Chương 212
Ánh mắt của mọi người còn chưa kịp di chuyển.
Thì Lâm Thiên Tuyệt đã ra tay, giơ bàn tay khô héo đấm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh!
Một đấm là đủ!
“Bốp!”
Một giây sau đó, Diệp Bắc Minh đã giơ tay, trực tiếp tóm lấy tay Lâm Thiên Tuyệt!
Khiến ông ta không thể nhúc nhích được! Như bị sắt tay trói chặt.
“Cái gì?”
Gương mặt bình tĩnh của Lâm Thiên Tuyệt có sự thay đổi lớn, không dám tin nói: “Sao lại như thế?”
Sức mạnh của thanh niên đó lại khủng bố đến như thế ư?
Lâm Thiên Tuyệt vô cùng kinh ngạc!
“Ông Lâm?”
Tần Vinh An cũng nhướng mày, cảm thấy bất an.
Ngụy Yên Nhiên há miệng: “Anh ta vừa chặn đòn tấn công của một Đại Tông Sư ư?”
“Má ơi!”
Ô Bách Thuận đặt mông ngồi xuống đất, suýt chút nữa sợ choáng váng.
Chỉ có một mình Masao Tokugawa là có sắc mặt nặng nề, dáng vẻ quả nhiên là như thế: “Thằng ranh này, thực lực võ đạo đã tới cảnh giới Đại Tông Sư!”
“Đại Tông Sư? Nó mới có bao nhiêu tuổi!”
Mặt Tần Vinh An lập tức biến sắc.
“Đại Tông Sư?”
Ngụy Yên Nhiên đã hoàn toàn sợ ngây người.
Cô ta không phải là võ giả, nhưng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của Đại Tông Sư!
“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, mỉm cười nhìn Lâm Thiên Tuyệt.
“Ha ha, cậu tưởng là chỉ như thế là đủ…”
Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lâm Thiên Tuyệt bỗng nhiên nở nụ cười.
Cánh tay ông ta bỗng chấn động, nội kình bùng lên mạnh mẽ!
“Ầm!”
Một luồng nội kình hừng hực từ trong ngực ông ta bùng lên, như hỏa tiễn được phóng lên trời!
Diệp Bắc Minh có cảm giác sức mạnh chỗ cánh tay Lâm Thiên Tuyệt bỗng tăng vọt.
Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.
Cổ tay dùng sức vặn một cái, luồng sức mạnh đánh úp tới.
“A!”
Lâm Thiên Tuyệt hét thảm một tiếng, xương cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.
“Thằng ranh con, mày dám!”
Lâm Thiên Tuyệt gào thế, bất chấp hình tượng của một Đại Tông Sư, giơ cánh tay còn lại lên, chộp tới Diệp Bắc Minh!
Muốn một đòn bóp chặt cổ họng anh!