Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi nghĩ hôm nay là ngày Chủ Nhật, mình lại rảnh rỗi, hắn nhớ đến chuyện quần áo Tô Thiến mặc mỗi ngày đều do người khác đem quần áo cũ cho nàng, trong lòng không khỏi có chút đau nhói. Vì vậy hắn định hôm nay có thời gian sẽ đưa Tô Thiến đi mua quần áo. Hắn gọi điện thoại nói chuyện với nàng vài phút sau đó định đi tìm nàng, Tô Thiến thì đang chuẩn bị buổi học, buổi chiều nàng còn phải đi dạy thêm, nhận được điện thoại của Lưu Vũ Phi thì cũng đi xuống lầu chờ hắn. Chỉ chốc lát Lưu Vũ Phi đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, Tô Thiến nhìn thấy hắn đến liền mở miệng hỏi: " Vũ Phi, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì không, chiều nay tôi còn phải đi dạy thêm, công việc này cũng mới nhờ người ta giới thiệu dùm, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm nên cũng không thể đến trễ đâu."
Lưu Vũ Phi nói: " Nga, cô tìm chỗ dạy thêm sao mấy ngày rồi không nói, bất quá cũng không có việc gì, chiều nay cô mới đi thôi mà phải không, buổi sáng chắc cô cũng có thời gian rảnh, hôm nay tôi định đưa cô đi mua vài món quần áo, tôi xem quần áo của cô đều cũ hết cả rồi."
Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi nói xong cũng không hề lộ ra vẻ cao hứng mà vẻ mặt lại sâu kín hơn, nói: " Vũ Phi, tôi biết anh rất tốt, tôi cũng rất cảm ơn sự chiếu cố mấy ngày hôm nay của anh, sau này tôi không cần anh thương hại tôi nữa, anh xem bây giờ tôi đã có việc dạy thêm, vậy thì tiền chi tiêu sau này cũng sẽ đỡ hơn, tôi nghĩ sau này anh không cần dùng cách này chiếu cố cho tôi nữa, hơn nữa quần áo của tôi vẫn còn mặc được mà, không cần phải mua…"
Nói xong Tô Thiến có vẻ ủy khuất, hai mắt cũng đã đỏ lên. Tô Thiến cũng không hiểu tại sao nàng không muốn nhìn thấy sự thương hại đồng tình của Lưu Vũ Phi, nàng không muốn hắn có cảm giác này với mình. Lưu Vũ Phi nghe nàng nói như vậy biết nàng hiểu lầm ý tứ của mình, nhìn vẻ ủy khuất thương tâm của Tô Thiến, hắn lập tức cảm thấy đau nhói khi cảm giác được sự đau khổ của nàng, dù cho là lúc xưa chia tay với Hạ Vũ Khiết hắn cũng chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy. Vì vậy hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu nói: " Tô Thiến! Em nhìn vào mắt anh xem trong đó có sự thương hại nào không? Trước kia anh không hề thương hại em, cho tới bây giờ cũng không hề có cảm giác đó với em, em có biết không, anh chỉ là muốn tốt cho em, lần đầu tiên gặp em em đã cho anh một loại cảm giác rất kỳ lạ, làm anh không tự chủ được muốn gần gũi em, muốn bảo vệ em, yêu thương em. Nhất là sau khi biết chuyện của em thì anh càng thích em hơn. Chuyện xưa của em làm anh càng thương em, sự kiên cường tự tin của em làm anh càng thích em, anh chưa từng có ý nghĩ thương hại em bao giờ. Đối với anh mà nói em là cô gái tốt nhất, không ai có thể so sánh được với em cả, hôm nay anh công khai biểu lộ tình cảm của mình với em, em có nguyện ý làm bạn gái của anh không? Lưu Vũ Phi anh thề từ nay về sau sẽ không để cho em chịu một chút khổ sở nào, không phải chịu chút ủy khuất nào đâu."
Nghe Lưu Vũ Phi ôn nhu biểu lộ thâm tình, Tô Thiến cảm thấy mình hạnh phúc tận đáy lòng, trước kia nàng luôn sống trong phập phồng lo lắng, bây giờ chợt phát hiện thế giới này đẹp đến thế nào. Bất kể trước kia nàng kiên cường thế nào nhưng nàng cũng vẫn là một người con gái, vẫn mong chờ được yêu thương chăm sóc. Tô Thiến vùi đầu vào trong lòng Lưu Vũ Phi, ôm chặt lấy hắn trong lòng cứ lo sợ giây phút tuyệt vời này sẽ đột ngột biến mất. Nàng thấp giọng vừa khóc vừa nói: " Vũ Phi, anh biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi anh nói anh muốn ăn Tửu Tào cùng em, trong lòng em đã nghĩ tới anh, khi đó em nghĩ anh không giống như những bạn học khác chê bai em mà còn theo em ăn món ăn đó. Từ ngày đó em đã biết anh không giống như người khác. Sau đó mỗi ngày anh đều mua cơm cho em ăn, em cũng không muốn anh làm như vậy, em sợ anh thương hại em nhưng nếu em không tới thì lại không được nhìn thấy anh, khi em ở chung với anh thì em ngày càng thích anh. Em sợ anh thương hại em nên mỗi ngày mới mua cơm cho em ăn, em nghĩ sẽ rời xa anh một chút nhưng lại không chịu nổi nếu không nhìn thấy anh. Em biết em không xứng với anh, em chưa bao giờ nghĩ sẽ được ở mãi bên cạnh anh, em chỉ nghĩ bây giờ anh chưa có bạn gái thì em sẽ ở bên anh làm bạn anh, đến lúc nào anh tìm được bạn gái thì em sẽ lặng lẽ rời đi và chúc phúc cho anh."
Lưu Vũ Phi không nghĩ tới Tô Thiến đối với hắn lại có tình cảm sâu nặng tới như vậy, nghe nàng nói càng nhiều thì hắn càng cảm thấy đau lòng nên vội vàng cắt đứt lời nói của nàng: " Xin lỗi, xin lỗi. Anh không biết là vì tại anh lại làm cho em khốn khổ và bất an, cũng không biết em đã thích anh từ lâu. Anh chỉ là sợ em không thích anh nên anh không dám biểu lộ với em, em tha thứ cho anh nhé? Sau này anh sẽ không như vậy nữa, có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ nói trước cho em nghe."
Tô Thiến khóc một hồi lại vừa thổ lộ xong tâm sự chất kín bấy lâu, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều, bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất hạnh phúc nên mở miệng nói với Lưu Vũ Phi: " Vũ Phi, anh nói đi, em có gì đáng để cho anh thích, dung mạo bình thường mà gia cảnh lại không tốt, hơn nữa em biết anh không phải là người bình thường.."
Lưu Vũ Phi nghe xong cười nói: " Nga, em từ nơi nào nhìn ra anh không bình thường vậy, có phải anh có bốn tay hay bốn mắt hay không. Về phần em có chỗ nào làm cho anh thích, anh nói cho em nghe điều này không có quan hệ gì tới chuyện tình cảm cả, một người có thế nào cũng không đại biểu cho tất cả về họ, gia cảnh không tốt cũng không có gì quan trọng, anh thích em vì em thuần chân, thiện lương và tự tin."
Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi nói như vậy thì liền sẵng giọng: " Vũ Phi, em muốn nói người khác xem anh thế nào em không biết nhưng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em đã cảm giác anh không phải là người bình thường, trước tiên không nói đến cỗ khí chất đặc thù trên người anh, anh có thể tự mình không biết là mỗi khi anh cùng người khác nói chuyện phiếm thì từ anh sẽ tự động toát ra một vẻ mặt không sợ bất cứ chuyện gì trên thiên hạ, nếu một người không cẩn thận quan sát lời nói của anh, hắn nhất định sẽ bị vẻ bình phàm bên ngoài của anh che mắt mà thôi."
Lưu Vũ Phi nghe xong chỉ cười cười, hắn biết dạng người như hắn nếu muốn được giống như người bình thường thì tuyệt đối là không có khả năng, bất kể hắn cố gắng thu liễm hơi thở chính mình như thế nào, nhưng khí chất đặc hữu của thần nhân tuyệt đối không thể nào che giấu được hoàn toàn, chỉ cần người khác để ý một chút nhất định sẽ nhìn thấy chỗ khác nhau giữa hắn và mọi người.
Lưu Vũ Phi nói với Tô Thiến: " Thiến nhi, anh có một việc hiện giờ còn chưa nói với em, đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ nói cho em nghe hết. Còn nữa, bây giờ em là bạn gái của anh, sau này anh sẽ lo cho em tất cả, em không được xem thường mình nữa nghe, bằng không anh sẽ tức giận đó."
Tô Thiến nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn nói: " Vũ Phi, anh cũng đừng quên em là người miền núi đến đây, em không phải là trẻ con, từ nhỏ em đã phải chăm sóc cho em trai và em gái, so với người khác em cũng mạnh mẽ hơn họ, anh không cần phải lo lắng cho em."
Lưu Vũ Phi thấy nàng nói vậy bèn đổi sang chuyện khác: " Thiến nhi, chiều nay không phải em còn phải đi dạy nữa sao? Chúng ta cứ đứng ngây ra ở đây thì làm sao đi mua quần áo chứ?"
Tô Thiến nhìn thời gian thì biết nếu còn đứng nói chuyện thì đúng là không kịp mua quần áo, tuy nói có tiền để mua quần áo cũng làm nàng thấy tiếc tiền, nhưng nàng nhìn thấy những bạn học nữ mặc nhiều loại quần áo đẹp, nàng lại không có tiền để mua, nhưng có cô gái nào lại không thích quần áo đẹp kia chứ? Hôm nay Lưu Vũ Phi dẫn nàng đi mua quần áo dĩ nhiên nàng liền cảm thấy hưng phấn nên không hề phản đối mà lập tức lôi kéo Lưu Vũ Phi đi ngay.
Trước kia Tô Thiến chưa từng được đi đến tiệm bán quần áo, bây giờ nàng cảm thấy bộ đồ nào cũng rất đẹp. Nàng vừa sợ tốn tiền vừa không nỡ bỏ qua quần áo đẹp, Lưu Vũ Phi nhìn thấy bộ dáng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ của nàng, kết quả đi suốt cả giờ mà vẫn chưa một bộ nào.
Lưu Vũ Phi thấy thế cũng không được vì vậy hắn tự mình giúp nàng mua, tổng cộng hắn mua ba bộ quần áo, mấy bộ này làm nàng tiếc tiền suốt cả buổi, thầm nói nhiều tiền như vậy nếu ở quê đã đủ cho bảy, tám đứa trẻ đi học rồi. Lưu Vũ Phi thấy nàng kiên trì như vậy thì nhắc nàng buổi chiều còn phải đi dạy học nữa. Khi đi trên đường Lưu Vũ Phi bảo nàng đừng đi dạy nữa nhưng nàng không đồng ý, nàng nói rằng đã nhận lời người khác nếu không làm sẽ bị người ta xem thường. Lưu Vũ Phi cũng không có biện pháp, nhưng vì nàng nói có lý nên hắn cũng không phản đối.
Lưu Vũ Phi và Tô Thiến trở về đến ký túc xá, Tô Thiến chợt thấp giọng nói: " Vũ Phi, ngày hôm nay là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất suốt từ nhỏ tới lớn của em, khi em còn nhỏ mỗi khi nhìn thấy bạn bè Tết đến đều được mặc quần áo mới, còn được anh chị chăm sóc, em đều rất hâm mộ họ. Hôm nay cũng là lần đầu tiên có người tặng em quần áo mới, lại chính là bạn trai của em, trước kia trong giấc mộng em thường mơ rằng sẽ có được một người bạn trai đối xử tốt với em còn tặng quần áo mới cho em, anh! Sau này anh chẳng những là người yêu mà còn là đại ca của em, đại ca có thể chìu chuộng em lại còn có thể yêu em, cho nên em thích gọi anh là đại ca…"
Lưu Vũ Phi nghe xong cảm động không nói nhẹ nhàng ôm nàng, nói: " Thiến nhi, em yên tâm đi, nhất định sẽ có một ngày anh sẽ làm cho em đạt được những gì trong giấc mộng. Được rồi, em hãy vào nhà mặc thử quần áo mới rồi đi đến nhà học trò của mình đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh!" Nói xong Lưu Vũ Phi đưa số điện thoại trong nhà cho Tô Thiến.
Sau khi tạm biệt nàng, hắn quay trở về nhà. Hắn ngồi nhập định một chút vì hắn cảm giác được hôm nay tâm cảnh của hắn tăng lên rất nhiều. Hắn bây giờ cũng không rõ ràng vì sao tâm cảnh của mình lại tăng lên nhiều như vậy. Kỳ thật hắn cũng không biết lúc đầu Hạ Vũ Khiết đã làm hắn bị thương tổn sâu đậm, mặc dù hắn nói là đã buông tay, nhưng tận trong lòng hắn có thật sự buông ra hay không? Không có! Điểm ấy có thể thấy được rõ ràng là hắn không thích quan hệ với những cô gái quá xinh đẹp, nhưng nếu hắn không chính thức buông tay thì tâm cảnh hắn không thể nào tăng lên được. Hôm nay hắn quyết định đón nhận Tô Thiến chứng tỏ hắn đã thật sự buông bỏ được chuyện khúc mắc trong tình cảm với Hạ Vũ Khiết, cho nên tâm cảnh hắn mới tăng lên.
Nhắc về Triệu Nhược Băng, sau khi nàng đánh bại người Nhật Bản kia thì đang cố gắng tìm kiếm người thần bí đã trợ giúp nàng, nàng nghĩ với công lực của hắn mà có thể giúp được nàng đến như vậy thì chắc chắn khí tức của hắn cũng sẽ rất mạnh mẽ cường đại. Nhưng vì Lưu Vũ Phi đã sớm thu liễm đi khí tức của mình nên nàng tìm kiếm nửa buổi vẫn không tìm thấy người thần bí kia nên đã thất vọng rời đi.
Một tuần sau, Triệu Nhược Băng đi đến phòng ăn vào giờ ăn cơm, là nơi nàng chưa bao giờ đến. Mặc dù nàng tìm không được người thần bí nhưng nàng vẫn chưa chịu cam tâm, nàng vẫn cho rằng người đó vẫn đang học cùng trường với mình, nàng nghĩ nếu muốn tìm người thì tốt nhất nên đến phòng ăn của trường học, theo nàng nghĩ một người lợi hại cỡ nào thì cũng cần phải ăn cơm chứ! Chỉ cần ngươi có đến ăn cơm thì ta sẽ có cơ hội tìm được ngươi!
Triệu Nhược Băng vốn không biết một chuyện, nếu Lưu Vũ Phi không phải đưa Tô Thiến đi ăn cơm thì cho dù nàng có ở đó đợi một năm cũng không có tác dụng. Khi Lưu Vũ Phi đi đến phòng ăn thì phát hiện không khí trong phòng có chút khác lạ, những ai đã ăn xong vẫn còn chưa chịu đi ra, hình như vẫn đang ngồi chờ cái gì đó nên làm cho rất nhiều người tới sau vẫn chưa tìm được bàn trống, Lưu Vũ Phi phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi mà những người khác cũng không ai dám đến ngồi cùng nàng. Bởi vì không thấy rõ mặt người kia nên Lưu Vũ Phi cũng không biết đó là ai, Lưu Vũ Phi cảm thấy có chút kỳ quái, lần trước không ai ngồi cùng Tô Thiến cũng vì thức ăn của nàng, còn lần này lại là vì sao?
Bất quá hắn cũng không thèm để ý bỏ đi mua cơm rồi bưng tới đó, khi đã ngồi xuống thì hắn mới biết vì sao không ai dám ngồi cùng bàn với cô gái này, bởi vì đó chính là Triệu Nhược Băng, hắn thầm nghĩ: " Trách không được đã cơm nước xong mà cũng không chịu bỏ đi nguyên lai chỉ vì nhìn mỹ nữ."
Lưu Vũ Phi cũng có chút đau đầu, nếu để Triệu Nhược Băng phát hiện, hắn chính là người trợ giúp nàng đánh bại người Nhật Bản kia thì thật là phiền đến chết. Hắn không phải sợ Triệu Nhược Băng tìm đến hắn, hắn nghĩ người như nàng đã vì duy trì danh tiếng của võ thuật Trung Hoa đã một mình khiêu chiến ba xã đoàn cùng với đại biểu các nền võ thuật nước ngoài, người như nàng có giúp nàng tăng thêm chút công lực thì cũng tốt. Hắn sợ là nếu Triệu Nhược Băng tìm đến hắn, mặc dù không phải để nói chuyện tình cảm nhưng những người khác thì sẽ nghĩ như vậy, lúc đó còn không phải bị những nam sinh có sức lực dư thừa tìm đến làm phiền hay sao.
Triệu Nhược Băng ngồi ở nơi này đang quan sát từng sinh viên đi vào, nhưng nàng cảm thấy thất vọng. Mỗi một người tiến đến không ai có khí tức hơn được nàng, tất cả đều là người bình thường. Rồi nàng lại phát hiện có một người ngồi xuống bàn của mình, điều này làm cho nàng cảm thấy kỳ quái. Tại Thanh Hoa trừ ra những bạn học nữ của nàng, còn không có ai dám ngồi cùng bàn với nàng chứ đừng nói chi lại là một nam sinh nữa.
Điều này làm cho nàng tò mò thầm đánh giá Lưu Vũ Phi một chút, sau khi hắn đến gần rồi ngồi xuống lại không có phản ứng gì khác ngoài một vẻ mặt như đang hối hận khó xử, nàng nghĩ thầm người này trước khi ngồi xuống còn chưa nhìn thấy nàng là ai chăng? Sau khi ngồi xuống mới phát hiện nàng là ai nên mới hối hận sao? Phải biết rằng không biết có bao nhiêu người muốn được ngồi gần nàng mà nàng còn không cho phép, hôm nay vì ngươi đã lỡ ngồi nên đành để ngươi ngồi mà thôi.
Không sai bây giờ hắn quả thật đã hối hận vì đã ngồi xuống. Hắn biết Triệu Nhược Băng là thần tượng của sinh viên trong trường, hắn cũng không muốn làm cho mọi người hiểu lầm là hắn ngồi ở chỗ này là vì hắn muốn đeo đuổi Triệu Nhược Băng. Bất quá khi hắn vừa định đứng lên thì Tô Thiến lại tìm tới, nàng nhìn thấy hắn đang ngồi với Triệu Nhược Băng thì chợt khựng lại một chút nhưng rồi ánh mắt chợt hưng phấn bởi vì Triệu Nhược Băng là thần tượng của nàng, nàng cũng không hiểu lầm hắn và Triệu Nhược Băng có quan hệ gì, bởi vì chỉ cần nhìn ánh mắt họ đã biết, Lưu Vũ Phi có bộ dáng như đang muốn rời đi, mà vẻ mặt Triệu Nhược Băng không có vẻ gì là đang chào đón. Bất quá Tô Thiến cũng mặc kệ tất cả bước nhanh lên gọi: " Anh! Sao anh lại ngồi cùng với Triệu học tả ( người chị bạn lớp trên, sư tỷ) cùng ngồi chung vậy?" Tiếp theo nàng quay hướng Triệu Nhược Băng nói: " Chào Triệu học tả! Cô chính là thần tượng của tôi, hôm cô đánh cho tên Nhật Bản kia hộc máu, thật là làm cho lòng người sảng khoái, võ công của cô thật là lợi hại!" Text được lấy tại
Triệu Nhược Băng tuy không thích Lưu Vũ Phi ngồi đó nhưng nàng lại không thể từ chối Tô Thiến, nàng khách khí nói: " Không có gì, chỉ là vận khí tốt mà thôi, nếu không phải người kia quá cuồng vọng tôi cũng sẽ không xuống tay đả thương hắn, về phần võ công của tôi cũng không có gì lợi hại, rất nhiều người còn lợi hại hơn nhiều chỉ là vì chúng ta không biết mà thôi."
Tô Thiến nói: " Không đâu, võ công của học tả thật sự rất lợi hại, tôi cũng muốn báo danh tham gia Võ Thuật xã không biết sau này học tả có thời gian không, nếu có nhất định phải truyền dạy cho tôi nhé!"
Triệu Nhược Băng nói: " Ân, nếu có thời gian tôi cũng sẽ đến Võ Thuật xã luyện tập, có cơ hội nhất định sẽ dạy cô!"
Lưu Vũ Phi nhìn Triệu Nhược Băng mặc dù gương mặt nàng rất đẹp, nhưng cũng đỡ hơn những cô tiểu thư xinh đẹp mà hay khinh thường người khác rất nhiều. Nhưng Tô Thiến cũng không để yên cho Lưu Vũ Phi, nhìn hắn nói: " Anh, ngày mai chúng ta cũng đi báo danh đi nhé, chúng ta sẽ cùng luyện võ chung.."
Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Dù nàng muốn đi Võ Thuật xã mình cũng không đáp ứng, bây giờ còn muốn mình đi chung, vậy thì không bao giờ."
Hắn liền trả lời thật nhanh: " Thiến nhi, Võ Thuật xã anh sẽ không tham gia đâu, mấy cái đó đối với anh cũng vô dụng, nếu em có hứng thú thì cứ đi chơi cho biết."
Tô Thiến nghe xong thì cũng không thấy có gì, nàng nghĩ nếu hắn đã không thích thì cũng không nên miễn cưỡng hắn.
Nhưng Triệu Nhược Băng đối với chuyện hắn không thích học võ thì khó chịu, lạnh lùng nói: " Tôi xem anh cái gì cũng không biết, chắc là ngoại trừ chỉ biết moi móc tiền của gia đình thì có thể làm được gì, còn thua kém cả một cô gái nữa!"
Lưu Vũ Phi biết nàng đang muốn nói hắn đang sỉ nhục võ thuật, hắn không đặt ở trong lòng nên cũng không trả lời. Hắn cho rằng có một số việc không cần nói thì cũng không nên nói mất công chỉ tự chuốc phiền toái vào thân.