ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN

Vốn là tiếng ca hạnh phúc của trẻ con nhưng không hiểu sao ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại toát ra vẻ u ám lạnh lẽo, Hầu Phi Hổ cứ nhắc mãi câu ‘Tôi có dự cảm chẳng lành’ với vẻ mặt nghiêm trọng. Triệu Hoành Đồ cảnh giác siết cây cung trong tay. Mắt Hứa Thần nhắm rồi lại mở, khó chịu dụi mắt liên tục. Lâm Hi bực bội che tai nhưng tiếng ca ấy, cứ như vang vọng trong lòng mỗi người.

Dưới tiếng ca như vọng về từ cõi âm, Vệ Tuân vẫn thản nhiên điểm danh, xong xuôi thì vỗ tay để du khách tập trung về mình:

“Chắc mọi người nghỉ ngơi đủ rồi phải không? Tốt lắm, rất có tinh thần.”

“Bây giờ chúng ta bắt đầu tiết mục quà tặng của khách sạn luôn nhé! Như mọi người đã biết, trại người Miêu Anh Trúc có ba điểm độc đáo: vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp của trại người Miêu và đẹp nhất là những con đom đóm bên bờ suối Tiểu Long. Đây là phúc lợi từ khách sạn, chúng ta sẽ lên xe địa hình tham quan quanh suối Tiểu Long và ngắm những tinh linh nhỏ bé này bên bờ suối.”

Vệ Tuân nở nụ cười đượm đầy u ám dưới ánh đèn vàng mờ ảo: “Truyền thuyết kể rằng, linh hồn ngây thơ của con nít chết yểu sẽ biến thành đom đóm sáng lấp lánh rực rỡ.”

“Tôi tin lát nữa thôi, mọi người sẽ được ngắm rất nhiều đom đóm.”

Lời cậu vừa dứt thì tiếng ca hát văng vẳng kia cũng im bặt, trong không gian yên tĩnh thình lình rộ lên tiếng cười giòn tan của trẻ con.

‘Hì hì hì, ha ha ha’

‘Hì hì hi hi…’

Dường như ở nơi mọi người không nhìn thấy, có vô số quỷ nhi đang hiện hồn làm ai nấy dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

“Đi thôi.”

Ánh mắt thản nhiên của Vệ Tuân quét qua lữ đoàn, bất ngờ nhìn thấy có con quỷ nhi mang hình hài cục thịt màu xám xanh đang bám trên vai một du khách, đôi tay khẳng khiu y hệt quái vật gầy guộc ôm quả bóng màu đỏ tím nhìn cậu cười toe toét. Gương mặt quỷ nhợt nhạt buồn bã trên quả bóng nhau thai, giờ đã thay bằng nụ cười mẹ hiền.

Mấy con quỷ nhi chơi rất vui, oan hồn người mẹ mất con trên bóng nhau thai cười đùa với chúng khiến tâm trạng Vệ Tuân cũng dễ chịu theo.

Quả thực lợi cả đôi đường.

Vệ Tuân mỉm cười với đám quỷ nhi, ngó lơ ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của nhóm du khách.

“À nhân tiện xin lỗi mọi người trước, vì tài xế có chút chuyện nên không đi cùng chúng ta đâu.”

Vệ Tuân ném vấn đề sang cho du khách: “Giờ ai lái xe đây?”

Nghe Bính Cửu hỏi mà cả bọn im re. Giờ ai chả có bằng lái xe, đặc biệt là đám du khách thường hay ‘du lịch tự túc’ như bọn họ lại càng không thiếu được kỹ năng này. Nhưng lái xe thông thường khác với lái xe trong hành trình có yếu tố siêu nhiên đầy rẫy nguy hiểm, có ai dám đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối đâu? Nói không chừng vừa lái đã lao thẳng xuống suối vàng, báo hại đồng đội lẫn bản thân cũng nên.

Hơn nữa hướng dẫn viên cũng đi cùng nên vị trí quan trọng như tài xế, đương nhiên sẽ giao cho người mà hướng dẫn viên tin tưởng nhất. Trước đây từng có trường hợp du khách vì ghét hướng dẫn viên mà ghi hận trong lòng, tìm mọi cách nịnh nọt để được làm tài xế nhưng vừa cầm lái thì gã nổi điên đạp ga lao xuống khe băng, cả đoàn lẫn hướng dẫn viên đều chết trong dòng nước lạnh thấu xương.

Do đó, ngay cả tài xế được hướng dẫn viên tin tưởng cũng sẽ bị khống chế bằng nhiều cách khác nhau. Mà hướng dẫn viên đồ tể lại càng đa nghi và điên rồ hơn, thủ đoạn khống chế du khách cực kỳ dã man.

Cho nên đây không phải vị trí dễ xơi, chẳng ai điên mà tự nhiên đi gánh mấy chuyện này. Có điều…

“Để tôi lái.”

“Tôi lái cho.”

“Tôi nè.”

“Để tôi.”

Bẵng đi một hồi lâu, bốn người gần như cùng đứng dậy và nói cùng lúc, dứt câu thì cả bọn kinh ngạc nhìn nhau.

Bầu không khí thoáng rơi vào im lặng kỳ lạ.

Mọi người đều biết, câu hỏi ‘Giờ ai lái xe đây?’ của Bính Cửu không thật sự để họ tự quyết định, mà quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay gã.

Tuy làm tài xế không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng nếu hướng dẫn viên là Bính Cửu…

Bính Cửu không giống những người khác.

Miêu Phương Phỉ nghĩ vậy, Hứa Thần, Hầu Phi Hổ, Lâm Hi cũng như thế. Bọn họ đâu ngờ việc mà trước đây ai cũng tránh như tránh tà, giờ lại được nhiều người xung phong đến thế!

Bốn người xấu hổ nhìn nhau, ánh mắt chang chứa bao điều khó nói nên hơi mất tự nhiên.

“Tôi mới bị quỷ nhập nên khả năng bị ma quỷ hại trước khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ chính không cao, dẫu sao nguyện vọng của chúng vẫn chưa thành hiện thực.”

Miêu Phương Phỉ lên tiếng đầu tiên, với tư cách là đội trưởng nếu để đồng đội gượng gạo thì không hay lắm: “Ắt hẳn bọn quỷ giả vờ dễ xơi để lừa chúng ta trước, nếu tôi lái xe sẽ chọn đường an toàn, biết đâu còn gặp được vài cơ hội bất ngờ.”

Đường núi ở Tương Tây khá gập ghềnh, Miêu Phương Phỉ sinh ra ở vùng núi nên rất rành giao thông nơi đây, lái xe sẽ an toàn hơn nhiều. Đây chính là suy nghĩ ban đầu Miêu Phương Phỉ, nhưng đối diện với ánh mắt của đồng đội thì những lý do chính đáng đó cô lại ngần ngừ chẳng thể thốt ra lời. Giống như tâm tư thầm kín nhất của cô đã bị phơi bày, suy nghĩ bỗng dưng chệch hướng.

Người được chọn làm tài xế… chắc chắn phải là người mà hướng dẫn viên Bính tin tưởng nhất… ôi chao.

Đôi má màu lúa mì của Miêu Phương Phỉ hơi ửng hồng ngượng ngùng, may mà trong màn đêm lờ mờ nên chẳng ai thấy.

Lúc ở sạn đạo Hung Cốt chính miệng Bính Cửu đã nói tin tưởng cô, cảm giác đó thực sự rất vui sướng. Cô muốn được Bính Cửu tiếp tục tin tưởng, trở thành đội trưởng xứng đáng hơn. Cho nên khi gặp chuyện khó, đội trưởng ra mặt giải quyết là điều đương nhiên.

Nghĩ vậy, Miêu Phương Phỉ càng thêm bình tĩnh.

“Nói thì nói thế nhưng vẫn mạo hiểm lắm.”

Hầu Phi Hổ cau mày không đồng ý: “Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu oan hồn nhập vào đội trưởng Miêu là quỷ mất trí hung dữ tàn bạo thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”

Tính cách điềm đạm đáng tin cậy khiến anh ta đã quen nghĩ trước một bước trong mọi việc: “Độ khó của Đắm say Tương Tây không giống bình thường, nhiệm vụ chính thứ hai vẫn chưa được xác định, nếu mạo hiểm vào lúc này thì sẽ mất nhiều hơn được.”

Tuy sự thật là thế, nhưng không hiểu sao Hầu Phi Hổ lại cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Trong đôi mắt quyết đoán của anh ta toát ra vẻ mờ mịt rất nhỏ, nhưng Hầu Phi Hổ vẫn nghiêm túc nói:

“Tôi đã phục vụ trong quân đội năm năm, lại có danh hiệu ‘Tôi có dự cảm chẳng lành’, để tôi làm tài xế là an toàn nhất.”

“Hơn nữa…”

Hầu Phi Hổ chợt ngừng, rồi uyển chuyển nói: “Trạng thái của tôi khá tốt.”

Hết đau bụng rồi tới đau đầu, đây là điểm yếu của Miêu Phương Phỉ nên cô đành miễn cưỡng lui bước.

Sao đột nhiên thấy có mùi cạnh tranh thế nhỉ?

Ngay cả tinh anh xã hội như Hứa Thần cũng hơi buồn cười vì lối suy nghĩ dở hơi của mình, cảm thấy mọi người nhiệt tình quá rồi. Nhưng nếu có thể thân thiết với Bính Cửu thì sau này hắn gia nhập lữ đoàn sẽ chiếm được lợi thế rất lớn. Không thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Bính Cửu được.

“Hiện giờ trên người ai cũng có tử khí.”

Hứa Thần đẩy mắt kính: “Tuy không nặng nhưng cũng cho thấy dọc đường sẽ gặp nguy hiểm.”

Thấy lời mình đã thu hút sự chú ý của mọi người, Hứa Thần tiếp tục:

“Mặc dù thể lực anh Hầu tốt và nói cũng có lý, nhưng hành trình nguy hiểm không có con đường nào là an toàn tuyệt đối cả, mà chỉ cố gắng sống sót trong hoàn cảnh nguy hiểm thôi. Đúng là danh hiệu của anh Hầu rất hữu dụng nhưng rất dễ xảy ra vấn đề kiểu – con đường nào cũng có dự cảm chẳng lành.”

Hầu Phi Hổ nghiêm túc gật đầu đồng ý với lời giải thích của Hứa Thần, tình huống mà hắn nói rất có khả năng xảy ra.

“Năng lực của tôi không bằng đội trưởng Miêu, thể chất cũng không bằng anh Hầu, nhưng danh hiệu lại rất hữu ích.”

Hứa Thần đề cử bản thân: “Danh hiệu ‘Cảm nhận oán niệm’ cho phép tôi nhìn thấy liệu có bất kỳ sự oán giận nào quấy phá trên đường hoặc có bị quỷ che mắt hay không. Đường nào nhiều oán niệm, đường nào ít oán niệm.”

“Hứa Thần, đôi mắt của cậu…”

Hầu Phi Hổ nói lấp lửng, vì sử dụng đôi mắt quá độ trong nhiệm vụ lần trước mà hôm qua Hứa Thần đã rơi vào tình trạng kiệt quệ.

“Đã hồi phục rồi.”

Hứa Thần mỉm cười.

“Quả thật danh hiệu của cậu thích hợp hơn tôi.”

Hầu Phi Hổ thừa nhận, nụ cười trên gương mặt của Hứa Thần càng thêm chân thành, vô thức nhìn về phía Bính Cửu. Dù bọn họ cố gắng đề cử bản thân đến đâu, hướng dẫn viên Bính Cửu vẫn là người quyết định cuối cùng.

Nhưng người Bính Cửu đang nhìn ngay lúc này là…

Nụ cười trên gương mặt Hứa Thần chợt tắt.

Bính Cửu đang nhìn Lâm Hi.

Bị Bính Cửu nhìn chằm chằm khiến Lâm Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa lo. Mặc dù những lần trước Bính Cửu đều bảo gã lái xe, nhưng bây giờ Bính Cửu đã thay đổi, nhìn thấy đám người Hầu Phi Hổ xung phong thì Lâm Hi rất lo lắng.

Đến khi gã phát hiện Bính Cửu nhìn mình thì tâm trạng thấp thỏm mới giảm bớt đôi chút. Quả nhiên Bính Cửu vẫn thích gã, so với lúc trước bị Bính Cửu cưỡng ép bắt buộc phải làm tài xế, còn phải giả cười uống thuốc ức chế nỗi sợ thì lần này, Lâm Hi lại thấy kích động và nôn nao.

Tâm trạng phấn khích đó giống y hệt lúc gã đặt chân lên sân khấu lần đầu tiên vậy. Gã không muốn làm một bình hoa vô dụng, mà muốn trở nên có ích để được Bính Cửu chú ý hơn.

“Anh Cửu, lần này vẫn là em lái xe ạ?”

Lâm Hi cười dịu dàng bước lại gần Bính Cửu, bọn Hứa Thần nghe vậy thì đã hiểu rồi.

Hóa ra Lâm Hi là tài xế chuyên dụng của Bính Cửu.

Hứa Thần đẩy kính mắt, chủ động lui về sau, đối với các hướng dẫn viên đa nghi thì trăm hay không bằng tay quen nên hắn phải biết dừng đúng lúc. Hắn đâu ngu gì mà đi tranh giành với Lâm Hi, Bính Cửu bất mãn lên thì mất nhiều hơn được.

Hầu Phi Hổ cũng không nói nữa, hiển nhiên đã cam chịu Bính Cửu chọn Lâm Hi.

Chẳng qua sau đó nụ cười trên mặt Lâm Hi lại cứng đờ. Bởi Lâm Hi nhận ra ánh mắt Bính Cửu không di chuyển theo mình, mà vẫn nhìn chằm chằm nơi gã đứng lúc đầu.

Bính Cửu đang nhìn người ở sau lưng gã.

“Vương Bành Phái, tôi nhớ anh có danh hiệu ‘tài xế’.”

Quả nhiên Bính Cửu không nhìn Lâm Hi mà ngó gã đàn ông mập mạp, tò mò hỏi: “Sao anh không đứng ra?”

“Chẳng lẽ…”

Vệ Tuân kéo dài giọng như đang đùa, nhưng xen chút nguy hiểm khó nắm bắt: “Anh không muốn lái xe à?”

“Ui hướng dẫn viên Bính, sao anh lại nói thế? Tôi mong còn không được đây này, tôi nôn nóng muốn thể hiện mình lắm rồi đây!”

Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Vương Bành Phái nhăn nhó chìa ngón tay, gương mặt phúng phính lộ vẻ ảo não tiếc nuối: “Haiz, đáng tiếc gã mập tôi lại đen như quạ! Trưa nay lúc nấu ăn tôi đã lỡ làm đứt tay.”

Gã mập xòe tay, ngón cái và ngón trỏ quấn băng gạc dày cộm, loáng thoáng vết máu mờ nhạt.

“À tôi nhớ rồi, đúng là hồi trưa anh ấy bị đứt tay.”

Triệu Hoành Đồ nhớ ra, chủ động nói: “Đồ ăn do trại người Miêu Anh Trúc cung cấp đều bị mốc meo ôi thiu hết, tôi với anh Vương đành xuống bếp tìm chút nguyên liệu nấu nướng, nhưng con dao làm bếp cùn quá nên anh Vương ra bờ suối mài, lúc quay lại thì tay đã bị thương.”

“Sao bất cẩn thế!”

Miêu Phương Phỉ nghe xong thì nhăn mặt: “Chuyện nhỏ mà cũng để bị thương!”

Trong hành trình có yếu tố siêu nhiên đâu đâu cũng phải cẩn thận. Máu, quần áo, tóc đều có thể trở thành vật trung gian để oán linh nguyền rủa hay nhập vào người. Con dao phay của trại người Miêu dày đặc âm khí không biết đã chém qua thứ gì, nghe tin Vương Bành Phái bị dao phay cắt trúng mà da đầu Miêu Phương Phỉ lạnh toát.

“Đừng lo, đừng lo. Vương mập tôi vẫn còn zin, trong máu nhiều dương khí lắm nên chả phải lo đâu.”

Vương Bành Phái lạc quan vỗ ngực cam đoan, sau đó cúi đầu rầu rĩ nói với Vệ Tuân: “Hướng dẫn viên Bính, cậu xem…”

“Chăm sóc vết thương cho tốt đi.”

Vệ Tuân thích thú nhìn hắn ta, nhưng không moi được sơ hở nào trên khuôn mặt phúng phính chân thành đó. Từ đầu hành trình đến giờ, Vệ Tuân hầu như đã hiểu rõ tính cách của từng du khách trong đoàn, duy chỉ có Vương Bành Phái là cậu không nhìn thấu được.

Người đàn ông này biết quá nhiều.

Vương Bành Phái có danh hiệu ‘tài xế’ nên Vệ Tuân tính thử hắn ta, ai dè Vương Bành Phái lại vô tình bị thương ngay tay… thật là trùng hợp.

“Lâm Hi, lái xe đi.”

“Vâng!”

Lâm Hi vốn đang lo lắng thì đồng ý ngay, mặt tươi roi rói, không cần Vệ Tuân nói thêm đã vui vẻ chủ động uống thuốc. Ở hành trình trước Bính Cửu đã dùng thứ này để khống chế gã, thấy Lâm Hi nghe lời nên Bính Cửu cho luôn một lọ để tự uống. Chẳng qua ‘Bính Cửu thật’ không có mặt trong hành trình lần này nên thuốc chẳng có tác dụng ràng buộc gì mấy, nhưng sự ràng buộc tâm lý mới là điều mà Vệ Tuân mong muốn.

“Đi thôi.”

Bọn bọn đã nấn ná ở đây hết mười phút rồi, bên ngoài mưa đã tạnh. Gió núi mang theo hơi nước mát lạnh quét sạch mùi xác chết hôi thối từ nghĩa trang Tiểu Long, sạch sẽ tươi mới như có thể gột rửa được cả tâm hồn. Khiến người ta có cảm giác đây chỉ là một homestay bình thường giữa rừng núi, chứ không phải những nhiệm vụ đầy rẫy hiểm nguy kia.

Nhưng khi mọi người vừa xoay lưng thì Ô Lão Lục đã thình lình xuất hiện ở cửa như bóng ma, nửa khuôn mặt nhăn nheo ẩn trong bóng tối, ánh mắt u ám khiến ai nấy lạnh sống lưng.

“11 giờ, nhà trọ khóa cửa.”

Giọng Ô Lão Lục khàn đục khô khốc như hai miếng vỏ cây khô chà vào nhau, làm người nghe vô thức nhíu mày.

Vệ Tuân nhìn lão thật sâu, cảm thấy lão hơi khác hồi trưa. Ánh mắt Ô Lão Lục vẫn hờ hững đờ đẫn, dường như chỉ tới đây dặn dò quy định: “Phải trở về trước giờ đó.”

Tất cả mọi người đều ghi tạc lời dặn dò của Ô Lão Lục trong lòng.

Hiện tại là 8 giờ, từ đây đến 11 giờ còn 3 tiếng đồng hồ, bao gồm cả thời gian đi lẫn về.

Một chiếc xe địa hình màu xanh lục hơi cũ kỹ đang đậu bên ngoài trại người Miêu Anh Trúc, hai hàng ghế cộng với ghế lái và ghế phụ xem như tạm đủ chỗ cho cả lữ đoàn. Vệ Tuân thoải mái ngồi vào ghế phụ, nhóm còn lại thì phải chen chúc nhau ngồi.

Miêu Phương Phỉ, Thạch Đào, Vương Bành Phái, Hứa Thần ngồi ở hàng ghế trước, Hầu Phi Hổ, Triệu Hoành Đồ, Úc Hòa An, Úc Hòa Tuệ ngồi ở hàng ghế sau.

Miêu Phương Phỉ cố ý sắp xếp như vậy vì trong đội đang có một con quỷ đang ẩn nấp, cô thì bị ma nhập nên tinh thần chưa ổn định lắm, chuyện quỷ trà trộn cô chẳng dám nói với ai, muốn nói cũng phải chọn mặt gửi vàng cho người mà cô tin tưởng nhất. Có điều thời gian quá eo hẹp, cô ngất xỉu cả buổi, giờ phải đến điểm tham quan suối Tiểu Long nên còn vài thử nghiệm chưa làm xong.

Không thể bứt dây động rừng được, Miêu Phương Phỉ đành cố gắng dàn xếp mỗi hàng ghế đều đủ người có sức chống lại ma quỷ, trước mắt vượt qua điểm tham quan đã rồi tính.

Qua kính chiếu hậu, Vệ Tuân thấy Miêu Phương Phỉ đang trò chuyện với Thạch Đào, Vương Bành Phái tán gẫu với Hứa Thần. Dĩ nhiên Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ ngồi với nhau, còn hai anh em Úc Hòa An và Úc Hòa Tuệ đang thì thầm to nhỏ.

Thoạt nhìn tất cả đều bình thường, con quỷ nhi trước đó cậu nhìn thấy trên vai du khách giờ đã biến mất tăm.

Lâm Hi khởi động xe trong căng thẳng, rõ ràng gã đã lái xe cho Bính Cửu rất nhiều lần nhưng không hiểu sao lần này lại lo lắng đến thế. Khoé mắt liếc cái cằm trắng nhợt của Bính Cửu rồi vội nhìn chỗ khác như bị phỏng, tim đập nhanh như trống bỏi.

Trước đây da của Bính Cửu trắng vậy à?

Lâm Hi chỉ nhớ mang máng, nhưng Bính Cửu trong đầu gã đã hoàn toàn biến thành người bên cạnh. Bính Cửu thản nhiên dựa vào cửa sổ xe trông có hơi mệt, vài lọn tóc xoăn trắng như tuyết đổ bóng trên gương mặt, ánh đèn xe phản chiếu đường cong từ cằm men dần xuống cần cổ trắng như sứ rồi biến mất trong lớp cổ áo.

Một nét ưu nhã, bí ẩn, cao quý, đẹp đẽ chẳng thuộc về nhân loại.

Tai Lâm Hi giật giật khi hơi thở nông và đều đặn của Bính Cửu lướt qua, gã vô thức lái xe ổn định hơn.

Lâm Hi muốn Bính Cửu nghỉ ngơi thật tốt.

Vệ Tuân uể oải nhắm mắt, trong đầu là sắc mặt xanh xao của Miêu Phương Phỉ chắc do di chứng đau bụng và đau đầu, Vệ Tuân lại phát hiện khi cô nói chuyện vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và thầm quan sát những người xung quanh.

Hẳn Miêu Phương Phỉ đã biết có kẻ thứ chín gia nhập vào lữ đoàn tám người, một trong số đang chen chúc trên chiếc xe địa hình này là quỷ.

Miêu Phương Phỉ sẽ đưa ra phán đoán thế nào nhỉ?

Nếu là trước đây, có lẽ Vệ Tuân sẽ cảm thấy thích thú tham gia suy luận nhưng giờ đã khác.

Giá trị SAN bị giảm đã ảnh hưởng đến cậu, khát vọng hủy diệt điên loạn dấy lên trong trận chiến với Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống chỉ bị Vệ Tuân đè nén ở đáy lòng chứ chưa biến mất, thậm chí còn đang ngo ngoe bành trướng.

Vệ Tuân đang rất đói khát sự k!ch thích mới, cái gì cũng được. Cố tình chọc giận Ô Lão Lục, giấu khách sạn chuyện cậu làm ăn với ông ta, chủ động chơi đùa với quỷ nhi cũng là vì vậy.

Bệnh lâu thành thầy thuốc, Vệ Tuân nắm rất rõ tình hình của bản thân, sau khi phát hiện mình mất hứng thú với việc phân tích và suy luận thì cậu biết có điều bất ổn rồi. Vệ Tuân không từ chối những k!ch thích nguy hiểm, nhưng cũng chẳng thích bị điều khiển.

Vệ Tuân nhắm mắt, không ai nhận ra các tia máu đang lan dần trong mắt cậu, móng tay đen nhánh mọc trên ngón tay nhợt nhạt, gõ nhịp nhàng.

Mau tới địa điểm k!ch thích mới đi.

Vệ Tuân nôn nao.

Mau tới đi, những cảm xúc tồn đọng này… phải được giải tỏa mới tốt.

“Phía trước không có đường!”

Mười lăm phút sau, chiếc xe đang chạy êm ru thì bỗng nhiên Lâm Hi đạp thắng, giọng nói hoảng hốt căng thẳng của gã vọng tới từ ghế lái: “Mộ, mộ! Phía trước có mộ!”

Bình luận

Truyện đang đọc