DỊU DÀNG TẬN XƯƠNG

“Em chỉ bị cảm thôi.” Khương Đồng kìm tiếng ho, trả lời qua loa, trước khi Khương Cách kịp lên tiếng hỏi tiếp, cô bé đã vội vàng nói: “Không tin thì chị hỏi dì đi.”

Khương Đồng đưa điện thoại cho Tống Bách Hợp, cô bé nhíu mày, phụng phịu nói: “Cháu hỏi chị đã xảy ra chuyện gì, vậy mà chị ấy nhất quyết hỏi chuyện cháu bị ho, cháu ho có vài tiếng thì có sao đâu chứ!”

Nói xong, Khương Đồng trở về phòng mình. Sau cánh cửa vang lên hai tiếng ho khan bị kìm lại.

Nghe cô bé ho như thế, trong lòng dì Tống Bách Hợp cũng có phần sợ hãi.

Bà và Khương Đồng đều đi ngủ rất sớm, tối hôm qua xảy ra chuyện, đến sáng nay hai người mới hay tin. Khương Đồng vừa đọc tin tức trên điện thoại đã sợ đến mức muốn đến gặp Khương Cách ngay lập tức. Dì Tống Bách Hợp sợ Khương Đồng trễ học, cũng sợ trì hoãn công việc của Khương Cách, nên vội kéo Khương Đồng lại, bảo cô bé gọi điện thoại hỏi thăm.

Tính tình hai chị em bọn họ đều nóng nảy, điện thoại vừa kết nối, chưa nói được mấy câu mà hai chị em đã cãi vã.

Gần đây Khương Đồng đang làm tâm lý trị liệu, cũng đã giỏi khống chế cảm xúc hơn, nhưng vì quá lo lắng cho Khương Cách nên cô bé không thể khống chế được tâm trạng. Số hai chị em bọn họ đúng là quá khổ, một người gặp chuyện không may, một người bệnh tật quấn thân.

Tống Bách Hợp chẳng làm gì được nhiều, chỉ có thể khuyên nhủ hai chị em.

“Đồng Đồng không sao đâu, lần trước con bé kiểm tra cũng không có vấn đề gì, lần này chỉ là bị cảm thôi.” Tống Bách Hợp an ủi Khương Cách trước rồi mới nói: “Con bé rất lo lắng cho cháu.”

Lời Tống Bách Hợp nói đáng tin hơn Khương Đồng, nỗi lo lắng của Khương Cách cũng dần dịu xuống, cô trả lời: “Cháu không sao đâu.”

Cô kể đại khái chuyện xảy ra hôm qua cho Tống Bách Hợp, Tống Bách Hợp còn phải nấu bữa sáng rồi đưa Khương Đồng đi học. Trước khi cúp máy, Khương Cách bỗng nhiên nói một câu: “Cảm ơn dì.”

“Ôi, con bé này…” Lòng dì Tống Bách Hợp đau nhói, bà không dám làm mất thời gian của Khương Cách nữa nên chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Cúp máy rồi, phòng ngủ lại chìm vào yên tĩnh, chỉ chốc lát sau đã có tiếng gõ cửa vang lên. Quý Tranh dịu giọng nói: “Khương Cách, dậy thôi.”

Hôm nay Khương Cách bắt đầu làm việc với đoàn làm phim “Tình Thị”, sáng sớm hôm nay Lý Nam và Tiểu Bàng đã đến. Quý Tranh đi gọi Khương Cách rời giường, thấy Khương Cách đã thức dậy, Lý Nam và Tiểu Bàng đồng loạt nhìn về phía cô.

Hai người đều lo lắng chuyện xảy ra hôm qua sẽ làm ảnh hưởng đến Khương Cách, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Cách, hai người cũng yên lòng hơn. Sắc mặt cô vẫn hơi kém, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn. Việc xảy ra hôm qua cũng không phải chuyện gì tốt, dù sao việc đã qua nên mọi người cũng tự giác không nhắc đến nữa.

Hôm nay Khương Cách vào đoàn làm phim Tình Thị, đây cũng là một bước lớn trong sự nghiệp của Khương Cách, xem như đây là chuyện vui. Lý Nam vừa lái xe vừa khuấy động bầu không khí trong xe.

“Mấy ngày trước tôi thức khuya đọc hết tiểu thuyết Tình Thị, nữ chính đúng là số khổ.”

Tình Thị là một tiểu thuyết theo hướng hiện thực, nói về một cô gái muốn cứu rỗi bản thân khỏi cảnh gia đình nghiện ngập. Cuộc đời của nữ chính vô cùng bi thảm. Cha nghiện ngập buôn lậu thuốc phiện, mẹ và nữ chính chịu cảnh bạo lực gia đình hằng ngày, người mẹ không chịu đựng được bèn quyết định chạy trốn, nhưng lại bị người cha bắt lại. Mẹ giấu nữ chính vào tủ quần áo bảo cô nấp kỹ, sau đó nữ chính ngồi trong tủ quần áo trơ mắt nhìn mẹ bị cha đánh chết.

Trước khi chết mẹ dặn dò nữ chính phải chăm sóc em gái thật tốt, nữ chính vì để nuôi lớn em gái mà phải bỏ học đi làm công kiếm tiền, công việc gì cũng làm qua. Về sau cô đi hát tại một phòng trà, gặp được một cảnh sát nằm vùng ổ thuốc phiện. Nữ chính thích anh ta, nhưng anh ta lại thích đến phòng trà gặp em gái cô.

Em gái được nữ chính nuôi nấng rất tốt, hồn nhiên ngây thơ như hoa bách hợp, mà nữ chính từ nhỏ đã lăn lộn trong bãi bùn, đã nếm đủ đắng cay đau khổ, chuyện xấu gì cũng từng làm, cô dơ bẩn như bãi bùn lầy.

Kết thúc truyện, cảnh sát nằm vùng bắt được người cha buôn lậu thuốc phiện của nữ chính, trở thành anh hùng của em gái, hai người họ kết hôn. Trong hôn lễ, anh ta bảo em gái khuyên nữ chính hồi tâm, đừng đi ca hát trong phòng trà nữa mà hãy tìm ai đó gả đi. Em gái thở dài trả lời, phụ nữ như chị gái em, chẳng biết có ai chịu cưới không.

Nữ chính đang bận rộn lo cho hôn lễ của em gái, lúc định gọi em gái ra ngoài mời rượu thì nghe được câu này. Sau hôn lễ, nữ chính đến trước mộ của mẹ, trút hết tâm sự cả đời này của mình, tiểu thuyết kết thúc.

Tiểu thuyết này theo hướng hiện thực, tình tiết cũng hơi đại trà, nhưng sở dĩ đạo diễn Hoàng muốn dựng nó thành phim là vì cốt lõi của kịch bản này nằm ở nhân vật. Thế nên bộ phim này yêu cầu diễn viên phải có diễn xuất thật tốt.

Lý Nam tóm tắt sơ kịch bản, trong giọng nói có phần kính nể. Anh ấy nhìn Khương Cách qua kính chiếu hậu, nói: “Khương Gia, lúc cô thử vai diễn ở chỗ đạo diễn Hoàng, tôi cảm thấy như cô đã thật sự trải qua tình cảnh như thế, nếu không làm sao có thể diễn thật như thế được.”

Nhắc đến lần thử vai của Khương Cách tại trang trại trà hôm đó, Tiểu Bàng cũng kích động nói: “Đúng đúng đúng.”

Tối hôm qua cô ngủ không đủ năm tiếng, nhưng giấc ngủ khá sâu, sau khi lên xe, Khương Cách chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không chợp mắt.

Nghe Lý Nam nói thế, Khương Cách nhìn phong cảnh đang vụt qua ngoài cửa xe, trả lời: “Tôi hạnh phúc hơn cô ấy nhiều.”

