ĐỒ ĐỆ NHÀ TA LẠI TÈO RỒI


” Khụ khụ khụ…”

Tử Đan ho nhẹ vài cái, trong nháy mắt trở lại đại điện, trịnh trọng nói:

” Tiêu Dật làm trọng thương đồng môn, ta phạt phế bỏ tu vi của ngươi, trục xuất ra khỏi nội môn, ngươi quay trở về ngoại môn bắt đầu tu luyện lại từ đầu. Ngươi hãy chuyên tâm tu luyện không được chểnh mảng.”

Nói xong hắn liền vung tay lên, một tia sáng đánh mạnh lên người Tiêu Dật. Tiêu Dật đang còn miễn cưỡng ngồi trên mặt đất bị tia sáng đánh tới liền cả người nằm ẹp trên mặt đất. Tất cả tu vi của hắn liền biến mất không còn.

” Nguyên Tu, người dạy dỗ con không tốt, ta phạt người trông nom thật tốt tiểu tử Triệu Bàn kia, không được để hắn càn rỡ đi trêu ghẹo lung tung, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra liên quan tới hắn, ta sẽ hỏi tội người.”

” Đệ tử tuân mệnh.”

” Về phần Triệu Tiểu Bàn, do thương tích của hắn quá nặng, đợi thương thế của hắn chuyển biến tốt hơn, ta sẽ xử lý hắn sau.”

Tử Đan vuốt vuốt râu mép của mình, phất tay cho gọi hai đệ tử tiến vào:

” Việc này đến đây là kết thúc. Mọi người có thể trở về được rồi. Hai người đem Tiêu Dật trở về ngoại môn.”

Hai tên đệ tử lĩnh mệnh, nâng Tiêu Dật đang nằm trên đất dậy đi ra ngoài, khi vừa đi qua bên cạnh Chúc Diêu. Tiêu Dật hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Trái tim Chúc Diêu chợt nhảy dựng đứng lên, tiểu hài tử xấu xa này, chắc không thù hằn gì mình chứ. Mịa nó chứ, rõ ràng là, nàng vừa cấp cho lão đầu Tử Đan mặt mũi vừa cứu được hắn cơ mà.

Nàng ôm tâm tình nặng nề trở về đỉnh núi Ngọc Lâm. Mới nhập môn có hơn một tháng, mà nàng cảm thấy thật đau khổ, chưa gì đã đắc tội hai đại phong chủ của hai đỉnh núi Khí Phong và Đan Phong, cuộc sống như vậy quả thật là ”tuyệt vời”, cũng không biết sau này khi xuất môn có bị người ta bắt cóc hay không? Vì vậy nàng quyết định sau này tốt nhất mình nên ở trong nhà cho lành, ít đi ra ngoài thì hơn.

Mà nói đi thì nói lại nàng cùng tiểu bằng hữu Tiêu Dật kia, thật đúng là hữu duyên, mỗi lần nàng đi ra ngoài đều gặp phải hắn. Mà với hắn thì nàng có cảm giác thật là quái dị, càng gặp gỡ hắn nàng càng cảm giác mạnh hơn. Nàng thật sự không sao hình dung được loại cảm giác này như thế nào, không phải là chán ghét, cũng không phải là yêu thích, nói chung là quái dị vô cùng.


Hơn nữa tư tưởng của hắn lại lệch lạc, điều này càng làm cho nàng khó có thể thân thiện được với hắn. Đặc biệt là khi hắn đi lại gần nàng, cái ánh mắt kia nhìn nàng, làm cho lông tơ của nàng dựng đứng hết cả lên, tí nữa thì da gà nổi hết cả lên rồi, thật khó có thể tin được đó là ánh mắt của một đứa trẻ mới có 10 tuổi.

” Ngươi đã trở lại?”

Âm thanh trong trẻo nhưng mà lạnh lùng kéo Chúc Diêu trở về thực tại.

Ngọc Ngôn đứng ở trước viện bên cạnh cái bàn đá, trong tay hắn đang bưng một món thức ăn tỏa ra hương thơm ngào ngạt nhìn người đang tiến vào. Ngay lập tức tâm trí Chúc Diêu tràn ngập một loại cảm giác đây là một người vợ đảm đang đang chờ chồng về.

” Lão bà… à, không phải, sư phụ.”

Kẻ tham ăn Chúc Diêu nháy mắt quăng luôn tâm tình đang buồn bực lúc trước, hấp tấp nhảy qua, thì ra là sư phụ thực sự chờ nàng về ăn cơm thật.

Ngọc Ngôn ngồi đối diện im lặng nhìn đồ đệ ngu xuẩn ăn cơm hùng hục, rồi hắn thở dài một hơi rất nhỏ.

Chúc Diêu bây giờ giống như cuồng phong quét lá rụng. Nàng đem toàn bộ thức ăn đánh chén sạch sẽ, sau cùng “ợ” lên một tiếng đầy thỏa mãn rồi mới quay lại nhìn thấy sư phụ mình đang bắt đầu thu dọn chén đĩa để rửa. Nàng thật sự cảm ơn trời đất có một sư phụ toàn năng như vậy, từ lúc bắt đầu tu tiên tới giờ, nàng mới cảm thấy đây là ích lợi lớn nhất của việc tu tiên.

(P/s: Nếu như không phải thường xuyên động kinh thì…)

Nhưng mà tu vi hiện tại của nàng thì…

“Sư phụ…”

Từ đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác hổ thẹn. Ngọc Ngôn khẽ dừng tay lại một chút, quay lại nhìn nàng một cái.


” Chuyện kia…”

Chúc Diêu thật sự không biết lúc này nên nói cái gì bây giờ. Nàng có chút lúng túng, kéo kéo vạt áo của mình nói:

” Ta đến bây giờ còn chưa cảm ứng được linh khí, cho nên… Người có hối hận hay không khi thu nhận ta làm đồ đệ?”

Chân mày Ngọc Ngôn nhăn nhăn. Hắn phất tay làm phép thuật một cái thế là tất cả bát đĩa trên bàn liền tự động bay vào trong bếp, rồi sau đó hắn lại ngồi đối diện với nàng, im lặng chờ đợi nàng nói tiếp.

Chúc Diêu lập tức trở nên ngượng ngùng,

” Khụ khục…Ý ta muốn nói là, có thể… có lẽ ta không thích hợp với việc tu tiên.”

Lần này xuống núi, nàng thấy được đến ngay cả đứa bé kém cỏi nhất cũng đã học xong dẫn khí nhập thể, mà nàng thì đến ngay cả linh khí đều không cảm ứng được. Nàng không bị đả kích trầm trọng mới lạ!

Tuy rằng lúc đầu là nàng bị ép buộc bái hắn làm thầy, nhưng con người ai cũng có tình cảm, ở lâu như vậy với nhau không sinh ra mới lạ, mà Ngọc Ngôn thì chân thành với nàng, làm sao có thể bảo nàng vô tâm với hắn được chứ... Tuy rằng không đến mức coi hắn là trưởng bối của mình, nhưng là bằng hữu, huynh đệ, khụ khụ… người yêu, thì có lẽ cũng đạt đến.

Mà nàng thì biết được hắn muốn có một cái đồ đệ đến cỡ nào, vì nàng cũng từng nghe qua các đồ đệ bàn tán với nhau rằng thì ra sư phụ sớm có thể phi thăng, chỉ vì không có tìm được một cái mầm mống đệ tử nào làm hắn hài lòng, mới áp chế tu vi của hắn lại, không cho phi thăng. Nhưng mà nàng thì….

” Hay là, người lại tìm một đồ đệ khác?”

Nàng cảm thấy tội lỗi khi làm chậm trễ người khác.

Ngọc Ngôn sững sờ, mi tâm thu hẹp lại, ngây người trong chốc lát, rồi đột nhiên hắn vươn tay sờ sờ cái trán nàng, vẻ mặt càng thêm khó hiểu, rõ ràng là không có sốt mà??


“… Sư phụ, ta nói thật.”

Chúc Diêu đẩy tay hắn ra. Người ta vất vả lắm mới dám nói ra sự thật, người cấp cho ta một cái mặt mũi nữa chứ?? Nghiêm túc một chút có được không??

Ngọc Ngôn thở dài một tiếng, rồi nhìn nàng với một cái vẻ mặt: tại sao ta lại có một cái đồ đệ ngu xuẩn như vậy chứ?? Sau đó hắn bắt đầu trịnh trọng nói:

” Sau này ít xuống núi, kẻo lại học cái xấu.”

Nàng mới xuống núi có mấy canh giờ, trở về lại trở nên ngu xuẩn như vậy chứ?? Ngọc Ngôn càng nghĩ càng thấy có lý, quyết tâm thực hiện chiến dịch cấm túc nàng, miễn cho nàng bị người khác làm ảnh hưởng xấu.

Chúc Diêu: “…”

” Từ bây giờ cho tới khi ngươi đạt Trúc Cơ, không cho phép xuống núi!”

Ngọc Ngôn nghiêm khắc hạ lệnh.

” Sư phụ!”

Tại sao nàng lại bị cấm túc chứ.

Sắc mặt Ngọc Ngôn càng thêm lạnh, không chút lưu tình nói:

” Ngươi nhập môn có phần muộn hơn so với những đứa trẻ khác thì làm sao có thể bằng những đứa trẻ tâm tính đơn giản, tâm tư thông suốt được cơ chứ. Vì vậy so với bọn chúng người có phần chậm chạp hơn là lẽ bình thường, không cần quá mức để ý. Trong thời gian này, người chỉ cần vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành, rồi sẽ lĩnh ngộ. Tu hành vốn là việc nghịch thiên mà đi, sao có thể nóng vội được.”

” Ta có khả năng lĩnh ngộ được không chứ?”

” Thì ngươi vẫn tiếp tục tu hành.”


Ngọc Ngôn kiên định nói,

” Ngươi không cần lo lắng, cho dù người cái gì cũng không biết, vi sư cũng sẽ che chở cho người.”

“…”

Thì ra hắn chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ mình. Mẹ nó chứ, nàng khóc không ra nước mắt. Người thì cái gì cũng biết hết cả rồi, lại còn muốn hoàn mỹ hơn nữa, chết tiệt!

” À… Sư phụ, lúc nãy ta xuống núi, dường như đã gây ra họa.”

Chúc Diêu quyết định tung ra lá bài cuối cùng, tuy rằng sư phụ rất bá đạo, nhưng nếu như nàng bị người ta bắt cóc, thì cũng phải để hắn biết nên tìm người nào.

” Ta dường như đắc tội với một người.”

Ngọc Ngôn nghi ngờ nhìn lại.

Vì vậy nên đành phải đem chuyện vừa mới phát sinh kể lại cho hắn một lần. Đề phòng có chuyện xảy ra chứ sao. Hừ, lão đầu Tử Đan dám hãm hại nàng, nàng liền ở sau lưng hắn đi mách lẻo.

” Tuy rằng ta làm theo ý tứ của chưởng môn, bỏ qua cho đứa trẻ kia. Nhưng Tử Duyên chân nhân nhất định đối với ta sinh hận, cho nên…”

Ngọc Ngôn cau mày, trầm tư một hồi. Nàng còn đang tưởng sư phụ mình sẽ vỗ ngực bảo mình bá đạo, rồi lại nói một câu hắn sẽ che chở cho nàng.

Nhưng Ngọc Ngôn thì lại bình tĩnh nhìn về phía nàng, mở miệng nói:

” Tử Duyên là ai??”

Chúc Diêu choáng váng, ngã luôn từ trên ghế xuống cái rầm.


Bình luận

Truyện đang đọc