DỊU DÀNG TẬN XƯƠNG

Cái vỗ vai nhẹ nhàng của bà Lương Thanh Các vẫn còn lưu lại trên vai, người nhà của Quý Tranh cũng đang nhìn cô. Khương Cách khẽ mím môi, mười mấy tiếng qua cô chẳng thể thiết tha ăn uống. Nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, cô cũng đành cầm muỗng lên ăn.

Ăn trưa xong, Khương Cách cùng mọi người trở về phòng khách ngồi đợi tin tức từ quân đội. Một lúc sau bà Lương Thanh Các cũng rời khỏi phòng Quý Phàm. Thấy bà ra ngoài, ông cụ Quý Hiển ngước mắt nhìn cửa phòng con trai, nhíu mày nói: “Càng lúc càng quá quắt, nó trốn trong phòng làm gì?”

Bà Lương Thanh Các ngồi xuống cạnh chồng, ánh mắt không giấu được vẻ mỏi mệt và đau lòng. Nghe ông cụ Quý Hiển hỏi, bà ngẩng đầu nhìn sang. Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, đôi mày nhíu chặt của ông cụ dần dần giãn ra, ông cụ dời mắt đi, trầm mặc thở dài.

Quý Phàm vẫn không rời khỏi phòng, Khương Cách cũng không chạm mặt ông. Cô không phải là nguyên nhân duy nhất khiến ông rời đi. Mọi người đều biết tuy mối quan hệ giữa ông và Quý Tranh luôn căng thẳng, nhưng trong lòng ông người quan trọng nhất chính là con trai. Giờ đây Quý Tranh xảy ra chuyện, có lẽ trong nhà không có ai cảm thấy khó chịu bằng ông.

Với tình hình hiện tại, mọi người cũng không màng đến chuyện khác, hi vọng duy nhất của cả nhà là điện thoại của ông cụ Quý Hiển. Từ giữa trưa mãi đến khi trời tối sẩm, cứ mỗi hai giờ sẽ có tin tức, nhưng không tin tức nào có hi vọng.

Từng giây từng phút trôi qua, càng về sau hi vọng càng xa vời. Ánh đèn trong phòng khách hắt lên khuôn mặt tiều tụy của mọi người.

Trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của Quý Hiển, cúp điện thoại, không cần ông cụ nói, mọi người cũng biết kết quả. Bầu không khí trong phòng khách vốn đã tĩnh lặng, giờ lại càng trùng xuống. Hương trà vương vấn trong phòng, bà Lương Thanh Các nhìn Quý Chước dã ngủ say trong lòng Quý Cẩm, nói khẽ: “Di Quân, cháu dẫn Chước Chước đi ngủ trước đi.”

Nghe bà nói, ông cụ Quý Hiển đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn mọi người trong nhà nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không có tin tức gì. Đội tìm kiếm cứu viện đã nói nếu có tin mới sẽ lập tức gọi điện báo.”

Cách mỗi hai giờ gọi một cú điện thoại tuy không lãng phí nhiều thời gian, nhưng dù sao vẫn làm ảnh hưởng đến công việc của quân đội. Lão tướng Quý cương trực công chính cả một đời, ông cụ không muốn tiếp tục làm phiền quân đội vì chuyện này.

Nghe ông cụ nói thế, mọi người trong phòng khách đều trầm mặc. Nói như thế có nghĩa rằng về sau cơ hội cứu viện càng thêm xa vời. Bà Lương Thanh Các chống người đứng dậy, vỗ tay nói: “Được rồi được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngồi đây chờ cũng không giúp ích được gì, đừng để mình mệt mỏi rồi ngã bệnh.”

Nói rồi, bà chuyển mắt nhìn về phía Khương Cách, từ lúc đến nhà, Khương Cách chỉ nói mấy câu với bà trong phòng trà, sau đó cô luôn im lặng. Từ lúc đầu cô đã phải gắng gượng chống đỡ, đoán chừng hiện tại đã không chịu nổi.

Ánh mắt bà cụ dịu đi, bà nói với Khương Cách: “Khương Cách, nếu cháu không muốn về thì đêm nay cứ ở lại nhà, phòng Quý Tranh còn trống, bình thường luôn có người quét dọn sạch sẽ.”

Mọi người trong phòng vốn đang lục tục rời đi, nghe bà Lương Thanh Các nói thì đồng loạt nhìn về phía Khương Cách.

Quả thật tinh thần Khương Cách đã sắp tan rã, hiện tại cô chỉ có thể miễn cưỡng giữ mình tỉnh táo, Nghe bà cụ nói, cô ngẩn ngơ một lúc rồi mới đáp lời: “Không cần đâu ạ, cháu về nhà mình là được rồi.”

Ở nhà mình vẫn thoải mái hơn, huống hồ gì trong nhà còn có Quý Phàm, Khương Cách hẳn sẽ cảm thấy lúng túng. Lương Thanh Các gật đầu, bảo dì Triệu: “Bảo tài xế chở Khương Cách về nhà.”

Khi tài xế chở Khương Cách về căn hộ Hồ Bạch Lộ đã là mười giờ tối. Nghe lời căn dặn của bà Lương Thanh Các, tài xế đưa Khương Cách đến cửa nhà rồi mới rời đi. Khương Cách mở cửa bước vào nhà, tiện tay bật đèn rồi vào phòng bếp rót nước, sau đó trở lại phòng khách.

Lúc tại đại viện quân đội, tuy mọi người cũng trầm mặc ngồi trong phòng khách, nhưng bầu không khí ấy khác hẳn sự trầm mặc của phòng khách nhà cô. Phòng khách ở đại viện có tiếng tim đập và hít thởi, ánh đèn cũng ấm áp. Còn phòng khách nhà cô chỉ có sự vắng lặng một cách chết chóc, thậm chí cô còn chẳng nghe được tiếng tim đập và hít thở của mình.

Tinh thần và ý chí của Khương Cách sa sút không phanh, cô như một quả bóng xịt hơi, chậm rãi cuộn người vào một góc nhỏ, vùi mình trong ghế sô pha.

Ngoài cửa sổ ánh đèn vẫn lập lòe chiếu sáng giữa màn đêm tịch mịch, cả thế giới như mất đi âm thanh. Giữa khung cảnh tĩnh lặng ấy, bỗng một tiếng động vang lên.

Chiếc điện thoại trên ghế sô pha rung lên, Khương Cách hoàn hồn, cô liếm bờ môi khô khốc rồi nhận điện thoại.

Cú điện thoại do Thái Kỷ gọi đến, sau khi điện thoại kết nối, đầu bên kia không một tiếng động. Thái Kỷ lo lắng, vội vàng gọi: “Khương Cách.”

Hồi lâu sau, bên kia mới có tiếng xột xoạt từ ghế sô pha, cùng với tiếng “ừ” khe khẽ của cô.

“Em không sao chứ?” Thái Kỷ hỏi.

Khương Cách cầm ly nước uống một hớp, trả lời: “Không sao.”

Thái Kỷ do dự một lúc rồi hỏi: “Quý Tranh…”

“Vẫn đang tìm kiếm.” Khương Cách ngắt lời anh ấy rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

Thấy Khương Cách không muốn nhiều lời, Thái Kỷ cũng không hỏi tiếp, anh ấy nói vào vấn đề: “Chiều hôm nay đạo diễn Tiền Dĩnh vừa gọi điện thoại cho anh, bảo em ngày mai bảy giờ đến Thanh Trúc Hiên dự tiệc.”

Tiền Dĩnh đã gọi mấy lần, Thái Kỷ vốn định từ chối thẳng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi ý Khương Cách.

Thấy Khương Cách lại im lặng, Thái Kỷ nặng nề thở dài, nói: “Nếu em không muốn thì không cần đi đâu.”

“Em đi.” Khương Cách trả lời, cô ngước mắt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, khẽ nói tiếp: “Không có chuyện gì nghiêm trọng, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ngày mai bảo Lý Nam đến đón em, mang theo Dưa Hấu đến nữa.”