Khương Cách rất hiếm khi trả lời, Lý Nam lại háo hức đáp lời: “Đương nhiên rồi. Bây giờ Khương Gia là đại minh tinh, mặc dù ra mắt sớm, nhưng chẳng bao giờ làm chuyện gì xấu xa trong giới giải trí. Mà dù Đồng Đồng có hơi… Khụ, nhưng tính tình cũng không ngây thơ vô số tội như nhân vật em gái trong tiểu thuyết.

Tiểu Bàng cũng cười phụ họa, bầu không khí trong xe nhẹ nhàng vui vẻ.

Mấy lời ấy là bọn họ tự nói, trong lòng Khương Cách hoàn toàn không nghĩ như thế, nhưng cô cũng không giải thích. Quý Tranh đưa mắt nhìn sang, Khương Cách vẫn không quay đầu lại.

Địa điểm quay Tình Thị là tại một con phố cũ ngoài ngoại ô Nam Thành, nơi này còn tồn tại những con phố lâu đời nhất của Nam Thành, toàn bộ cảnh quay của Tình Thị đều sẽ được thực hiện tại con phố cũ này.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến đoàn làm phim, Lý Nam dừng xe tại bãi đỗ xe ngoài trời gần đó. Bởi vì quay phim nên xung quanh có không ít người đến xem, nhưng bọn họ đều bị nhân viên bảo an ngăn ở ngoài.

Lý Nam và Tiểu Bàng đã xuống xe, Quý Tranh mở cửa xe cho Khương Cách. Cửa xe mở ra, Khương Cách vừa định bước xuống thì bỗng nhiên anh chống hai tay bên cửa như đang dang tay ra ôm, ngăn cô lại.

Khương Cách ngồi xuống lại, ngước mắt nhìn anh.

Quý Tranh nhìn vẻ mặt của cô, anh khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Sao em lại hạnh phúc hơn cô ấy nhiều?”

Anh đang nhắc đến lời cô vừa nói lúc nãy. Khi ấy lúc cô dứt lời, Quý Tranh đưa mắt sang nhìn cô, nhưng cô không đáp lại. Khoảng cách giữa hai người lúc này gần trong gang tấc, Khương Cách có thể ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trên người anh, cô nhìn vào đôi mắt đượm ý cười của anh, mím chặt đôi môi không trả lời.

Cô không chịu nói, Quý Tranh cũng không chịu cho cô đi, anh hạ thấp giọng, lại nhích người gần về phía cô thêm một chút, hỏi: “Bởi vì người anh thích không phải Khương Đồng à? Anh thích ai?”

Khương Cách cắn môi.

“Anh Tranh?” Thấy Khương Cách và Quý Tranh không đi theo, Lý Nam bèn gọi.

Quý Tranh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn sang đáp: “Ừ, tới ngay đây.”

Vừa đáp lời, Quý Tranh đã cảm thấy một cơn gió thổi vụt qua người, đến lúc kịp nhận ra, Khương Cách đã luồn qua cánh tay anh chui ra khỏi xe, cô gấp gáp bước về phía Lý Nam và Tiểu Bàng.

Bước chân cô lảo đảo mà vội vàng. Nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của cô, Quý Tranh khẽ cười rồi đóng cửa xe lại.

Đạo diễn Hoàng thường chọn diễn viên dựa trên nhân vật. Lần này tuyển diễn viên cho Tình Thị chỉ có Khương Cách là minh tinh, người được chọn đóng nam chính và em gái nữ chính đều không phải là diễn viên nổi tiếng.

Diễn viên thủ vai nam chính tên Du Hàn, cậu ta nhỏ hơn Khương Cách hai tuổi, năm ngoái vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh. Cậu ta vốn theo học nghệ thuật kịch nói, được giáo viên đề cử nhận vai nam chính trong “Tình Thị”. Trong phim cậu ta đóng vai một cảnh sát nằm vùng trong ổ buôn lậu thuốc phiện, vẻ ngoài Du Hàn không tính là rất đẹp trai, nhưng lại rất nam tính, để đầu đinh, dáng cao chân dài, cả người toát lên khí chất chính nghĩa.

Diễn viên đóng vai em gái nữ chính là Tưởng Manh, năm nay cô bé mới mười bảy tuổi, vẫn đang học lớp mười một. Nhưng Tưởng Manh đã bắt đầu đóng phim từ nhỏ, cũng không hẳn là người mới, cũng thường được khen ngợi về diễn xuất.

Hôm nay tổ chức lễ khởi quay, mọi diễn viên dù có cảnh quay hay không đều đến trường quay. Lúc Khương Cách đến, Du Hàn và Tưởng Manh đều đã có mặt, hai diễn viên nhỏ đứng cạnh đạo diễn Hoàng, đang chăm chú nghe ông nói gì đó, vẻ mặt vô cùng xán lạn và phấn chấn.

Diễn viên mới vào nghề như họ mà ngay vai diễn đầu tiên đã được đóng trong bộ phim của đạo diễn danh tiếng, đối với bọn họ điều này vô cùng may mắn, vừa được nhận lời dạy bảo của đạo diễn, vừa có thể mở ra con đường vào giới giải trí. Điểm xuất phát của bọn họ đã tốt hơn nhiều so với những diễn viên khác, đường đi cũng ít trắc trở hơn.

Nếu như năm đó Khương Cách cũng có được cơ hội như thế, có lẽ con đường của cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cơ hội như thế hoàn toàn phụ thuộc vào vận may, số phận đã định rằng con đường thành danh của cô phải tiến lên từ từ từng bước một.

Không biết đạo diễn Hoàng nói gì làm hai diễn viên bật cười, Khương Cách nhìn sang, trong lòng bỗng có phần hâm mộ. Sinh nhật năm nay của cô còn chưa đến, miễn cưỡng xem như cô 24 tuổi, cô cũng chẳng lớn hơn hai người họ bao nhiêu, nhưng cô lại có cảm giác như mình đã là diễn viên lớn tuổi.

Khương Cách đến chào hỏi đạo diễn Hoàng, thấy Khương Cách tới, đạo diễn Hoàng mỉm cười, Khương Cách lịch sự cúi đầu chào: “Đạo diễn Hoàng.”

Ba diễn viên chính đã có mặt, bọn họ đều được đạo diễn Hoàng chiếu tự tay tuyển chọn. Trong mắt ông bọn họ đều là diễn viên giỏi, độ nổi tiếng không nói lên điều gì, bọn họ đều vô cùng phù hợp với yêu cầu nhân vật của ông.

Quả thật lúc đầu đạo diễn Hoàng cũng có chút thành kiến với diễn viên lưu lượng, nhưng Khương Cách đã phá vỡ thành kiến của ông. Hôm qua xảy ra chuyện fan cuồng, ầm ĩ đến mức ai cũng biết. Khương Cách trải qua chuyện đáng sợ như vậy, hôm nay vẫn không xin nghỉ mà đến trường quay, điều này đủ nói lên phẩm chất của một diễn viên.

“Chuyện hôm qua có nghiêm trọng lắm không?” Đạo diễn Hoàng quan tâm nói: “Kỳ thật cô xin nghỉ một ngày cũng được.”

Khương Cách trả lời: “Không sao ạ, sẽ không ảnh hưởng trạng thái diễn xuất đâu ạ.”

Tưởng Manh còn nhỏ tuổi, tính tình cũng hoạt bát, nghe Khương Cách nói vậy, cô bé bảo: “Loại fan cuồng như thế thật đáng sợ, còn dám vào thẳng nhà, nếu như không có vệ sĩ thì nguy rồi.”

Du Hàn nói: “Em thấy trước đây mấy tháng đã có tin tức về fan cuồng rồi phải không ạ? Lần này rốt cuộc cũng đã bắt được.”

Tưởng Manh cười nói: “Sao anh biết thế? Anh thường chú ý tới tin tức về chị Khương Cách đến thế sao?”

“Ừm…” Du Hàn ấp úng không nói nên lời, chỉ mỉm cười quay mặt đi. Đây là lần đầu tiên Khương Cách gặp Du Hàn ngoài đời thật, vẻ ngoài của cậu ta rất thích hợp với hình tượng cảnh sát chính nghĩa. Lúc nghiêng mặt, đường quai hàm lộ rõ, trên môi nở nụ cười xấu hổ, trên gương mặt ửng đỏ có thể thấy rõ từng sợi lông tơ được ánh nắng chiếu rọi.

Năm nay Du Hàn 22 tuổi, năm Khương Cách lần đầu gặp Quý Tranh anh cũng tầm tuổi này. Du Hàn thoạt nhìn trông khá giống với bóng dáng Quý Tranh trong trí nhớ cô, Khương Cách bất giác nhìn thêm vài lần.

Đạo diễn Hoàng thấy ba người trông khá hòa hợp với nhau thì nói: “Sau này phải quay phim cùng nhau ba tháng, mong mọi người cùng nhau cố gắng.”

Ba người đáp lời: “Vâng ạ, đạo diễn.”

Bàn làm lễ khởi quay đã được chuẩn bị xong, trợ lý tới gọi đạo diễn Hoàng, Hoàng Ánh dẫn ba người họ đi về phía bục, hàng loạt máy quay đưa về phía bọn họ. Đạo diễn Hoàng vừa đi vừa nói: “Tối nay có tiệc, ba đứa đến tham gia cùng mọi người đi.”

Con người đạo diễn Hoàng chính trực thanh cao, tiệc ông tổ chức cũng chẳng phải là loại xấu xa thác loạn, mọi người chỉ đơn giản là ăn bữa cơm, tâm sự chuyện liên quan đến phim ảnh, cũng không bắt buộc phải uống rượu. Bữa tiệc tối nay, ngoại trừ nhân viên đoàn phim còn có quản lý của chuỗi rạp phim nào đó.

Lần này Tình Thị khai mạc, đạo diễn Hoàng Ánh cũng không chủ động tìm nhà đầu tư. Ông làm trong ngành đã lâu, giao thiệp rộng, mấy người bạn cũ bây giờ đều đã là những nhân vật tiếng tăm trong giới điện ảnh, chuyện vốn đầu tư không thành vấn đề.

Sau buổi lễ khởi quay, các cảnh quay hôm ấy cũng không quá khó. Hôm nay trạng thái của Khương Cách khá ổn, phối hợp cùng Tưởng Manh và Du Hàn cũng thuận lợi. Cảnh quay kết thúc lúc sáu giờ chiều, sau đó các diễn viên chính, đạo diễn và nhân viên chính trong đoàn đến sơn trang dự tiệc.

Sơn trang mang kiến trúc Trung Quốc xưa, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, mang đậm nét cổ xưa. Bữa cơm này là do người quản lý chuỗi rạp chiếu phim mời đạo diễn Hoàng, sơn trang này cũng là của ông ấy.

Ăn xong, tối nay Khương Cách không có lịch trình, Quý Tranh bảo Lý Nam và Tiểu Bàng về trước, anh ở lại chờ Khương Cách. Bởi vì là tiệc riêng nên mời bao nhiêu người cũng không sao, Quý Tranh cũng ngồi cạnh Khương Cách.

Bầu không khí bữa tiệc khá hòa hợp, trung tâm bữa tiệc là đạo diễn Hoàng và người quản lý chuỗi rạp phim. Quản lý tuổi xấp xỉ đạo diễn Hoàng, khí chất nho nhã, cũng khéo ăn khéo nói, bữa tiệc này ai cũng vui vẻ.

Giữa bữa tiệc, Quý Tranh nhận điện thoại của Lý Nam nên đi ra ngoài. Bên ngoài phòng tiệc có phòng nghỉ, Quý Tranh nhận điện thoại của Lý Nam xong, lúc quay đầu thì thấy quản lý đang đứng ở cửa.

Anh mỉm cười cất điện thoại rồi gọi: “Chú Tề.”

Tề Kính là giám đốc công ty của ba Quý Tranh, hai người họ là bạn tốt lâu năm, ông cũng nhìn Quý Tranh lớn lên. Nhưng sau khi Quý Tranh vào quân đội thì Tề Kính rất ít khi gặp Quý Tranh. Lúc nãy trên bàn tiệc, ông còn không dám nhận. Đến bây giờ nghe Quý Tranh gọi chú Tề, ông mới dám chắc mình không nhận lầm.

“Chú lớn tuổi rồi, mắt cũng kém đi hẳn, chẳng nhận ra được cháu.” Tề Kính bật cười vỗ vai Quý Tranh.

Quý Tranh cười đáp lời: “Là do cháu không lễ phép, không đến chào chú trước.”

Trong mấy đứa con của các ông trùm giới điện ảnh, chỉ có con trai của Quý Phàm là khiến người ta yên lòng, lính đặc chủng tốt nghiệp trường quân đội, từng đạt huân chương Chiến công hạng Nhất, sự nghiệp rộng mở, giỏi giang hơn đám con cháu ăn chơi lêu lổng khác biết bao nhiêu. Dù thế nhưng Quý Phàm vẫn không hài lòng, còn muốn Quý Tranh thừa kế sự nghiệp của mình.

Tề Kính đương nhiên sẽ không trách Quý Tranh không chào hỏi ông, thân phận của anh bây giờ là vệ sĩ của Khương Cách, nếu như gọi ông là chú Tề thì phải giải thích rất phiền phức.

Trò chuyện với Quý Tranh mấy câu, Tề Kính hỏi: “Sao cháu lại đi làm vệ sĩ cho Khương Cách?”

Chuyện Quý Tranh làm vệ sĩ chỉ có vài người trong quân đội và người nhà biết. Đương nhiên Quý Phàm biết, nhưng ông ít khi nhắc về anh, nên Tề Kính không biết cũng là chuyện bình thường.

Chuyện làm vệ sĩ nói ra cũng phức tạp, Quý Tranh bất đắc dĩ cười nói: “Trùng hợp thôi ạ.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, cửa mở ra, Khương Cách đứng ở bên ngoài gọi: “A Tranh.”

Trong phòng nghỉ, hai người họ nói cười vui vẻ, nhìn dáng vẻ quen thuộc như thế, chắc chẳn hai người họ không phải là khách sáo mà đã quen biết từ trước. Khương Cách sững sờ, Quý Tranh đi sang.

“Sao thế?”

Khương Cách lịch sự cúi đầu chào Tề Kính, chỉ nói: “Anh rời đi một lúc rồi.”

Quý Tranh thấp giọng cười đáp lời: “Biết, tôi trở lại ngay đây.”

Nói đoạn, Quý Tranh quay đầu cười với Tề Kính, sau đó dẫn Khương Cách ra khỏi phòng nghỉ. Sau khi ra cửa, Khương Cách vừa đi vừa cúi đầu nhìn thảm trải nền, hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Mặc dù cô không nghe rõ hai bọn họ nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ hai người lúc trò chuyện cũng lờ mờ đoán được bọn họ có chút quan hệ. Quý Tranh không giấu giếm, nói: “Bạn của ba tôi.”

Kỳ thật ngẫm lại, hiện tại Quý Tranh gần như đã biết rõ mọi thứ về cô, nhưng hiểu biết của cô về anh chỉ dừng lại ở việc anh là lính đặc chủng, thậm chí anh đã quên mất trước đây mình từng gặp cô.

Khương Cách cau mày, ngẩng đầu nhìn Quý Tranh, hỏi: “Thân phận của anh là gì?”

Cô đột ngột thay đổi tâm trạng như thế khiến Quý Tranh hơi sững sờ, Quý Tranh cúi đầu nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt của cô, rồi đưa lòng bàn tay lên vuốt vuốt mi tâm của cô, dịu giọng nói: “Cho dù thân phận của tôi là gì, hiện tại thân phận quan trọng nhất của tôi là vệ sĩ của em.”

Dù đã không cầm súng hơn nửa năm, lòng bàn tay của anh vẫn thô ráp cứng rắn, nhưng Khương Cách lại mềm mại, mặc dù đang cau mày vẫn mềm mại. Được anh xoa, mi tâm Khương Cách giãn ra, cô đứng dậy trở về phòng tiệc.

Sau khi ly hôn với mẹ Quý Tranh, Quý Phàm không cưới ai khác. Ông có nhà riêng của mình, nhưng nếu không bận rộn công việc, ông sẽ trở về đại viện trong quân khu bầu bạn với cha mẹ.

Nhưng chuyện công việc có bao giờ là không bận bịu. Quý Phàm đang ngồi trong phòng trà nghe mẹ mình kể chuyện đánh bài, chẳng bao lâu sau đã có cuộc gọi công việc.

Tề Kính gọi điện thoại cho Quý Phàm để báo cáo vài dự án, hai người là bạn bè lâu năm, nói chuyện cũng không cần khách sáo lịch sự, nói hai ba câu là đã báo cáo xong.

Đã nói xong chuyện công việc, Tề Kính cười nói với Quý Phàm.

“Phải rồi, hôm nay tôi đi tiệc thì gặp A Tranh.”

Quý Phàm sa sầm mặt.

Cúp điện thoại, Quý Phàm ném điện thoại sang một bên, tính tình của ông nóng nảy giống mẹ, một khi đã nổi cơn giận thì khó mà khống chế nổi.

“Thật sự là mất hết thể diện mà!”

Lương Thanh Các uống một hớp trà, nhìn vẻ mặt của con trai thì hỏi: “Sao thế?”

“Tề Kính bảo hôm nay đi tiệc thì nhìn thấy A Tranh, nó vẫn làm vệ sĩ cho con hát kia.” Quý Phàm tức giận nói. Quan hệ giữa hai cha con vốn đã không tốt, vì chuyện này mà từ Tết đến giờ hai người vẫn chưa hề liên lạc với nhau.

Quý Phàm tức giận với Quý Tranh là vì vốn dĩ ông là chủ tịch một tập đoàn, dù Quý Tranh không thể làm lính đặc chủng, anh cũng có thể tiếp quản tập đoàn của ông. Nhưng anh lại khăng khăng không chịu, nhất quyết phải đi làm vệ sĩ cho một nữ diễn viên.

Nói đến đây, Quý Phàm không kiềm lòng được mà bảo: “Để con bắt nó trở về.”

Thấy con trai nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Lương Thanh Các đưa tay ngăn lại. Hai cha con này cứ như hoán đổi tính cách cho nhau, người trẻ tuổi thì điềm nhiên từ tốn, kẻ già đầu thì hành xử xốc nổi.

“Tính tình A Tranh con còn không rõ sao?” Lương Thanh Các nói, “Chuyện nó đã quyết định, con có khuyên thế nào cũng không thay đổi được gì.”

Quý Phàm càng nghĩ càng giận, nói: “Chẳng lẽ cứ để như thế?”

Lương Thanh Các dứt khoát nói: “Nói chuyện với cha, quân lệnh như núi, bảo nó về quân đội.”

Chín giờ tối, bữa tiệc kết thúc, Quý Tranh đưa Khương Cách về căn hộ, lúc trên xe, cảm giác mệt mỏi rã rời vì tối qua không nghỉ ngơi đủ từ từ ập đến. Về đến nhà, Khương Cách đi thẳng về phòng ngủ.

Bởi vì quá mệt mỏi, Khương Cách vừa lên giường đã thiếp đi. Nhưng giấc ngủ của cô không tốt lắm, cảnh quay hôm nay quá giống với cảnh tượng trong trí nhớ, Khương Cách cảm thấy như mình lại bị đè gáy nhấn vào nước lạnh một lần nữa. Cơn lạnh và cảm giác ngạt thở chiếm lấy cô, Khương Cách choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nhịp tim còn chưa ổn định, điện thoại đã reo lên inh ỏi. Khương Cách đưa tay lau mồ hôi lạnh rồi cầm lấy điện thoại. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, trái tim vừa được thả lỏng của Khương Cách lại bị siết chặt.

Cô ấn nghe, đầu bên kia điện thoại ồn ào huyên náo, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất lạnh lẽo chói tai, giọng Tống Bách Hợp gần như vỡ vụn.

“Cách Cách, cháu đến đây mau lên, Khương Đồng xảy ra chuyện rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc