

Cố Mạn Kỳ trừng mắt nhìn anh ta, thâm sâu nói: "Chị em đã trở thành người duy nhất có thể kế thừa Cố Thị, tương lai sẽ là chủ tịch của Cố Thị. Anh Minh Triết, chị ấy hoàn toàn không cần kết hôn vì lợi ích của Cố Thị nữa."

Cô ta cố ý nói.

Phùng Minh Triết suy tư một hồi: "Mạn Kỳ, anh biết là em muốn tốt cho anh, nhưng mà Phi Phi đã gả cho Diệp Đình Dực rồi, nhà họ Diệp có quyền thế, anh không muốn khiến Phi Phi phải khó xử, cũng không muốn tự gây rắc rối cho bản thân."

"Bùn nhão không trát nổi tường(1)." Nghe Phùng Minh Triết từ chối, Cố Mạn Kỳ thầm mắng trong lòng, ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì, cô ta cầm ly nước trên bàn lên, đặt lên môi uống cạn, âm thầm suy tính làm sao mới khiến Phùng Minh Triết nghe lời, phối hợp với kế hoạch của cô ta.

ý chỉ vô tích sự

Đột nhiên, Cố Mạn Kỳ kéo tay Phùng Minh Triết, chạm vào chiếc nhẫn hai màu vàng và bạc trên ngón giữa của anh ta, hỏi: "Anh Minh Triết, chiếc nhẫn này rất đặc biệt, rất đẹp."

"Em nhớ là chị em cũng có một cái, là anh tặng hả?"

"Ừm... Đúng vậy." Phùng Minh Triết híp mắt, dường như rơi vào hồi ức: "Đây là vào sinh nhật hai mươi tuổi của Phi Phi, anh đã tặng nó cho cô ấy, hàng đặt làm riêng ở Pháp, cả thế giới chỉ có hai chiếc này thôi."

"Thảo nào, em thấy chị ấy vẫn đeo chiếc nhẫn này trên tay, chị ấy từng kể với em, anh nói với chị ấy là chữ F màu vàng này là viết tắt của tên anh Minh Triết, còn chữ G màu bạc là viết tắt của tên chị em, hai chữ cái này đan chặt vào nhau, giống như hai người nắm tay nhau, mãi mãi không rời xa."

Cố Mạn Kỳ nói: "Thật ra trong lòng chị em vẫn có anh, lấy Diệp Đình Dực là vì không còn cách nào khác nữa, anh Minh Triết, anh nhẫn tâm để cho chị em mắc kẹt ở nhà họ Diệp cả đời, sống một cuộc đời bất hạnh sao? Anh yêu chị ấy như vậy, không muốn cứu chị ấy ư?"

"Chị ấy ở bên Diệp Đình Dực không hề vui vẻ, chỉ có anh mới có thể khiến chị ấy hạnh phúc, tựa như chiếc nhẫn này, hai người mới là một cặp chân chính."

"Anh biết, anh biết trong lòng Phi Phi có anh, chỉ là..." Vẻ mặt Phùng Minh Triết đầy đau khổ: "Quyền thế nhà họ Diệp quá lớn, Diệp Đình Dực lại xấu tính như vậy, anh sợ sẽ liên lụy đến gia đình."

"Nếu anh Minh Triết nghĩ như vậy, em sẽ không khuyên anh nữa, nhưng em vẫn cảm thấy được, chuyện cưới xin phải có cả hai bên đồng ý mới được. Cho dù nhà họ Diệp có quyền thế hơn nữa, chị em đòi ly hôn thì Diệp Đình Dực cũng làm được gì nào? Chẳng lẽ anh ta còn có thể gϊếŧ người sao?"

"Đều tại ông nội hết, không biết lúc trước tìm Diệp Đình Dực ở đâu ra, nói thật nếu muốn tính chuyện kết hôn thương nghiệp thì anh và chị gái em mới là thích hợp nhất. Nhà họ Cố và nhà họ Phùng có rất nhiều mối làm ăn, sau này chị em thành chủ tịch Cố Thị rồi, công ty hai nhà càng có nhiều cơ hội hợp tác hơn, hoàn toàn có thể càng thân thiết hơn!" Cố Mạn Kỳ đầy ẩn ý nói.

Lời của cô ta đã thành công khiến Phùng Minh Triết rơi vào trầm tư.

Phùng Minh Triết rất rõ ràng, cậu cả nhà họ Phùng anh ta đây chỉ có cái mác ngoài vẻ vang, thực tế lại không được bố Phùng xem trọng, mặc dù vào công ty nhà mình từ sớm nhưng lại bị bố chèn ép, vẫn chưa có cơ hội phát huy, anh ta biết bố Phùng thiên vị em thứ hai nhà anh ta là Phùng Minh Huy, con của người phụ nữ đó.

Lúc đầu, anh ta làm cho Cố Phi vui, khiến Cố Phi yêu anh ta, ngoài tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ thì còn có một ít suy tính riêng. Anh ta là một kẻ đa tình và lăng nhăng, tuy nhiên bất kể là gia thế, nhân phẩm hay ngoại hình, Cố Phi đều là người phụ nữ mà anh ta nghĩ là xứng với anh ta nhất, thậm chí anh ta từng có ý định kết hôn và sống bên Cố Phi trọn đời.

Tuy nhiên, khi những người phụ nữ xinh đẹp khác lướt qua trước mắt, có quyến rũ, có hoạt bát, có đáng yêu, còn có cả thấu hiểu như Cố Mạn Kỳ nữa.

Có quá nhiều thứ khiến anh ta lạc lối, thật lòng mà nói, khi Cố Phi và Diệp Đình Dực kết hôn, anh ta cũng không quá buồn, chỉ là cảm thấy đáng tiếc khi một người phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều như một bông hoa như Cố Phi lại bị ép kết hôn với tên "hỗn thế ma vương" Diệp Đình Dực kia.

Mà anh ta thì không dây vào nổi.

Tiếc nuối thì tiếc nuối, anh ta cũng không có tính toán gì khác, nhưng những lời vừa rồi của Cố Mạn Kỳ thực sự khiến anh ta phải động lòng, nếu Cố Phi có thể thừa kế Cố Thị thật, vậy thì anh ta thực sự không quan tâm đến việc kết hôn với một người phụ nữ đã qua hai lần đò.

Phùng Minh Triết hiểu rất rõ Cố Phi, tuy bề ngoài cô nóng nảy và ngang bướng nhưng bên trong lại rất ngốc và dễ lừa, nhất là khi cô còn yêu mình sâu đậm, cưới Cố Phi rồi, chỉ cần mình cố gắng dỗ dành cô thì chẳng phải là Cố Thị sẽ là của mình sao?

Đến lúc đó, thằng con hoang kia sẽ không phải là đối thủ của anh ta nữa.

Nghĩ đến chuyện có thể dẫm nát Phùng Minh Huy dưới chân, trong lòng Phùng Minh Triết vô cùng sảng khoái, nhưng nghĩ đến tính tình của Diệp Đình Dực, anh ta lại hơi do dự.

Cố Mạn Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta thay đổi thì biết anh ta đã động lòng, nhưng sợ là vẫn bận tâm về Diệp Đình Dực, sợ bị anh trả thù, liền tỏ vẻ như vô tình nói: "Chị em ấy mà, rất dễ mềm lòng, vì Cố Thị mà cứ mãi lo lắng chuyện này chuyện kia, thực ra chị ấy chỉ cần nói với Diệp Đình Dực là chị ấy không yêu anh ta nữa, không muốn tiếp tục với anh ta nữa, em nghĩ với tính tình kiêu ngạo kia của Diệp Đình Dực, chắc chắn sẽ không làm khó chị em đâu!"

"Vả lại Diệp Đình Dực có thân phận gì chứ? Với nhân phẩm và gia thế của anh ta, loại phụ nữ gì mà chẳng tìm được, biết đâu cũng như chị gái em, cũng bị ông cụ nhà họ Diệp cưỡng ép, biết đâu trong lòng anh ta cũng không muốn thì sao?!"

"Ồ, là vậy sao?" Phùng Minh Triết vội hỏi.

"Đúng rồi, trước khi kết hôn, chị em cũng không quen Diệp Đình Dực, đột nhiên bị ông nội sắp xếp kết hôn, số lần gặp mặt trước khi kết hôn có thể đếm trên đầu ngón tay, một cuộc hôn nhân như vậy thì ai mà muốn chứ?" Cố Mạn Kỳ nhẹ giọng: "Dù sao thì như em biết, chị em cũng không muốn."

"Mẫn Kỳ, hôm nay em rất kỳ quái, sao đột nhiên lại tốt bụng quan tâm đến chuyện của anh và Phi Phi vậy..." Trong lòng Minh Triết mừng thầm, nhưng trên mặt lại tỏ ra nghi ngờ: "Em đang có chuyện muốn nhờ đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc