DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH

Hỷ phục theo bước chân lay động, trâm ngọc khẽ động.

“Hành lễ, tấu nhạc!”

Ta im lặng tuỳ ý để hỉ nương *người săn sóc nàng dâu* giúp đỡ, người xướng lễ từ trong tiếng đàn hát nhẹ nhàng ra hiệu bắt đầu, trong tay của ta, là dải lụa đỏ Giang Nam cống nạp, phía đầu bên kia, chính là đương triều Tam hoàng tử Nam Thừa Diệu, người mà ta chưa từng gặp mặt.

Ta không nhìn thấy bộ dáng của hắn, hỉ khăn Long Phượng Trình Tường che đi tầm mắt, tất cả đều một màu đỏ rực.

Tam quỳ, cửu dập đầu, lục thăng bái.

Gả vào Thiên gia, mọi thủ tục lễ nghĩa lại càng không thể sơ sài, đợi đến lúc được đưa vào hỉ phòng thì mồ hôi đã thấm ướt tóc mai.

Ngoài hỉ phòng lễ nhạc tưng bừng, nhưng trong phòng một mảnh tĩnh lặng, một nha hoàn đưa đến một đĩa điểm tâm vào tay ta, nói nhỏ: “Thỉnh Vương Phi dùng điểm tâm, đều là đồ trong cung ban thưởng, nô tì mỗi thứ lấy một ít, Vương Phi mệt mỏi cả ngày chắc cũng đói bụng.”

Tỳ nữ kia giọng nói chậm rãi, uyển chuyển, ta mỉm cười, tuy rằng cũng không đói, vẫn là tuỳ ý lấy một ít nếm qua, mới đem cái đĩa trả lại cho nàng.

Nàng tiếp nhận, lại mở miệng nói: “Điện hạ hiện giờ đang ở chính sảnh tiếp rượu quan khách, e rằng trong một lúc không thể thoát ra được. Thỉnh Vương Phi nghỉ ngơi trước, nô tỳ đứng hầu bên ngoài, Vương Phi có việc chỉ cần phân phó.”

Nàng đóng cửa lại ra ngoài, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, căn phòng rộng lớn liền chỉ còn lại một mình ta, ngay cả Sơ Ảnh cũng chỉ có thể đứng hầu bên ngoài phòng.

Ngón tay của ta, tinh tế trượt lên hỉ phục chỉ vàng thêu Tịnh Đế Liên (1), hỉ phục này cữu cữu ở tận Giang Nam xa xôi nhận lời làm, liền tuyển người thêu, cuối cùng sau ba tháng mới hoàn thành, thúc ngựa ngày đêm mang đến quý phủ.

Thanh hà cái lục thủy, phù dung phi hồng tiên *Lá xanh che nước biếc, hoa sen khoác lụa hồng* . Mũi thêu tinh tế, người bình thường khoác vào liền trở nên cao quý.

Chính là, ta hờ hững cười, phe phẩy ống tay áo.

Những thứ này vốn không thuộc về ta, cao quý để làm gì, cuối cùng vẫn là không thích hợp, ngay từ đầu nhân duyên liền sai chỗ, làm sao có được kết cục tốt đẹp.

“Sao lại có thể như vậy? Tiểu thư nhà ta phải làm sao bây giờ?” Ngoài cửa phòng, giọng nói Sơ Ảnh cắt đứt suy nghĩ của ta, ngay cả khi đã đè nén cực thấp nhưng vẫn không giấu được sự khó chịu cùng lo lắng.

Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển kia lại một lần nữa vang lên, cũng nhẹ giọng đáp lại, mang theo lễ nghi cùng áy náy, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Trong cung cấp chiếu, Thánh Thượng long thể bất an, toàn bộ hoàng tử cần tức khắc vào cung thị giá, tình thế bức bách, Tam điện hạ cũng là bất đắc dĩ.”

“Cho dù là cấp bách thì cũng phải có thời gian mở hỉ khăn, hiện tại có thể làm sao bây giờ, không lẽ bảo tiểu thư nhà ta tự giở hỉ khăn hay là để người cứ thế chờ đợi?”

Nữ tử kia nhất thời im lặng, hiển nhiên là đang lưỡng lự, mà ta lại hơi trầm ngâm, mở miệng gọi Sơ Ảnh.

Sơ Ảnh vội theo tiếng kêu tiến vào, gọi một tiếng tiểu thư, lại chần chừ không biết nên mở miệng thế nào.

Mà giọng nói giữ lễ kia cũng vang lên:”Quấy nhiễu Vương Phi, là nô tì không phải.”

Ta khẽ cười: “Cô nương nói quá lời, có việc thong thả có việc cấp bách, quân phụ chi mệnh không thể làm trái.”

“Chính là tiểu thư…”

Lời nói của Sơ Ảnh còn chưa thành câu, ta nắm chặt tay nàng, ý bảo nàng không cần tiếp tục nói. Ngược lại đối với tỳ nữ kia mở miệng nói: “Xin hỏi cô nương, trong vương phủ có vị phu nhân nào phúc thọ song toàn không?”

Tỳ nữ kia nghĩ một lát liền đáp: “Nhũ mẫu của điện hạ Vương phu nhân là người như thế.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền cô nương thỉnh Vương phu nhân thay Mộ Dung Thanh vén hỉ khăn.”

“Chuyện này…” Nàng có chút do dự.

Ta thản nhiên mở lời: “Trong cung đã có chiếu xuống, hẳn là bệnh tình Thánh Thượng bất ổn, nếu không nhất định sẽ không dễ dàng kinh động đến đại hôn của hoàng tử. Bởi vậy, lần này điện hạ đi không biết đến khi nào mới trở về, chờ đợi như vậy chung quy vẫn không ổn. Mà tân nương tự mình giở hỉ khăn, lại không may mắn, nếu đối với Mộ Dung Thanh thì không có việc gì, chỉ sợ ngày sau truyền ra ngoài, đối với điện hạ lại không phải là chuyện tốt. Bởi vậy thỉnh Vương phu nhân thay điện hạ giở hỉ khăn, mặc dù không hợp với tổ chế, nhưng cũng tuân theo lễ nghi, cũng không phải là chưa từng có qua tiền lệ, bây giờ chỉ có thể như vậy, nhờ cô nương.”

Giọng nói ta bình tĩnh, không có nửa điểm thúc giục.

Mà tỳ nữ kia trầm mặc vài giây, mở miệng nói: “Vương Phi nói quả không sai, nô tỳ cho người đi mời Vương phu nhân ngay.”

Vương phu nhân không lâu sau liền tới, hỉ khăn chậm rãi nhấc lên, ta nhìn thấy một gian phòng hoa hoa lệ lệ mà ưu nhã, trướng Bách Tử, gối thêu đôi uyên ương, chăn Long Phượng, trên giường rắc đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, mỗi loại đều là vật mừng cát tường, được sắp đặt mừng ngày đại hỷ.

Nhưng mà ngay trong không khí vui mừng này, vị hôn phu của ta lại không có ở đây.

Không phải là không có cảm giác mất mát, nhưng mà tận đáy lòng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả biết là không thể tránh né, nhưng cùng một nam tử xa lạ thân thiết da thịt, ta nghĩ thật có chút không đành lòng.

Trì hoãn một chút cũng tốt, ít nhất có thể cho ta thời gian thích ứng.

Vừa nghĩ như thế, lại không khỏi có cảm giác bản thân có chút buồn cười, ván đã đóng thuyền, còn có thể kháng cự gì chứ, không đành lòng cái gì.

Đáy lòng tự giễu cười cười, tốt nhất là không suy nghỉ thêm nữa.

Bên tay vẫn còn lưu lại giọng nói vui sướng cùng trấn an của Vương phu nhân, ta mỉm cười, tầm mắt lại chậm rãi rơi xuống phía trước cửa sổ.

Trên thư án, nến đỏ rung lay thay lệ.

Ngày lành tháng tốt, chỉ có thể một mình cô phụ.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ——————

Tịnh Đế Liên: hai đoá hoa sen mọc cùng một gốc ý nói tình vợ chồng mặn nồng

Bình luận

Truyện đang đọc