ĐÔ THỊ THẦN NHÂN

Sau khi Thất Thải Linh Lung Tháp lọt vào công kích, bộc phát ra một đạo tinh quang màu nhũ trắng, Lưu Vũ Phi phát ra một đạo ý niệm, khống chế Linh Lung Tháp. " Phá", mười tám thiền trượng tạo thành vòng tròn nhất thời bị Linh Lung Tháp đánh bay. Không chỉ có như thế, Linh Lung Tháp mang theo khí thế lôi đình bay lên trên bầu trời của Kim Cương Phục Ma trận, mãnh liệt đánh ngược xuống.

Các hòa thượng thúc động thiền trượng, đem hết toàn lực ngăn trở công kích lần này " Trướng" Linh Lung Tháp tăng vọt vô số lần, hình thành một cái hắc động khổng lồ.

" Hấp", một cỗ lực hấp dẫn thật cường đại phát ra.

Mười tám đại hòa thượng dưới tác dụng của lực hấp dẫn, cảm thấy có người đang dẫn dắt họ, ngay cả đứng cũng đứng không yên, cảm giác hình như cả người đang muốn bay lên.

" Mau bố trí kết giới." Trong đó có một hòa thượng hô lên.

" Úm ma ni bá mễ hồng." Theo chú ngữ thúc dục, mười tám thanh thiền trượng hình thành một trận hình kỳ lạ, mỗi cây thiền trượng phát ra một cỗ lực lượng bình hành kết hợp cùng một chỗ, hình thành nên một vách ngăn bảo vệ.

Tạm thời ngăn được lực hấp dẫn của Linh Lung Tháp, bọn họ từ công biến thành thủ chỉ bất quá trong chớp mắt ngắn ngủi thời gian.

" Chấn." Thanh âm Lưu Vũ Phi lại vang lên, Linh Lung Tháp lại bay tới chỗ kết giới.

" Oanh" một tiếng, kết giới giống như một chiếc thuyền nhỏ lạc vào trong biển rộng, bắn lên cao, xem như gần vỡ vụn. Mười tám hòa thượng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm bổn mạng tinh nguyên vào thiền trượng.

Kết giới xuất hiện vết rách, khôi phục lại tình trạng nguyên vẹn ban đầu.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy kết giới vẫn còn vững vàng, liền khống chế Linh Lung Tháp tạm thời giằng co với bọn họ.

Phi kiếm bên kia do Lưu Vũ Phi khống chế cũng không vì sự ngăn trở mà giảm đi tốc độ, mục tiêu của phi kiếm cũng không phải là Ngũ Hành Tông, mà là Độn Thiên Trận của Côn Lôn phái. Độn Thiên trận đưa tới ngũ thiên lôi mặc dù vô hại đối với hắn, nhưng mỗi khi hắn chịu một đạo thiên lôi cũng phải run người một trận. Cho nên hắn rất chán ghét, vì vậy quyết định trước tiên phá hủy Độn Thiên trận của Côn Lôn phái rồi hãy tính.

" Đốt." Phi kiếm chưa đến, nhưng kiếm khí đầy trời đã làm cho người của Côn Lôn phái cảm nhận được áp lực tăng cao nhiều lần. Theo uy thế của kiếm khí áp xuống, bọn họ ngay cả muốn hít thở bình thường cũng rất khó khăn.

Bây giờ mọi người mới biết được, mục tiêu của Lưu Vũ Phi chính là Côn Lôn phái chứ không phải Ngũ Hành Tông. Ngũ Hành tông chủ thở dài một hơi, trái tim của Côn Lôn chưởng môn treo cao lơ lửng.

Đến cùng, Lưu Vũ Phi thổi ra một hơi, huýt lên một tiếng sáo dài kinh thiên, hai tay lưu chuyển càng nhanh gấp đôi " Tuyệt Sát", trong tiếng hô, hơn trăm thanh phi kiếm hướng tới môn nhân của Côn Lôn phái bay đi nhanh như tia chớp, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng truyền ra khắp nơi. Người của Côn Lôn phái đã ước đoán sai lầm, nghĩ không ra Lưu Vũ Phi đột nhiên lại ra tay đối phó bọn họ. Một trăm mười lăm người có tu vi ngoài Phân Thần kỳ đều chết ngay tại chỗ, còn thừa lại một số ít cũng hồn phi phách tán. Những môn phái khác đang quan sát bên ngoài đều không đành lòng nhắm lại hai mắt không dám nhìn. Tu vi của Lưu Vũ Phi cao, pháp bảo nhiều, pháp quyết cao đến mức làm cho những người này đều bội phục. Đồng thời bọn họ cũng phẫn hận đối với sự ngoan độc của họ mà phẫn hận. Từ khi khai chiến tới bây giờ, đã bị Lưu Vũ Phi phá đi hai đại trận, mất đi mấy trăm người tu chân.

Nếu không phải hắn đang ở trong trận, sợ rằng Bàn Nhược tông và Hiên Viên Cuồng sớm đã không nhịn được mà ra tay. Năm đại trận mà chỉ còn ba, Kim Cương Phục Ma trận lại bị một pháp bảo của Lưu Vũ Phi áp chế, căn bản không chút sức lực tiếp tục tiến công.

Mọi người cũng không còn xem trọng hai đại trận còn lại, ảo trận của Hỏa Vân tông họ cũng thấy được không có tác dụng gì lớn đối với Lưu Vũ Phi. Một trăm đệ tử trong nháy mắt đã mất đi, đã làm cho trong lòng của Thanh Tùng như rướm máu. Định lực của hắn coi như không tệ, đả kích nghiêm trọng như vậy cũng không làm cho hắn bị rối loạn.

Sau khi Độn Thiên trận bị phá hủy, Lưu Vũ Phi nhếch miệng cười. Một nụ cười tràn ngập sát khí còn đọng ở trên mặt hắn, làm cho những người ở bên ngoài cảm thấy lạnh mình.

Trong lòng những người của Ngũ Hành tông đều rõ ràng, lần này nếu hắn lại ra tay thì khẳng định sẽ công kích bọn họ. Giờ phút này Ngũ Hành tông chủ cũng chỉ có thể cắn răng ra lệnh công kích: " Ngũ Hành đại pháp, Hỗn Độn kiếp hỏa." Trên không trung xuất hiện mấy trăm quả cầu lửa nhỏ màu trắng, nhưng quả cầu lửa này lại chậm rãi cắn nuốt lẫn nhau hóa thành lớn, cuối cùng hình thành một cầu lửa thật lớn đường kính chừng bốn thước. Những người của Ngũ Hành tông, hơn trăm người đều phun ra một ngụm bổn mạng tinh nguyên, bọn họ cũng rõ ràng lần này nếu không thành công thì coi như mất đi tính mạng.

Đã được bổn mạng chân nguyên kích phát, quả cầu lửa lại càng trướng lớn. Một màn kế tiếp, trở thành ác mộng của những người đang có mặt ở đây. Thân thể Lưu Vũ Phi đột nhiên biến mất, kế tiếp, trên bầu trời hiện ra hơn trăm ngàn Lưu Vũ Phi vừa mơ hồ vừa ẩn hiện trong sương mù, mà trăm ngàn người này giống như ảo như thật phiêu đãng, lại tựa như Thiên Thủ Quan Âm, vô số cánh tay lưu chuyển, đẩy bạt không gian, trấn áp đại địa. Mục tiêu chính là trăm môn nhân của Ngũ Hành tông, bọn họ hoa cả mắt, chỉ cảm thấy mình giống như bị vô số cánh tay đang đẩy mạnh vào trong một lỗ đen vô tận. Bọn họ càng chống cự, thì lực lượng thúc đẩy này cũng lại càng mạnh. Ngũ Hành tông dùng bổn mạng chân nguyên vẫy gọi ra cầu lửa, không sao chịu nổi cỗ loạn lưu này.

" Phanh!" Một tiếng nổ mạnh đương trường, ba gã đệ tử gần nhất cũng bị tiếng nổ mạnh công kích đánh thành nát bấy. Tiếp theo " phanh! phanh!phanh!" tiếng vang hòa lẫn những tiếng kêu thảm của người Ngũ Hành tông loạn thành một đoàn. Môn nhân của Ngũ Hành tông, bị cỗ loạn lưu cuồn cuộn nổi lên, mỗi người bị nhập vào một cỗ, lập tức bị kình khí trong loạn lưu hình thành đánh thành mảnh vụn. Hơn trăm người chỉ trong một khắc, bị đánh thành phấn toái. Cảnh tượng vô cùng kinh khủng, làm cho mọi người kinh hãi vạn phần. Thủ pháp giết người đã thấy nhiều, nhưng không có nhìn thấy qua cách giết người như thế. Đây là pháp thuật gì? Không ai có thể nói cho bọn họ, cũng không ai biết được nguyên nhân. Ngay cả Ma Tông đang trốn trên không trung, tất cả đều bị kinh hãi đến toàn thân nổi lên rét lạnh. Còn bốn tiên nhân thì không tin tưởng nhìn Lưu Vũ Phi dưới hạ giới " Hắn có lai lịch gì? Biết được Thanh Liên kiếm quyết thì không nói, hắn xuất ra pháp quyết thế này còn coi như là pháp thuật hay sao? Tàn nhẫn như thế! Người tàn bạo như vậy coi như là người nữa sao? Lão Thiên a! Ngài nếu còn có mắt thì hãy phát xuống một đạo thiên kiếp đi!"

Ngay cả tiên nhân cũng bị phương thức giết chóc của Lưu Vũ Phi dọa cho kinh hãi.

Theo một gã đệ tử Ngũ Hành tông cuối cùng bị cắn nát, Ngũ Hành tông chủ không chịu được đả kích này, tại hiện trường hộc máu, mắt thấy có thể lập tức tẩu hỏa nhập ma. Mấy chưởng môn nhân bên cạnh hắn liền nhanh chóng bỏ một viên đan dược vào trong miệng hắn, sau đó đưa vào một đạo chân nguyên, đưa chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể hắn ổn định lại, lúc này mới tránh được nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma cho hắn.

Lưu Vũ Phi giết sạch người của Ngũ Hành tông, pháp thuật này còn không có dấu hiệu đình chỉ, trong hư không hắn tựa như một tu la từ địa ngục tới, một cỗ sát khí vô hình bao phủ cả người hắn ở bên trong, trong mắt mọi người hắn đã trở thành sứ giả của địa ngục hóa thân. Chính là từ hôm nay trở đi, tại cuộc sau này, cũng không có môn phái tu chân nào dám trêu vào Lưu Vũ Phi, ngay cả tên hắn cũng chưa từng dám nhắc tới.

Lưu Vũ Phi nhắm chặt hai mắt, tay còn đang không ngừng lưu chuyển, nếu có thể, Hỏa Vân tông chủ thật muốn hạ lệnh cho môn nhân chạy trốn. Đối mặt với Lưu Vũ Phi chỉ có một con đường chết, nhưng bây giờ còn không được, bọn họ nếu chạy, Tịnh Quang mấy đại hòa thượng liền phải gặp ngay tai ương hủy diệt. Quả nhiên ác vận bắt đầu phủ xuống trên đầu Hỏa Vân tông. Theo thủ ấn của Lưu Vũ Phi đột biến, lỗ đen đã tàn sát gần một trăm người kia, liền xoay về phía những người của Hỏa Vân tông. Đám đệ tử liền bị hút vào trong lỗ đen này, tiếp theo liền biến thành thịt vụn. Cho đến khi nhân số không đủ chống đỡ cho ảo trận, Hỏa Vân tông chủ lập tức hạ lệnh cho môn nhân triệt lui, nhưng mọi người của Hỏa Vân tông cũng vẫn bị lỗ đen mang đi tám phần môn nhân. Cho đến lúc này, pháp thuật của Lưu Vũ Phi mới tính là kết thúc.

Sau khi pháp thuật kết thúc, vốn hơn một ngàn Lưu Vũ Phi đang phiêu đãng tại không trung, cũng biến mất trong không khí. Lúc này bản thể của Lưu Vũ Phi mới xuất hiện.

Pháp thuật này chính là trong Thất Thải thần quyết gọi là Chung Cực pháp thuật. Pháp thuật này một khi thi triển, không chấm dứt thì sẽ không dừng lại, hơn nữa trong quá trình làm phép, thì người làm phép hoàn toàn vô ý thức. Mọi người nhìn thấy pháp thuật của Lưu Vũ Phi mới biết mình và hắn kém nhau đến bực nào. Pháp thuật của chính mình so với hắn chính là tiểu vu so với đại vu, thậm chí còn chưa tính là tiểu vu. Nhìn thấy thịt vụn bung đầy đất, trong mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng. Chỉ là thoáng qua rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta không cách nào cảm thấy. Hắn cũng không ngờ lực sát thương của pháp thuật này quá cường đại, ngay cả giết nhiều người như vậy, thì sát khí của hắn cũng trở nên giảm xuống. Thuận tay thu lại Linh Lung Tháp, hắn nhìn về phía mười mấy hòa thượng Tịnh Quang Các còn đang khổ khổ chống đỡ, mà hắn lị không còn sát ý, kinh qua một trận đánh này, tập hợp hơn một ngàn người tu chân của các đại phái đã bị Lưu Vũ Phi giết mất sáu phần.

" Các vị, các ngươi nghĩ rằng còn cần đánh nữa hay không?" Lưu Vũ Phi làm như vậy cũng đã có ý tứ hạ thủ lưu tình.

" Ác ma, ngươi giết nhiều người đồng đạo của chúng ta như vậy, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, thì thề không đội chung trời với ngươi, không phải ngươi chết là chúng ta vong."

Ánh mắt Lưu Vũ Phi lại biến lạnh, hàn quang đảo quanh mọi người trong hiện trường. Thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong đáy mắt, hắn phát hiện cả Bàn Nhược tông và Hiên Viên gia tộc cũng có vẻ mặt muốn giết hắn bằng cách nhanh nhất. Chỉ có bảy người của Bổ Thiên Cung, vẻ mặt thật bình tĩnh, nhìn không ra ý tứ của các nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc