ĐỒ ĐỆ ĐÃ HẮC HÓA [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 1]

Chiếc xe ngựa dừng lại đột ngột gây nên một chút rung lắc, Sử Diệp bị giật mình tỉnh giấc, y phát hiện bản thân không khí chất mà nằm trong lòng người ta.


Sử Diệp đơ người một lúc lâu, y xấu hổ che mặt lại, thầm mắng trong lòng một câu đồ không có tiết tháo.


Quan Đông Hàn tất thảy biểu tình của y đều thu vào mắt, hắn buồn cười nắm lấy cổ tay Sử Diệp kéo xuống, hơi thở ấm nóng phà vào mặt y: "Ca ca, huynh thức rồi sao? Huynh còn mệt không?"


Sử Diệp lắc đầu không dám lên tiếng, bởi vì y không nói nên lời trước gương mặt xuất thần đang kề sát mình.


Quan Đông Hàn đỡ y ngồi dậy, một tay vén rèm cửa: "Chúng ta tới quán trọ rồi."


Y gật gật đầu đưa mắt nhìn ra  bên ngoài, trời đã sụp tối đường vắng bóng người. Quan Đông Hàn một tay đỡ y xuống xe, Sử Diệp vẫn còn hơi mơ màng nên vấp chân tựa vào lòng ngực hắn.


Quan Đông Hàn thuận tay nắm chặt cái eo mảnh khảnh của Sử Diệp, tiếng động lớn khiến cho Miên Miên vốn đang ngủ say làm cho thức giấc, ngay khi mở mắt ra đập vào là cảnh tượng người ôm tay ấp vừa rồi.


Miên Miên nhanh chóng che mắt lại, gấp gáp nói: "Hai người mau xuống xe đi."


Sử Diệp ho khan một cái đứng thẳng dậy, tay đoạt lấy gậy  từ Quan Đông Hàn chống đỡ xuống xe.


Cả bốn người im lặng không nói một câu nào, bên trong khách điếm chỉ còn lác đác vài khách nhân ngồi uống rượu.


Lâm Kỳ Hưng đến trước mặt chưởng quầy, đặt một thỏi bạc lên bàn: "Chưởng quầy, cho ta bốn phòng."


Lão chưởng quầy thấy bạc liền sáng mắt, nhưng lão lại lắc đầu: "Thật ngại quá, hiện tại chỉ còn lại ba phòng."


Lâm Kỳ Hưng suy nghĩ một chút, đành chấp nhận tạm thời lấy ba phòng vậy, chưởng quầy cười xảo trá cất bạc vào trong tay áo, sau đó ra lệnh tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu.


Đứng trước cửa phòng, Quan Đông Hàn lên tiếng:" Tứ thúc ở một phòng, Miên Miên tỷ ở một phòng, con với ca ca một phòng."


Không để Sử Diệp từ chối hắn nhanh chóng kéo y mở cửa vào trong, phòng ốc rộng lớn, giường cũng lớn đủ cho hai người nằm.


Sử Diệp vẫn bảo trì một mặt im lặng, không hiểu vì sao Quan Đông Hàn lại cư xử kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ tiểu tử thối đó có ý đồ xấu xa với mình sao?


Quan Đông Hàn ngồi trên giường, hắn bắt đầu cởi y phục ra, làn da săn chắc, cơ bắp đầy đặn, khối thân thể của hắn khiến Sử Diệp phải cứng họng.


Hắn mỉm cười nhìn Sử Diệp ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo y tiến đến, chẳng biết ma lực xuất phát từ đâu khiến Sử Diệp ngây người làm theo lời hắn.


"Ca ca, tới giờ huynh châm cứu cho đệ rồi."


Giọng nói vang lên đánh thức lý trí của Sử Diệp, y ngại ngùng à ừm một cái, thì ra mục đích của Quan Đông Hàn chính là để mình trị thương cho hắn, Sử Diệp tự giễu bản thân quá huyễn hoặc mọi chuyện. Có phải mình cô đơn quá lâu nên sinh ra ảo giác hay không?


Quan Đông Hàn mở hòm thuốc của y, tự tay hắn bày ra những cây châm quen thuộc đó. Sử Diệp lấy một cây nhỏ bắt đầu đâm vào huyệt yết hầu của hắn, rồi sau đó liên tiếp vài cây đâm theo đường cổ xuống tới giữa ngực.


Y lại lấy một cây hơi to ra đâm vào huyệt Trung Đình của hắn ở dưới xương sường, Sử Diệp cẩn thận đặt hai ngón lên cổ tay hắn bắt mạch.


Cảm thấy kinh mạch vẫn chỉ khai thông ra được một ít, Sử Diệp cau mày: "Xem ra phải mất thời gian rất lâu mới có thể hoàn toàn trị khỏi cho ngươi, nếu cứ dùng cách cũ... E rằng sẽ không kịp..."


Quan Đông Hàn xoa xoa mu bàn tay của y, nhẹ giọng : "Không sao, chỉ cần là huynh vẫn không bỏ cuộc, đệ cũng sẽ không bỏ cuộc."


Sử Diệp đối với hắn lúc này chính là đức tin to lớn, là một thứ niềm tin để hắn có thể bám víu vào. Chỉ cần là Sử Diệp vẫn còn cố gắng vì hắn, Quan Đông Hàn có thể vì y mà không từ bỏ con đường võ lâm chính đạo của mình.


Ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của hắn khiến Sử Diệp trong lòng nóng ran, tim đập cũng nhanh hơn, y chưa bao giờ nhận được thứ niềm tin to lớn như vậy từ một người xa lạ... Mà hắn cũng không còn quá xa lạ với Sử Diệp nữa rồi... Trong khoảng thời gian năm năm qua có một số thứ đã liên kết lại.


"Ta sẽ cố gắng." Sử Diệp như động vật nhỏ phát ra tiếng meo meo, Quan Đông Hàn vui sướng trong lòng, ở một vài chỗ còn bị giọng nói đó làm cho ngứa ngáy, cảm giác này đối với hắn thật mới lạ.


Hắn nắm chặt tay của Sử Diệp: "Huynh đúng là ca ca tốt của đệ."


Ca ca tốt? Ngươi nghĩ như vậy thì chính là như vậy, chúng ta vốn dĩ là huynh đệ mà.


Mặc dù được khen nhưng Sử Diệp không quá hưng phấn, chỉ nhàn nhạt cười một cái.


Sử Diệp rút hết châm trên người hắn ra, sau đó dọn dẹp cho cẩn thận rồi mới chần chừ, y không biết có nên lột ngoại y ra hay không nữa.


Quan Đông Hàn nằm sát vào trong vách, nằm nghiêng người dùng một tay kê đầu, một tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nội y xộc xệch ánh mắt hoan hỉ nhìn Sử Diệp.


Sử Diệp mặt hơi hơi nóng cúi xuống, tên tiểu tử thối lại làm bộ dạng soái khí ngả ngớn đó, đúng kiểu mà y thích, đúng là đồ lưu manh... Tiểu lưu manh đáng ghét...


Sử Diệp sửa soạn lại tâm trí, may quá liêm sỉ vẫn còn, tiết tháo vẫn không bị chó tha đi.


"Ca ca, sao còn đứng đó? Mau đến ngủ đi." Quan Đông Hàn không hiểu chuyện, vẫn tỏ bộ mặt hớn hở đó nói.


"À... Ừ..." Sử Diệp lúng túng cởi bỏ ngoại y, từ từ bò lên giường nằm co người sang một bên.


Quan Đông Hàn thả lỏng người nằm nhìn bóng lưng đưa về phía mình, thân ảnh nhỏ con đó khiến hắn muốn phủng trong lòng.


Hắn nhắm mắt lại, hít thở đều đặn chìm vào giấc ngủ, Sử Diệp cả một ngày ngồi trên xe mệt mỏi nên cũng rất nhanh chóng an ổn ngủ.


______________________________________


Sáng sớm dòng người ngoài đường bắt đầu đông đúc, trong khách điếm tấp nập ồn ào.


Trong số khách nhân còn có vài nhân sĩ giang hồ, hằng ngày tụ tập tại nơi này để bình chuyện thiên hạ. Chủ đề mà hôm nay họ bàn tán chính là sự việc năm ấy, Sử gia trong lần yến hội thưởng hoa do Hàn gia tổ chức đã đầu độc nhị tiểu thư cùng vô số nhân sĩ giang hồ đến dự.


Sự việc nghiêm trọng khiến hơn trăm người thiệt mạng, nhị tiểu thư Hàn gia may mắn được gia phụ trục lại tính mạng, Hàn gia bao đời hành y tế thế so với Sử gia có phần lấn nước hơn, vả lại Sử gia có giao tình rất tốn với đại ma đầu Uông Tần, thế nên tội danh này liền bị ụp lên đầu Sử gia, mang tai tiếng khắp thiên hạ.


Kẻ thù mỗi ngày một nhiều, đến cuối cùng dù cho có chạy đằng trời cũng phải nhận lấy họa diệt môn, nhưng không ai ngờ rằng nhi tử của Sử gia may mắn thoát chết, thoái ẩn giang hồ.


Về vị nhi tử này, không có mấy người biết qua bởi vì từ lúc còn nhỏ đứa trẻ này ốm yêu bệnh tật, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, quanh năm suốt tháng chỉ sống sau hậu viện của Sử phủ, được mọi người bao bọc che chở.


Khi tin đồn lộ ra mấy ngày nay, đa số võ lâm chỉ e ngại kẻ sống sót mang ý định trả thù, suy tính tâm cơ để một ngày nào đó gây hại võ lâm.


Bên cạnh đó, vụ án của lại bộ thị lang Trang Thư Vũ mưu đồ phản nghịch, cấu kết bè phái bị triều đình phát hiện, hoàng đế Tử Long tức giận ban chiếu chu di tam tộc Trang gia, tuy vậy pháp luật lỏng lẻo khiến cho tàn dư Trang gia thoát chết, lưu lạc chốn võ lâm.


Triều đình hay tin phát lệnh truy nã khắp thiên hạ.


Tiếng ồn ào ngày một lớn hơn, Sử Diệp bị đánh thức bởi tiếng rao bán bên ngoài.


Y như một con mèo nhỏ cựa quậy một lúc khiến cho đầu tóc tán loạn, nội y bị hở ra.


Quan Đông Hàn vốn đã thức từ sớm, nhưng hắn phát hiện Sử Diệp đang vòng tay qua ngực hắn ôm ngủ ngon lành, nhìn nét mặt bình yên đó hắn không nỡ đánh thức y.


Cứ thế hắn để mặc nam nhân nằm ôm mình, ngay khi nam nhân cọ cọ vào hõm vai của hắn, đột nhiên khí tức nóng rực từ chỗ bị cọ sát truyền khắp thân thể.


"Ồn ào quá đi..." Sử Diệp giọng nói nhựa như kẹo ngào đường, cộng với khuôn xương quai xanh tinh tế bị lộ ra đập vào mắt Quan Đông Hàn.


Hắn miệng khô lưỡi nóng, không biết vì sao lại dâng lên cỗ nhiệt khí này. Hắn khó khăn nuốt nước miếng, muốn ngồi dậy tránh đi chỗ khác.


Một người thì muốn tránh né, một người thì muốn giữ lại cái gối ôm ấm áp của mình, Sử Diệp giọng có chút cau có: "Đừng làm loạn.... Cái gối ôm chết tiệt..."


"Ca ca... Là đệ..."


Cả hai cọ tới cọ lui một lúc lâu, Sử Diệp khi nghe thấy giọng nói như muốn khóc của hắn liền bừng mở mắt.


Sử Diệp bất động thân thể, ngạc nhiên nhìn đến tình hình hiện tại.


Là mình đang ôm hắn? Là mình đang làm loạn hắn? Tại sao lại xảy ra việc này? Mặt mũi mình còn để đâu được nữa đây?


Sử Diệp vội vàng rút người lại, ngơ ngác thối lui ra sau gần mép giường, ngay khi sắp bị té xuống thì Quan Đông Hàn chồm tới ôm eo y kéo lại.


Sử Diệp hay tay đặt lên lồng ngực săn chắc, xuyên qua lớp nội y mỏng Sử Diệp có thể cảm nhận được độ ấm cũng như nhịp tim đang tăng vọt.


Sử Diệp đỏ mặt, nhỏ giọng: "Xin... Xin lỗi... Ngươi có thể buông ta ra?"


"A?"


Ngay lúc này, cánh cửa phòng bị mở toang ra, Miên Miên vui vẻ đứng đó: "Sử ca, chúng ta ra ngoài dạo một..."


Giọng nói của nàng dần nhỏ đi, sắc mặt biến đổi thất thường, cảnh tượng mà nàng thấy chính là hai nâm nhân quần áo sôc sệch, đầu tóc rũ rượi nằm ôm nhau trên giường.


Là... Là xuân cung đồ... Không đúng, là long dương đồ, hai người bọn họ làm chuyện không chín chắn.


Miên Miên xấu hổ ôm mặt bỏ chạy đi, chọc mù mắt bổn cô nương rồi.


Sử Diệp lúng tùn đạp hắn một cước lăn vào bên trong, Quan Đông Hàn ôm bụng hai mắt long lanh ngấn nước.


Sử Diệp ngồi dậy chỉnh chu lại nội y tóc tai, vội vàng mặc ngoại y thanh sắc nhàn nhạt.


Để muội muội hiểu lầm, Sử Diệp thực khó chịu trong lòng.


Quan Đông Hàn khó hiểu, ca ca đột nhiên sinh khí tặng cho hắn một cái đá yêu ngay bụng: "Ca ca sao lại hung dữ như vậy? Mới đây còn thắm thiết ôm đệ."


"Ai ôm ai chứ? Là... Là ngươi ôm ta..." Sử Diệp lóng ngóng trừng mắt với hắn, sau đó cầm gậy chống ôm hòm thuốc đi ra ngoài.


Quan Đông Hàn thích thú nhìn biểu tình tức giận như cô nương nhà lành bị ức hiếp đó, nếu ca ca là nữ nhân chắc hẳn hắn sẽ động lòng mất, rất tiếc người ấy lại là một nam nhân.


Từ trước hắn nghĩ nam nhân với nam nhân sẽ không phát sinh tình cảm, đến bây giờ ý nghĩ đó vẫn tồn tại.


(Nghiệp sẽ quật cưng thôi con trai ạ :D)

Bình luận

Truyện đang đọc