DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH

Viên quan phụ trách lễ nghi hô lên một tiếng, Loan Phượng kiệu thận trọng hạ xuống, Tầm Vân tiến lên giúp ta xốc lên màn kiệu, mà phía trước, vẻ mặt Nam Thừa Diệu mang theo ý cười, thờ ơ đưa ta cho ta.

Đôi mi ta khẽ hạ rồi lại nâng lên, thu lại toàn bộ cảm xúc nhất thời.

Mang theo nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, tao nhã đưa tay đặt lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng bước xuống loan kiệu, trước mặt Tử Kinh Cung nguy nga lộng lẫy.

Tầm Vân đỡ ta, một đường đi tới, đây vốn là việc của Sơ Ảnh. Nhưng hôm nay, nàng một mình cô đơn nằm trong Tam Vương phủ, hôn mê bất tỉnh.

Trong khi ta không những không thể trông chừng nàng, mà còn phải cùng với người đã tổn thương nàng, nhẹ lời cười nhạt, làm một đôi phu thê tốt.

Trong nội tâm ta thầm nghĩ, không nên oán hắn.

Hắn để lại tính mạng ta cùng với Sơ Ảnh, vốn đã là sự nhân từ lớn nhất. Dù sao, hắn cũng đã mạo hiểm, chỉ có người chết mới không có khả năng tiết lộ bí mật.

Cho dù biết là như vậy, nhưng đáy lòng ta lại không thể không oán hận.

Nhớ lại đêm qua trên người Sơ Ảnh, vết thương sâu hoắm ra nhiều máu như vậy, làm ướt đẵm lam y của nàng.

Ngay lúc đó ta căn bản không có chú ý tới hắn, dùng hết toàn lực cứu nàng trở về, làm cho nàng ít phải chịu đau đớn.

Tầm Vân hiển nhiên là theo sự an bài của Nam Thừa Diệu, im lặng ở một bên giúp ta bưng nước, nghiền thuốc, cũng không nói câu nào, mà ta cũng không rảnh quan tâm đến nàng.

Đợi cho đến lúc có thời gian thả lỏng, ta nghe thấy giọng nói của Nam Thừa Diệu từ phía sau vang lên, hơi hơi cười: “Ta cũng không biết gia đình Mộ Dung Thừa tướng học sâu biết rộng, ngay cả nữ nhân cũng có y thuật tinh thông như vậy, dường như không thua người giỏi nhất trong Thái Y Viện.”

Vẻ mặt ta mệt mỏi, nhưng cũng nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của hắn, vì thế lẳng lặng mở miệng: “Thanh nhi khi còn nhỏ gặp nạn, may mắn được quý nhân cứu, người đó đã giảng dạy cho ta một chút y lý thông thường.”

Hắn mỉm cười hỏi: “Hàn ngọc công tử y thuật hiển nhiên không phải là nhỏ, chỉ có điều không phải hắn là người không muốn liên quan đến thế sự bên ngoài hay sao?”

Trong lòng ta cả kinh, người đời chỉ biết ta từng rớt nhai sau lại được cứu thoát, nhưng chuyện ta được Tô Tu Miễn cứu thì chỉ có rất ít người thân cận trong nhà mới biết. Thứ nhất là căn cứ theo ý tứ của hắn, thứ hai, phụ thân cũng từng nói, cùng một nhân vật giang hồ danh chấn thiên hạ có quan hệ, để nhiều người biết, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Mà Nam Thừa Diệu lại không chút để ý vạch trần, vậy mà lúc đầu, ta còn đánh giá thấp lòng dạ cùng thủ đoạn của hắn.

Ta không có hỏi hắn như thế nào lại biết, vẻ mặt cũng không có chút kinh ngạc, chỉ là hạ xuống đôi mi, dịu dàng mở miệng: “Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp thôi.”

Hắn cười cười, cũng không truy vấn, đôi mắt trước sau như một không có độ ấm, không nói thêm điều gì, bước đi ra cửa, chỉ để lại Tầm Vân trong phòng hầu hạ.

“Vương phi, phía trước là tẩm cung hoàng thượng.” Lời nói Tầm Vân kéo trở lại suy nghĩ của ta.

Ta thu lại tâm tư, nhẹ mỉm cười, dáng vẻ đoan trang tuỳ ý để nàng dìu đi phía sau Nam Thừa Diệu vào cửa Định Kiền Cung.

Đương kim Hoàng thượng là một lão già mặt mày lạnh cứng, có lẽ bởi vì trong người mang bệnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Ta hai tay dâng trà, dáng điệu hành lễ, ôn nhã mở miệng nói: “Thanh nhi kiến lễ *lễ ra mắt* chậm trễ, xin phụ hoàng thứ tội. Cung chúc phụ hoàng Long thể an khang, Phúc Thọ song toàn.”

Có thái giám lấy trà từ trong tay ta dâng lên Thánh thượng, hắn hơi hơi nhấp môi, liền buông để cho ta bình thân, giọng điệu ôn hoà.

Dâng trà đi qua, ta liền tuỳ theo sự dẫn dắt của thái giám thối lui khỏi tẩm cung Hoàng thượng, theo như lệ, nên hướng Hoàng hậu kiến lễ.

Nhưng Hiếu Từ Hoàng hậu đã qua đời, vị trí trung tâm của cung điện luôn không có người ngồi, hơn nữa mẫu thân của Nam Thừa Diệu cũng đã qua đời, vì thế, thái giám dẫn dường liền đưa ta hướng Khánh Dương Cung, quý phi nương nương ở Khánh Dương Cung trước mắt là địa vị cao nhất, sớm tối được thánh cưng chìu, quyền hạn quản lý lục cung.

Nam Thừa Diệu theo như lệ lưu lại Định Kiền Cung, vì thế ta một mình một người hướng Khánh quý phi dâng trà vấn an.

Tao nhã hạ bái, hai tay dâng chén sứ men ngọc giữa lông mày, dịu dàng nói: “Cung chúc nương nương vạn phúc kim an.”

Lời nói đã hết, nhưng lại chậm chạp không có tiếng đáp lại.

Mặc dù mi mắt của ta bị hạn chế tầm nhìn, nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt không rõ hàm ý sâu xa kia đang dây dưa thật lâu trên người ta.

Thật lâu sau, mới có một giọng nữ biếng nhác mở miệng: “Bảo Yên, còn không mau nhận trà từ Tam Vương phi, cẩn thận đôi tay yếu ớt của Vương phi.”

Mỗi một chữ đều mềm mại đáng yêu thấu xương, làm cho người khác muốn quên, lại không thể quên.

Bình luận

Truyện đang đọc