“Được rồi.” Thái Kỷ đáp lời rồi nói tiếp: “Em gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Khương Đồng đi, con bé muốn nói chuyện với em mà lại không dám, cứ lân la hỏi anh, anh cũng có biết gì đâu chứ.”

“Em biết rồi.” Khương Cách trả lời rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Khương Cách gọi điện thoại tiếp cho Khương Đồng. Dường như cô bé luôn túc trực bên điện thoại, vừa nghe thấy tiếng chuông đổ đã lập tức bắt máy.

Thái Kỷ không biết gì hơn, cô cũng không hề có tin tức mới nào. Mười mấy tiếng bay từ London về nước, lại thêm vài giờ từ giữa trưa đến hiện tại, ngần ấy thời gian đã trôi qua nhưng lại không hề có chút tin tức nào về Quý Tranh.

Khương Cách nói sơ tình hình với Khương Đồng, Khương Đồng tỏ vẻ đã hiểu, bảo cô cứ gọi điện thoại cho mình nếu cần, Khương Cách cũng đồng ý. Sau đó Khương Đồng phải đi nghỉ ngơi nên bèn cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, phòng khách lại trở về với vẻ cô tịch quạnh hiu. Lắng nghe nhịp tim đập và tiếng hít thở của bản thân, Khương Cách nằm dài trên ghế sô pha.

Ghế sô pha là nơi cuối cùng Quý Tranh từng ngồi.

Khương Cách ngước nhìn trần nhà tối đen như mực, trong đầu lại hiện lên cảnh tưởng Quý Tranh bị ngọn lửa nuốt chửng rồi tan biến trong bàn tay cô.

Khương Cách che kín mặt, run rẩy động viên bản thân.

Phải mạnh mẽ lên, Khương Cách.

Ngày hôm sau, Khương Cách không đến đại viện. Bà Lương Thanh Các bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, cũng bảo cô gọi điện thoại cho Hoàng Di Quân nếu cần. Khương Cách nằm ở nhà cả ngày, năm giờ chiều, Lý Nam và Tiểu Bàng đến đón cô. Trang điểm và thay quần áo xong, Lý Nam lái xe chở cô đến Thanh Trúc Hiên.

Tâm trạng Khương Cách không tốt lắm, cô cầm điện thoại, khoanh tay ngồi ngẩn ngơ trên ghế. Lý Nam và Tiểu Bàng ngồi phía trước, nhìn thấy Khương Cách như thế thì cũng không dám hỏi nhiều.

Đến nơi, Lý Nam xuống xe mở cửa cho Khương Cách.

Đêm tháng Mười một tại Nam Thành, tiết trời se lạnh. Bầu trời tối đen như mực, cơn gió thổi qua khiến mắt Khương Cách hơi khô. Trước khi tiến vào Thanh Trúc Hiên, cô nhận được điện thoại của Hoàng Di Quân.

Hôm nay quân đội đã gọi điện thoại ba lần, sáng trưa tối, buổi sáng và buổi trưa không có tin tức tốt, cú điện thoại buổi tối càng khiến mọi người thêm tuyệt vọng. Trong lòng ai cũng hiểu rõ, mất tích càng lâu thì nguy cơ tử trận càng cao hơn.

“Không tìm thấy.” Hoàng Di Quân nói.

“Vâng.” Giọng Khương Cách vẫn bình bình, nhưng cuống họng cô đã đau rát.

Hoàng Di Quân mường tượng tâm trạng của cô hiện giờ, trong lòng có phần khó chịu. Chị ấy lại nói thêm một thông tin mà ông nội nhận được.

“Quân đội vừa thông báo rằng thời điểm tốt nhất để tìm kiếm cứu hộ đã qua, điều này có nghĩa rằng cơ hội tìm được người sẽ càng lúc càng mong manh, hơn nữa, việc tìm kiếm cứu hộ có thể kết thúc bất cứ lúc nào.” Nói đến đây, Hoàng Di Quân dừng lại một lúc như đang điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị trấn an cô: “Khương Cách…”

“Em biết rồi.” Khương Cách trả lời.

Nói rồi, cô lướt mắt nhìn hành lang, nhóm Tiền Dĩnh đang đi về phía bên này, cô nói: “Em còn có việc phải đi trước.”

Khương Cách cúp điện thoại, những bóng người trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, đến khi có người gọi, Khương Cách mới hoàn hồn lại.

Bữa tiệc đêm nay vốn trang trọng, Khương Cách đã trang điểm và thay quần áo chỉnh tề, vẻ mặt cô đã tươi tắn hơn đôi chút, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy vẻ tiều tụy.

Tiền Dĩnh đã làm việc cùng Khương Cách lâu như vậy, đương nhiên cô ấy có thể nhìn ra. Nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Khương Cách, nụ cười của cô ấy nhạt đi phần nào, cô ấy hỏi: “Cô không sao chứ?”

Khương Cách khẽ nhíu mày, đè nén cơn đáu nhói trong lồng ngực, trái tim cô đã rỉ máu đầm đìa. Cô gượng cười trả lời: “Tôi không sao.”

Bữa tiệc này là do Tiền Dĩnh mời, bộ phận giám chế sản xuất phim đều có mặt đông đủ. Ngoại trừ đạo diễn và nhà sản xuất còn có vài diễn viên chính. Người của chuỗi rạp phim cũng đã đến, bàn ăn chật kín người.

Tiền Dĩnh có phần khác với Hoàng Ánh, cô ấy là đạo diễn thế hệ mới, mặc dù cũng quay phim điện ảnh, nhưng phim của cô ấy có tính thương mại cao hơn Hoàng Ánh. Những bữa tiệc thế này không thể thiếu màn uống rượu, tính tình Tiền Dĩnh phóng khoáng, thấy tâm trạng Khương Cách không tốt, cô ấy đã uống thay Khương Cách không ít lần.

Người đại diện của chuỗi rạp phim họ Lý, Tiền Dĩnh thường xuyên giao thiệp với ông ta. Trong mắt đoàn làm phim, người của chuỗi rạp phim lớn như cha, bọn họ đều niềm nở tiếp đón.

Năm nay đại diện Lý đã ngoài bốn mươi, bụng bia lộ rõ, vóc người tuy không béo nhưng lại không cao. Thế hệ trước của tập đoàn đã lui dần về sau, một lớp người mới trẻ tuổi hơn được đề bạt lên đảm nhiệm.

Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến vị trí này trong giới giải trí, trong cái giới này đầy rẫy chuyện quy tắc ngầm bẩn thỉu, khó mà giữ vững ranh giới đạo đức con người. Mới đầu Tiền Dĩnh không vạch trần con người của đại diện Lý, nhưng sau vài ba ly rượu, trong lòng mọi người đã hiểu rõ.

Thế nhưng ai cũng đã quen với những bữa tiệc rượu thế này, cũng biết cách ứng xử hợp lý.

Đại diện Lý đang uống rượu thì trợ lý bước vào nói gì đó với ông ta. Ông ta đánh tiếng với mọi người trong phòng rồi rời đi.

Chỉ một lúc sau, đại diện Lý đã trở lại, ông ta cười nói: “Thật xin lỗi, hôm nay chủ tịch chúng tôi cũng đến đây dự tiệc, tôi vừa đi chào hỏi.”

Tiền Dĩnh cười đáp: “Không sao không sao, đến đây, chúng ta tiếp tục.”

Tiền Dĩnh nâng ly mời rượu, nhưng đại diện Lý không bước đến cạnh cô ấy mà lại cười cười bước đến sau lưng Khương Cách.

Từ lúc Khương Cách vào phòng, cô chỉ uống hai ly rượu rồi không hề động đến ly nữa, Tiền Dĩnh lại liên tục uống thay cho cô. Nhắc đến cũng thấy lạ, trong đoàn làm phim, đạo diễn và nhà sản xuất luôn là lớn nhất, thế nhưng mọi người ai cũng chú ý đến tâm trạng của Khương Cách.

Đại diện Lý cũng không quan tâm chuyện giữa bọn họ là thế nào, nhưng từ lúc thấy Khương Cách bước vào cửa, ông ta đã để mắt đến cô.

Khương Cách vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa mang vẻ lạnh lùng thanh cao. Bản tính đàn ông vốn đê tiện, phụ nữ càng thờ ơ phớt lờ, đàn ông càng say mê theo đuổi.

“Sao tôi cứ uống mãi với đạo diễn Tiền như thế được.” Đại diện Lý cười hềnh hệch nói, rồi nhấc chai rượu rót cho Khương Cách một ly. Hương thơm rượu đỏ hòa lẫn với mùi thơm trên người cô, ánh mắt ông ta mơ màng, mỉm cười nói với Khương Cách: “Cô Khương, uống với anh một ly nào.”

Hôm nay Khương Cách đến là vì bộ phim, đương nhiên cô hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi. Ly rượu đã đặt trước mặt cô, cô hoàn hồn nhấc ly rượu, rồi đứng dậy chạm ly với đại diện Lý.

Cạn ly xong, Khương Cách ngửa đầu định uống, nhưng chiếc ly trên tay lại bị ông ta giữ lại. Khương Cách bình tĩnh dời ly đi, đại diện Lý không màng đến phản ứng của cô, lại cười hềnh hệch nói: “Uống như thế không có thành ý gì cả, chúng ta uống rượu giao bôi đi.”

Đại diện Lý vừa dứt lời, Tiền Dĩnh lập tức hoảng hốt nói: “Đại diện Lý, làm thế không thích hợp đâu ạ.”

Trong những bữa tiệc như thế này không khó băt gặp những trò chòng ghẹo đùa giỡn như thế. Nghe Tiền Dĩnh nói, nụ cười của đại diện Lý nhạt đi, ông ta nhìn Tiền Dĩnh nói: “Đạo diễn Tiền, là cô đang cầu xin tôi hợp tác, có thích hợp hay không cũng không đến lượt cô nói.”

Nói rồi, ông ta quay đầu duỗi cánh tay đến trước ngực Khương Cách. Còn chưa kịp chạm đến, Khương Cách đã hất thẳng ly rượu vào mặt ông ta.

Hành động của cô khiến đại diện Lý nhất thời ngây ngẩn, đến khi hoàn hồn lại, ông ta lập tức nổi trận lôi đình. Chưa lần nào dự tiệc ông ta bị chống đối như thế.

“Mẹ nó, đồ đ…” Ông ta định ném ly rượu vào Khương Cách, nhưng chưa kịp vung tay, ông ta đã kêu lên đầy đau đớn.

“A!” Đại diện Lý rên lên, ông ta hùng hổ quay đầu lại nói: “Mẹ nó, ai dám cản tao!”

Ông ta vốn cho rằng là người cùng công ty, đến lúc nhìn thấy người đang giữ cánh tay mình, mặt ông ta lập tức trắng bệch, run rẩy nói: “Quý… Quý tổng…”

Khương Cách đã thẫn thờ cả ngày, những lời của Hoàng Di Quân ít nhiều gì cũng khiến cô suy sụp, vốn dĩ vì tâm trạng không ổn định nên cô mới kích động hắt ly rượu. Đến lúc cô hoàn hồn lại đã thấy Quý Phàm đứng sau lưng giữ cánh tay đại diện Lý, sau đó mạnh tay hất ông ta sang một bên.

Cổ tay ông ta đau đớn như đã bị trật khớp, ông ta bị hất ngã vào bàn ăn. Đưa mắt nhìn Khương Cách và Quý Phàm, ông ta chợt hiểu ra điều gì. Đại diện Lý sợ run người, sau đó lại thức thời bắt đầu xin lỗi.

“Xin lỗi Quý tổng, tôi tôi tôi không biết ngài và cô ấy…”

“Con bé là con gái tôi.” Quý Phàm lạnh lùng nhìn ông ta, khí thế áp bách, trầm giọng nói: “Tôi chống mắt lên xem ai dám động đến con bé.”

Bình luận

Truyện đang đọc