ĐỒ ĐỆ ĐÃ HẮC HÓA [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 1]

Sau khi Quan Đông Hàn đi xuống võ đài, không còn ai muốn tiếp tục tỉ thí với hắn nữa, tất cả bọn họ đều đã chứng kiến thực lực của thanh niên này cho nên tốt nhất vẫn chọn kẻ yếu hơn mình, từ từ rồi tính tiếp.


Lô Sỉ Hoằn cũng bị xướng tên được vài ba lần, hắn đều chiến thắng một cách dễ dàng, điều này cũng khiến người ta tránh né hắn như Quan Đông Hàn.


Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ còn cỡ 30 người, tất cả đều có võ công không thua kém gì với Quan Đông Hàn.


Trương Tử Phong lúc này giơ tay lên, lập tức tất cả im lặng như tờ, ông ta nói: "Những người còn lại, đều sẽ được gia nhập Nam Kiếm ta, thế nhưng chúng ta chỉ có thể nhận 5 đệ tử nội môn, còn lại sẽ là đệ tử ngoại môn tự tu luyện dưới danh bổn phái, để chọn ra chúng ta sẽ xếp hạng vị trí của mỗi người, những ai dưới bậc thứ 5 đều bị loại."


Tất cả như bầy ong vỡ tổ, năm ngoái ít nhất cũng phải có 10 người được chọn, nhưng năm nay lại thắt chặt con số như vậy càng khiến cho lòng người dao động.


Trong tâm bọn họ dấy lên sự háo thắng, ích kỷ phải tìm đủ mọi cách để đứng thứ hạng cao trong bảng.


Chính vì vậy mà những cuộc tỉ thí sau đây càng áp lực hơn, càng tàn độc hơn, đã có một vài người bị nội thương đến gần như mất mạng.


Nhưng kỳ lạ thay đa số những kẻ thua cuộc đều có dùng qua kim sang dược do Hồ Thanh Y ban tặng, điểm này chỉ có Sử Diệp tinh mắt nhận ra.


Lâm Kỳ Hưng có lẽ cũng nghi ngờ một chút về việc này, hắn lén đưa ánh mắt quan sát nét mặt của Hồ Thanh Y, bà ta vẫn bình chân như vại.


Quan Đông Hàn càng cảm thấy huyết khí sôi sục chạy loạn, Tán Công độc đang thấm rất nhanh.


"Tại hạ xin Quan thiếu hiệp đây chỉ giáo." Giọng nói trẻ trung mang theo tám phần hào sảng vang lên, thanh niến đứng trên đài gương mặt sáng lạng nhìn hắn cười.


Quan Đông Hàn nhận ra thanh niên này, hắn là Thái Vân Trọng một kiếm khách lang bạc khắp nơi, năm nay tham gia kỳ sát hạch chỉ để gia nhập Nam Kiếm tìm nhân tình.


Đúng vậy nhân tình của hắn chính là nam tử, cũng vì điều đó mà không bao lâu hắn bị trục xuất khỏi sư môn với vị nhân tình đó, vĩnh viễn bị người đời thóa mạ.


Quan Đông Hàn buồn cười trong lòng, nam nhân lại có tình ý với nam nhân, thật không ra thể thống gì.


Hắn không do dự nhảy lên đài, hắn nắm chắc phần thắng trong tay, Thái Vân Trọng hiện tại đang đứng thứ 5 trên bảng, còn Quan Đông Hàn đứng thứ 4 cho nên Thái Vân Trọng muốn vị trí của mình chắc chắn hơn mới chọn tỉ thí cùng Quan Đông Hàn.


"Xin thất lễ."


Nói xong cả hai bắt đầu giao tranh, đánh qua đánh lại một lúc lâu vẫn chưa phân thắng bại, mà Tán Công độc bên trong người Quan Đông Hàn lại sục sôi đánh bay công lực của hắn.


Nếu cố gắng vận công thêm nữa, e rằng sẽ thổ huyết, chính vì vậy hắn nhanh chóng xoay chuyển tình thế, lưỡi kiếm làm cánh tay Thái Vân Trọng bị thương rồi một chưởng đánh lên ngực.


Thái Vân Trọng lảo đảo lùi lại, chấp tay nhã nhặn: "Xem ra ta thua trận này rồi. Quan thiếu hiệp quả nhiên lợi hại."


"Quá khen." Quan Đông Hàn cố trụ vững bằng hai chân, từng bước từng bước xuống võ đài.


Điều khiến hắn phải suy ngẫm chính là thời gian phát độc càng ngày càng rút ngắn, thật kỳ lạ đáng lẽ khi giao chiến với Lô Sỉ Hoằn xong mới phát độc cơ chứ. Tại sao hiện tại lại nhanh như vậy?


Có điều gì đó rất khác, cũng không rõ là khác ở chỗ nào.


Sử Diệp thấy sắc mặt hắn từ từ tái nhợt đi, lo lắng không yên : "Hình như tiểu tử thối không ổn lắm..."


"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá." Long Nhị cũng biết được có gì đó không ổn, nhưng nàng cần phải canh chừng Sử Diệp không để y lộ mặt.


Trận đấu tiếp tục cho đến khi tất cả đều kiệt sức, duy chỉ có Lô Sỉ Hoằn vẫn còn khỏe mạnh, hắn lúc này đang đứng hạng hai mục tiêu tiếp theo chính là Quan Đông Hàn ở vị trí đầu.


Lô Sỉ Hoằn đứng trên đài, ánh mắt gian trá nhìn Quan Đông Hàn, dõng dạc nói: "Mời Quan thiếu hiệp đây so tài với ta vài chiêu, không biết có bất tiện không?"


"Không." Hắn không nhiều lời lập tức lên đài.


Sử Diệp một tay nắm chặt cành cây một tay siết chặt gậy chống, lòng bắt đầu nổi lên trận lửa hừng hực.


________________________________


Hai nam nhân đứng trên võ đài, ánh mắt giao nhau gay gắt đến những người xung quanh có thể cảm nhận được mùi thuốc súng.


Lô Sỉ Hoằn lật bàn tay, thanh trường kiếm từ trong ống tay áo rộng rơi xuống, gã không do dự mà thi triển nội công lao vụt đến.


Kiếm vung xuống những đường sắc bén, dưới ánh sáng chiều tà, những tia bạc chợt lóe lên khiến Quan Đông Hàn có hơi bị phân tâm.


Hắn tận lực tránh né những chiêu khó nhằn kia, trong đầu hồi tưởng lại những chiêu tiếp theo mà Lô Sỉ Hoằn xuất ra.


Rất nhanh hắn đã có thể lấy lại ưu thế, Lô Sỉ Hoằn bị đoán trước cảm thấy rất bất ngờ, tiếp sau đó gã thay đổi cách đánh.


Lần này ra chiêu nhanh hơn nhưng lại tinh tế hơn, luôn nhắm vào điểm yếu của đối phương mà hạ tay.


Quan Đông Hàn bị Tán Công độc trong cơ thể khiến cho nội lực mà Sa Hùng đan mang lại bị vơi dần.


Chính là lúc này, chiêu tiếp theo Lô Sỉ Hoằn sẽ đánh ngã hắn rồi dùng kiếm muốn đâm tới, ngay lúc đó hắn lợi dụng sơ hở ở phía cánh tay mà tấn công.


Đúng như dự đoán, Quan Đông Hoàn chưa kịp trở mình cho nhát kiếm vừa rồi, Lô Sỉ Hoằn một chưởng đẩy hắn ngã lên sàn, phun một ngụm máu.


Sử Diệp trừng mắt thốt lên: "Đông Hàn..."


Long Nhị chưa kịp ngăn cản, Sử Diệp đã đưa cây gậy về phía võ đài, nhấn nút cơ quan trên cán gậy, lập tức những cây kim châm lướt gió lao đến Lô Sỉ Hoằn đang cầm kiếm đâm xuống thanh niên.


Cảm nhận ám khí đang vụt tới, Lô Sỉ Hoằn trở người chém bay những cây châm.


Tiếng leng keng vang lên thanh thúy làm cho tất cả chấn động, Quan Đông Hàn cả kinh quay đầu nhìn về hướng ám khí xuất ra, mắt bắt gặp bóng dáng quen thuộc khiến tim hắn hẫng một nhịp.


Sao lại như thế? Không đúng! Sao Sử ca ca lại ở đó? Là huynh ấy dùng ám khí cứu mình?


Lô Hoàng ngồi trên tọa Liên Hoa, nhận ra Sử Diệp liền tức giận phóng tới cành cây. Long Nhị dùng chưởng phong ngăn cản lão ta, cả hai bay tới bay lui trên tán lá giao đấu, cuối cùng Long Nhị bị lão đánh trọng thương, ngã trên mặt đất.


Lô Hoàng dùng tay nắm lấy cổ áo Sử Diệp, ném ra phía võ đài. Cơ thể mảnh khảnh, y phục bị gió làm cho bay phất phới, trong mắt Quan Đông Hàn người nam nhân đang rơi từ trên không xuống kia tựa như chú chim gãy cánh, không sức chống cự.


Hắn không quảng nhiều việc nữa, mặc cho đám đông dùng ánh mắt cay độc nhìn Sử Diệp, hắn vẫn dùng khinh công nhảy lên, đỡ lấy vòng eo của nam nhân rồi ghì chặt trong lòng, chỉ sợ rằng lỏng tay một chút thì nam nhân sẽ vuột mất.


Quan Đông Hàn khó khăn đáp đất, nhẹ giọng hỏi: "Ca... Huynh không sao chứ?"


Sử Diệp nghe thấy thanh âm quen thuộc mang phần gấp gáp vang trên đỉnh đầu, y chửi thầm trong lòng bản thân thật ngu ngốc, vì một phút bốc đồng nông nỗi đã mang tới phiền phức cho Quan Đông Hàn.


Y chỉ nhút nhát lắc đầu, tận lực không dám ngẩng mặt lên đối diện với hắn.


Lô Hoàng nhìn chăm chăm hai người họ: "Sử Diệp! Ngươi cả gan dám ám toán hại người trước mặt Nam Kiếm bọn ta? Ngươi quá xem thường chúng ta rồi."


Sử Diệp từ từ đẩy nhẹ Quan Đông Hàn ra, y điềm tĩnh đối mặt với Lô Hoàng: "Không phải, ta chỉ lỡ tay thôi..."


Hồ Thanh Y bật cười: "Lỡ tay? Lỡ tay mà suýt khiến người khác bị thương? Không biết là ngươi ngốc thật hay giả ngốc đây."


Long Nhị chật vật đứng dậy, dùng tay áo lau đi vệt máu bên môi, nàng đi đến kéo Sử Diệp ra sau lưng mình, ngữ điệu nửa đùa nửa thật: "Không ngốc cũng không giả ngốc, như Sử công tử đã nói chỉ là lỡ tay thôi, chúng ta chẳng qua đến đây để xem náo nhiệt không có ý gì khác."


Lô Hoàng nhổ một bãi nước bọt, giọng ồm ồm: "Hàm hồ, cái gì mà xem náo nhiệt cái gì mà lỡ tay? Tất cả những người ở đây để ngươi xem là con lừa dắt mũi hay sao? Ta cảm thấy ngươi xuất hiện là có mưu đồ."


Dừng một chút lão nói tiếp: "Hay là... Ngươi và Quan Đông Hàn cấu kết nhau?"


Vừa nói dứt câu, đột nhiên những tên bị đánh bại trong những trận tỉ thí trước ôm ngực ngã lăng ra, khí lực mất hết mà học máu.


Tiếng bàn tán xôn xao càng dữ dội hơn, có một người lên tiếng chĩa mũi giáo về Sử Diệp: "Là ngươi mưu đồ hạ đọc bọn ta!"


"Đúng vậy! Chả trách ta cứ cảm thấy nội công trong người bị cạn kiệt."


"Chính ngươi cấu kết với con của ma đầu, gian lận trong cuộc tỉ thí để hắn chiến thắng."


"Thật quá đáng, Trương trưởng môn xin người nói một câu công đạo."


Lập tức mọi người đều nhao nhao lên tiếng đòi công bằng, mặc định Sử Diệp y là kẻ thủ ác.


Sử Diệp ấm ức trong lòng, những cái lưỡi không xương kia mặc nhiên đổ mọi tội danh của người khác lên đầu y, chỉ vì danh phận của y thôi sao?


Quan Đông Hàn nộ khí công tâm, không thể ngờ những con người hô hào chính nghĩa kia không màng chứng cứ, chỉ một ít nghi ngờ liền muốn đẩy Sử Diệp vào đường cùng.


Hơn hết thảy chính là những con người có máu mặt đang ngồi đây, hắn thấy rất rõ những ánh mắt ác ý đang đổ lên người bọn hắn.


Lâm Kỳ Hưng lớn tiếng trấn an: "Mọi người bình tĩnh, không có chứng cứ đừng đổ tội sai người..."


"Tứ đệ! Đến nước này đệ còn bênh vực cho bọn chúng? Chẳng lẽ đệ cũng là đồng lõa?"


"Huynh đừng ăn nói hàm hồ..."


"Vậy đệ giải thích xem, vì sao hậu nhân của Sử gia lại đi cùng đệ đến Nam Dương thành, lại còn xuất hiện tại nơi này đúng lúc mọi người bị trúng độc?"


Sử Diệp lớn tiếng cắt ngang trận cãi vả của hai người họ: "Đủ rồi!"


Y nghĩ trong lòng, sẽ tự giải quyết tất cả để không làm liên lụy đến tiền đồ của Quan Đông Hàn, một đời này y không muốn mắc nợ ai nữa.


"Ta theo Lâm thánh hiệp là muốn điều trị nội thương cho Đông Hàn, nếu các người không tin thì có thể tự tay bắt mạch cho hắn, nội công trong người hắn... Bị phong bế. Trước khi tham gia ta đã lén cho hắn uống Sa Hùng đan, tạm thời gia tăng công lực cho hắn, vì lo lắng nên ta... Mới âm thầm đến đây xem... Không có mưu tính gì. Các người có thể bắt mạch cho hắn, ngay cả hắn cũng bị trúng cùng loại độc kia... Nếu ta cấu kết với hắn thì làm sao có thể hạ độc luôn cả hắn?"


Phương Ứng Khanh không nhịn được tò mò liền nhảy xuống, cầm cổ tay của Quan Đông Hàn lên đặt hai ngón tra xét: " Đúng là bị trúng độc, Tán Công dược."


Trương Tử Phong nhăn mày: "Vậy... Ai là hung thủ?"


Sử Diệp cười nhạt, nhìn một vòng những người trúng độc hỏi: "Các người đều bị thương ngoài da, chắc chắn có dùng chung một loại thuốc, Kim Sang dược."


Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đã cấp cho bọn họ Kim Sang được, Hồ Thanh Y sắc mặt đại biến, bà ta tức giận đứng bật dậy: "Ý ngươi là ta hạ độc? Ta đường đường là chưởng môn của Lan Hoa phái, làm sao có thể làm mấy chuyện hèn hạ này được, ta thấy là ngươi ăn nói hàm hồ, vu khống cho bổn tọa."


Những đệ tử đi theo bà ta cũng phụ hoa theo, tất nhiên lời mà Sử Diệp nói không thể hoàn toàn thuyết phục được tất cả. Ngược lại còn tự khiến mình bị nói là vu oan giá họa.


Những người biết suy nghĩ thì lại có phần nghi ngờ Hồ Thanh Y, đều dùng cùng một loại Kim Sang dược, đều trúng một loại độc, đây không phải là ngẫu nhiên.


Lô Hoàng ánh mắt lén lút nhìn về phía tên đệ tử đứng cạnh Lâm Kỳ Hưng, tên đệ tử hiểu ý liền âm thầm chạy đi mất, Lâm Kỳ Hưng phát hiện nhưng lại không thể rời khỏi vị trí này được, hắn dùng nội lực truyền lời đến lão: "Huynh muốn làm gì?"


"Nhân chứng." Lô Hoàng cười cười lại, vẻ mặt đắc ý.


Chẳng mấy chốc tên đệ tử kia kéo theo một tên khác đang bị thương nặng, quỳ xuống trước mặt Trương Tử Phong: "Đệ tử... Đệ tử là người canh gác phòng chưa thuốc của Hồ chưởng môn... Sáng nay bị người tập kích... Trước khi ngất hai tên đó đã lẻn vào phòng."


Trưởng Tử Phong tức giận: "Vì sao bây giờ mới báo?"


"Đệ... Đệ tử vừa mới tỉnh... Được tìm thấy liền chạy đến đây ạ..."


Tên đệ tử bên cạnh cũng bè theo: "Đúng vậy ạ, là đệ tử đã tìm thấy đệ ấy."


Trưởng Tử Phong thở dài, nghiêm nghị tra hỏi: "Kẻ đột nhập đó, ngươi có nhận ra là ai không?"


"Người đó... Vóc dáng mảnh mai... Đoán chừng là nữ... Còn có một người đi theo bên cạnh... Chân đi đứng khập khiễng..."


Sử Diệp ngạc nhiên, không ngờ lại có nhân chứng xuất hiện chỉ thẳng hai người bọn họ như vậy, mà Long Nhị bên cạnh cũng không nói nên lời, cái mũ này quá vừa, chụp cho bọn họ rồi thì không thể tháo ra được.


_________________


Xin lỗi vì đăng trễ ạ :((( Dạo này tết, mị phải dọn nhà chà bồn cầu ?


Đau khộ!

Bình luận

Truyện đang đọc