ĐỒ ĐỆ XUỐNG NÚI VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ

Chương 208

“Tần Thiếu Dương, còn về nguyên nhân thì có vẻ khá là gay gắt”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.

“Biết mà cậu vẫn giết người ta ư?”

Một vị Tông Sư khác nhướng mày lên cao: “Cậu có biết là bản thân đã gặp phải họa ngập trời rồi không!”

“Trời cũng bị cậu đâm thủng rồi!”

“Cậu làm như thế, có thể sẽ làm liên lụy đến cả cửu tộc!”

“Sư phụ của cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sư phụ tôi, các người không xứng được biết”.

“Cũng cứng miệng đấy nhỉ, khoảnh khắc cậu ngã xuống, không biết có còn mạnh miệng như thế nữa không!”, một Tông Sư sau lưng Diệp Bắc Minh cười lạnh.

“Ầm!”

Ông ta nhấc chân đi, như một bóng ma xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.

Giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ tấn công sau lưng anh!

Khoảng cách này, có thể giết chết anh trong giây lát!

Ba Tông Sư khác thấy thế thì không định ra tay nữa!

“Răng rắc”.

Một tiếng giòn vang!

“Phụt!”

Tông Sư ra tay chợt phun ngụm máu tươi, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Diệp Bắc Minh vốn đưa lưng về phía ông ta đã xoay người lại từ lúc nào!

Một đấm tung ra!

Dừng ở lồng ngực ông ta!

Tim của Tông Sư đó đã ngừng đập, văng ra xa như một con chó chết!

“Sao lại như thế!”

Tròng mắt của mấy Tông Sư kia đều rơi xuống hết!

Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra!

Một đấm giết chết Tông Sư kia?

Má!

Đúng là đáng sợ quá mà!

Trong một thoáng ngắn ngủi ba Tông Sư kia ngẩn người, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, như bóng ma xuất hiện trước mặt ba người.

“Bốp bốp bốp!”

Mỗi đấm một người, tất cả đều dừng ở trái tim họ!

Tim của cả bốn Tông Sư kia trực tiếp bị đánh nát!

Lập tức chết không kịp trăn trối!

“Cậu… Cậu… Cậu… Cậu…”

Ô Bách Thuận run rẩy chỉ vào Diệp Bắc Minh, tất cả đều sợ choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc